[BHTT] Tan Rồi Lại Hợp [Cover][Lichaeng]

Chương 158: Công bằng



Cuộc đọ sức âm thầm giữa Liễu Ngọc Dao và Thư Ẩm kết thúc sau khi Thư Ẩm thừa nhận chuyện tình cảm. Trên Weibo tràn ngập lời chúc phúc như thác. Ngay cả Lạp Lệ Sa không quan tâm đến Weibo nhất, sau khi nhìn hai lần cũng phải nói: "Thủy quân vượt chỉ tiêu rồi."

Cũng không hẳn là vượt chỉ tiêu, dưới hot search hầu như đều là lời chúc phúc, những ngôi sao đã từng hợp tác với Thư Ẩm cũng gửi lời chúc tới tấp, chưa cần kể đến các nghệ sĩ lớn nhỏ của Tinh Diệu.

Hầu như mọi chủ đề trên diễn đàn đều thảo luận về chuyện này.

Mà chuyện tình cảm của Thư Ẩm cũng từ bao nuôi trở thành đôi bên đều có tình. Từ lúc ảnh bị tung lên, người hâm mộ vẫn luôn hụt hẫng, còn bị fans của Liễu Ngọc Dao đè xuống, nhưng hiện giờ đã hãnh diện bắt đầu tuyên dương mối tình này, hoàn toàn quên mất không lâu trước mình vừa bị vả mặt bởi chuyện Sở Hoài bao nuôi người mẫu.

Chuyện giới giải trí luôn luôn là như vậy, xoay như chong chóng.

Trước khi đi ngủ, Phác Thái Anh vẫn luôn cau mày nhìn chằm chằm Weibo. Lạp Lệ Sa ngồi xuống giường thấy cô vẫn ôm điện thoại, ngón cái tay phải đặt bên môi khẽ cắn, Lạp Lệ Sa đưa tay lấy điện thoại của Phác Thái Anh: "Đừng nằm trên giường chơi điện thoại."

"Hại mắt."

Lạp Lệ Sa nói rồi chuẩn bị tắt màn hình, chợt nhìn thấy Weibo Phác Thái Anh đang xem.

--- Đã nói Tiểu Ẩm sẽ không làʍ t̠ìиɦ nhân mà, nhất định là yêu nhau. Bây giờ phóng viên canh drama đều tung tin đồn thất thiệt, không thể nhận ra ai mới là người tốt.

--- Đúng vậy, bây giờ Tiểu Ẩm đang rất hạnh phúc, được cả tình yêu lẫn sự nghiệp song song, nếu đoạt giải nữ chính xuất sắc nhất của Ngọc Lan thì sẽ trở thành thị hậu trẻ tuổi nhất rồi.

--- Trẻ tuổi nhất không phải là Phác Thái Anh sao?

--- Đó là trước kia ok? Tiểu Ẩm của chúng tôi còn trẻ hơn Phác Thái Anh, tiềm năng vô hạn, ha ha ha ha ha không thể không vui cho Tiểu Ẩm.

--- Lời này quá đà rồi, Phác Thái Anh người ta hai mươi sáu tuổi đã thành Tam Liệu Thị Hậu, Thư Ẩm không nói không rằng của các cậu làm được như cô ấy không? Chưa kể cái kỹ thuật diễn xuất đáng xấu hổ kia nữa. Tôi cũng nghi ngờ giải Ngọc Lan lần này liệu có gì mập mờ không đây.

--- Nào nào lại ăn vạ nói suông, thế nào là mập mờ, Phác Thái Anh là tổ tông của các cậu à? Tiểu Ẩm của chúng tôi được đề cử cho Ngọc Lan ở ngay bộ phim đầu tiên, Phác Thái Anh được không? Lại nói, cô ta là ăn may, gặp được đạo diễn tốt mới có thể nổi tiếng đấy chứ? Tiểu Ẩm của chúng tôi là đi lên bằng thực lực. Cuối cùng, nghệ sĩ hết thời đừng đến đây ăn vạ, đồng tính thì ngoan ngoãn chui trong nhà đi đừng lên tiếng!

Lạp Lệ Sa nhàn nhạt đọc qua hai lần, đáy mắt lóe lên một tia lạnh lùng, gương mặt sầm xuống. Phác Thái Anh dựa vào chân cô ấy: "Không cho mình xem mà cậu còn xem."

Phác Thái Anh nói rồi đưa tay muốn lấy điện thoại, lại bị Lạp Lệ Sa cầm chặt, kéo vào lòng.

