[BHTT] Tan Rồi Lại Hợp [Cover][Lichaeng]

Chương 127: Phòng bệnh



Từ khi sự kiện "gặp gỡ lúc nửa đêm" của Phác Thái Anh và Liễu Ngọc Dao bắt đầu, vô số cư dân mạng hóng drama đều đợi hai bên ra thông báo, người hâm mộ lại càng chú ý đến động thái trên mạng từng giây từng phút, cho đến khi tổ chương trình lên tiếng, tất cả mới sôi sục.

Tổ chương trình giải thích đêm hôm đó quả thật Liễu Ngọc Dao có đến tìm Phác Thái Anh, nhưng chỉ là để đưa kịch bản, vì hôm đó Diêu Thanh có uống mấy ly rượu, hơi say, nên mới nhờ Liễu Ngọc Dao mang qua, còn nhấn mạnh hai người vẫn luôn là bạn tốt, tuyệt đối không có nửa điểm mập mờ.

Quan hệ được khẳng định là trong sạch, Liễu Ngọc Dao nhìn thấy thông báo liền share lại, không quên tag Phác Thái Anh, còn nói đùa trên Weibo rằng nếu đến năm năm mươi tuổi vẫn chưa kết hôn thì sẽ kết bạn sống qua ngày cùng Phác Thái Anh.

Dưới Weibo, người hâm mộ đều kéo đến vui đùa, fans couple càng phấn khích.

--- Đến năm năm mươi tuổi hai chị phải mời em ăn kẹo cưới đấy!

--- Mình thấy làm bạn đến già cũng ổn đấy.

--- Không phải hôm qua là lần thứ hai Phác Thái Anh và Dao Dao ở cùng phòng sao?

--- Các cậu thật là bới móc, cơ mà tôi thấy kể cả Dao Dao và Phác Thái Anh yêu nhau thật thì sao nào? Hai người đều không có đối tượng mà? Sao không thể ở bên nhau chứ?

--- Cút đi! Fans couple có thể đừng sang đây chèo thuyền được không? Dao Dao không đồng tính ok?

Trò hề kéo dài từ trưa kết thúc khi tổ chương trình lên tiếng làm rõ. Liễu Ngọc Dao tag tên Phác Thái Anh nửa tiếng vẫn không được trả lời, cô ấy nhíu mày, xem đi xem lại Weibo của mình mấy lần, lẽ nào nói gì sai ư?

Có khi nào Phác Thái Anh không nhìn ra giọng điệu đùa cợt của mình?

Đang suy nghĩ miên man, ngay khi chuẩn bị nhắn tin cho Phác Thái Anh lại nhìn thấy tin nóng được đẩy lên đầu Weibo.

Tuần san Giải trí: Đoàn phimLã Hậugặp nổ, Phác Thái Anh ngã xuống từ trên cao!

Liễu Ngọc Dao run rẩy đứng bật dậy, vẻ mặt hơi thay đổi, cô ấy lập tức ấn vào Weibo, bên trong là mấy bức ảnh chụp sau vụ nổ, không xem như quá hỗn loạn, có vẻ như đạo cụ gặp vấn đề nên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chính giữa là ảnh chụp Phác Thái Anh nằm gục trên mặt đất.

Hơi mờ, không thấy rõ tình trạng, Liễu Ngọc Dao phóng to ảnh cũng không nhìn ra gì, cau mày, nhìn thấy Weibo này lập tức bị oanh tạc.

Sau đó xuất hiện hot search.

Phác Thái Anh ngã xuống từ trên cao!

Lạp Lệ Sa cầm chặt máy tính bảng, ánh mắt sáng rực nhìn hot search kia, nhiều lần muốn ấn vào, nhưng đầu ngón tay lại run rẩy không nghe lời, cô ấy không có dũng khí ấn mở, ngực quặn thắt phát đau, nỗi lo sợ khiến quai hàm cứng đờ, răng cũng bị cắn chặt.

Nửa tiếng trước, Lạp Lệ Sa vừa từ phòng họp đi ra, Tiếu Tri Thu liền đưa điện thoại đến, nói cô Phác có gọi, song vì cuộc họp hôm nay quan trọng hơn, nên không dám tự tiện vào phòng họp, cũng đã giải thích với cô Phác.

Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng đáp lại, nhận lấy điện thoại, lập tức dặn Tiếu Tri Thu giúp mình tiễn khách xuống.

Khi chuẩn bị gọi cho Phác Thái Anh trên đường trở lại văn phòng, liền nhìn thấy dãy số của Phác Thái Anh lóe lên trên màn hình, cảm giác tâm linh tương thông này khiến nỗi phiền muộn một ngày của Lạp Lệ Sa dịu đi không ít.

