[BHTT] Sủng Vật Hào Môn - Phiên Nhi Liêu
101.Bạn nhỏ ...
Gia Phú đã nhiều lần gọi cho ông nội , nhưng ông một mực không thèm nghe máy của anh . Chính vì anh biết ông rất thương Lan Khuê , nên một thời gian có thể sẽ chấp nhận được chuyện này . Bởi vì người trong cuộc không thể giải quyết chuyện chính mình , bất quá trước khi anh về nước nhất định phải đem chuyện này giúp nàng giải quyết trong êm đẹp . Trong suốt một tuần đó Gia Phú luôn túc trực ở BM , Lan Khuê chỉ nghĩ rằng anh muốn giúp mình ổn định công ty . Không nghĩ ra anh lại muốn kích Phạm Hương phải lên tiếng , nhưng tên cứng đầu này lại khiến Gia Phú thật sự muốn đánh cho một trận đi . " Nói chuyện với tôi một chút được không ? " Chất giọng vừa vang lên cô có thể nhận biết được là của ai , một tuần qua còn không suốt ngày nhìn thấy nghe thấy hay sao ? " Tôi với anh hình như không có chuyện chung gì để nói ? " " Chuyện liên quan đến Lan Khuê , cô có muốn nghe hay không ? " Mặc dù cô đối với người này không có hứng thú trò chuyện , nhưng nghe đến tên của nàng lại có chút nóng lòng . Mấy ngày nay mặc dù Lan Khuê vẫn ngày ngày đi làm , nhưng sắc mặt lại có vẻ không được tốt lắm . Cô thật sự rất lo lắng , nhưng cứ mỗi khi muốn lại gần nàng thì y như rằng Gia Phú xuất hiện . " Rốt cuộc chị ấy có chuyện gì ? " - vừa theo anh vào đến góc khuất cách thang máy một đoạn , cô đã không nhịn được mà hỏi ra một câu đầy hấp tấp . " Phạm Hương , cô buông tha cho Lan Khuê đi . Em ấy đã khổ vì cô nhiều rồi , cô còn có lương tâm không ? " " Anh nói một câu buông tha , nghe qua là có ý nghĩa gì ? " " Cô nghe không hiểu sao ? Với tất cả những gì cô gây ra cho em ấy , một lần tự tử đi vì cô đã quá nhiều " Gia Phú thật sự trước đây chưa từng nặng lời với người khác , nhưng lần này lại cố tình đem Phạm Hương nói đến thậm tệ . Cốt muốn cô phản kháng , nói rằng mình vẫn còn yêu Lan Khuê , mình không giống như những gì anh ấy nói . " Chuyện của chúng tôi không liên quan đến anh , xin phép " " Lan Khuê vốn dĩ là vị hôn thê của tôi , lại bị cô đem ra thích thì chơi đùa , không thích lại bỏ đi . Cục tức này tôi nuốt không trôi ... " " Là anh không giữ được vợ của mình , anh nên về nói với vợ anh hãy quan tâm anh nhiều một chút " " Nếu như cô còn có lòng tự trọng , thì hãy xin từ chức đi , từ nay về sau không cùng Lan Khuê gặp mặt " " Tôi ở đây làm đã không phải bởi vì có chị ấy , nếu anh kêu được vợ của anh đuổi tôi thì tôi nghỉ . Còn nữa , tôi không có hứng thú nghe chuyện của vợ anh cùng với anh , sau này cũng đừng nói " Câu nói này là trong lúc Phạm Hương tức giận với thái độ của Gia Phú , cố tình nói thành như vậy để anh ấy không còn tìm đến cô gây sự . Nhưng không biết được lại có người vô tình nghe thấy , chỉ biết nhanh chân chạy vào góc khụy ngã , lại không cho người vừa tổn thương mình nhìn thấy . Gia Phú nhìn thấy thái độ tức giận lại làm ra vẻ bình thản của cô khá hài lòng , xem ra anh cũng test được tên này ngoài cứng trong mềm sẽ dễ bề đối phó . Dự định quay trở lại phòng Tổng giám đốc gặp nàng , nhưng khi đến đó lại không nhìn thấy Lan Khuê nữa . Xem qua đồng hồ thì có