Một tay Lạp Lệ Sa tắt điện thoại, một tay nâng eo Phác Thái Anh, đỡ cô gối đầu lên hai chân mình, lấy máy sấy ở một bên. Phác Thái Anh thường để tóc ướt đi ngủ, để giúp cô bỏ thói quen này, mỗi tối Lạp Lệ Sa đều tự mình sấy tóc cho cô.

Tiếng ong ong vang lên trong phòng, Phác Thái Anh ngẩng đầu, nhìn Lạp Lệ Sa đang rũ mắt, hàng mi vừa dài vừa dày lại cong, nhìn còn đẹp hơn cả mi được uốn. Cô vươn tay nhẹ nhàng chạm vào. Lạp Lệ Sa lập tức chớp mắt nhìn cô, lại giống như cảnh cáo cô đừng quấy. Phác Thái Anh đã quen không sợ cô ấy dọa, dùng cả hai tay nắn bóp mặt cô ấy.

Trong phòng không bật đèn lớn, chỉ có một ngọn đèn ngủ phát ra ánh sáng lờ mờ, Phác Thái Anh chơi mệt rồi dựa vào eo Lạp Lệ Sa, hai tay vòng quanh, chìm vào giấc ngủ say.

Tiếng ong ong của máy sấy vẫn vang lên, Lạp Lệ Sa rũ mắt vừa giúp Phác Thái Anh sấy tóc vừa trầm tư. Đợi đến khi Phác Thái Anh ngủ, cô ấy đứng dậy đi đến bên cửa sổ gọi điện thoại.

Một đêm ngon giấc, hôm sau là một ngày đẹp trời, Phác Thái Anh ngủ một giấc ngon lành, theo thói quen đưa tay sang bên cạnh, trống không, cô từ từ mở mắt ra, ánh mặt trời đã sớm xuyên qua cửa sổ rọi vào, cô nheo mắt lại.

"Lệ Sa." Cô hướng ra bên ngoài gọi một tiếng, không ai đáp lại.

Phác Thái Anh xỏ dép xuống giường, nhìn đồng hồ trên điện thoại, hơn chín giờ, cô lại có thể ngủ lâu như vậy. Giờ này Lạp Lệ Sa đã sớm đến công ty. Quả nhiên khi đi đến bên bàn trà, cô nhìn thấy tờ giấy Lạp Lệ Sa để lại.

Bữa sáng ở trên bàn, bữa trưa mình đã đặt khách sạn, khi nào cậu dậy nhắn tin cho mình.

Phác Thái Anh cầm tờ giấy cười, cất vào trong hộp ở một bên, đứng dậy đi rửa mặt, sau khi ra ngoài còn chưa kịp nhắn tin cho Lạp Lệ Sa liền nhận được điện thoại của Liễu Ngọc Dao.

"Rảnh không, đi uống một ly."

Nghe giọng nói rầu rĩ, Phác Thái Anh lo cô ấy gặp chuyện không may, hỏi: "Cô đang ở đâu?"

Liễu Ngọc Dao liếc quanh: "Thanh Tịch."

Nghe cô ấy nói Thanh Tịch, Phác Thái Anh thở phào, đáp: "Đến ngay."

Thanh Tịch là một địa phương cao cấp, tầng một là nhà hàng, thường được doanh nhân chọn để bàn chuyện làm ăn, tầng hai là quán bar, quán bar này không phải ai cũng tùy tiện vào được, không có thân phận hay bối cảnh thì thật sự không thể. Năm ngoái Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa đã làm mỗi người một tấm thẻ, vì thế đến cửa có thể tránh khỏi rất nhiều truy vấn, trực tiếp quẹt thẻ vào trong.

Liễu Ngọc Dao ở tầng hai, giờ này quán bar không có mấy người, Phác Thái Anh đi vào liền nhìn thấy trợ lý của Liễu Ngọc Dao đang ngồi trên sô pha. Nhìn thấy cô, trợ lý lập tức đưa tay: "Cô Phác."

Phác Thái Anh đi qua, cúi đầu chào hỏi cùng trợ lý, trợ lý thở dài nói: "Xin lỗi vì đã bắt cô phải đến đây, Dao Dao chị ấy..."

"Tôi biết." Phác Thái Anh hé môi: "Không sao."

"Tôi gọi một ly rượu cho cô."

Phác Thái Anh lắc đầu: "Đồ uống là được."