Cuộc gọi được kết nối, nhưng đầu bên kia không phải là giọng nói của Phác Thái Anh, thay vào đó là tiếng Chung Thần khẽ nức nở nghẹn ngào: "Lạp tổng, Lạp tổng, Thái Anh phải vào bệnh viện."

"Thái Anh chị ấy bị thương."

"Chân của chị ấy..."

Lạp Lệ Sa chết lặng, điện thoại trượt khỏi ngón tay, đập xuống đất cạch một tiếng, cô ấy chưa kịp nhặt lên đã chạy ra khỏi văn phòng. Tiếu Tri Thu tiễn khách trở lại thấy Lạp Lệ Sa như vậy cũng lập tức theo sau: "Lạp tổng?"

"Lái xe, đến bệnh viện."

Tiếu Tri Thu ngạc nhiên: "Bệnh viện? Bệnh viện nào ạ?"

Lạp Lệ Sa bị hỏi cũng ngây người, trầm mặt nói: "Gọi cho trợ lý Chung."

Nghe đến ba tiếng trợ lý Chung, Tiếu Tri Thu lập tức hiểu ra, kết hợp với bệnh viện trong lời Lạp Lệ Sa, tám phần là Phác Thái Anh đã gặp chuyện.

Còn chưa dám hỏi là chuyện gì, Tiếu Tri Thu liền nhìn thấy tin tức trên Weibo lúc gọi điện.

Phác Thái Anh ngã xuống từ trên cao!

Trái tim nhảy lên, cô vô thức nhìn về phía Lạp Lệ Sa, chỉ thấy cô ấy ngồi ở hàng ghế sau, vẫn là tư thế ngay ngắn như mọi khi, nhưng khuôn mặt đã trắng bệnh, khóe mắt đỏ hoe, cả người đều cứng đờ, nhìn kỹ, hai tay đang run rẩy.

Lạp tổng đang rất sợ hãi.

Tiếu Tri Thu hé môi mấy lần, cuối cùng giữ im lặng lái xe đến thẳng bệnh viện.

Trên đường, Lạp Lệ Sa nhìn màn hình máy tính bảng sáng lên, tin mới như thác đổ, nhà nào cũng đăng, cô ấy điều chỉnh hơi thở, bật lên, nhìn chằm chằm vào hot search, chậm chạp không ấn vào.

Lạp Lệ Sa sợ.

Bóng tối trong xe như muốn nuốt chửng con người, từ đầu đến cuối Lạp Lệ Sa đều cúi đầu không lên tiếng. Sau khi Tiếu Tri Thu lái đến bệnh viện, Lạp Lệ Sa lập tức xuống xe đi thẳng vào trong. Chung Thần biết các cô đến, đã đứng ở dưới đợi mấy phút, nhìn thấy Lạp Lệ Sa, hai mắt cô nóng lên, nức nở gọi: "Lạp tổng."

Lạp Lệ Sa nắm chặt hai tay, kiềm chế cảm xúc của mình, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Chung Thần cắn môi, vẫn chưa hồi phục từ nỗi hoảng sợ vừa rồi, trong đáy mắt vẫn hiện lên sợ hãi: "Có một vụ nổ ở đoàn phim, lúc đó Thái Anh đang diễn, dây cáp bị đứt..."

Mỗi một tiếng nói ra đều đập vào nơi sâu nhất trong lòng Lạp Lệ Sa, cơn đau khiến khuôn mặt trở nên trắng bệch, hai tay càng nắm chặt hơn. Hai người đi thẳng đến phòng bệnh, trên hành lang có nhiều người đang ngồi, đạo diễn, biên kịch, phụ trách chung, thấy Lạp Lệ Sa đến, bọn họ nhìn nhau, Chu Tử Minh lên tiếng: "Lạp tổng."

Lạp Lệ Sa không buồn liếc người kia, lập tức mở cửa phòng bệnh đi vào.

Trong phòng, Bạch Vũ Đường đang lau mặt cho Phác Thái Anh, nghe phía sau có tiếng động, cô quay đầu, lập tức chào: "Lạp tổng."

Lạp Lệ Sa đi về phía trước hai bước, nhìn Phác Thái Anh đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiền, dáng vẻ say ngủ, cổ tay phải đặt trên giường cuốn băng gạc. Lạp Lệ Sa hé môi: "Tình hình thế nào? Bác sĩ đâu?"

Bạch Vũ Đường cùng Chung Thần nhìn nhau, cắn môi, không đáp lại.

Lạp Lệ Sa hoàn toàn mất kiên nhẫn, lạnh lùng quát lên: "Nói!"

Bạch Vũ Đường cúi đầu: "Không tốt lắm."

