[BHTT] Tan Rồi Lại Hợp [Cover][Lichaeng]

Chương 15: Thử vai



Trên sân khấu, Phác Thái Anh quay người, đôi mắt chất chứa ánh lửa, hàm dưới căng thẳng, cắn răng: "Chứng cứ sao?"

"Đây là chứng cứ!"

Nói xong vung tay về phía Đào Ỷ Đồng, như thể vừa ném một tập tài liệu qua, rõ ràng cái gì cũng không có, thân mình Đào Ỷ Đồng vẫn lệch đi, cười lạnh: "Chứng cứ?"

"Tôi không hiểu cô đang nói gì."

Trên gương mặt Phác Thái Anh vẫn là vẻ phẫn nộ: "Vậy không bằng quản lý Trần tự nhìn xem đó là gì."

Nói xong, ánh mắt rơi trên mặt đất, vẻ mặt nghiêm túc, Đào Ỷ Đồng cúi mắt.

Hiện trường thử vai hoàn toàn yên tĩnh, lặng ngắt như tờ, đạo diễn Triệu nhìn về phía hai người trên sân khấu.

Phác Thái Anh có khí chất lạnh lùng xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều mang theo ngạo khí không thể coi thường, đều liên quan đến hoàn cảnh lớn lên cũng như quá trình mài dũa sau khi vào vòng, hơn nữa nữ chính bộ phim này còn xuất thân từ gia đình trung lưu, không có bối cảnh, lúc đầu ông còn cho rằng Phác Thái Anh sẽ diễn nhân vật này quá sắc sảo, không nghĩ cô rất chừng mực vừa vặn.

Trên sân khấu, Phác Thái Anh đã rút đi một thân cao ngạo, bất kể là động tác, thần thái, giọng nói, thậm chí là biểu cảm rất nhỏ trên khuôn mặt, đều cực kỳ phù hợp với nhân vật, sẽ cho người xem ảo giác đang nhìn thấy Triệu Tiểu Khả mà không phải Phác Thái Anh.

Diễn viên xuất sắc chính là như vậy, diễn cái gì thành cái đó, đáng tiếc hiện giờ trong vòng có quá ít diễn viên xuất sắc thế này, lại có càng nhiều nghệ sĩ có rảnh cũng chỉ biết nghĩ đến chuyện làm sao để nâng độ nổi tiếng, làm sao để tuyên truyền lăng xê, làm sao để phí hết tâm tư cầm được tài nguyên, làm thế nào mới có thể leo lên cao.

Đương nhiên chuyện này cũng liên quan đến hoàn cảnh chung, có sức nóng là không ngừng có tài nguyên, chẳng sợ kỹ năng diễn xuất không qua được vòng kiểm tra, cũng sẽ có nhà tư bản nguyện ý ôm lấy.

Lâu dần, vòng luẩn quẩn ác tính được hình thành, kẻ có tiền nguyện ý đập tiền lên nghệ sĩ có độ nổi tiếng cao, trong vòng ai cũng sứt đầu mẻ trán chạy đến vị trí hot nhất, vậy nên số người có thể bình tâm trau dồi kỹ năng diễn xuất, đúng thật là không nhiều lắm.

Phác Thái Anh là một trong những diễn viên thực lực hàng đầu đạo diễn Triệu gặp.

Đương nhiên, cũng có một phần nguyên nhân vì tố chất của cô, một phần vì cô rất hiểu đạo lý.

Đạo diễn Triệu nhìn lên sân khấu, ánh mắt tràn đầy khen ngợi, nghiêng đầu hỏi người bên cạnh: "Lạp tổng, ngài cảm thấy thế nào?"

Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh trên sân khấu, ánh mắt sáng rực, nghe được bên cạnh có thanh âm mới hoàn hồn, nhỏ giọng nói: "Rất tốt."

Đạo diễn Triệu gật đầu, nhìn Phác Thái Anh cùng Đào Ỷ Đồng đang đối diễn: "Lạp tổng, tôi muốn thêm một cảnh, có thể chứ?"

Thêm cảnh trong thử vai thường xuyên phát sinh. Nói chung, đạo diễn phải xác định xem diễn viên này có đúng là người mình muốn hay không, nên sẽ bổ sung cảnh khác để diễn thêm so với nội dung thử vai ban đầu, thường đều là kịch bản tạm thời, cũng có khi là ngẫu hứng diễn. Ánh mắt Lạp Lệ Sa luyến tiếc rời khỏi Phác Thái Anh, nửa chần chừ nói: "Cái gì?"