Trợ lý đáp ứng rồi rời khỏi ghế dài, không đến một lúc sau đồ uống liền đến, là thức uống nóng. Phác Thái Anh cúi đầu nhấp một ngụm, ấm hơn rất nhiều.

"Sao thế?" Sau khi thấm giọng, cô mở miệng hỏi, Liễu Ngọc Dao ngẩng đầu nhìn cô, cười: "Thái Anh, cô đến rồi."

Dường như cô ấy đã say, vừa chuẩn bị cầm ly, Phác Thái Anh đã bắt lấy cổ tay cô ấy: "Đừng uống nữa."

"Cho tôi uống thêm một chút."

"Uống thêm một chút, tôi sẽ quên tôi đã ngu thế nào."

Nghe vậy, Phác Thái Anh cảm thấy buồn phiền, cất cao giọng: "Vẫn là vì Thư Ẩm?"

Liễu Ngọc Dao nâng rượu lắc đầu: "Không phải."

"Là việc của tôi." Cô vừa nói vừa nấc vì say: "Thái Anh à, tôi may áo cưới cho người khác mất rồi."

"Tôi ở trong giới hơn mười năm, còn chưa từng bị ai đùa giỡn như thế, đến đây, chúng ta nâng ly chúc mừng cô ta."

Liễu Ngọc Dao nói rồi muốn khẽ chạm ly với Phác Thái Anh, Phác Thái Anh giữ chặt cô ấy: "Cô uống nhiều rồi."

"Tôi biết." Liễu Ngọc Dao nằm gục xuống bàn, cô ấy mặc một chiếc áo len màu vàng nhạt, gương mặt vốn luôn trang điểm tinh xảo và hăng hái lúc này lại ngửa lên trời, ửng đỏ vì chất cồn, trong mắt cũng ngân ngấn nước, không còn nét đanh đá, thay vào đó là vẻ yếu đuối đáng thương.

Không cần nói cô ấy ở trong giới mười năm chưa từng bị ai đùa cợt, Phác Thái Anh quen biết cô ấy lâu như vậy, cũng chưa từng thấy cô ấy thế này.

Ngay cả lúc đó hai người tranh cãi ở phim trường, cô ấy cũng mang tư thế tôi không sai.

So với hiện tại, tưởng như hai người.

"Liễu Ngọc Dao." Phác Thái Anh lấy lại ly rượu của cô ấy, nói: "Đừng uống nữa."

"Khó chịu." Liễu Ngọc Dao nằm gục trên bàn, hai mắt chớp một cách yếu ớt, Liễu Ngọc Dao cười với Phác Thái Anh rồi nói: "Cô có biết lúc nãy quản lý gọi cho tôi nói chuyện gì không?"

Mắt phải của Phác Thái Anh giật giật, cô nghe Liễu Ngọc Dao nói: "Nói là lỡ giải Ngọc Lan rồi, đã chọn người khác."

Không nói là ai, nhưng có thể nhìn ra từ nét mặt của cô ấy.

Thủ đoạn của Thư Ẩm, thật không thể khinh thường.

Liễu Ngọc Dao nói rồi lại cầm chai rượu rót đầy một ly cho mình, đưa đến trước mặt Phác Thái Anh: "Uống một ly?"

Lần này Phác Thái Anh không từ chối, nhận lấy ly trong tay cô ấy, hai người cụng ly, vị chua cay xông vào cổ họng, khiến cô khó chịu nhăn chặt đôi mày.

"Thái Anh, cô có biết trước kia tôi thật sự rất ghét cô không?"

Phác Thái Anh chạm ly với Liễu Ngọc Dao: "Biết, trước kia tôi cũng ghét cô."

"Sao cô lại ghét tôi?"

"Tính cách nóng nảy, ngực to không não."

"Hừ, tôi còn ghét cô cứ thích xen vào việc của người khác, cả ngày cứ chưng cái vẻ cao ngạo ra, cô có biết vì chuyện ở đoàn phim mà tôi đã suy sụp bao lâu không, còn không có đạo diễn nào chịu dùng tôi."

"Nhưng suy nghĩ của cô vốn có vấn đề."

"Cô mới có vấn đề."

Hai người phụ nữ sắp ba mươi tuổi ngồi trên ghế dài bóc phốt nhau, tựa như muốn nói ra tất cả những bất mãn trước kia. Liễu Ngọc Dao nói xong lời cuối cùng ôm chai rượu khóc: "Thái Anh, cô nói rất đúng, tôi chính là đồ ngu ngực to mà không có não."

