[BHTT] Tan Rồi Lại Hợp [Cover][Lichaeng]

Chương 141: Phản ứng



Viện điều dưỡng càng thanh tĩnh hơn so với Phác Thái Anh tưởng tượng. Cân nhắc đến sức khỏe của cô vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, bác sĩ tạm thời chỉ cho cô nghỉ ngơi, chưa sắp xếp kế hoạch phục hồi chức năng. Chung Thần thích sau bữa cơm sẽ đẩy cô xuống dưới đi dạo quanh viện điều dưỡng. Trước kia các cô vẫn luôn vội vàng đi về phía trước, cho dù bị nửa phong sát, Phác Thái Anh vẫn luôn nghĩ đến kịch bản, chương trình, thông cáo, chưa từng có một ngày thật sự để mình thả lỏng. Nhưng ở đây, được hít thở không khí trong lành, được ngửi mùi ẩm ướt của bùn đất, trong mắt là màu xanh mướt của cây lá, chân bước trên thảm cỏ mềm mại, đâu đâu cũng yên bình, cảm thấy nhẹ nhõm là lẽ tự nhiên.

Ít nhất, Phác Thái Anh đã thả lỏng rất nhiều so với trước.

Khi không có việc gì làm, Chung Thần sẽ đẩy cô ra ngoài đi loanh quanh, xung quanh có mấy căn chung cư, cũng có công viên, Phác Thái Anh đeo khẩu trang ngồi trên xe lăn, nhìn mấy người lớn tuổi kể chuyện xưa cho những em nhỏ, nhập tâm vô cùng, cũng có mấy bạn nhỏ tập tễnh chạy qua, thỉnh thoảng vô ý va vào cô, rồi cất giọng non nớt nói, xin lỗi cô.

Phác Thái Anh chỉ biết cười xoa đầu các em, nhìn từng khuôn mặt nhỏ nhắn lo sợ bị mắng từ từ nở nụ cười xán lạn.

Cô cũng sẽ cười theo.

Dường như tất cả cũng chậm lại, xung quanh cô đều trôi chậm về phía trước, thời gian điềm tĩnh thả từng bước chân. Việc Phác Thái Anh thích làm nhất chính là đọc kịch bản, kịch bản về Tiêu Lệ Thủy đã được cô lật xem rất nhiều lần, nhưng cô vẫn không vội quyết định có nhận hay không.

Thấy cô có vẻ do dự, Chung Thần hỏi nhỏ: "Thái Anh, chị muốn nhận không?"

Nếu chị ấy không muốn, không cần ngày nào cũng phải đọc hai, ba lần, không ngừng nghiền ngẫm từng nội dung và nhân vật thế này.

Thấy Phác Thái Anh không trả lời, Chung Thần lại hỏi: "Thái Anh, có phải chị lo lắng vì bây giờ không thể quay?"

Phác Thái Anh nhìn Chung Thần, cười cười: "Không phải."

Liễu Kiện đã liên lạc với cô, nếu thật sự muốn quay, cũng phải đợi nửa năm sau, quay theo trình tự ngược. Quãng thời gian cuối đời, Tiêu Lệ Thủy cũng ốm yếu, vì thế Phác Thái Anh có thể trực tiếp ngồi xe lăn, hơn nữa vì Tiêu Lệ Thủy từng ở thành phố C, nên cũng dễ lấy cảnh, thuận tiện cho cô phục hồi.

Nói đến đây, Liễu Kiện có chút xúc động. Phác Thái Anh biết cậu ta muốn nói gì.

Trong mắt người ngoài, cô rất giống với Tiêu Lệ Thủy, khi đang đứng trên đỉnh cao huy hoàng lại lựa chọn công khai, nhận về kết quả tương tự, đương nhiên cũng có chỗ không tương tự, cô sẽ làm kết quả khác đi.

Chung Thần không hiểu thấu suy nghĩ của cô, nhưng vẫn thành thật nói: "Thái Anh, em thấy phim này quay xong có lẽ cũng không được chiếu."

Phác Thái Anh gật đầu, nói: "Đạo diễn Liễu nói sẽ không chiếu trong nước, trực tiếp mang đi dự thi."

Lúc này Chung Thần mới cười: "Vậy là tốt rồi, thật ra em rất mong chờ phim này, lúc còn đi học em đã nghe nói có người muốn làm phim về cô Tiêu rồi, chẳng qua là vẫn luôn không có ai dám làm thật."

Dù sao một bộ phim điện ảnh đã xác định sẽ không được chiếu, cũng sẽ không có người đầu tư, đẩy đi đẩy lại, không ngờ giờ đây lại đến với Phác Thái Anh.

