[BHTT] [savokiku] khi mèo chân ngắn gặp gấu chân dài

Chương 56: Bão về






Khi savoki vừa ra khỏi phòng thì ngay lập tức cảm nhận được sự thay đổi mãnh liệt của thời tiết. Cánh cửa phòng vừa được mở ra thì ngay lập tức gió lạnh kèm theo sương muối như chờ trực ở cửa đua nhau táp thẳng mãnh liệt tới tấp về phía savoki. Savoki ban đầu cũng có chút rùng mình nhưng nét mặt vẫn không chút biểu cảm bước ra ngoài. Gió lạnh cứ thế thổi như thể sắp mang về một "cơn bão " vô cùng khủng khiếp

"Theo như đài khí tượng thuỷ văn dự báo, cơn bão số 9 lần này sẽ đổ bộ vào phía nam thành phố thượng hải với sức gió giật cấp 8- cấp 9 mỗi giờ đi được khoảng 5-10km. Vị trí tâm bão còn cách đất liền khoảng 100km về hướng đông bắc, dự báo khoảng 19h tối nay sẽ đổ bộ vào vùng ven biển thượng hải. Đây là một cơn bão có diễn biến bất thường, khi ko xuất hiện vào mùa mưa bão mà lại xuất hiện vào khoảng thời gian chớm đông nên rất dễ mang theo mưa tuyết, đề nghị...."- Savoki mới đi đến cầu thang thì đã thấy tiếng tivi ở phòng khách vang lại. Ra là sắp có bão!

Xuống đến nơi thì đã thấy mọi người ngồi quây quần đông đủ ở phòng khách để xem dự báo thời tiết, xem ra hôm nay sẽ chẳng ai ra ngoài...

"Bầu trời càng lúc càng xám xịt lại rồi, các em nếu không có việc nên hạn chế ra ngoài hôm nay, coi như chủ nhật hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi, chị sẽ chạy nhanh ra ngoài mua chút đồ ăn để nấu cho tất cả mọi người"- Đoá tỷ nhìn thấy mọi người đã có mặt đông đủ mới lên tiếng. Vừa nghe thấy như vậy, A Tạp đã nhanh nhảu lênn tiếng:

"Gia Ái rất sợ sấm sét nên hôm nay em sẽ không đi đâu cả, hôm nay sẽ ở nhà túc trực bảo vệ cô gái nhỏ kia.... hỳ hỳ..."- A Tạp vừa nói vừa nở một nụ cười vô cùng khoái trá khiến mọi người đều ở trạng thái vô biểu tình nhìn lại, chỉ có riêng gia ái thì mặt đã đỏ như con tôm luộc, cúi mặt xuống đất không dám ngẩng lên...

"Gia ái à, hay cậu qua bên phòng tớ đi, không nhỡ A Tạp có việc bận thì mình lại mang tiếng cản trở người ta a...~~"- Tiểu Cúc nói với Gia Ái nhưng là nhìn a tạp liếc xéo với anh mắt trêu chọc. Và tất nhiên là A Tạp không thể ngồi yên được:

"Ê...Ê, Cúc tỷ a, chị nói cái gì kì vậy, phòng chị đã có 2 người rồi a, chị định vứt savoki đi đâu đây?" Nói rồi giật giật áo savoki: "Savoki, em nói cái gì đi chứ..."

"Hả???"- savoki nãy giờ đang mải nghĩ đến chuyện kia nên không có nghe cuộc đối thoại của tiểu cúc và a tạp, vì thế khi a tạp nói vậy với mình mới trong tình trạng không hiểu cái gì...

"Haiz..."-biết là không thể nhờ được savoki nói đỡ nên a tạp nhanh chóng chuyển dịch phương án tác chiến:

"Haiz... thôi được rồi, vậy thì cứ để gia ái tỷ hôm nay qua phòng cúc tỷ đi, ngủ luôn bên phòng cúc tỷ tối nay cũng được a... Như vậy càng tốt... Nhưng mà... Nhưng mà một phòng ở 3 hơi trật trội a, chắc savoki sẽ phải sang phòng khác, phòng của gia ái tỷ thì không người nên chắc savoki sẽ ngại không dám vào đâu, mà phòng em thì bừa bộn lắm nên chắc không được. Vì thế, tốt hơn hết là Savoki nên sang phòng loan loan ở tạm một hôm nay a...."-A tạp nói xong còn trưng ra vẻ mặt cười cười như không có chuyện gì, nhưng đã ngay lập tức khiến một người không thể ngồi yên:

