[BHTT] [Sư Sinh- Hiện Đại] EM SẼ ĐƯỢC HẠNH PHÚC!

①③ Tìm Ra Hung Thủ



'sao? Em nói gì? Tự La à?' nghe Xưng Cương nói xong ai cũng bàn tán với nhau, người thì đòi báo cảnh sát, người thì đòi nói với gia đình Tự La nhưng...

'không được, chúng ta không nên manh động. Nếu theo tâm lý của tụi nhỏ nếu càng manh động chúng nó càng hoảng loạn, thay bằng chúng ta chậm rãi và âm thầm đi.'

'là sao thầy?'

'bây giờ gần 2h sáng rồi, ai mệt thì cứ về chỗ nghỉ ngơi, tôi cần một người theo tôi để đi đến đồn cảnh sát.' thầy giám thị đứng dậy.

'vậy để tôi đi với thầy' cô Sương cũng đứng theo, thầy gật đầu rồi nhìn mọi người.

'được rồi, mọi người về nghỉ ngơi, nhớ là kín chuyện đấy. Ta đi thôi' thầy giám thị nói với cô Sương rồi cả hai cùng bỏ đi, Xưng Cương ngồi đó nhìn các thầy cô khác dần tản ra.



Khúc Hy từ từ mở mắt ra, cảm thấy bầu trời tối thui, mắt mở không lên, đầu thì đau nhức nhưng dần thích nghi được cảm nhận nơi đây cũng có vài ánh sáng của đèn đường. Thấy mình bị trói tay và chân Khúc Hy cố nhớ lại mọi chuyện, và biết rằng mình bị tấn công từ phía sau không đỡ kịp nên phải ngất đi nhưng mà... Hình như có người bị tấn công trước mình, chủ nhiệm? Giang Trân?
Cô quay sang tìm thấy Giang Trân ngồi cách đó không xa, cô bị bịt miệng nên cũng không la được nên chỉ biết đó ngồi nhìn người kia cho đến khi tỉnh dậy thôi... Và lúc đó cũng gần đến sáng rồi.

Tự La và Hưởng Dự sau khi bắt nhốt hai người kia vào một căn nhà kho bị bỏ hoang đấy thì trở về nhà mình, đến tờ mờ sáng thì mới quay lại.
'rồi giờ mình tính hai người đó sao đại ca?' Hưởng Dự mở cửa xuống xe.

'tự tao trả thù' Tự La cũng xuống xe, đóng cửa cái rầm.

'nhưng là do thằng kia đánh em mà? Phải trả thù thằng đó nữa chứ. Bắt nhầm người rồi thì làm sao?'

'mày còn nói?' Tự La hâm đánh

'tối quá em nhìn nhầm mà!!'

'nhưng yên tâm. Tao có cách cho thằng đó chui đầu đến rồi' Tự La cười đắc thắng rồi bỏ vào bên trong.

'Cách gì vậy đại ca?' Hưởng Dự đi theo sau.

Hai người họ không biết được là có một người đã phát hiện và nghe lén liền chạy về nơi ở của mình.
'anh Beo chị Nơ ơi không xong rồi!!' đó là Ngố, nơi ở của ba đứa trẻ này thật may là gần nơi nhà kho bị bỏ hoang ấy, lúc Ngố đi vệ sinh ở ngoài thiên nhiên xong quay đi thì thấy một chiếc xe lạ đậu trước nhà kho liền thấy tò mò mà đến xem.

'thật lạ, mình nhớ chỗ này bị bỏ hoang rồi mà sao có người đến là gì nhỉ?'
Đứng đó một hồi thì phát hiện có người xuống xe, Ngố núp sau cành cây ven đường, vì đường vắng nên Ngố có nghe được chữ mất chữ không

'em loáng thoáng nghe đâu hai người họ nói trả thù gì đó.' Ngố kể lại sự việc cho hai anh chị mình nghe

'là hai người mà ăn hiếp tụi mình đó hả?' Nơ hỏi lại.

'đúng rồi' Ngố gật đầu rồi quay sang nhìn Beo trầm ngâm suy nghĩ.

'bây giờ mình tính sau đây anh? Hình như họ bắt được ai rồi đó nhưng nghe đâu bắt nhầm...'

'anh có cách này, bây giờ hai đứa chạy đến chỗ cũ mà mình đã gặp hai người họ, tìm xung quanh xem họ ở đâu, anh nghĩ là tìm nơi nào đông nhất để hỏi. Còn anh sẽ lén vào đó để xem sao...'