Tuy rằng trên người Phác Thái Anh không có vết thương, nhưng lúc ngã xuống, chiếc vòng trên cổ tay phải bị vỡ, khi ấy lại mặc áo bó sát, vòng bị mắc vào tay áo, nên không ít mảnh vỡ đã đâm vào cổ tay, đây chỉ là thương ngoài da, không nghiêm trọng.

Nhưng thương tổn bên trong, lại không thể ước lượng được.

"Bác sĩ nói, chân của em ấy sẽ không thể đi lại trong một thời gian."

"Cần phải an dưỡng..."

"Không thể đóng phim..."

"Bác sĩ đề cử một viện ở nước ngoài..."

Giọng nói trầm khàn của Lạp Lệ Sa ngắt lời cô: "Một thời gian, là bao lâu."

Bạch Vũ Đường nhìn Phác Thái Anh: "Ít nhất là hai, ba năm."

Lạp Lệ Sa lùi về sau một bước, thân mình va vào góc bàn, chiếc cốc bị đυ.ng phải lắc lư, lăn hai vòng rồi rơi xuống đất, phát ra một tiếng giòn tan. Bầu không khí tĩnh lặng trong phòng bệnh khiến người ta cảm thấy khó thở, Lạp Lệ Sa nhanh chóng dặn dò: "Đợi Thái Anh tỉnh..."

Lạp Lệ Sa kìm nén tiếng nghẹn ngào đã đến bờ môi: "Đợi Thái Anh tỉnh lại, tạm thời đừng nói với cậu ấy những chuyện này."

Bạch Vũ Đường vừa chuẩn bị mở miệng liền nghe thấy tiếng nức nở của Chung Thần: "Thái Anh!"

"Thái Anh chị tỉnh rồi?"

Trước khi đến Phác Thái Anh vẫn còn ý thức, nhưng chưa làm kiểm tra xong đã ngất đi, các cô vẫn luôn lo sợ Phác Thái Anh bị tổn thương ở đầu, nên Chung Thần nhìn thấy Phác Thái Anh mở mắt liền lập tức hỏi: "Thái Anh chị còn nhớ em không? Thái Anh."

Phác Thái Anh cảm thấy oang oang trong đầu, cô hé môi: "Chung Thần."

"Đừng ồn."

Chung Thần nghe cô gọi tên mình, không chỉ không ngừng khóc, ngược lại càng khóc to hơn, Lạp Lệ Sa lạnh lùng nhìn qua, Bạch Vũ Đường nói: "Chung Thần, ra ngoài với chị đi."

"Nhưng mà Thái Anh..."

Bạch Vũ Đường giữ chặt Chung Thần: "Đi."

Phòng bệnh nhanh chóng trở nên yên tĩnh, Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh đã một tuần không gặp, im lặng, làm như không có chuyện gì, hỏi: "Cậu muốn uống nước không?"

Quay đầu lấy cốc, mới phát hiện cốc vừa bị mình làm vỡ.

Lạp Lệ Sa miễn cưỡng cong môi làm yên lòng Phác Thái Anh, cất giọng nói như thường: "Mình dọn dẹp một lát."

Phác Thái Anh không trả lời.

Cô cứ như vậy, lặng lẽ nhìn Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa cúi đầu nhặt mảnh vỡ, trước mắt nhòe đi, tay không cẩn thận bị cứa đứt, máu tươi lập tức chảy ra, cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay rơi xuống mặt đất, cô ấy lại không hề cảm thấy đau đớn. Phía sau, Phác Thái Anh khẽ gọi: "Lệ Sa."

Hai mắt nóng lên, Lạp Lệ Sa đứng dậy, không nói lời nào đi đến bên Phác Thái Anh, đưa tay mạnh mẽ ôm chầm cô!

Lạp Lệ Sa không kìm được nỗi sợ, thật sự không tìm được cách nào để trút ra.

Chỉ có ôm Phác Thái Anh, cảm nhận sự hiện diện của cô thế này, nhịp tim và nhịp thở quay cuồng của Lạp Lệ Sa mới có thể ổn định trở lại.

Người trong lòng đưa tay vỗ nhẹ lưng cô ấy, nói khẽ: "Lệ Sa, mình muốn gặp đạo diễn Chu, được không?"

Cơ thể Lạp Lệ Sa cứng đờ trong giây lát, rồi hoàn hồn, mấp máy môi: "Được."

"Mình lập tức gọi ông ta vào."

Hai người nói chuyện riêng trong phòng, Lạp Lệ Sa ngồi trên băng ghế ngoài cửa, Bạch Vũ Đường giải thích người phụ trách chung đã về trước, cảnh sát cũng đến kiểm tra tình hình. Lạp Lệ Sa hắng giọng nhẹ đến không thể nhận ra. Còn chưa nói xong, trên hành lang chợt có tiếng giày cao gót lộp cộp, Bạch Vũ Đường ngẩng đầu.