"Không được a. Ý kiến này là không thể được"- Con mèo nhỏ kia ngay lập tức đứng phắt dậy xù lông giơ vuốt để phản đối ý kiến của A Tạp... Thế nhưng a tạp vẫn tiếp tục trêu chọc:

"Cúc tỷ a, chị làm gì phải nóng như vậy chứ. còn có cách khác mà. Hay là chị sang phòng gia ái tỷ đi, cơ mà chỉ sợ savoki một mình một phòng đơn chăn gối chiếc lại..."- A tạp cười nham nhở

"Hừm... không nói với em nữa."- Tiểu cúc biết rằng lần này mình thua rồi nên đánh bài chuồn. Thật sự không thể đấu nổi con người quá thông minh và tinh tế kia và điều này chỉ xuất hiện khi bất cứ ai chạm đến chuyện gì liên quan tới gia ái...

Thấy hai bên đã đình chiến, đoá tỷ tiếp tục lên tiếng để chuyển câu chuyện sang một hướng khác:

"Thế còn loan loan thì sao? Hôm nay em có việc gì cần phải ra ngoài không?"- Thấy hỏi đến mình, loan loan đang ngồi sơn móng tay liền dừng động tác nhìn đoá tỷ trả lời:

"Dạ không. Hôm nay em nghỉ ở nhà, không đi đâu cả..."

"Vậy còn savoki?"- đoá tỷ nhìn savoki rồi hỏi

"À, em cần ra ngoài một chút. Chắc là sẽ đi ngay bây giờ rồi sớm trở về"- Savoki nãy giờ im lặng, bây giờ mới bắt đầu lên tiếng

"Hả? em ra ngoài???"- Tiểu cúc là người ngạc nhiên nhất với câu trả lời này, rõ ràng hôm qua savoki nói hôm nay sẽ không học gì cả.

"Chỉ ra ngoài một chút thôi, sẽ sớm trở về. Chị đừng lo"- nói rồi gấu nhỏ còn nở một nụ cười ấm áp, trấn an mèo nhỏ.

Một lúc sau, savoki choàng một chiếc áo khoác bông ấm áp rồi rời nhà đi ra ngoài. Quả nhiên là sắp có bão, đường phố trở nên vắng vẻ hẳn, Các cửa hàng buôn bán ngày thường vô cùng tấp nập thì hôm nay cũng ko dọn hàng ra mà đóng kín cửa. Xem ra hôm nay nếu như không phải việc cần thiết thì sẽ chẳng ai ra ngoài cả!

Từng cơn gió lạnh buốt cứ thế gào thét điên cuồng, những hàng cây xung quanh cũng đang oằn mình chống lại sự điên cuồng đó, Savoki lạnh lùng đi giữa con đường chống vắng ầm ào gió bão mà không hề tỏ ra một chút lo ngại nào, chỉ lúc lúc lại nhìn lên bầu trời đang ngày càng xám xịt lại một mảng (tác giả: có ai hiểu hình ẩn ý ngộ nói trong đoạn này?)

Savoki tăng nhanh cước bộ đi về phía quán cafe đã hẹn sẵn với hạ tỷ tỷ. Đến khi cầm trên tay chiếc váy vừa được chuyển từ pháp về này, savoki thấy vô cùng hài lòng. Chắc chắn chiếc váy màu trắng với hoạ tiết hoa văn nhẹ nhàng này sẽ rất hợp với sự trong sáng, tinh khiết như một thiên thần của tiểu cúc.....

Từ lúc savoki ra ngoài rồi trở về nhà đến giờ, ai cũng đều nhận thấy một điều rằng savoki đang rất vui vẻ, khuôn mặt nghiêm nghị hàng ngày lúc lúc lại nở một nụ cười hoà ái ngây ngất lòng người, nhưng ai hỏi thì savoki đều trả lời là không có gì...

Gấu đẹp trai lúc lúc lại thất thần với suy nghĩ của mình, trong dòng suy nghĩ là hình ảnh tiểu cúc vô cùng vui vẻ và xúc động khi được savoki tặng cho chiếc váy dễ thương kia. Chỉ nghĩ đến vậy thôi cũng khiến cho savoki cảm thấy vui vô cùng... Chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh để đến buổi tối, mình có thể tặng món quà đầy bất ngờ này cho tiểu cúc

Thời gian cứ thế vùn vụt trôi qua, chẳng mấy chốc đã hết một ngày. Hôm nay mọi người đều rảnh rỗi không có việc gì nên cùng nhau quây quần ăn cơm từ lúc 6h tối. Vì thế bây giờ ai nấy đều đang rảnh rỗi ngồi quanh máy sưởi sau khi dọn dẹp xong đâu đấy.