lẽ nàng đã về rồi , chẳng phải cũng đến giờ tan sở hay sao ? Vấn đề đáng nói chính là từ lúc 5h chiều ngày hôm đó đã không nhìn thấy Lan Khuê , điện thoại của nàng cũng gọi không được . Gia Phú đến biệt thự của ông nội tìm nàng , gia nhân đồng loạt đều có một câu trả lời rằng cô chủ chưa từng trở về . Bất giác gọi điện cho thư ký của nàng hỏi ngày hôm nay Lan Khuê có cuộc họp bên ngoài không ? Cô ấy lại trả lời rằng hôm nay Tổng giám đốc đã từ chối hết các cuộc hẹn , nói rằng mình có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết . " Mở cửa , mở cửa mau " - Gia Phú tìm đến căn hộ của cô và nàng , trong lòng đều cầu mong có thể tìm được nàng ở đây . Nhưng kết quả lại không như mong đợi ..." Anh làm phiền tôi hơi quá rồi đấy " " Lan Khuê có ở đây không ? "" Anh đêm hôm đến nhà người khác tìm vợ mình , chuyện nực cười gì đấy ? " Trong lúc Phạm Hương còn có ý định khóa cửa lại , Gia Phú lại nhanh chân vào trong nhà tìm thử cô có phải đang nói dối hay không ? " Đủ rồi , tôi có thể thưa anh tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp " - cô thật sự tức giận , bọn họ đang bày trò gì để chọc phá cô thế này . " Phạm Hương , em ấy mất tích rồi . Tôi không có lừa cô ..." Gia Phú ở nơi cô nói một câu liền chạy đi mất , nét mặt của anh ta quả thật làm cô có chút sợ hãi . Bảo Bối ...Quả thật điện thoại của Lan Khuê cô không thể nào liên lạc được , cô ở bên ngoài tìm kiếm các quán trước đây cũng không thấy nàng . Cảm giác lúc này đột nhiên giống như một năm trước , rất sợ khi không còn nhìn thấy Lan Khuê . " Bảo Bối , chị đang ở đâu vậy ? " Lúc này đây tại một buồng thang máy , Lan Khuê thật sự đã không còn đứng nổi mà gục ngã xuống mặt sàn . Nàng đã ở trong đây hơn 5 tiếng rồi , vẫn không thể nào ra được . Khi Gia Phú cùng Phạm Hương nói chuyện , nàng nghe được một vài câu khi trên đường đi ngang đó . Nhưng lại trùng hợp ở những câu làm bản thân mình buồn bã , chỉ muốn đi khỏi nơi đó càng nhanh càng tốt . Chính vì như vậy khi nàng bước vào bên trong thang máy , lại không nhìn thấy nó thật sự có vấn đề . Kể từ lúc nàng bấm cửa thang máy đóng lại , nó không lên không xuống và cửa cũng không thể nào mở ra nữa . Khu vực thang máy đó là của cấp lãnh đạo , nhân viên bình thường cũng không đi sang đó để phát hiện . Những người thường sử dụng bộ phận thang này đều đã về hết cả , bảo vệ cho dù có đi ngang cũng không nghe được tiếng nàng kêu cứu .Chính vì buồng thang máy đó đã hư , nên bộ phận đèn trong đó cũng tắt hết . Lan Khuê bị ngộp nếu như không nhìn thấy ánh sáng , còn như vậy bị nhốt đến hơn 5 tiếng sức cùng lực kiệt . Khi đối mặt với nổi sợ hãi càng lúc càng dâng cao , lúc này đây cũng chỉ nghĩ về người đó . " Bạn nhỏ , nếu như có em ở đây thì thật tốt ... " Trong lúc Lan Khuê cảm thấy bản thân ngày càng khó thở , mắt cũng mờ đi hết chỉ biết thì thào gọi tên cô . Thì lúc này đây ở bãi giữ xe của công ty cô đã nhìn thấy xe của nàng , ngay lập tức vào lại công ty tìm cho bằng được . " Bảo Bối , chị ở đâu ? Bảo Bối ... " Cô tìm nàng từ phòng Tổng giám đốc cho đến các phòng ban đều không thấy , cho đến khi cô