Mới có thể bị Thư Ẩm xoay vòng như thế, thiệt cho cô ấy trước kia cứ ngỡ mình đã gặp vô số kiểu người, không hề quan tâm đến chút thủ đoạn kia.

Không ngờ lại bị một lá che mắt, thua hoàn toàn.

Phác Thái Anh vỗ vai cô ấy: "Cô vẫn may mắn hơn tôi."

Liễu Ngọc Dao vẫn ôm chai rượu, nghe vậy ngẩng đầu: "Tôi may mắn hơn cô chỗ nào?"

Phác Thái Anh suy nghĩ: "Sự nghiệp."

"Nhưng bây giờ tôi không được giải Ngọc Lan nữa."

Phác Thái Anh nín thở: "Cơ thể."

"Nhưng cô cũng không bị què nữa."

Phác Thái Anh cố nhịn: "Gia đình."

"Gia thế của tôi không xịn bằng cô."

Phác Thái Anh hé môi, vẫn đành nuốt xuống câu tình cảm đã đến đầu môi, nếu lại nói ra những lời này, không chừng Liễu Ngọc Dao sẽ làm ngập nhà, dù sao cô cũng đã có được Lạp Lệ Sa, người hoàn mĩ nhất.

Nghĩ đến Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh vỗ đầu, sao cô lại quên trả lời điện thoại đây. Phác Thái Anh đứng dậy nói với Liễu Ngọc Dao: "Tôi vào phòng vệ sinh."

Liễu Ngọc Dao lẩm bẩm: "Đi đi."

Phác Thái Anh trốn trong buồng vệ sinh gọi điện thoại.

Sau khi được kết nối, giọng nói hơi trầm của Lạp Lệ Sa vang lên ở đầu bên kia: "Dậy rồi?"

Phác Thái Anh nhìn đồng hồ, cười gượng: "Dậy rồi."

"Mình đặt nhà hàng ăn trưa rồi, lát nữa mình gửi địa chỉ cho cậu, cần mình đến đón không?"

Phác Thái Anh lập tức nói: "Không cần."

Từ chối quá dứt khoát, cô ho khẽ: "Mình gọi xe đến."

"Được rồi." Tiếng của Lạp Lệ Sa truyền đến từ đầu bên kia: "Mình đi..."

Còn chưa nói xong Phác Thái Anh liền nghe thấy có người đập vào vách buồng của mình: "Thái Anh cô làm trò gì mà vẫn chưa xong thế!"

"Thái Anh!"

"Thái Anh cô có ở trong không?"

Phác Thái Anh tê cả da đầu, nghe người ở đầu bên kia điện thoại hỏi: "Ở đâu đấy?"

"Quán, quán bar." Cô nói xong lại bỏ thêm một câu: "Với Liễu Ngọc Dao."

"Gửi địa chỉ cho mình."

Phác Thái Anh chớp mắt mấy cái: "Ừ."

Cô cúp điện thoại rồi ra ngoài, Liễu Ngọc Dao đang tựa bên bồn cầu trong buồng khác nghỉ ngơi, trợ lý của cô ấy thì đang ngơ ngác nhìn. Phác Thái Anh nói: "Thuê cho cô ấy một phòng trên tầng, đưa lên thôi."

Trợ lý gật đầu: "Vâng, vậy Dao Dao..."

Phác Thái Anh nhìn chằm chằm Liễu Ngọc Dao một lát, lắc đầu một cách bất đắc dĩ: "Chúng ta đưa lên."

Trợ lý cảm động đến rơi nước mắt: "Thật sự rất cảm ơn cô."

Phác Thái Anh phất tay: "Nhanh lên."

Mười phút sau, Phác Thái Anh đưa Liễu Ngọc Dao vào phòng khách sạn đã đặt ở tầng trên, dặn dò trợ lý vài câu rồi xuống dưới đợi Lạp Lệ Sa. Phía đối diện có một trung tâm thương mại nhỏ, Phác Thái Anh đứng ngoài cửa mấy phút, vẫn là đeo kính râm đội mũ lên, bước giày đế bằng đi vào trung tâm thương mại.