Đạo diễn Triệu lại giải thích một lần: "Cảnh này chưa đủ kịch liệt, tôi muốn thêm một cảnh để xem hiệu quả."

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Được."

Đạo diễn Triệu vẫy tay, trợ lý chạy chậm đến bên cạnh, ông nhỏ giọng nói mấy câu, trợ lý gật đầu, chạy nhanh lên sân khấu, nói với Phác Thái Anh và Đào Ỷ Đồng vừa mới diễn hết cảnh: "Đây là phân cảnh số sáu mươi ba, đạo diễn Triệu hy vọng hai người lát nữa có thể diễn thử một lần."

Phác Thái Anh nhíu mày, số lần phải thêm cảnh khi thử vai của cô chỉ đếm được trên năm ngón tay, có vẻ đạo diễn Triệu không quá hài lòng với phần diễn vừa rồi.

Đào Ỷ Đồng cũng nhìn về phía Lạp Lệ Sa cùng đạo diễn Triệu, đổi lấy ánh mắt đánh giá của đạo diễn Triệu, Đào Ỷ Đồng gật đầu cười khẽ, cùng Phác Thái Anh song song xuống sân khấu.

Đến cảnh tiếp theo cần có thời gian, khoảng trống này sẽ dùng để các nghệ sĩ khác thử vai, Phác Thái Anh cầm kịch bản đến phòng nghỉ, Chung Thần theo sau hỏi: "Thái Anh, sao thế?"

Phác Thái Anh giơ kịch bản: "Thêm cảnh."

Nói xong ngồi xuống sô pha mở kịch bản.

Cảnh trước là cô cùng Đào Ỷ Đồng tranh chấp vì chuyện công việc, còn cảnh sắp tới là tranh chấp vì chuyện tình cảm.

Đào Ỷ Đồng đóng vai thanh mai trúc mã của nam chính, luôn tự cho mình là bạn gái, trong mắt người nhà của nam chính, cô ấy cũng là con dâu thích hợp nhất, môn đăng hộ đối, nên ai cũng cố gắng tác hợp hai người họ.

Thái độ của nam chính với Trần Nhạc Nhạc cũng không đến mức quá thân thiết, nhưng vì quan hệ gia đình nên cũng không thể quá xa cách, thời điểm ở nước ngoài họ thường xuyên ở bên nhau, sau khi về nước lại làm chung một công ty, người trong nhà lại sắp xếp ở cùng một chung cư, chỉ thiếu mỗi bước buộc chung lại với nhau.

Đương nhiên, thay đổi xuất hiện khi nữ chính đến.

Nam chính sẽ rất nhanh phân rõ giới hạn với Trần Nhạc Nhạc, xem trọng nữ chính nhiều hơn.

Trong mắt nữ phụ Trần Nhạc Nhạc, cũng bởi vì sự xuất hiện của nữ chính, nam chính mới vứt bỏ cô ấy, khiến cô ấy hận đến thấu xương, không chỉ chèn ép ở nơi làm việc, còn nhiều lần gây khó dễ cho nữ chính. Nam chính biết rõ chuyện này, càng ghét nữ phụ hơn. Nữ phụ lại đóng vai trò hâm nóng tình cảm của cặp đôi chính, lúc này mới có nguyên nhân bùng nổ.

Phác Thái Anh nhìn chằm chằm lời mắng chửi của nữ phụ trên kịch bản, có chút đau đầu, nói với Chung Thần: "Pha cho chị cốc cà phê."

Chung Thần tỏ ra bối rối: "Thái Anh, sáng dậy chị đã uống một cốc rồi, không thể uống nữa."

"Dạ dày của chị sẽ chịu không nổi."

Phác Thái Anh nhìn vào mắt Chung Thần: "Không sao."

Chung Thần bĩu môi.

Rõ ràng là có chuyện, lúc xem kịch bản sắc mặt thay đổi rất nhiều lần, bây giờ lại muốn uống cà phê.

Phác Thái Anh không phải người thích uống cà phê, cô thích đồ ngọt hơn, vị cà phê đắng chát, đồ uống nóng như vậy đều bị cô vứt xó, chỉ có lúc nào thật phiền lòng mới uống một chút, ổn định lại tinh thần.

