[BHTT] [Savokiku] Uống nước cũng nên cẩn thận

Chương 5: Đứa trẻ đa cảm





Sau khi đưa Tịnh Y về nhà, tôi mang xe đi trả xong mới về nhà của mình. Mệt mỏi vô cùng nhưng cũng không quên một chuyện

"Thanh Vi cô ra đây cho tôi!"- tôi cầm cái ly hồng lên nhìn thẳng vào nó rồi nói chuyện. Và chỉ vài giây sau đã thấy một cô gái hồng phấn ngồi trên ghế sofa

"Cậu gọi mình có việc gì vậy? Đi chơi có vui không?"

"Hừm... đừng giả bộ nữa, cả buổi cô đi theo tôi rồi còn gì"-tôi có chút bực mình

"Nhưng mình đâu có xuất hiện cơ chứ" –Thanh Vi biết mình bị lộ, giương đôi mắt ủy khuất lên nhìn tôi. Có một trò mà cứ sài đi sài lại

"Vậy tại sao đúng lúc ... cô lại cố tình lăn xuống để phá hoại mọi chuyện chứ?"- mặt tôi bắt đầu nổi đầy hắc tuyền vì giận

"À, Tại vì lúc đó không có người nhìn thấy a. Nếu như ở thế giới con người, ngoài cậu ra mình sẽ không bao giờ để người khác thấy mình và những hiện tượng kỳ lạ đâu."

"Cô đừng có giả ngốc nữa. Tôi không hỏi những lúc nào cô được làm những việc như thế mà là hỏi vì sao cô lại làm như thế"- Tôi quát lên

Có vẻ sự giận dữ của tôi khiến cho Thanh Vi sợ, quỷ nữ ngốc nghếch mặt tái mét, co rúm lại, nước mắt lưng tròng nhìn tôi

"Hic...Hic... mình không cố ý mà, lần sau mình sẽ không làm thế nữa"- Thanh Vi khóc lớn nước mắt nước mũi dàn dụa rồi liên tục xin lỗi tôi. Mặc dù tôi đang rất tức giận nhưng không hiểu sao khi thấy ánh mắt hối hận, ướt đẫm của Thanh Vi lại không thể giận được nữa, ngược lại tôi còn thấy mình vừa làm điều gì sai trái lắm....

"Thôi nào...Thôi nào... đừng có khóc nữa, chuyện lần này coi như bỏ qua đi, nhưng lần sau không được tái diễn nghe chưa!"- tôi vừa nói vừa tiến lại gần khẽ lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ bé kia

"huhuhu.... Mình sẽ nghe lời mà, cậu đừng bỏ mình có được không"- Thanh Vi vẫn tiếp tục khóc, thấy tôi tiến lại gần còn nhào tới ôm tôi khóc lớn hơn, chẳng nhẽ vừa rồi tôi đáng sợ đến vậy sao?

"Thôi nào...thôi nào... đừng khóc nữa, tôi đâu có đuổi cô đi cơ chứ. mà không phải cô có rất nhiều phép thuật sao, lần trước còn có thể tự đem mình đi rửa. Nếu như tôi vứt cái ly đi thì cô có thể nhặt lại rồi để vào nhà tôi cũng được mà"- tôi tiếp tục an ủi nhưng những tiếng khóc nức nở vẫn ko dứt

"huhuhu... không...không thể. Yêu cũng có luật của yêu, nếu cậu mà vứt cái ly đi thì mình sẽ mãi mãi không thể trở về bên cậu được nữa đâu"

"Được rồi được rồi, sẽ không vứt đi. Đừng có khóc nữa mà, cô khóc nữa chắc tôi dằn vặt chết mất"- mặc dù chẳng hiểu cái luật lệ đó ở đâu và tôi cũng chẳng quan tâm nó.

"Thật chứ, mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời..." –Thanh Vi tách ra không ôm tôi nữa, nâng khuôn mặt ướt áp lên nhìn tôi

"Ừ..Ừ... là thật. Giờ thì ngừng khóc được chưa. Bình thường cậu đã xấu rồi, khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem còn thấy xấu xúc phạm người nhìn luôn đó"- Tôi vừa nói vừa lau lau nước mắt cho Thanh Vi. Được một lúc thì nữ quỷ ngốc nghếch trẻ con này mới hết khóc. Không ngờ cô ta lại sợ tôi bỏ rơi đến như vậy

"Lúc đó cậu không cho bạn Tịnh Y gì đó uống nước trực tiếp từ cái ly mà đổ ra cốc cho cô ấy uống có phải là không muốn tôi bị hôn bởi người khác không? "-tôi bị đơ ra một lúc vì câu hỏi này

"Không...chắc chắc không phải. Chẳng qua tôi sợ Tịnh Y uống không quen nên mới rót ra cốc"- tôi ấp úng và giải thích bằng một cái lý do mà đến chính tôi còn thấy nó thiếu I- ốt vô cùng

"Hỳ..hỳ.. cậu nói dối, rõ ràng cậu không muốn ai chạm vào tôi nữa cả... Cậu yêu tôi rồi đúng không... hỳ hỳ hỳ"- Thanh Vi vừa nói vừa đắc ý cười, thật khiến tôi không tin nổi đây chính là cái người vừa rồi khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem.