Khi Lạp Lệ Sa vừa đến khách sạn, Phác Thái Anh cũng đi ra từ trung tâm thương mại, cô giấu đồ đã mua trong túi, nhìn thấy Lạp Lệ Sa liền nở nụ cười, lại quên mất mình vẫn đang đeo khẩu trang. Lạp Lệ Sa liếc nhìn cô rồi thu ánh mắt về, mở cửa xe nói: "Lên xe."

Nét mặt vẫn như mọi khi, chỉ là giọng nói dường như có chút không vui.

Phác Thái Anh ngồi vào ghế phụ lái, thấy Lạp Lệ Sa chạy về phía công ty, cô hỏi: "Đến công ty à?"

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Có việc gấp."

Phác Thái Anh tháo khẩu trang: "Cậu có thể xử lý xong rồi đến mà."

Lạp Lệ Sa không quan tâm đến câu hỏi này, hỏi lại: "Cô Liễu thế nào rồi?"

Phác Thái Anh nhún vai: "Đưa đi nghỉ rồi."

Lạp Lệ Sa không nặng không nhẹ hắng giọng.

Sau khi đến công ty, hai người vào thang máy riêng đi lên văn phòng tổng giám đốc. Phác Thái Anh ngồi trên sô pha trong văn phòng nhìn Lạp Lệ Sa xử lý giấy tờ, cuối cùng lại cầm văn kiện đi ra ngoài, mấy phút sau mới trở lại. Cô hỏi: "Làm xong chưa?"

"Ừ, đi thôi, chúng ta đi ăn." Lạp Lệ Sa đi đến bên cạnh Phác Thái Anh, cánh tay bị níu lại, Phác Thái Anh cười: "Đừng xụ mặt, xấu lắm."

Cô nói rồi kéo mạnh Lạp Lệ Sa ngồi xuống cạnh mình, hai mắt trong veo nói: "Mình vừa dậy liền nhận được điện thoại của Liễu Ngọc Do, sợ cô ấy gặp chuyện ngoài ý muốn nên đến xem."

"Đừng giận mà, được không?"

"Xem mình mua quà gì cho cậu này."

Phác Thái Anh nói rồi lấy một túi ni lông màu đen từ trong túi xách của mình, bên trong chứa một chiếc hộp. Lạp Lệ Sa cúi đầu nhìn chiếc hộp, khi thấy thứ bên trong liền ngạc nhiên. Phác Thái Anh nói bên tai cô ấy: "Cậu đi làm mệt mỏi cả ngày, buổi tối đi ngủ cũng mệt, mình đã hỏi chủ cửa hàng, cái này có thể sạc điện, một lần được bốn tiếng, hai chúng mình mỗi đứa một nửa, cậu cũng không cần mệt như vậy nữa."

Nghe Phác Thái Anh nịnh nọt, Lạp Lệ Sa cầm chiếc hộp khẽ cười: "Thái Anh."

"Cô Liễu là một người bạn không tệ, đáng giá để thâm giao. Hơn nữa mình cũng không phải người dễ nổi giận như vậy. Chúng ta đều hiểu hoàn cảnh của cô ấy hiện giờ, cho nên cậu đi gặp cô ấy không cần cẩn thận từng li từng tí như thế, mình sẽ không giận."

Phác Thái Anh nghiêng đầu: "Thật sự không giận?"

Lạp Lệ Sa cười nhẹ lắc đầu: "Thật sự không giận."

"Vậy mình cũng không cần tặng quà nữa." Phác Thái Anh vừa nói vừa nhướng mày, chuẩn bị lấy quà về, liền thấy Lạp Lệ Sa cầm chặt hộp: "Bây giờ cậu tặng quà cho mình, ngày mai mình cũng có quà tặng cho cậu."

Phác Thái Anh ngước mắt: "Cậu tặng gì cho mình?"

Lạp Lệ Sa tỏ ra như thường nâng hộp lên nói: "Đợi mình nghiệm thu thành quả của món quà này, mình sẽ quyết định có nói cho cậu biết hay không."

Lạp Lệ Sa dứt lời liền đứng dậy: "Đi thôi, ăn trưa trước đã."

Phác Thái Anh kéo cô ấy đi về phía phòng nghỉ: "Vẫn là nghiệm thu trước đi."

Lạp Lệ Sa:...

- -------

Tác giả có lời muốn nói:

Phác Thái Anh: Cậu bảo không giận mà?

Lạp Lệ Sa: Mình không giận.

Phác Thái Anh: Vậy sao dùng hết bốn tiếng trên người mình?

Lạp Lệ Sa:...

Chương trước Chương tiếp
Loading...