Chung Thần biết rõ sở thích của cô, nhưng cũng quan tâm đến thân thể cô, thật sự không thể uống nữa.

Phác Thái Anh mím môi: "Có đi không?"

Chung Thần nhìn cô lạnh mặt giọng nói căng thẳng, hết cách: "Em đi."

Phác Thái Anh uống cà phê xong lại cầm kịch bản lên, nhắm mắt hít sâu, tưởng tượng bản thân biến thành Triệu Tiểu Khả, nhập vai rất nhanh, đến khi nhân viên công tác đến mời cô ra ngoài, cô cũng đã chuẩn bị tương đối.

Ra ngoài phòng nghỉ đυ.ng phải Đào Ỷ Đồng, cô ấy ở phòng nghỉ bên cạnh phòng Phác Thái Anh, hai người đối mặt, Đào Ỷ Đồng nói: "Xin lỗi Thái Anh, khẳng định là đạo diễn Triệu không hài lòng với biểu hiện của tôi, nên mới muốn diễn thêm, liên lụy đến cậu."

Vẻ mặt Phác Thái Anh vẫn lạnh nhạt: "Không sao."

"Cậu cố gắng để ông ấy hài lòng."

Đào Ỷ Đồng mỉm cười: "Tôi sẽ."

Hai người cùng đến sân khấu thử vai, nhân viên đang bố trí bối cảnh, đạo diễn Triệu đang nói chuyện cùng trợ lý, Phác Thái Anh không quan tâm nhìn về phía bàn giám khảo, thấy Lạp Lệ Sa đang bình tĩnh nhìn mình, đôi mắt trong veo sáng rỡ.

Cô cúi đầu, trợ lý chạy đến, hỏi: "Cô Phác, cô Đào, hai cô đã chuẩn bị tốt sao?"

Phác Thái Anh gật đầu: "OK."

Đào Ỷ Đồng cũng khẽ gật.

Trợ lý mời hai người lên sân khấu.

Phác Thái Anh đưa kịch bản cho Chung Thần, sau khi cùng Đào Ỷ Đồng lên sân khấu chờ thêm một phút, nghe được trợ lý hô: "Thử vai cảnh thứ sáu mươi ba, bắt đầu!"

"Dựa vào cái gì!" Vừa mới cười nhẹ nhàng, Đào Ỷ Đồng trong nháy mắt biến thành vẻ dữ tợn, gào thét: "Triệu Tiểu Khả, cô nói cho tôi biết dựa vào cái gì?"

Phác Thái Anh nhìn vào hai mắt của Đào Ỷ Đồng, phẫn nộ, bi thương, không cam lòng, tuyệt vọng, các loại tâm tình hỗn loạn đều chứa đầy trong đó, Phác Thái Anh thở mạnh, cánh môi khẽ mở: "Dựa vào anh ấy không thích cô."

"Không thích tôi?" Đào Ỷ Đồng cười khẽ, trạng thái có chút điên cuồng, lặp lại từng câu từng chữ: "Không thích tôi?"

"Đúng vậy, một câu không thích của anh ta liền có thể lau sạch nhiều năm trả giá của tôi."

"Triệu Tiểu Khả, người lớn lên bên anh ta là tôi! Giúp anh ta vượt qua từng cửa ải khó khăn cũng là tôi! Tôi đã trả giá tất cả vì anh ta cô có hiểu không! Bây giờ chỉ cần một câu không thích, hai người liền có thể thắm thiết yêu nhau ư!"

"Còn tôi thì sao?"

"Tình cảm nhiều năm của tôi là gì?"

Đào Ỷ Đồng vừa nói vừa đến gần Phác Thái Anh, nắm lấy cánh tay Phác Thái Anh, lắc lư mãnh liệt, nghiến răng nghiến lợi: "Cô nói đi, tình cảm của tôi là gì?"

Phác Thái Anh ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Đào Ỷ Đồng, trong đôi mắt ấy là bi thương, là giận dữ, như ngọn lửa nhanh chóng lan đi khắp cơ thể, làm cho khoảng cách giữa hai người cũng có lửa nóng, cảm giác bị bỏng từ trong lòng phát ra ngoài, hai mắt Phác Thái Anh ửng đỏ, nói khẽ: "Trần Nhạc Nhạc, cô bình tĩnh một chút."

"Bình tĩnh? Đào Ỷ Đồng cười: "Tôi đang rất bình tĩnh!"