men theo cầu thang bộ rồi lại dẫn lên đến chỗ thang máy dành cho lãnh đạo liền thấy một thứ gì quen thuộc . Chính xác là huy hiệu cài trên áo của BM , thứ làm bằng bạch kim chữ đỏ đích thị là của nàng . " Chị ở trong đây có phải không ? Bảo Bối trả lời cho em biết đi " Nàng không nghe được những lời cô vừa nói , không phải bởi vì cách âm dày đặc . Mà chính xác hơn ở bên trong nàng đã lâm vào hôn mê , một chút cũng không còn hay biết ." Đừng sợ , có em ở đây rồi " Cô tìm được một cây sắt dài trong phòng tạp vụ , nhanh chóng chạy lên lại buồng thang máy đó . Cố gắng nạy cho bằng được cửa buồng thang máy , lúc cánh cửa đó mở ra được thì tay cô cũng bị xước đến chảy máu . Nhưng lúc này cô làm sao biết mình bị gì , chỉ nhìn thấy người con gái của cô hôn mê bất tỉnh trong chính buồng thang máy đó . Tại sao cô lại sơ suất đến như vậy , tại sao lại phí nhiều tiếng đến như vậy ở bên ngoài tìm kiếm mà không trở về công ty . Lan Khuê sợ bóng tối , trong suốt mấy tiếng đó nàng lại bị nhốt trong đây đến thành ra như vậy . Lúc này đây lòng cô đau như thắt ...Bế trên tay một thân ảnh đã nhẹ đến mức gây sát thương , tại sao cô phải cố chấp như vậy hại nàng phải ra nông nổi . Nếu như ngày hôm nay thang máy không phải là không mở ra được , mà gặp phải sự cố nặng hơn thì cô phải làm sao đây . Ngồi ở bên cạnh Lan Khuê lúc này vẫn còn hôn mê trong bệnh viện , bác sĩ đã nói rằng nàng đã không sao nhưng cô vẫn vô cùng sợ hãi . Lúc Lan Khuê tỉnh lại xung quanh chỉ là một căn phòng lạnh lẽo , vậy mà ở trong mơ nàng còn nhìn thấy là Phạm Hương đến cứu nàng . Giờ đây phòng bệnh cũng có ai khác ngoài nàng đâu , đúng là ngu ngốc ." Bạn nhỏ , em có biết chị hiện tại đã thê thảm đến mức nào không ? " - một thân ảnh ngồi nhìn ra màn đêm u uất , chỉ biết vu vơ hỏi một câu mà khóe mắt đột nhiên đau thương ửng đỏ . " Bảo Bối , lâu đến như vậy gọi chị mới gọi em là bạn nhỏ " Cô ở bên ngoài thanh toán cho nàng tiền viện phí , chỉ mới bước vào bên trong nhìn thấy Lan Khuê khóc cô còn muốn đánh đòn . Nhưng đến khi người đó gọi cô một câu bạn nhỏ , lúc này đây người đang khóe mi vô thức ửng đỏ lại chính là cô . " Tôi không có , em ... em tại sao lại ở đây ? " " Là bởi vì nửa đêm không được ngủ , lại phải hì hục đập cửa kéo người ta từ trong thang máy ra " Thì ra nàng không phải mơ , người đến cứu nàng thật sự là bạn nhỏ . Trong lúc Lan Khuê vẫn còn thừ người ra mà suy nghĩ , lúc ngước lên đã nhìn thấy cô ngồi đối diện với nàng rồi . " Tại sao không biết tự chăm sóc cho mình ? " - đưa tay vuốt lấy những sợi tóc rơi lõa xõa trên gương mặt vẫn còn chút hồng hào , ôn nhu mà trách móc . " Em muốn gì ? " - Sao ánh mắt của cô hôm nay thật lạ , lại còn đối với nàng nhẹ nhàng như thế . Rốt cuộc là muốn gì ? " Em muốn chị ... " Bốp ...Phạm Hương cô vốn dĩ đang dồn hết tâm lý để nói ra hết lòng mình , còn chưa nói xong đã bị ăn ngay một cái tát trời giáng mà . " Bảo Bối , lý nào đánh em ? " " Đồ biến thái , em cút khỏi mắt tôi " " Em nói em muốn chị ... " " Câm miệng " " Là muốn chị trở về với em bộ " Phòng bệnh một phen nhốn nháo cho đến khi Lan Khuê nghe được