'nhưng mà em biết ở đâu đâu mà tìm...'

'với lại anh làm vậy nguy hiểm lắm, nhỡ đâu họ phát hiện rồi sao?'

'hay là mình báo công an đi anh'

'không được, làm sao mà họ tin tụi mình, với lại nói với người lớn trước đã, đúng rồi, hai đứa tìm cái chị đẹp đẹp cao cao hôm qua đi chung với hai anh chị đó đi. '

'đúng rồi, vậy chuyện này giao cho tụi em. Anh nhớ cẩn thận đấy' Nói rồi Nơ kéo Ngố bỏ đi, leo lên chiếc xe trái cây mà cả hai ra sức đạp còn riêng Beo thì đến căn nhà kho ấy.

'haha coi chúng ta có gì nè...' Tự La vừa cười vừa đá vào chân Khúc Hy.

'dậy mày!'

Khúc Hy cũng vừa mới ngủ đây thôi, bị đá nên cô cũng giật mình mà tỉnh dậy. Mắt thấy mờ mờ hai bóng người đang đứng trước mặt mình rồi cũng từ từ thấy rõ ra là ai. Cô thầm nhếch cười trong lòng, vì đang bị bịt miệng cũng có cười được đâu.

'xem con chuột nhắt ra oai làm phách trong thời gian qua mà trong trường ai cũng phải sợ đang nằm ở đây nàyy haha' Tự La đắc thắng ngồi trên tảng xi măng to kế bên. Vì ồn ào nên Giang Trân cũng từ từ mà tỉnh giấc.

'Tự La?' khi nhận biết được người trước mặt mình là ai thì Giang Trân có hơi bất ngờ.

'oaa cô giáo tỉnh rồi kìa!!'

'là do cậu bài ra trò này!?'

'phải thì sao? dù gì thì chuyện này cũng liên quan đến cô. Tại cô mà tôi bị đuổi học, ba mẹ tôi biết được nên đã đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi đã trở thành một đứa đầu đường xó chợ. Sao? Cô vừa lòng chứ?' Tự La cay cú quát lớn, liếc mắt sang Khúc Hy đang nhìn mình bằng ánh mắt muốn giết người, hắn cười khẩy đi đến.

'mày giỏi lắm mà. Sao? Muốn nói gì không? Khen tao đi haha!!' Tự La rị mạnh miếng băng keo khỏi miệng cô, cô đau nên thầm la nhỏ.

'thì ra tên côn đồ như mày cũng có ngày này, đánh lén sau lưng tưởng đâu mình hay lắm!' Khúc Hy cười đểu, Tự La như bị nói khích định ngồi dậy đến đánh cô nhưng đàn em hắn ra tay trước, đá cô một phát ngay bụng.

'ai cho mày nói đại ca tao như vậy hả?'

'ahh.. má, thằng chó ai vừa đẻ mày ra vậy hả?' thật tình là cô cũng không quan tâm đến sự hiện diện người này cho lắm, nhưng nó cho cô một cú cô liền muốn xé xát nó ra.

'tới giờ phút này mày còn lên giọng như vậy được?' Tự La đi đến xách cổ áo cô lên đấm mấy phát ngay mặt, Giang Trân chứng kiến được sự việc, bản thân cô chỉ tiếc một điều rằng đuổi học tên này là quá nhẹ tay cho lúc đó.

'mày có ngon thì tay đôi với tao, đừng có hèn nhát như vậy?' Khúc Hy quát lớn liền bị một cú ngay mặt nữa.

'Ở đây mày không có quyền lên tiếng'

'đại ca.'

'cái gì?' Tự La định đánh cô nữa nghe người kia gọi nên bỏ tay xuống.

'em thấy cô giáo này cũng thuộc hạng xuất xắc hay là...' Hưởng Dự nhìn Giang Trân bị trói, quần áo lại xộc xệch, không hiểu sao người này trong tình thế nào cũng xinh đẹp đến phát ngất.

'không được!'

'Tao cấm mày đụng đến cô ấy, chuyện này là giữa tao và mày không liên quan đến cổ'

'thật sao?' Tự La nhếch mép

'khi nảy tao có suy nghĩ như mày, nhưng mày vừa nói ra thì tao lại có suy nghĩ khác' Tự La quăng cô xuống đất.

'mày... Không được!!'






Chương trước Chương tiếp
Loading...