Trái ngược với Bên trong căn nhà ấm áp là vậy, thì bên ngoài trời đất đang như rung chuyển. Cơn bão đang hoành hành hung dữ, phô trương sức mạnh ghê gớm của mình. Gió gào rít ấm ĩ, mưa xối xả va đập như gõ trống vào các cánh cửa sổ. Và có vẻ như càng lúc, những cơn gió càng giữ dội hơn, gió thổi vào các ống khói của những ngôi nhà mang kiến trúc cổ nghe như trẻ con của cả thành phố đang khóc hu hu... (tác giả: cơn bão như một điềm báo,Có thứ gì đó đang đến...)

Một lát sau, khi mọi người đang ngồi nói chuyện vui vẻ xung quanh chiếc máy sưởi ẩm áp thì bỗng chiếc chuông cửa réo lên ầm ĩ. Ngay lập tức, nó tập chung sự chú ý của tất cả mọi người, vì vào thời điểm gió bão như thế này, người ra khỏi nhà còn ít huống chi nói tới có người tới thăm nhà...

Đoá tỷ khoác vội một chiếc áo khoác vào người rồi chạy ra mở cửa. Và thế là mọi người lại ai vào việc nấy, chẳng ai muốn để ý xem rốt cục người ngoài cửa là ai. Rồi một lúc sau, Đoá tỷ đi vào nhà cùng một người phụ nữ trung niên, đứng tuổi nhưng vô cùng xinh đẹp, nhất là đôi mắt vô cùng sắc xảo khiến người khác chỉ nhìn vào nó thôi đã phải chịu một áp lực vô cùng lớn. Người phụ nữ ấy mặc một chiếc áo nỉ lông chồn, kèm theo là một chiếc túi sách hermes trông vô cùng trang nhã và lịch sự. Lúc Tất cả mọi người đang chăm chú nhìn người lạ vừa mới bước vào thì savoki đã ngay lập tức đứng phắt dậy, đôi mắt bao chùm lên một vẻ bất ngờ kèm theo vài tia lo sợ.

"mẹ...mẹ... sao mẹ lại ở đây??/"- Savoki ngấp ngứng nói

"hm... chẳng nhẽ mẹ không thể đến đây xem con gái mẹ sống như thế nào?"- Triệu mẹ nhìn savoki trả lời một cách vô cùng bình thản nhưng không hiểu sao vẫn gây cho những người xung quanh một không khí hết sức khủng khiếp...

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của mọi người, Đoá tỷ liền lên tiếng:

"Giời thiệu với mọi người, đây là mẹ của savoki a, cô ấy đến đây thăm con. Còn đây là những người khách trọ khác thưa cô triệu"

"Uhm... chào các cháu..."- triệu mẹ lên tiếng chào hỏi tất cả mọi người rồi quay sang nhìn đoá tỷ hỏi: "Tôi có thể lên xem phòng của tiểu mẫn được chứ"

"A... được ..."- Đoá tỷ ậm ừ mãi mới có thể nói ra

"vậy tôi xin phép."- Triệu mẹ không nói nhiều lời, cứ như vậy gọi savoki dẫn đượng đi lên xem phòng. Khi savoki và đoá tỷ đưa triệu mẹ lên xem phòng thì tất cả mọi người đều nhìn nhau với vẻ mặt bất đắc dĩ, rồi không ai hỏi bảo ai, tất cả đều rón rén bước lên tầng 2 ngó vào phòng 202 xem xem có chuyện gì xảy ra... Và người lo lắng hơn bất cứ ai hết chính là tiểu cúc...

Mẹ triệu vừa mới nhìn qua căn phòng một lượt liền lên tiếng:

"Con vì sao ở chung?"

"Dạ. Tại phòng con hỏng"- savoki thật thà trả lời.

"Mẹ thuê cho con ở một mình một phòng mà. Vì sao khi phòng hỏng ko nói cho mẹ biết."- Triệu mẹ lên giọng khi nói với savoki rồi tiếp tục quay sang phía đoá tỷ phàn nàn: "Tôi đã nói từ khi đặt phòng là thuê phòng đơn cho con tôi, vì sao việc con tôi ở phòng đôi chật chội như vậy lại không thông báo cho tôi biết? Mấy người thượng hải thường làm ăn như vậy hả?"

"Mẹ...! ko có, là con muốn sống ở đây, do ko muốn phiền bố mẹ nên con mới ko báo. mẹ đừng trách người ta"- Savoki thấy đoá tỷ bị quở trách liền lên tiếng nói giúp.

