[BHTT] [Sư Sinh- Hiện Đại] EM SẼ ĐƯỢC HẠNH PHÚC!
①⑧ Vì Nhau Mà Buông Tha Cho Nhau.
Giang Trân đang còn nhức đầu vụ hàng vừa rồi, tìm cách xử lý và đối mặt với tên mang cái mác chuyên gia phiền phức cho mình, êm đềm hơn một năm qua tưởng đâu cô ta đã không còn làm phiền mình nhưng đùng một cái. Vụ hàng vừa rồi và nhân viên của cô lại liên quan đến cái tên Mãnh Hạ.
Điện thoại bỗng nhiên sáng màn hình. Vừa xoa thái dương vừa lia mắt nhìn, thấy xuất hiện dòng tin nhắn của cục đá, Giang Trân cầm lên xem.'cô về nhà à?'Khúc Hy cũng không biết vì sao mình lại buồn chán đến nỗi phải bấm vô cái tên được lưu Tảng Băng mà nhắn nữa, nhưng mà tự nhiên sao lại thấy buồn chán? Bản thân cô ngày nào cũng như ngày nào, không riêng biệt không có gì đặc biệt chỉ là hôm nay ở một nơi lạ lẫm... Không lẽ như vậy là thấy buồn chán?
Cũng có thể nói là... Cục đá và tảng băng mỗi người ở một nơi khác nhau chăng?
Aa tầm bậy!!Hai người không hẹn mà cùng lưu biệt danh của đối phương vào danh sách liên lạc, là người đầu tiên mà người lạ được lưu tên!! Trùng hợp chăng??'ừ' Giang Trân ban đầu soạn tin nhắn'ừ, có việc' nhưng lại xoá đi, soạn tin khác'ừ, làm sao?''có chuyện gì?'Nhưng nàng lại xoá hết, bấm một chữ "ừ" và gửi đi.Khúc Hy để điện thoại trên ngực mình một tay bị què, một tay gác sau đầu, thấy điện thoại rung lên thì cô cầm lấy mở lên xem.'cô ta không thể nào nhắn dài thêm một chút à?'Điện thoại cô bỗng rung lên hai lần, không phải là tin nhắn đến của tảng băng kia, mà là tin nhắn của dãy số điện thoại không lưu tên nhưng nhìn dòng tin nhắn cũng biết là ai rồi.'con khi nào mới đi chơi về? Sao không trả lời mẹ?''khi nào con trở về?'Cô một tay khó khăn bấm phím, vì là tay trái, cầm cũng không quen nên bấm hơi lâu.
'mai''vậy mẹ chờ con về''có chuyện gì à?' Khúc Hy thấy mùi gì rồi, mỗi lần mẹ nói như vậy là biết có chuyện. Không lẽ cô ở đây luôn để không phía trở về căn nhà kia!?? Thật sự không muốn bước chân vào cái căn nhà chết tiệt đó tí nào...'về thì sẽ nói sau. Mẹ bận chút việc, con nhớ ăn uống đầy đủ đấy!!''đã biết' Cô để điện thoại kế bên rồi gác tay lên trán thở dài. Căn phòng chỉ còn mình cô thôi, Xưng Cương thì bận đi với thầy giám thị có việc rồi, một mình thật lãnh lẽo, trống vắng, cô đơn. Cô tự hỏi bản thân mình vì sao lại cam chịu trong thời gian qua chứ. Nó là một khoảng thời gian dài và... Kinh khủng.Giang Trân thấy bên kia im ắng, cũng không bận tâm đến mà thu xếp đồ đạc để trở về nhà. Cũng khuya rồi!
Đang lái xe thì nhìn điện thoại, là cục đá gọi cho mình. Giang Trân cắm tai nghe vào và bắt máy.Thật kỳ lạ, gọi cho đã rồi không nói gì, người kia cũng im lặng. Cả hai để như vậy khoảng 5 phút thì nàng mới nghe được đầu dây bên kia cất giọng.
'à ừm... Cô đang làm gì vậy?''không liên quan đến em!' Bên kia nghe thấy câu trả lời liền cứng họng, Khúc Hy tắt máy thầm chửi rủa tảng băng kia.