"Yêu cái đầu cô đó. Tôi đi ngủ đây, thật là phiền muốn chết"- tôi thật sự mệt mỏi tranh đua với tiểu quỷ ngốc nghếch này rồi

"Yêu cái đầu của tớ cũng có nghĩa là yêu tớ rồi...hỳ hỳ hỳ"-cười giòn tan

"..."- tôi không còn biết nói gì với con qủy trẻ con này nữa.

Sáng hôm sau tôi tới lớp thì vẫn như mọi khi thấy Tịnh Y đang ngồi làm bài tập, nhưng có một điểm khác với mọi khi là...

"Gia Mẫn, buổi sáng tối lành nhé!"

"Ừ...ừ... cậu cũng vậy"- tôi có chút bất nhờ trước trước sự việc này, nụ cười ấm áp của Tịnh y khiến trái tim tôi như loạn nhịp...

Ngày hôm nay thời tiết thật đẹp ~

Chuông vừa reo thì tiểu ngốc quỷ kia liền có ý định chạy về phía tôi, việc này tôi chẳng còn lạ gì nữa, chắc lại định trêu trọc tôi đây mà.

"Cậu có bận hay không, mình xuống chỗ cậu ngồi và hỏi cậu mấy bài này nhé, Triệu học bá"- Tịnh Y quay xuống hỏi tôi

"Uhm... "- vừa nghe tôi nói thế Tịnh Y liền cầm theo một quyển vở xuống chỗ tôi ngồi.

Tôi thấy từ xa xa, Thanh Vi đang định chạy về phía tôi thấy Tịnh Y xuống đây ngồi liền dừng lại, đứng nhìn chúng tôi với một ánh mắt trống rỗng, nhưng không hiểu sao tôi thấy sâu trong sự trống rỗng ấy là cả một khoảng bi thương vô hạn. Thanh Vi thấy tôi nhìn chằm chằm liền thay đổi sắc mặt cười cười một cái rồi biến mất. Chẳng nhẽ cô ấy đang sợ sẽ là phiền chúng tôi sao?

"Ê... cậu làm gì mà thấy thần thế?"- Tịnh Y vỗ vỗ vai tôi

"Không có gì, cậu muốn hỏi bài nào thế?"- tôi liền tránh câu hỏi của Tịnh Y rồi đánh trống nản sang chuyện khác.

Và thế là cả buổi sáng hôm ấy tôi không thấy Thanh Vi xuất hiện nữa.

"Buổi sáng cô lại đi đâu phá phách thế?"- Đến khi về học tôi cầm cái ly hồng lên và hỏi

"Mình ra ngoài dạo chơi một chút mà thôi"- vừa nghe tôi hỏi, Thanh Vi liền hiện ra

"Cô sao thế? Không vui ?"- Tôi thấy Thanh Vi không cười đùa như mọi khi nên mới hỏi

"Không, chỉ là mình hơi mệt mà thôi. Nghỉ chút nữa sẽ khỏi" – trời đất, quỷ mà cũng biết mệt sao? Tôi mặc dù rất muốn hỏi thêm nhưng nhìn vẻ mặt chán nản của Thanh Vi mà không dám nói gì nữa

"Tinh Tinh...tinh"- chiếc điện thoại trên bàn kêu ầm ĩ khiến tôi có chút giật mình

"Alo... có việc gì thế Tịnh Y?"

"Alo, Gia mẫn à, mấy hôm nay ở nhà một mình chán quá, tớ qua nhà cậu ở chung một ngày có được không?"-Tịnh Y dè dặt nói

"Được. Bao giờ cậu qua nhà mình, có cần mình qua đón không?"

"Mình qua ngay giờ, mình thuê taxi rồi không cần sang đón đâu, cứ thế nhé, cảm ơn cậu nhiều nhiều"- Tịnh Y nói xong liền tắt máy.

Tịnh Y đến khiến cho căn nhà vốn vắng vẻ tràn ngập âm thanh, cả hai chúng tôi nói rất nhiều, cười rất nhiều. Cùng nhau vui chơi, cùng nhau ăn tối, cùng nhau học bài rồi cùng nhau ngủ. Hôm nay được ôm Tịnh Y ngủ khiến tôi vô cùng vui sướng, nhưng vẫn thấy có chút gì đó không đúng, tôi cảm nhận được người mình đang ôm không phải người đêm nào cũng lă xả vào ôm mình ngủ.

Và quả nhiên, cả buổi Thanh Vi lại biến mất

Sáng hôm sau, tôi vệ sinh cá nhân xong đi ra ngoài phòng khách ngồi thì liền thấy Thanh Vi ngồi trên ghế sofa với một màu nâu xám ngắt. Tôi đang định lên tiếng thì đã bị âm thanh khác chặng đứng

"Nhà cậu có một chiếc ly hồng tiện lợi thật đấy, mình pha đầy một ly cafe nè, uống không?"- Tịnh Y vừa nói vừa giơ lên một ly đầy cafe...

Ánh mắt tôi nhìn Thanh Vi rồi lại nhìn ly đựng đầy cafe kia và bỗng thấy trong lòng trào lên một cảm xúc không vui khi thấy người khác chạm vào đồ của mình, liền giật ly cafe lại và nói

"Uống cafe nhiều không tốt đâu. Cậu lấy nước ép xoài trong tủ lạnh uống đi"-Tịnh Y tròn mắt nhìn hành động lạ lùng của tôi nhưng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đi vào bếp lấy nước xoài...

Chính Tôi cũng thấy mình thật kỳ lạ..............

7!Tfy4

Chương trước Chương tiếp
Loading...