"Coi như lời của tiểu mẫn là đúng thì Việc bên cô vi phạm hợp đồng tôi sẽ không truy cứu nữa"-Triệu mẹ lại khiến cho tất cả mọi người sởn da gà về khí chất của bà, Gia ái, tiểu cúc, a tạp đứng bên ngoài mặc dù ko nhìn thấy mặt nhưng vẫn cảm nhận được không khí khủng khiếp như thế nào ở trong phòng. Triệu mẹ dừng lại một lúc rồi nói tiếp:

"Mẫn, con theo mẹ dọn đồ đi chỗ khác trọ, mẹ không hài lòng khi con phải sống trong một căn phòng nhỏ bé, chật chội như thế này!"

"Mẹ! Con lớn rồi, con có thể tự sống được theo cách của con, con ko muốn xa nơi này, con muốn sống ở đây!"- savoki bắt đầu có những phản ứng đầu tiên

"Mẹ nói con chuyển nhà trọ chứ ko nói con phải đi mĩ học tập, con vẫn có thể về thăm nơi này lúc rảnh rỗi. còn về việc con sống ở nơi này thì mẹ ko đồng ý"- Triệu mẹ nói kèm theo một ánh mắt quyết liệt khiến savoki ko thể làm gì hơn, nhưng vẫn không có ý định gật đầu đồng ý, bởi chỉ cần đồng ý, sẽ ko được sống cùng tiểu cúc nữa. Và ở cách một lớp cửa, cũng đang có một con người có suy nghĩ tương tự, là lo lắng, lo lắng cho tương lai của mình...

"Con ko phản ứng gì là sao? ko đồng ý? Là ko nỡ xa ai?"- Câu hỏi của triệu mẹ nói trúng tim đen khiến cho savoki có chút giật mình. Chưa kịp phản ứng lại thì triệu mẹ nhìn ra cửa rồi nói:

"Mấy người lấp nó ngoài cửa kia làm gì, có gì muốn nói thì mau vào đây."- 3 người đứng ngoài cửa nghe thấy triệu mẹ nói thế bỗng nhiên có chút chút sợ mặc dù rõ ràng triệu mẹ chẳng hề làm gì mình. Nghĩ vậy, nhưng 3 người vẫn rón rén đi vào. Tiểu cúc theo hai người kia đi vào, vừa mở cửa liền chạm ngay ánh mắt của triệu mẹ, tiểu cúc bỗng nhiên có cảm nhận triệu mẹ là đang nhìn mình chằm chằm như thể rất ghét mình...

"Con thu xếp một vài thứ đồ đạc và chào tạm biệt mọi người đi, mẹ cùng con đi ngay bây giờ, ngày mai sẽ có xe chuyển đồ đến đây chuyển đồ cho con. Mẹ ko muốn con ở đây thêm một phút nào nữa"- triệu mẹ nói

"Mẹ... mẹ cũng cần phải biết ý kiến của con nữa chứ. Mẹ à...."- savoki cũng ko vừa, học bá nhìn triệu mẹ với một ánh mắt quyết liệt

"Hum... Con cuối cùng là muốn giấu mẹ bao nhiêu chuyện nữa. Con là ko muốn xa con bé kia đúng ko?"-triệu mẹ nói rồi chỉ tay về phía tiểu cúc. Thấy savoki vẫn ko nói gì còn tiểu cúc thì chỉ cúi mặt xuống đất ko dám ngẩng đầu lên, triệu mẹ nói tiếp:

"Con đừng tưởng con có thể giấu được mẹ? Tuần nào mẹ cũng hỏi chuyện cô giáo của con về con đấy. Nếu không phải vì con bị con bé kia lôi kéo thì làm sao dẫn đến chuyện kết quả học tập của con bị tụt sút như vậy được, con có cảm thấy xấu hổ ko khi mà thi tháng lần nào con cũng xếp thứ nhất mà tháng này lại tụt xuống vị trí thứ 10; đã vậy, cô giáo con còn nói rằng dạo gần đây con còn thường xuyên nghỉ học vào một số buổi chiều, từ lúc nào mà con trở nên như vậy? còn ko phải tại con bé đó? Mẹ xin lỗi vì đã thuê người điều tra con nhưng mẹ nhắc lại, mẹ ko cho phép con ở đây thêm một giây một phút nào nữa!"-Triệu mẹ bắt đầu quát lên

"Mẹ! Mẹ đừng nói như vậy! Mẹ đừng đổ mọi trách nhiệm lên đầu chị ấy!"-savoki cũng ko dừng lại, bắt đầu có tranh cãi nảy lửa diễn ra. Tiểu cúc thấy vậy liền lên tiếng

"Cháu xin cô đừng mắng em ấy nữa... em ấy luôn rất cố gắng". Thế nhưng nó chỉ khiến cho triệu mẹ bực mình thêm:

"Ở đây ko phải chỗ để cô lên tiếng, việc gia đình nhà tôi cô đừng xía vào làm gì. Tôi còn chưa nói đến cô đó. Mẫn là một đứa hết sức tài giỏi và luôn tỉnh táo trong mọi việc, nếu ko phải tại ở gần cô thì nó sẽ ko thích nữ nhân, sẽ bình thường như những đứa trẻ khác. Cô chẳng khác gì một con hồ ly tinh cả!"