'tôi không thèm gọi cho cô một cuộc nào nữa' Khúc Hy quăng điện thoại kế bên mình rồi chòm tới tủ lấy thuốc uống, bỏ thuốc vào hết trong miệng rồi lấy ly nước có sẵn ở đó mà uống hết.
Cô ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh sửa soạn để chuẩn bị đi ngủ.Giang Trân thấy mình giỡn hơi quá nên gọi lại cho cục đá kia. Ủa mà mình có giỡn hả ta? Sự thật mà...
Gọi hai cuộc không thấy bắt máy, nàng cũng mặc kệ mà chạy xe về nhà.
Đứng trước cửa, nàng tháo giày ra để lên kệ, sẵn tiện đưa tay bật đèn. Đi vào trong để túi xách lên bàn rồi đi về phòng.
Tắm rửa, thay đồ ngủ, sức kem, đắp mặt nạ,... Làm các thủ tục trước khi đi ngủ xong xuôi. Lên giường rồi, cũng tắt đèn rồi. Nằm xuống nhưng lại nghĩ gì đó, liền ngồi dậy, bật đèn, cầm điện thoại.'gì vậy?' lần này thì bắt máy. ' không giận nữa à?''tôi giận khi nào mà "nữa" ?''dám không nghe máy của tôi?''cô giáo có quá ngang ngược không? Ít ra cô cũng biết tôi bị què một tay, làm gì cũng khó khăn chứ''Xưng Cương???''hiện đang một mình''ừ''ngủ, nói chuyện với cô càng mệt hơn''ừ'Giang Trân chuẩn bị tắt máy thì nghe đầu dây bên kia nói tiếp nhưng có vẻ âm giọng nhỏ hơn.
'cô giáo''ngủ ngon' cái này Khúc Hy nói cứ như không, nhỏ xíu nhỏ xiu còn người kia nghe được hay không là một chuyện.
Giang Trân nhếch cười nhìn điện thoại kêu tít tít. Theo như nàng đoán, không nhiều thì ít, người này cũng đã thay đổi rồi.
Sau khi trở về nhà, Khúc Hy được nghỉ thêm một ngày để dưỡng sức nữa mới đi học lại. Được một ngày thảnh thơi, không đánh đấm, không ẩu đả, yên bình... Trong cái nhà luôn ồn ào.
'tay con bị làm sao vậy?' Khúc Hy ngồi xuống đối diện mẹ mình.
'không có gì, chỉ bị bông gân''đánh nhau à?''không, có gì thì mẹ vào thẳng vấn đề đi''ừm, mẹ có hai chuyện muốn nói với con''...' Khúc Hy trông chờ, chắc chắn là điều không tốt lành gì rồi.'mẹ nghĩ rằng sẽ dừng lại cuộc hôn nhân này, trong thời gian gần nhất, con cũng hiểu rồi đấy, sống trong một ngôi nhà luôn cãi vã chắc chắn sẽ không bền lâu được. con nên suy nghĩ về việc muốn theo ai là được rồi'Khúc Hy ngã người ra ghế, nhìn lên trần nhà.'có chuyện thứ hai?''nếu như con theo ba, con sẽ là người thừa kế tương lai, nếu con theo mẹ, con sẽ cùng mẹ định cư bên nước ngoài'Khúc Hy vẫn giữ tư thế, thái độ ấy.
'con cũng có hai chuyện''thứ nhất, con rất mừng vì hai người chịu buông tha lẫn nhau, thứ hai. Con không muốn theo ai cả, con sẽ sống một cuộc sống của riêng mình.''không được''tùy mẹ vậy.' Khúc Hy đứng dậy.'con mong chúng ta tôn trọng quyết định của nhau, nếu nó xứng đáng' bà nhìn Khúc Hy bỏ đi mà trong lòng có cảm giác gì đó... Tội lỗi với chính đứa con gái của mình.Nếu như chúng ta buông bỏ nhau, không phải vì chán nản nhau không còn yêu nhau, mà là vì đâu đó trong cuộc sống này, chúng ta không còn cùng quan điểm sống nữa...