câu này , mới buổi chiều còn đối với nàng nói không quan tâm đến . Bây giờ lại dày mặt xem nàng là thứ dân gì ..." Em đoán được chị đã nghe em nói với Gia Phú , nhưng những gì em nói đều bởi vì em rất yêu chị " " Giả dối " " Em có thể giả dối với tất cả người trong thiên hạ , chỉ riêng mình chị ... " Nhìn thấy Lan Khuê có một chút xiêu lòng , cô liền tới tấp muốn nàng không kịp từ chối nữa . Chuyện ngày hôm nay xảy ra , thật khiến cô sợ hãi . Ngày hôm nay cho dù có dùng đến cách gì , cô cũng phải năn nỉ lại được nàng . " Tôi ... " " Em nhìn thấy chị có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào , mà em lại không thể chân chính ở bên bảo vệ . Nếu như một lần nữa phải đối mặt với cái chết của chị , em thà tự mình chết đi còn tốt hơn "Lan Khuê chữ nghe chữ không ? Còn chưa định hình đã nhìn thấy cô chạy mất . Nhưng nàng hiện tại không có ý định đi tìm , bởi vì trên tay nàng còn dính phải cây kim luồn đang vô nước biển đi . Hai mươi phút sau đột nhiên nghe mọi người ở bên ngoài ồn ào , nói rằng có người nửa đêm leo lên sân thượng đòi tự tử . Lan Khuê không phải là dạng nhiều chuyện đi coi thử , mà theo như người ta nói thì rất giống bạn nhỏ của nàng . " Phạm Hương , em bước xuống " - Lan Khuê hiện tại là đã giật chai nước biển ra khỏi người mình , dùng hết sức lực để theo mọi người lên sân thượng khuyên giải ." Bảo Bối , chị không thương em nữa thì để em chết đi . Kiếp sau để người khác thương em ... " " Nhảm ... à không phải . Em xuống đây có gì rồi nói " " Không có nói gì nữa hết " Cô là làm liều một phen thật sự leo lên bục lan can sân thượng , miệng thì cố hù dọa Bảo Bối nhưng hiện tại nhìn xuống dưới người muốn rớt tim đích thị là cô . Nhưng chân vẫn cố nhích về phía trước , cô muốn ép nàng đến chịu trở về mới thôi . " Bạn nhỏ , em bước xuống đi . Em nói gì chị cũng nghe hết , được không ? " - Lan Khuê không biết mình bị lừa trắng trợn , nàng thật sự nhìn thấy cô mà lo lắng tột độ . " Chị chỉ muốn dụ em xuống , chị thật sự hết em yêu rồi " " Chị không có , chị không yêu em thì sẽ không từ hôn với Gia Phú . Không yêu em sẽ không làm cho ông nội tức giận , bạn nhỏ em bước xuống đi có được không ? " Phạm Hương nghe thấy lời mình muốn nghe đã quay đầu lại , dự định là từ từ bước xuống nhưng nhìn thấy tay của Lan Khuê máu chảy ra thành một hàng , nàng lại vì cô mà lo sợ đến phát khóc liền muốn chạy nhanh đến đó , đem nàng ôm chặt vào lòng nói cô sẽ không làm nàng lo sợ nữa .Haizz , nhưng là quên mất một điều cô đang ở trên lan can đó , lại không nhìn trước nhìn sau chạy xuống vấp phải thành lan can té nhào xuống đất . Cũng may là trời còn thương nên mới té về phía mọi người , chứ không phải là mặt đất cách nơi này mấy chục tầng nếu không thì đúng là tan xác mà . " Bạn nhỏ , có sao không ? Em trả lời chị đi , bạn nhỏ " " ... " - Bảo Bối đau quá , đừng có lắc em .To be continued ...P/s : Sorry vì sự chậm trễ , mình cả tuần nay bận lo tốt nghiệp nên rất mệt mỏi . Nhưng bây giờ thì ổn rồi , cám ơn lời chúc của các bạn nhé .--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phiên Nhi Liêu
Phiên Nhi Liêu