"Cô Liễu?" Vì đã hợp tác mấy lần, cô sửa giọng không gọi thẳng tên người kia.

Liễu Ngọc Dao đi đến trước mặt Bạch Vũ Đường, vốn dĩ quản lý không cho đến, nhưng cô ấy thật sự rất lo lắng, lúc này nhìn thấy mấy người ngồi ngoài cửa phòng bệnh, cô ấy nhíu mày: "Tình hình Phác Thái Anh sao rồi? Sao lại xảy ra chuyện thế này?"

Bạch Vũ Đường nhìn Liễu Ngọc Dao, không ngờ Phác Thái Anh bị thương vào viện, người đầu tiên đến thăm lại là Liễu Ngọc Dao, chuyện đời thật vô thường.

Bạch Vũ Đường trả lời Liễu Ngọc Dao: "Tạm thời không có gì đáng ngại, cảnh sát vẫn đang điều tra nguyên nhân sự cố."

Liễu Ngọc Dao gật đầu: "Tôi vào xem được không?"

Bạch Vũ Đường liếc nhìn Lạp Lệ Sa đang ngồi trên ghế, thấy cô ấy không có ý phản đối, cô nói: "Đợi đạo diễn Chu ra ngoài đã."

Tiếng nói vừa dứt, đạo diễn Chu cũng ra khỏi phòng, nhìn thấy Liễu Ngọc Dao, ông hé miệng như có lời muốn nói, lại quay đầu nhìn Phác Thái Anh, rồi thở dài rời đi.

Liễu Ngọc Dao khó hiểu trước ánh mắt của ông, nói một tiếng với Bạch Vũ Đường rồi đi vào.

Phác Thái Anh nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt, còn lại nhìn không ra điểm nào khác thường. Liễu Ngọc Dao đi đến bên giường, nhìn chằm chằm Phác Thái Anh, nghe được cô hỏi: "Sao cô lại đến đây."

Vẻ mặt cùng giọng nói vẫn như mọi khi.

Liễu Ngọc Dao giật khóe môi: "Không mất trí nhớ chứ?"

Phác Thái Anh lắc đầu: "Không mất."

Liễu Ngọc Dao thở phào: "Không mất trí nhớ thì tốt, tôi thấy cô cũng không có gì đáng ngại, mấy ngày tới nghỉ ngơi cho khỏe, sớm..."

"Liễu Ngọc Dao." Phác Thái Anh ngắt lời đối phương, khuôn mặt vẫn tái nhợt, đôi mắt trong veo, cô nói: "Tôi vừa đề cử cô với đạo diễn Chu."

"Ông ấy nói nếu lịch trình hiện tại của cô không bận, có thể đến đoàn phim xem thử."

Liễu Ngọc Dao ngẩn người: "Đề cử tôi?"

"Đề cử tôi làm gì?"

"Đợi chút, ý của cô là, cô không quay nữa?"

Phác Thái Anh gật đầu: "Ừ, tôi không quay nữa."

Giọng nói của cô cực kì bình tĩnh, lại khiến Liễu Ngọc Dao cảm thấy hoảng loạn không thôi: "Tại sao?"

Phác Thái Anh cong môi: "Không phải cô vẫn luôn để ý chuyện tôi giành kịch bản của cô sao? Bây giờ tôi trả lại cho cô."

Dường như hiểu ra điều gì, Liễu Ngọc Dao bỗng cất cao giọng: "Ai mẹ nó thích cái kịch bản nát của cô! Cô đừng nói vớ vẩn nữa, dưỡng thương cho tốt, tôi thấy cô cùng lắm nghỉ ngơi mấy ngày còn chưa cút về đóng phim, tôi cho cô biết, cô đoạt của tôi là vai chính, đừng nghĩ dùng một vai nữ phụ là đuổi được tôi!"

"Cô nghĩ cũng đừng nghĩ!"

"Thái Anh, cô nhanh chóng khỏe lại cho tôi, nghe rõ chưa?"

Tiếng nói của Liễu Ngọc Dao nghẹn lại, Phác Thái Anh bình thản nhìn cô ấy, hé môi nói: "Xin lỗi, Liễu Ngọc Dao."

"Đây là tài nguyên duy nhất tôi có."

"Tôi không trả được vai nữ chính cho cô."

Liễu Ngọc Dao lắc đầu, vừa định lên tiếng, lại nghe thấy giọng Phác Thái Anh thoáng trầm xuống: "Tôi cũng không đứng dậy nổi."

Chương trước Chương tiếp
Loading...