Xem như là duyên phận.

Chung Thần vừa đẩy xe lăn vừa trò chuyện cùng Phác Thái Anh, cuối cùng nói: "Đúng rồi, chị Bạch nói sắp đến đây, chị ấy đã gọi cho chị chưa?"

Phác Thái Anh nghiêng đầu: "Lúc nào?"

Chung Thần ngẫm nghĩ: "Hôm nọ gọi cho em, nói sáng nay đến."

"Chị muốn đi đón không?"

"Không cần, chị Bạch nói biết đường."

Khi Phác Thái Anh mới đến nơi này, Bạch Vũ Đường đã gọi một lần, nhưng một tháng sau, cô vẫn lang thang quanh chung cư gần viện điều dưỡng, hết cách mới đành gọi cho Chung Thần: "Gửi định vị cho chị."

Chung Thần ở đầu máy bên kia nín cười: "Không phải chứ chị Bạch, chị mà lạc đường á?"

Trong lòng Chung Thần, Bạch Vũ Đường là người phụ nữ mạnh mẽ không gì không làm được.

Nghe giọng nói mang ý cười của Chung Thần, Bạch Vũ Đường cắn răng: "Định vị!"

"Vâng vâng, em gửi cho chị ngay đây."

Bạch Vũ Đường lái xe đến viện điều dưỡng vừa đúng giờ ăn trưa, Chung Thần đẩy Phác Thái Anh ra cửa, nhìn thấy Bạch Vũ Đường liền vẫy tay: "Chị Bạch!"

Phác Thái Anh cũng nhìn sang, dưới trời chiều, Bạch Vũ Đường mặc trang phục rộng rãi đơn giản, khuôn mặt thoải mái chưa từng thấy, Bạch Vũ Đường bước nhanh đến, cười nói: "Sao lại ở đây đợi chị."

Giọng nói mặc dù có vài phần trách mắng, nhưng vẫn xen lẫn đau lòng.

Chung Thần lập tức hỏi: "Chị dọn nhà xong chưa?"

Bạch Vũ Đường thuê nhà ở gần đây, thỉnh thoảng muốn đưa Phác Thái Anh về ở. Bạch Vũ Đường giải quyết xong xuôi mọi việc ở thành phố B mới đến đây, nói mỹ miều, là cho bản thân một kỳ nghỉ phép.

Từ khi Phác Thái Anh ra mắt, Bạch Vũ Đường luôn ở trạng thái bận không ngừng nghỉ. Phác Thái Anh quay phim, cô bận, Phác Thái Anh chạy show, cô cũng bận, ngay cả nửa năm Phác Thái Anh bị ép nghỉ ngơi, cô vẫn phải dẫn Đào Ỷ Đồng, còn phải kéo tài nguyên cho Phác Thái Anh, càng bận hơn trước. Con người một khi căng thẳng trong thời gian dài, sẽ cảm thấy không có gì không ổn, nhưng sau hai ngày buông xõa mới có thể phát hiện --- "Mẹ nó thoải mái quá!"

Bạch Vũ Đường nằm trên giường cảm thán, tỏ ra thỏa mãn, lăn hai vòng trên giường, không còn thấy nổi hình tượng người phụ nữ mạnh mẽ ngày nào.

Chung Thần đang nấu cơm trong bếp, Phác Thái Anh đẩy xe lăn vào phòng ngủ gọi Bạch Vũ Đường ra ngoài, Bạch Vũ Đường ngồi dậy từ trên giường, nói với Phác Thái Anh: "Thái Anh, thật ra lần này chị đến đây, là muốn nói cho em một chuyện."

Còn không phải là chuyện tốt.

Phác Thái Anh nhìn vẻ mặt của chị, cười nhạt: "Chuyện gì ạ?"

Bạch Vũ Đường thở dài: "Phim thần tượng bị khai tử."

Sự việc Phác Thái Anh bị thương gây xôn xao, cộng với hai tập cuối của Trái Cây Vui Vẻ, sức nóng chậm chạp không giảm, phía trên cảm thấy ảnh hưởng thật sự quá lớn, lo lắng sẽ gây loạn, lập tức khai tử phim thần tượng, lấy cớ không qua xét duyệt, tạm thời không xếp được lịch chiếu.

Nghe được tin này, khuôn mặt Phác Thái Anh không để lộ bất cứ biểu cảm khác thường nào, cô gật đầu: "Em biết rồi."

Bạch Vũ Đường nắm tay cô: "Khó chịu không?"

Phác Thái Anh cười cười: "Em đã đoán được."