Xa nhau, rời bỏ nhau, là vì nhau, là buông tha nhau, là không còn ràng buộc nhau. Không ai biết rằng, đâu đó trong thâm tâm của chúng ta... Vẫn còn tình cảm với đối phương!
Chọn cách rời bỏ. Không phải là hết yêu!
Điện thoại bỗng nhiên sáng màn hình. Vừa xoa thái dương vừa lia mắt nhìn, thấy xuất hiện dòng tin nhắn của cục đá, Giang Trân cầm lên xem.'cô về nhà à?'Khúc Hy cũng không biết vì sao mình lại buồn chán đến nỗi phải bấm vô cái tên được lưu Tảng Băng mà nhắn nữa, nhưng mà tự nhiên sao lại thấy buồn chán? Bản thân cô ngày nào cũng như ngày nào, không riêng biệt không có gì đặc biệt chỉ là hôm nay ở một nơi lạ lẫm... Không lẽ như vậy là thấy buồn chán?
Cũng có thể nói là... Cục đá và tảng băng mỗi người ở một nơi khác nhau chăng?
Aa tầm bậy!!Hai người không hẹn mà cùng lưu biệt danh của đối phương vào danh sách liên lạc, là người đầu tiên mà người lạ được lưu tên!! Trùng hợp chăng??'ừ' Giang Trân ban đầu soạn tin nhắn'ừ, có việc' nhưng lại xoá đi, soạn tin khác'ừ, làm sao?''có chuyện gì?'Nhưng nàng lại xoá hết, bấm một chữ "ừ" và gửi đi.Khúc Hy để điện thoại trên ngực mình một tay bị què, một tay gác sau đầu, thấy điện thoại rung lên thì cô cầm lấy mở lên xem.'cô ta không thể nào nhắn dài thêm một chút à?'Điện thoại cô bỗng rung lên hai lần, không phải là tin nhắn đến của tảng băng kia, mà là tin nhắn của dãy số điện thoại không lưu tên nhưng nhìn dòng tin nhắn cũng biết là ai rồi.'con khi nào mới đi chơi về? Sao không trả lời mẹ?''khi nào con trở về?'Cô một tay khó khăn bấm phím, vì là tay trái, cầm cũng không quen nên bấm hơi lâu.
'mai''vậy mẹ chờ con về''có chuyện gì à?' Khúc Hy thấy mùi gì rồi, mỗi lần mẹ nói như vậy là biết có chuyện. Không lẽ cô ở đây luôn để không phía trở về căn nhà kia!?? Thật sự không muốn bước chân vào cái căn nhà chết tiệt đó tí nào...'về thì sẽ nói sau. Mẹ bận chút việc, con nhớ ăn uống đầy đủ đấy!!''đã biết' Cô để điện thoại kế bên rồi gác tay lên trán thở dài. Căn phòng chỉ còn mình cô thôi, Xưng Cương thì bận đi với thầy giám thị có việc rồi, một mình thật lãnh lẽo, trống vắng, cô đơn. Cô tự hỏi bản thân mình vì sao lại cam chịu trong thời gian qua chứ. Nó là một khoảng thời gian dài và... Kinh khủng.Giang Trân thấy bên kia im ắng, cũng không bận tâm đến mà thu xếp đồ đạc để trở về nhà. Cũng khuya rồi!
Đang lái xe thì nhìn điện thoại, là cục đá gọi cho mình. Giang Trân cắm tai nghe vào và bắt máy.Thật kỳ lạ, gọi cho đã rồi không nói gì, người kia cũng im lặng. Cả hai để như vậy khoảng 5 phút thì nàng mới nghe được đầu dây bên kia cất giọng.
'à ừm... Cô đang làm gì vậy?''không liên quan đến em!' Bên kia nghe thấy câu trả lời liền cứng họng, Khúc Hy tắt máy thầm chửi rủa tảng băng kia.
'tôi không thèm gọi cho cô một cuộc nào nữa' Khúc Hy quăng điện thoại kế bên mình rồi chòm tới tủ lấy thuốc uống, bỏ thuốc vào hết trong miệng rồi lấy ly nước có sẵn ở đó mà uống hết.
