[BHTT] [Sư Sinh- Hiện Đại] EM SẼ ĐƯỢC HẠNH PHÚC!

①⑤ Tôi Sẽ Bảo Vệ Cô!



Xưng Cương đi vào, đưa mắt nhìn quan sát cảnh tượng, thật sự đau lòng, thấy bạn mình bị đánh te tua trong lòng Xưng Cương thật sự muốn chạy đến giết chết cái tên Tự La kia ngay lập tức, cũng bởi vì muốn kéo dài thời gian cho cảnh sát ập tới nên cậu từ từ đi đến, giải quyết mọi chuyện một cách bình tĩnh.

'quéo quèo, xem ai này Dự!!'

Hưởng Dự thấy được kẻ thù của mình hắn định nhào đến đánh cậu thì bị Tự Laa cản lại.
'từ từ đã, không có gì phải gấp gáp'

'sao mày biết mà đến đây?'

'mày biết để làm gì? Chuyện này là của chúng ta không liên quan gì đến cô ấy, mau thả cô ra rồi bắt tao mà trả thù. Không phải kẻ thù là tao hay sao? Nhất là mày đó!' Xưng Cương chỉ tay về phía Hưởng Dự

'phải, bây giờ tao muốn đánh cho mày một trận thôi' Hưởng Dự bẻ tay bẻ cổ rôm rốp đi đến chỗ của cậu .

'được thôi, với một điều kiện mày cho thằng em tao đánh mày và tất nhiên mày không được chống trả. Bằng không, không phải cổ mà ngay cả mày cũng sẽ giống con nhỏ này thôi' Tự La chỉ tay về phía Khúc Hy đang dở sống dở chết ngồi dựa ở tường.

'cô... Không sao chứ?' Khúc Hy mệt nhọc hỏi han, ngay lúc này cô thật sự chỉ muốn bảo vệ người này thôi. Không biết... Là vì sao nữa.
Giang Trân gật đầu, nhìn người trước mặt bằng ánh mắt xót xa.

'xin lỗi, thật sự đã muốn giữ lời với cô... sẽ không đánh nhau nữa, nhưng mà... Ngay lúc này... Em mà thoát ra được... Thằng này không sống nổi với em đâu' Khúc Hy ngửa cổ ra thở, mình mẩy đau nhức, không chỗ nào là không bị thương cả .

Xưng Cương nhìn Khúc Hy bị thương không biết bây giờ như thế nào, nhìn Giang Trân quần áo xộc xệch, nhìn sang Beo cũng bị trói ở một góc, cậu lại tự đổ lỗi cho mình. Tất cả là do bản thân mình mà gây ra, ngay từ đầu không mách giáo viên Toán rằng Tự La là kẻ moi bài, vì muốn bảo vệ mình mà Khúc Hy bị hắn trả thù mà bị đẩy xuống cầu thang, Giang Trân biết được mà đuổi học hắn, và không những thế hắn bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà thành côn đồ các đảng như vậy. Tất cả là lỗi do cậu mà thôi.

'được' cậu nuốt nước bọt rồi đứng yên cho Hưởng Dự đánh, cậu bị đánh ngay mặt, đánh ngay bụng, bị đá ngay chân làm khụy xuống đất rồi lại bị đá ngã nhào ra đất.

'tất cả dừng tay lại và để tay sau đầu quỳ xuống' cảnh sát ập đến và bao vây các phía.

'má.. thằng nào đã báo cảnh sát?'

'là thằng này' thầy giám thị và cô Sương đi vào, sau lưng họ là Nơ và Ngố nảy giờ thập thò ở trước để chờ cảnh sát, vì Xưng Cương bảo vậy!

'thầy... giám thị!?'

'tôi nói một lần nữa tất cả quỳ xuống để tay sau đầu' một vị cảnh sát trưởng nói. Hưởng Dự và Tự La đưa tay lên từ từ lùi về sau rồi làm theo lệnh của cảnh sát.

'Trần Tự La và Đoàn Hưởng Dự, có hành vi bắt cóc và gây thương tích người khác, Đoàn Hưởng Dự từng có tội danh mua bán ma túy trái phép. Hai người đã bị bắt! Vui lòng tuân theo lệnh giải về đồn để lấy lời khai!'

Nghe xong Tự La ngạc nhiên về tội danh của thằng đàn em mà nó hay theo kè kè bên mình, hắn nhìn sang thấy Hưởng Dự nhếch cười. Tên này đột nhiên đứng dậy rồi chạy lại bóp cổ Giang Trân xách lên.

'Đoàn Hưởng Dự mau thả cô ấy ra và nghe theo lệnh' tên cảnh sát ấy cầm súng lên nhắm về phía họ

'ngu gì tao thả? Mày giỏi mày bắn tao đi!!' tên đó lấy Giang Trân làm bia đỡ đạn cho mình, Khúc Hy ngồi thẳng dậy thấy sắc mặt của chủ nhiệm nổi cả gân máu cô liền lếch từ từ đến gạt chân cho Giang Trân mất đà mà khụy xuống đất, Hưởng Dự bất ngờ duộc mất con tin nên vị cảnh sát kia thấy có sơ hở đã bắn một phát ngay vai trái hắn, Khúc Hy liền ngồi dậy đá một phát ngay bụng hắn thật mạnh, hắn ngã nhào về sau. Tự La bị những cảnh sát khác bắt giữ, Ngố và Nơ chạy đến gỡ trói cho họ, Xưng Cương được thầy giám thị đỡ dậy cậu liền chạy đến cởi trói cho Khúc Hy .
Cô mặc kệ bản thân mình liền cởi áo sơ mi mình ra mà choàng cho Giang Trân sau khi được cô Sương cởi trói, sau đó ôm lấy luôn người này .