Dù sao nếu dựa theo lịch trình vốn có, Bạch Vũ Đường chắc chắn sẽ không đến đây "du lịch" giải sầu, vậy nên khi mới nhìn thấy Bạch Vũ Đường, cô đã đoán được, chỉ là hai ngày nay chị ấy không nói, cô cũng sẽ không hỏi.

Thấy Phác Thái Anh vẫn thông minh không kém trước kia, Bạch Vũ Đường vỗ vai cô. Tiếng Chung Thần gọi truyền đến từ bên ngoài. Thấy Bạch Vũ Đường đứng dậy chuẩn bị đi, Phác Thái Anh hỏi: "Cậu ấy thế nào ạ?"

"Dạo này có ổn không?"

Từ lúc đến thành phố C, sau khi gửi tin nhắn kia cho Lạp Lệ Sa, cô vẫn chưa nhận được câu trả lời nào, ban đầu cô còn tưởng điện thoại hỏng, nhờ Chung Thần gọi rồi nhắn tin cho mình, xác nhận không có vấn đề mới tin.

Lạp Lệ Sa không nhắn tin cho mình.

Cũng không liên lạc với mình.

Cậu ấy đang giận ư?

Giận mình cứ thế "chẳng chào mà đi".

Rốt cuộc cậu ấy cũng là người bình thường, sức chịu đựng cũng có giới hạn, sao có thể không giận đây.

Đã nhiều đêm Phác Thái Anh muốn gọi cho người kia, nhưng chỉ cầm chặt điện thoại, đủ loại tưởng tượng dâng lên trong lòng, cuối cùng không làm gì, ôm điện thoại trong tay chìm vào giấc ngủ.

Một tháng.

Lạp Lệ Sa không gửi một tin nhắn nào.

Phác Thái Anh vẫn thỉnh thoảng gửi một bức ảnh vừa chụp, có khi lại nhắn hai tin qua, nhưng đều là đá ném xuống biển, không hề được trả lời.

"Ai cơ?" Bạch Vũ Đường vẫn chưa biết giữa cô và Lạp Lệ Sa có mâu thuẫn, ngẫm nghĩ vài giây rồi nói: "Em nói Lạp tổng à?"

"Lạp tổng không còn ở Kính Âu nữa rồi."

Phác Thái Anh ngây người: "Cậu ấy không còn ở Kính Âu?"

Trong mắt Bạch Vũ Đường lóe lên kinh ngạc: "Cô ấy đã sớm đi rồi, không nói với em sao?"

Hai tiếng không nói nghẹn lại trong miệng, Phác Thái Anh cúi đầu, tìm lý do: "Dạo này cậu ấy bận quá."

"Cũng bận thật, công ty mới vừa cất bước." Bạch Vũ Đường nói xong nhìn chằm chằm Phác Thái Anh: "Hai em làm sao vậy?"

Nhìn dáng vẻ này, ngay cả công ty mới Phác Thái Anh cũng không biết.

Nghe mấy chữ công ty mới, Phác Thái Anh bàng hoàng trong giây lát, bên tai tựa như còn có thể nghe được lời Lạp Lệ Sa nói, hóa ra cậu ấy nói quay lại, là làm lại mọi thứ từ đầu sao?

Vậy vì sao cậu ấy không liên lạc với mình?

Lẽ nào tình cảm của hai cô, cũng phải bắt đầu lại sao?

Phác Thái Anh cắn môi cúi đầu, Bạch Vũ Đường thấy vậy hỏi: "Cãi nhau à?"

"Không ạ."

Phác Thái Anh bất lực nói: "Cậu ấy hẳn là đang giận em."

Bạch Vũ Đường trong công việc là người phụ nữ mạnh mẽ, trong tình cảm lại là trẻ vị thành niên, lập tức nói: "Giận thì em dỗ cô ấy đi."

Dỗ cậu ấy?

Nghe ba tiếng này, Phác Thái Anh nhíu mày, từ khi gặp lại, vẫn luôn là Lạp Lệ Sa nhường mình, dù là việc lớn hay việc nhỏ, đều là cậu ấy hy sinh, mà bản thân mình chỉ cần hưởng thụ, cũng có lẽ vì coi hưởng thụ là chuyện đương nhiên, mình đã quên mất cảm nhận của Lạp Lệ Sa, nhưng mà dỗ dành cậu ấy?

Cô có chút không tưởng tượng nổi tình cảnh dỗ Lạp Lệ Sa.

Sau bữa trưa, Phác Thái Anh ngồi trên xe lăn được đẩy đến công viên. Bạch Vũ Đường và Chung Thần đang thì thầm việc vặt. Phác Thái Anh vẫn luôn cầm điện thoại trong tay, Bạch Vũ Đường gọi hai lần cũng không nghe thấy.