Đào Ỷ Đồng hung tợn nhìn Phác Thái Anh: "Người không tỉnh táo --- là cô."

Phác Thái Anh lùi về sau một bước, hai bàn tay buông bên người co lại thành nắm đấm, hai cánh tay bị Đào Ỷ Đồng nắm có chút chặt, đau đến tận đầu trái tim, vành mắt Phác Thái Anh đỏ hoe, thân mình căng thẳng. Cách đó không xa, đạo diễn Triệu nhìn ánh lửa bắn ra bốn phía từ hai cô, lập tức kích động đứng lên: "Qua!"

Theo tiếng hô của đạo diễn, Đào Ỷ Đồng lập tức buông Phác Thái Anh. Phác Thái Anh vốn đã không ăn mấy bữa, vừa rồi lại bị lắc lư kịch liệt, đầu có chút choáng váng. Khi bị Đào Ỷ Đồng buông ra, thân mình cô hơi lung lay, Đào Ỷ Đồng nhanh chóng đỡ lấy bả vai cô, để cô nửa dựa lên người mình.

Đạo diễn Triệu dẫn theo trợ lý lên sân khấu, liền nhìn thấy Lạp Lệ Sa đi đến bên cạnh Phác Thái Anh: "Sao vậy?"

Phác Thái Anh nhịn cơn choáng, hình ảnh mơ hồ trước mắt từ từ chuyển rõ ràng, cô vẫn dựa vào người Đào Ỷ Đồng, vội lui sang bên cạnh nửa bước, giọng nói lạnh nhạt: "Không có gì."

"Cảm ơn."

Đào Ỷ Đồng nhíu mày: "Có phải khó chịu không? Cậu cũng chưa ăn sáng."

Lạp Lệ Sa cũng nhìn sang Phác Thái Anh, thấy sắc mặt cô hơi tái nhợt.

Phác Thái Anh lắc đầu: "Tôi nghỉ một lát là được."

Nói xong chào hỏi với đạo diễn Triệu, đạo diễn Triệu gật đầu thả người.

Dưới sân khấu, Chung Thần đi theo Phác Thái Anh hỏi này hỏi nọ. Phác Thái Anh bị làm cho đau đầu, nghiêng mắt nhìn sang, Chung Thần ngoan ngoãn ngậm miệng.

Trở lại phòng nghỉ, Chung Thần muốn đi mua đồ ăn cho Phác Thái Anh, song vừa ra cửa liền bị ngăn lại, Chung Thần biết, là trợ lý Tiếu của Lạp tổng, cũng vừa gặp lúc thử vai, hai người còn nói chuyện mấy câu. Trợ lý Tiếu thấy Chung Thần đi ra, quan tâm hỏi: "Cô Phác có khỏe không?"

Chung Thần gật đầu: "Vẫn ổn, không sao."

Trợ lý Tiếu cầm một hộp sữa tươi trên tay, còn có mấy viên kẹo, nói: "Đây là tôi vừa mới mua, cô Phác có vẻ như bị tụt huyết áp, để cô ấy ăn một chút bổ sung thể lực trước."

Chung Thần gật đầu liên tục không ngừng: "Cảm ơn."

Lạp Lệ Sa đứng ở góc rẽ, nhìn Chung Thần cầm sữa tươi và kẹo đi vào phòng nghỉ. Trợ lý Tiếu thấy cửa khép lại liền quay người đi đến bên Lạp Lệ Sa, nói: "Lạp tổng, đã đưa qua."

"Ừ."

Trợ lý Tiếu khó hiểu: "Nếu ngài quan tâm đến cô Phác, sao không tự mình đưa đến ạ?"

Lạp Lệ Sa mấp máy môi, không lên tiếng, một lát sau rời khỏi góc rẽ.

Vì sao không tự đưa đến ư?

Cô ấy sợ vị trợ lý kia của Phác Thái Anh thấy cô ăn xong sẽ đề nghị cô đi rửa ruột.

- ------

Tác giả có lời muốn nói:

Lạp Lệ Sa: Kẹo ngọt không?

Phác Thái Anh: Ngọt.

Lạp Lệ Sa: Sữa ngon không?

Phác Thái Anh: Ngon.

Lạp Lệ Sa: Mình nếm thử được không?

Phác Thái Anh: Cút.

Lạp Lệ Sa:...

Chương trước Chương tiếp
Loading...