Giang Trân hơi bất ngờ về cái ôm này nhưng cũng không đẩy ra, cảm nhận cái gì đó ấm áp từ người này sau quãng thời gian đã xảy ra mọi chuyện.
Khúc Hy liền gục xuống ngay sau đó, Giang Trân phải đỡ lấy và cảnh sát phải gọi thêm một chiếc cấp cứu đến đưa họ đến bệnh viện.

Khi tỉnh dậy thì đã thấy mình ở một cái nơi thân thuộc mà ở đâu cũng phải đến sau khi đánh nhau. Nhưng lần này hoàn toàn là cô bị đánh thôi!!!
Xưng Cương lúc này cũng từ nhà vệ sinh đi ra, trên người được sơ cứu ở tay và mặt, cậu chỉ sơ sát nhẹ thôi nhưng còn người ở trên giường thì không hề nhẹ chút nào.
'được rồi, thầy đã cho học sinh về lại trường rồi và cũng đã hủy luôn chiến tham quan còn lại, chuyện này sẽ được dấu nhẹm đi nên thầy mong các em sẽ không nói ai nghe hết' thầy giám thị đi vào nói .

'Hy dậy rồi à? Thấy sao rồi?'

Khúc Hy không nói gì chỉ lắc đầu ý bảo không sao thôi.
'được rồi thầy có việc phải xử lý, Cương ở lại với bạn nhé!'

'dạ thầy'

Thầy giám thị đi ra thì Giang Trân cũng đi vào, nàng vừa nghe điện thoại xong. Chỉ là muốn điều tra sơ bộ về hoàn cảnh hai bạn trẻ nông nổi kia thôi, bắt hai đứa đó đi tù xa xa xíu và thông thường nếu bị kết án ít nhất cũng bị 4 đến 5 năm tù nhưng lần này thì cho sương sương thêm một chút cho ở đó từ 10 đến 15 tù, vì tội danh không phải là giết người, không quá nặng nên không thể ở chung thân được. Không thì chủ nhiệm nhà ta cho ở đó đến hoá thạch luôn rồi.

'cô... Chuyện lần này... Em xin lỗi, cũng vì tại em nên hai người...'

'ừ'
Giang Trân đi đến giường trống bên cạnh rồi ngồi xuống, Khúc Hy nhìn chủ nhiệm quần áo sạch sẽ ngay ngắn tóc tai suông mượt, xinh đẹp bình thường không có vết thương nào nên cũng thấy yên tâm. Ơ... Khi nào mà mình lại quan tâm đến cô ta vậy? Bản thân mình nằm một đống đây kia mà!!?

'coi như buổi đi chơi đáng nhớ đi. Và đây là lần đầu tiên cũng như cuối cùng tôi đi chung trường!' nói rồi Giang Trân liếc mắt nhìn sang người đang nằm im thinh thích kia trên giường mặc dù đã tỉnh dậy rồi.

'lần đầu... Ạ?'

'ừ'

'à ưm... Cô đói chưa ạ em mua phần thức ăn cho cô luôn'

'được'

'dạ, vậy nhờ cô ở lại trông Hy giúp em. Em đi mua' nói rồi Xưng Cương đi ra ngoài, để lại hai người trong phòng hồi sức cùng với bầu không khí nặng nề vì trở nên im lặng.

'à cô...'

'tôi tưởng em bị đánh đến câm luôn rồi chứ!' Khúc Hy chán nản nhìn Giang Trân, cố từ từ ngồi dậy nhưng lại lỡ đụng trúng tay bị thương được bó lại nên đau nhức, nơi bụng cũng đau không kém vì bị đánh quá nhiều.

'hôm nay vui thật' Giang Trân quay sang nhìn thấy Khúc Hy đang cười, nàng hơi đứng hình trước nụ cười đó, thật tốt khi thấy người này cười nhưng mà không đúng thời điểm rồi. Sao lại cười chứ?? Có gì đáng cười?

'vui?'

Khúc Hy gật đầu
'vui khi mà em không thể đánh chết tên đó, thay vì em ở bệnh viện thì lại ở tù rồi!!'

'biết cảm giác bị đánh là thế nào rồi?'

Khúc Hy nhún vai, với tay đến tủ để lấy nước uống.

'một là bị đánh hai là được đánh, còn cô sướng rồi chỉ bị ngồi đó để làm con tin hù doạ em'

'...' Giang Trân ngã người ra nhớ lại mọi chuyện, lúc đó... Vì sao bị đánh muốn chết đi sống lại nhất quyết không chịu quỳ gối xin hắn mà đến khi hết cách hắn dùng cô làm con tin thì Khúc Hy lại chịu nghe lời như thế chứ? Thật khó hiểu.

' thông thường đá cứng hơn băng mà đúng chứ? cục đá bị đánh tới đâu vẫn là đá, nhưng băng thì dễ bị đánh cho vỡ đi là thật'

Giang Trân buồn cười trước câu nói này, nàng nhếc cười nhắm mắt cho qua đi chuyện. Nhưng sự thật thì... Khúc Hy cô muốn bảo vệ những người mà cô thật sự trân quý và không để họ phải bị thương thôi. Nói đúng hơn là...
Tôi không thể để cho cô bị thương được! Bởi vì tôi bị thương đã quen rồi.







Chương trước Chương tiếp
Loading...