[BHTT] Tan Rồi Lại Hợp [Cover][Lichaeng]

Chương 146: Tương tụ



Tin Thịnh Nhàn qua đời đã dần lắng xuống, số người nhắc đến bà và Phác Thái Anh cũng ít đi rất nhiều, thỉnh thoảng có vài lời tiếc hận xuất hiện nhưng đều bị phớt lờ, chỉ để lại dấu vết đã từng tồn tại.

Bên ngoài gió êm sóng lặng, trong ngành lại tuốt kiếm giương cung. Sự ra đi đột ngột của Thịnh Nhàn đã gây nên sóng to gió lớn lớn trong ngành. Vốn dĩ Toàn Cầu đã vươn tay ra nhiều ngành khác, hơn nữa còn đạt thành tích hàng đầu, giờ đây trụ cột bỗng nhiên đổ xuống, không biết có bao nhiêu con sói đói đang đợi để lấy một miếng bánh ngọt này.

Thịnh Nhàn qua đời, tất cả động sản và bất động sản đều để lại cho Phác Thái Anh, cô lập tức trở thành cổ đông lớn nhất của Toàn Cầu, nhưng vì chưa từng tham dự vào việc công ty, cô trực tiếp bị loại khi hội đồng quản trị bầu chủ tịch mới. Người thừa kế Toàn Cầu là Phác Hoài Viễn.

Phác Hoài Viễn không thể sánh với Thịnh Nhàn, dù đã đi theo Thịnh Nhàn mấy năm, nhưng thủ đoạn, tầm nhìn và mưu lược đều kém xa Thịnh Nhàn, chẳng qua ngại anh là người nhà họ Phác, mấy tên cáo già muốn được chia bánh ngọt kia cũng chỉ giở trò sau lưng, bên ngoài làm như không có chuyện gì. Ngày tháng trôi qua trong yên bình.

Mắt thường cũng có thể thấy được Toàn Cầu đang suy yếu, Phác Hoài Viễn mời Phác Thái Anh đến hỗ trợ, nhưng bị uyển chuyển từ chối, cô không muốn bước vào l*иg giam đã nhốt mẹ cô cả đời, càng không muốn giẫm vào vết xe đổ.

Ngược lại, Lạp Lệ Sa "bị ép" tiếp nhận rất nhiều tài nguyên, phần lớn đến từ Carl và ông Trần, cũng có một phần đến từ Toàn Cầu. Khi huyền thoại một thời trong ngành ngã xuống, không ít khách hàng bắt đầu tìm kiếm đối tác mới, Lạp Lệ Sa liền bị đẩy ra.

Nhìn giống như tiếp nhận, không ít người lại muốn tìm hiểu quan hệ giữa Lạp Lệ Sa và Thịnh Nhàn, có điều những manh mối kia đã sớm bị xóa bỏ, cuối cùng mọi người chỉ biết Lạp Lệ Sa và bà ấy từng gặp nhau ở nước ngoài, là bạn tốt, không hơn.

Nhưng chỉ riêng mối quan hệ này cũng đủ để phần lớn khách hàng bắt đầu tới tấp chọn Lạp Lệ Sa làm điểm dừng kế tiếp của mình.

Vậy nên trong khoảng thời gian này Lạp Lệ Sa rất bận, tất nhiên, cũng không bận đến mức không thể nghỉ ngơi, vì có người đang dõi theo cô ấy.

"Lạp tổng, tám giờ có một cuộc họp từ xa, chín giờ Trần tổng đến bàn về việc đầu tư với KH, bữa trưa ---" Tiếu Tri Thu nói, gạch bỏ cuộc hẹn buổi trưa trên lịch trình, hỏi: "Như mọi khi ạ?"

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Như mọi khi."

Tiếu Tri Thu nhìn cô ấy, khẽ gật đầu rồi ra ngoài.

Ăn trưa ở công ty, Lạp Lệ Sa gọi video với Phác Thái Anh, nhìn thấy một bàn đồ ăn ở bên kia, cô ấy thoáng nhăn mày: "Có khách à?"

Phác Thái Anh vẫn không thích phải ở trong bệnh viện mỗi ngày, nên đã thuê biệt thự gần đó, Chung Thần cũng ở ngay cạnh, Lạp Lệ Sa đã đến mấy lần, là địa phương yên tĩnh.

Cuối thu tiết trời dễ chịu, Phác Thái Anh mặc quần áo rộng rãi thoải mái ngồi trước bàn, nói với Lạp Lệ Sa: "Tiểu Tĩnh và Tư Tư sắp đến."