Cô ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh sửa soạn để chuẩn bị đi ngủ.Giang Trân thấy mình giỡn hơi quá nên gọi lại cho cục đá kia. Ủa mà mình có giỡn hả ta? Sự thật mà...
Gọi hai cuộc không thấy bắt máy, nàng cũng mặc kệ mà chạy xe về nhà.
Đứng trước cửa, nàng tháo giày ra để lên kệ, sẵn tiện đưa tay bật đèn. Đi vào trong để túi xách lên bàn rồi đi về phòng.
Tắm rửa, thay đồ ngủ, sức kem, đắp mặt nạ,... Làm các thủ tục trước khi đi ngủ xong xuôi. Lên giường rồi, cũng tắt đèn rồi. Nằm xuống nhưng lại nghĩ gì đó, liền ngồi dậy, bật đèn, cầm điện thoại.'gì vậy?' lần này thì bắt máy. ' không giận nữa à?''tôi giận khi nào mà "nữa" ?''dám không nghe máy của tôi?''cô giáo có quá ngang ngược không? Ít ra cô cũng biết tôi bị què một tay, làm gì cũng khó khăn chứ''Xưng Cương???''hiện đang một mình''ừ''ngủ, nói chuyện với cô càng mệt hơn''ừ'Giang Trân chuẩn bị tắt máy thì nghe đầu dây bên kia nói tiếp nhưng có vẻ âm giọng nhỏ hơn.
'cô giáo''ngủ ngon' cái này Khúc Hy nói cứ như không, nhỏ xíu nhỏ xiu còn người kia nghe được hay không là một chuyện.
Giang Trân nhếch cười nhìn điện thoại kêu tít tít. Theo như nàng đoán, không nhiều thì ít, người này cũng đã thay đổi rồi.
Sau khi trở về nhà, Khúc Hy được nghỉ thêm một ngày để dưỡng sức nữa mới đi học lại. Được một ngày thảnh thơi, không đánh đấm, không ẩu đả, yên bình... Trong cái nhà luôn ồn ào.
'tay con bị làm sao vậy?' Khúc Hy ngồi xuống đối diện mẹ mình.
'không có gì, chỉ bị bông gân''đánh nhau à?''không, có gì thì mẹ vào thẳng vấn đề đi''ừm, mẹ có hai chuyện muốn nói với con''...' Khúc Hy trông chờ, chắc chắn là điều không tốt lành gì rồi.'mẹ nghĩ rằng sẽ dừng lại cuộc hôn nhân này, trong thời gian gần nhất, con cũng hiểu rồi đấy, sống trong một ngôi nhà luôn cãi vã chắc chắn sẽ không bền lâu được. con nên suy nghĩ về việc muốn theo ai là được rồi'Khúc Hy ngã người ra ghế, nhìn lên trần nhà.'có chuyện thứ hai?''nếu như con theo ba, con sẽ là người thừa kế tương lai, nếu con theo mẹ, con sẽ cùng mẹ định cư bên nước ngoài'Khúc Hy vẫn giữ tư thế, thái độ ấy.
'con cũng có hai chuyện''thứ nhất, con rất mừng vì hai người chịu buông tha lẫn nhau, thứ hai. Con không muốn theo ai cả, con sẽ sống một cuộc sống của riêng mình.''không được''tùy mẹ vậy.' Khúc Hy đứng dậy.'con mong chúng ta tôn trọng quyết định của nhau, nếu nó xứng đáng' bà nhìn Khúc Hy bỏ đi mà trong lòng có cảm giác gì đó... Tội lỗi với chính đứa con gái của mình.Nếu như chúng ta buông bỏ nhau, không phải vì chán nản nhau không còn yêu nhau, mà là vì đâu đó trong cuộc sống này, chúng ta không còn cùng quan điểm sống nữa...
Xa nhau, rời bỏ nhau, là vì nhau, là buông tha nhau, là không còn ràng buộc nhau. Không ai biết rằng, đâu đó trong thâm tâm của chúng ta... Vẫn còn tình cảm với đối phương!
Chọn cách rời bỏ. Không phải là hết yêu!