"Mẹ! mẹ ko được nói chị ấy như thế"- savoki quát lên

"Con dám vì người ngoài mà lớn tiếng với mẹ như thế sao? từ lúc nào con trở lên như thế? có phải tại con hồ ly tinh kia?"- triệu mẹ bây giờ vô cùng ác cảm với tiểu cúc, bà coi tiểu cúc như thể người làm hại con gái bà nên chuyện gì cũng đều đổ hết mọi tội lỗi cho tiểu cúc.

"Mẹ! là con yêu chị ấy. con yêu chị ấy! mọi thứ ko phải do chị ấy!"- savoki hét lên

"Bốp!"- triệu mẹ tức giận tát savoki một cái thật mạnh khiến cho cả căn phòng đều chìm vào yên lặng, chỉ còn tiếng gió bên ngoài vẫn thổi, tiếng mưa bên ngoài ngày càng dữ dội hơn.

"Con còn dám nói vậy. cái gì? Yêu sao? con đi sai đường rồi. "- triệu mẹ tức giận trừng mắt nhìn savoki

"Là con ép buộc mẹ! Nếu như bây giờ con ko rời đi khỏi chỗ này, mẹ sẽ đến tận trường của con hồ ly tinh kia tố giác nó phẩm chất đạo đức ko tốt để xem con ai dám nhận dạy nó. Mà con thì hiểu rõ mối quan hệ của mẹ với các giáo sư, tiến sĩ như thế nào rồi đó. Nếu muốn nó bị đuổi học khỏi trường thì cũng ko khó đâu."

"Được. Con sẽ đi ngay bây giờ"-savoki cúi đầu, cắn răng nhẫn nhịn, xách theo 1 chiếc túi nhỏ cùng triệu mẹ rời đi.

Chạy ra đến cửa lớn, thấy savoki vẫn ko nói với mình một lời nào, tiểu cúc sợ hãi chạy tới ôm lấy savoki từ phía sau:

"Em ... em sắp rời bỏ chị sao? chị ko muốn xa em đâu". Thấy vậy, savoki xoa đầu tiểu cúc rồi an ủi:

"em chỉ đi một chút thôi, bây giờ mẹ đang rất giận, em sẽ đợi mẹ dịu lại để khuyên giải, rồi em sẽ trở về mà"- savoki nói lời an ủi tiểu cúc là vậy nhưng trong chính thâm tâm mình cũng đã tự biết rằng lần này một khi đã ra đi thì sẽ rất khó để có thể trở lại. Sợ mình ko thể kiềm chế thêm được nữa,, sợ rằng mình mà khóc thì tiểu cúc sẽ mất niềm tin, savoki vội vàng buông ta tiểu cúc ra rồi chạy nhanh về phía chiếc taxi triệu mẹ đang ngồi ở bên trong. cứ như vậy, chỉ chào hỏi được mọi người một câu rồi rời đi...rời đi ko dám quay đầu nhìn lại... là sợ lưu luyến, là sợ bi thương...

Đến khi chiếc taxi bắt đầu chuyển bánh tiểu cúc mới cảm thấy hối hận khi để savoki rời đi, là hối hận vô cùng, mèo nhỏ bỗng có cảm giác mình sẽ mất đi một thứ gì đó thật lớn lao liền lao ra bên ngoài gọi với theo savoki, bất chấp thời tiết rét lạnh căm căm, mưa như trút nước. Chiếc taxi vẫn cứ đi, mèo nhỏ hụt hẫng ngồi phịch xuống đất lạnh, cơn mưa đã khiến cho người tiểu cúc ướt hết, nhưng tiểu cúc chẳng thấy lạnh, chẳng thấy lạnh chút nào, chỉ thấy cơn mưa như đang giúp mình xoa dịu và quan trọng hơn là mình ko thể đứng lên được nữa. Từng giọt mưa cứ rơi, làm ướt khuôn mặt nhỏ bé kia khiến cho người ta ko phân biệt được kia là đang khóc hay nước mưa dính trên mặt....

":{+8



Chương trước Chương tiếp
Loading...