Hai tháng trước công trình nghiên cứu của Hàn Nghi Tư bước vào giai đoạn quan trọng nhất, vậy nên khi biết chuyện của Phác Thái Anh cũng chỉ có thể vội vàng đi rồi về, ngay cả nước bọt cũng không có để uống, hiện giờ cuối cùng cũng kết thúc, cô ấy dứt khoát xin nghỉ một tuần, chạy thẳng đến đây cùng Hồ Tiểu Tĩnh.

Cố Hạc đưa hai cô đến.

Lạp Lệ Sa khẽ gật đầu: "Chiều thứ bảy mình sẽ đến."

Phác Thái Anh nâng môi: "Ừ."

Vừa dứt lời liền nghe thấy cửa có tiếng động, Chung Thần dẫn Hồ Tiểu Tĩnh và Hàn Nghi Tư đi vào, Phác Thái Anh thấy Hồ Tiểu Tĩnh đến tay không liền nhướng mày hỏi: "Con đâu?"

"Cố Hạc đưa đi rồi."

Hàn Nghi Tư ngồi xuống sô pha nói với Phác Thái Anh: "Cậu đừng lo cho cậu ta, tôi nói này, bây giờ cậu ta thắng cuộc đời rồi, muốn chồng có chồng, muốn con có con, muốn bạn thân có bạn thân, còn mỗi chúng ta là vẫn cô đơn."

Hàn Nghi Tư nói rồi phất tay: "Không đúng, còn mỗi tôi cô đơn."

Nghe được giọng điệu quen thuộc, Phác Thái Anh không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô nói: "Ngồi đi."

Phác Thái Anh lăn bánh xe, không quá thuận tiện, Hàn Nghi Tư lập tức đi qua: "Bà cô của tôi ơi đừng động, chúng tôi tự ngồi được mà."

Hồ Tiểu Tĩnh đứng sau Phác Thái Anh: "Cậu khỏe chứ?"

Phác Thái Anh ngẩng đầu: "Kiên trì phục hồi chức năng là không có gì đáng ngại."

Hàn Nghi Tư giúp cô đẩy xe lăn đến trước bàn: "Chuyện của mẹ cậu, giải quyết xong chưa?"

Nếu là ba tháng trước, mỗi khi nghe thấy mấy tiếng kia, trong lòng Phác Thái Anh lại nhói lên như bị kim đâm, cô rũ mi nói: "Đã giải quyết xong."

Hồ Tiểu Tĩnh vỗ vai cô: "Cậu vẫn ổn chứ?"

Nhìn ánh mắt lo lắng của hai cô bạn, Phác Thái Anh mỉm cười: "Tôi vẫn ổn."

Thật sự vẫn ổn.

Ban đầu quả thật khó chịu đến không ngủ được, cũng căng thẳng đến nỗi nằm khóc cả đêm, Thịnh Nhàn đi rồi, nhưng những lời bà ấy nói càng trở nên rõ ràng.

Thái Anh, trên đời này mỗi người đều có con đường của riêng mình, có trở ngại phải vượt qua, chỉ cần con đủ kiên cường, sẽ không ai có thể lay chuyển con được.

Cô đã nghĩ rất lâu, có lẽ đã đến lúc phải vượt qua trở ngại này, tiếp tục đi con đường này, cũng đã đến lúc phải kiên cường.

Có một số thứ được tạo nên bởi hối tiếc, ôm trong lòng lâu ngày sẽ chỉ vun đắp thành những nỗi niềm tiếc nuối mới.

Cô không muốn có thêm bất cứ tiếc nuối nào.

Hàn Nghi Tư cùng Hồ Tiểu Tĩnh nhìn nhau, thấy trong mắt Phác Thái Anh là sự kiên định chưa bao giờ có, hai người âm thầm thở phào, bắt đầu bảo nhau dùng bữa.

Chung Thần rót đầy đồ uống cho các cô, Hồ Tiểu Tĩnh nâng cốc với Phác Thái Anh: "Nếu đã đến đây, vậy đừng nghĩ ngợi gì nữa, vui vẻ đi lên phía trước, phía sau cậu vẫn còn chúng tôi đây."

Hàn Nghi Tư cũng nâng cốc: "Đúng đúng, có chúng tôi đây rồi, cho Lạp Lệ Sa ra chuồng gà."

Hồ Tiểu Tĩnh tò mò nhìn xung quanh: "Lạp Lệ Sa không ở đây à?"

Cách đó không xa, giọng nói trầm thấp rõ ràng truyền đến từ cuộc gọi video, tuy rằng cách một màn hình, nhưng vẫn có thể nghe ra cảm giác ớn lạnh.

"Tôi ở đây."