"Thái Anh?" Bạch Vũ Đường đẩy cô: "Em nghĩ thế nào?"

Phác Thái Anh hoàn hồn: "Sao ạ?"

Bạch Vũ Đường cười: "Viện điều dưỡng nói đã có báo cáo về sức khỏe của em, có thể làm phục hồi chức năng rồi."

Chung Thần phấn khởi nhảy nhót: "Thật ạ?"

"Tốt quá!"

Phác Thái Anh cũng khẽ gật đầu: "Vâng, được ạ."

Nói xong, cô lại cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, suy nghĩ, vẫn nhắn tin cho Lạp Lệ Sa: Lệ Sa, bác sĩ nói mình có thể làm phục hồi chức năng.

Tin nhắn được báo đã gửi thành công, trái tim vốn đang bình tĩnh của Phác Thái Anh đập nhanh hơn hai nhịp, ánh mắt dán vào điện thoại trong tay.

Lạp Lệ Sa nhận được tin nhắn khi đang họp, công ty mới của cô ấy vừa được thành lập, quy mô không quá lớn, nhưng cũng có không ít khách hàng, một nửa là từ Carl, một nửa là từ liên hệ với ông Trần. Mọi người luôn gió chiều nào theo chiều ấy, trước kia vẫn băn khoăn không biết có phải cô ấy và Thịnh Nhàn là đối địch, chỉ là khi thấy ông Trần đã chủ động vươn cành ô-liu cho cô ấy, nỗi lo lắng của họ bớt đi rất nhiều. Vậy nên gần đây, Lạp Lệ Sa quả thật rất bận.

Những cũng không bận đến nỗi không thể gọi điện hay nhắn tin.

Khi nhận được tin nhắn của Phác Thái Anh, phòng họp đang thảo luận về việc xây dựng điều lệ công ty. Lạp Lệ Sa rũ mắt nhìn điện thoại trong tay, thấy dãy số ngày nhớ đêm mong nhắn tin kể những chuyện thường ngày.

- -- Lệ Sa, bác sĩ nói mình có thể làm phục hồi chức năng.

Thật tốt, cậu ấy có thể phục hồi, Lạp Lệ Sa đang mở điện thoại chuẩn bị trả lời liền nghĩ đến lời chuyên gia tâm lý nói: "Cô ấy đang nhất thời đóng cửa bản thân mình, biện pháp tốt nhất là để cô ấy được yên tĩnh, tự mình muốn mở lòng, nếu chúng ta nhất định phải giúp, thì hãy giúp cô ấy có phản ứng với bên ngoài."

Khi ấy Lạp Lệ Sa không hiểu: "Có phản ứng là thế nào?"

"Thói quen, thói quen của mỗi người rất quan trọng, thói quen hiện tại của cô ấy là quá chú ý đến bản thân, phóng đại cảm xúc trong mình nên mới trầm uất, cô ấy phải chú ý và nhận ra những thay đổi ở thế giới bên ngoài, phải có mong muốn được trò chuyện. Tóm lại, phải kí©h thí©ɧ cô ấy chủ động để ý đến thế giới bên ngoài, chủ động mở lời."

"Tôi đề nghị cô tạm thời đừng liên lạc với cô ấy."

Để Phác Thái Anh nhận ra hiện tại đã khác trước kia, mới có thể chủ động quan tâm và mở lời.

Lạp Lệ Sa nhìn màn hình điện thoại trong tay, khẽ cong môi, cũng không trả lời. Phác Thái Anh đến viện điều dưỡng hai tuần mới gửi tin nhắn đầu tiên cho cô ấy, cô ấy nhìn thời gian, cứ năm ngày mới nhắn một lần, khoảng cách từ tin nhắn cuối cùng chỉ còn ba ngày rưỡi.

Lại đợi thêm chút đi, Lạp Lệ Sa cất điện thoại, nói với mọi người: "Tiếp tục."

Đang đợi Lạp Lệ Sa trả lời, tim Phác Thái Anh đập nhanh rồi từ từ dịu lại, từ mỗi phút nhìn điện thoại một lần đến mười phút mới nhìn một lần, sau đó là nửa tiếng, trước khi đi tắm cũng không đặt điện thoại xuống, để trên bàn trang điểm. Trước khi ngủ, âm báo kêu ting một tiếng, Phác Thái Anh lập tức dời điện thoại ra khỏi ngực mình, nhìn thấy thông báo liền rũ mắt.

- -- Thông tin từ vệ tinh nước Z, không khí nóng đột kích, xin chú ý hạ nhiệt độ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...