Hàn Nghi Tư lập tức bật dậy, giật nảy mình thốt lên: "Định mệnh?"

Hồ Tiểu Tĩnh cũng bị dọa.

Vì Phác Thái Anh không tiện tự đẩy xe lăn, nơi đặt máy tính bảng được cố định không di chuyển, hơn nữa Hàn Nghi Tư và Hồ Tiểu Tĩnh từ lúc vào nhà đều dồn hết sự chú ý vào Phác Thái Anh, nên cũng không để ý đến đầu bàn bên kia còn có một chiếc máy tính bảng, lúc này nghe thấy âm thanh, Hàn Nghi Tư xù lông: "Các cậu ăn cơm, còn phải gọi video?"

"Cái trò gì..." Người trong video bình tĩnh nhìn Hàn Nghi Tư, hàng lông mày vẫn sắc sảo như trước, Hàn Nghi Tư đổi giọng: "Cái trò gì lãng mạn thế."

Phác Thái Anh cười: "Thói quen." Cô quay đầu: "Chung Thần, tắt đi."

Chung Thần nín cười đi qua chào Lạp Lệ Sa rồi tắt video. Hàn Nghi Tư vẫn chưa tỉnh lại từ cơn sốc vừa rồi, không ngừng lẩm bẩm, cuối cùng Hồ Tiểu Tĩnh không chịu nổi ngắt lời: "Ăn không trôi hả?"

Hàn Nghi Tư bị nghẹn trợn mắt, Phác Thái Anh nhìn mà bật cười.

Sau bữa trưa, Hàn Nghi Tư và Hồ Tiểu Tĩnh đẩy Phác Thái Anh xuống nhà đi dạo. Đã vào thu, tiết trời mát mẻ hơn nhiều. Thỉnh thoảng có vài chiếc lá khô rơi xuống theo gió, đáp trên đầu vai các cô. Thời gian bị níu lại, chầm chậm êm đềm, khiến lòng người cảm thấy yên bình thoả mãn không nói nên lời.

Hàn Nghi Tư lấy cớ không chịu đi.

Hàn Nghi Tư xin nghỉ một tuần, vốn là muốn đến thăm Phác Thái Anh trước, sau đó về nhà một chuyến, trước khi đi hai ngày thì quay lại đây, nhưng giờ đây cô ấy không muốn đi chút nào, không khí nơi này thật sự quá dễ chịu, làm người ta quên đi những chuyện phiền lòng, Phác Thái Anh cũng không đuổi cô ấy đi. Hồ Tiểu Tĩnh đã về từ tối. Hàn Nghi Tư ôm bia ngồi ngoài ban công, nhìn thấy Phác Thái Anh liền quay đầu đưa cho cô: "Làm hớp?"

Không đợi Phác Thái Anh nói, Hàn Nghi Tư lại lấy về: "Quên đi, tôi không nỡ."

Phác Thái Anh:...

Hai người ngồi ngoài nói đủ chuyện trên trời dưới biển.

Hàn Nghi Tư: "Đã nghĩ về sau này chưa?"

"Vẫn sẽ đóng phim chứ?"

Phác Thái Anh gật đầu: "Đóng phim."

"Cậu thì sao? Thật sự muốn cống hiến cả đời cho khoa học?"

"Thật ra tôi rất muốn đấy." Hàn Nghi Tư nhướng mày cười: "Tôi không theo được người nhà."

"Họ gọi tôi về đi xem mắt."

Nụ cười của Phác Thái Anh cứng đờ, cô nghiêng mặt nhìn Hàn Nghi Tư, bị cô ấy vỗ lưng: "Có phải thấy rất khó tưởng tượng đúng không, cũng mệt cho họ còn nghĩ ra được, lại có thể gọi tôi về đi xem mắt."

Cô ấy uống hơi nhiều, rõ ràng đã say, bàn tay vỗ lưng Phác Thái Anh cũng mạnh hơn mọi khi. Phác Thái Anh ho khẽ hai tiếng, quay đầu nhìn cô ấy.

Khó trách lần hội ngộ này, Hàn Nghi Tư luôn buồn bực không vui, buổi tối còn uống liên tục, cũng không muốn về nhà, thì ra là vì nguyên nhân này. Phác Thái Anh thở ra một hơi: "Tư Tư, cần một cái ôm không?"

Hàn Nghi Tư ngẩn người nhìn cô, đứng dậy ôm cô thật chặt.

"Thái Anh, cậu thật tốt, dứt khoát đạp Lạp Lệ Sa ra rồi hai ta kết đôi sống cùng nhau đi, tôi cũng không cần phải đi xem mắt nữa."

"Mơ đi!"

"Nghĩ hay lắm."

Hai tiếng nói vang lên cùng lúc, Phác Thái Anh lập tức quay đầu, Lạp Lệ Sa đang đứng phía sau, đón ánh sáng hắt lên người, khí chất trời quang trăng sáng.

"Sao cậu lại đến đây?" Phác Thái Anh ngạc nhiên, hai tay bấu vào thành xe lăn, đáy mắt đầy vui vẻ. Hàn Nghi Tư ngồi cạnh nắm tay áo cô cau mày: "Thái Anh, là tôi uống nhiều gặp ảo giác, hay Lạp Lệ Sa thật sự bước ra khỏi màn hình?"

Phác Thái Anh quay đầu nhìn cô ấy: "Là cậu uống nhiều."

Hàn Nghi Tư vỗ trán, lẩm bẩm: "Gặp quỷ rồi, sao mỗi lần uống nhiều đều nhìn thấy Lạp Lệ Sa?"

Hàn Nghi Tư tỏ ra nghi hoặc: "Không phải tôi thầm mến cậu ta chứ?"

Phác Thái Anh:...

Hàn Nghi Tư lẩm bẩm thêm mấy câu liền dựa vào ghế tiếp tục uống. Lạp Lệ Sa vẫn nhìn Phác Thái Anh, thấy người kia cũng đang nhìn mình liền giải thích: "Cuộc họp chiều nay bị hủy, mình sang đây thử xem."

Phác Thái Anh vỗ vỗ vị trí bên mình: "Muốn ngồi không?"

Lời còn chưa nói hết, Hàn Nghi Tư bên cạnh đã đứng lên, nhìn Phác Thái Anh một cách chăm chú. Phác Thái Anh bị cô ấy nhìn đến tê cả da đầu, hé môi: "Gì thế?"

Hàn Nghi Tư che miệng: "Muốn nôn ---"

"Đừng..." Phác Thái Anh chưa dứt lời liền bị nôn ra người, cô cắn răng cứng đờ tại chỗ.

Sau một hồi náo loạn, cuối cùng Hàn Nghi Tư được đưa vào phòng, Phác Thái Anh cũng thay quần áo nằm trên giường, xe lăn được Lạp Lệ Sa dọn dẹp sạch sẽ phơi ngoài ban công. Cửa phòng hé mở, Lạp Lệ Sa đi vào.

"Cậu ấy sao rồi?" Phác Thái Anh đặt kịch bản xuống, nhìn Lạp Lệ Sa.

"Ngủ rồi." Lạp Lệ Sa ngồi xuống mép giường của cô.

Phác Thái Anh chỉ mặc đồ ngủ mỏng manh, mái tóc đã lâu không được chăm sóc, tóc mái dài ra rất nhiều, có chút vướng, cô vừa nhíu mày, Lạp Lệ Sa liền đưa tay vén tóc ra sau giúp cô, cực kì ăn ý. Phác Thái Anh mỉm cười: "Nghỉ ngơi sớm đi."

Dưới ánh đèn, Lạp Lệ Sa nhìn đường nét rõ ràng trên khuôn mặt của cô, đôi mắt trong veo, hàng mi dài rung rinh, trong lòng bỗng xuất hiện một con sói đói.

Trong khoảng thời gian này, hai cô chưa từng tiếp xúc thân mật, ngay cả một nụ hôn cũng không có, nói theo cách của Phác Thái Anh, nếu đã quyết định bắt đầu lại thì tất cả cũng phải quay lại từ đầu, ít nhất sau ba tháng mới có thể nắm tay, ba tháng nữa có thể ôm, ba tháng nữa có thể hôn, đi từng bước một, vậy nên mỗi lần Lạp Lệ Sa đến đây đều ngủ ở phòng bên cạnh, chưa bao giờ vượt quá giới hạn.

Nhưng hiện giờ --- "Mình hối hận rồi."

Lạp Lệ Sa bình tĩnh nhìn Phác Thái Anh, cất giọng trầm khàn: "Thái Anh, mình hối hận rồi."

Phác Thái Anh muốn thu tay về lại bị nắm chặt hơn, ngón tay Lạp Lệ Sa đan vào giữa các ngón tay của Phác Thái Anh, mồ hôi mịn trên lòng bàn tay thấm vào lòng bàn tay cô, Phác Thái Anh hỏi: "Hối hận chuyện gì?"

Lạp Lệ Sa nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm: "Mình hối hận vì nói tất cả phải bắt đầu lại."

Phác Thái Anh vừa hé môi, Lạp Lệ Sa đặt ngón tay lên đôi môi cô: "Đêm nay, mình có thể không đi được không?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...