[BHTT] [savokiku] khi mèo chân ngắn gặp gấu chân dài
Chương 6: cảnh vật trữ tình-lòng người rối rắm
Buổi sáng thứ 7, mới 4h sáng, mặt trời còn chưa dậy thì cả khu trọ đã hoạt động sôi nổi. Mọi người tay sách nách mang vận chuyển đồ ra trước cửa đợi xe của công ty mà Đóa Tỷ trúng thưởng tới đón, 6 người ngồi xe 7 chỗ có cốp lớn để hết đồ đạc nên khá là thỏa mái, 4h hơn xe xuất phát, vì không quen dậy sớm nên khi lên xe, cả xe gà gật ngủ hết. Với việc giao thông thuận tiện như thời nay, xe toàn chạy 80-100km/h nên chưa đầy 2h đã tới điểm hẹn. Khi đến nơi, mọi người đều đã dậy hết, ai cũng háo hức với chuyến leo núi. Theo lịch trình cả đoàn đến nhà nghỉ ở sát chân núi để bớt đồ đạc rồi mới leo núi. Khi nhà nghỉ có 2 tầng khá đơn giản, tầng 1 là nhà vệ sinh, nhà tắm, bếp, tầng 2 là chỗ ngủ, không có giường, sàn nhà trải chiếu cỏ và mọi người sẽ ngủ tập thể dưới sàn, cuối phòng có 1 tủ gõ đựng chăn gối. Cứ cách khoảng 500m sẽ có 1 nhà như vậy cho các đoàn du lịch, tạo 1 không khí hoang sơ, mới mẻ, thú vị. Mọi người nhanh nhảu mang phần lớn đồ đạc để vào nhà nghỉ rồi háo hức ra điểm leo núi ở dưới chân núi. Mọi người lên xe để ra điểm tập kết leo núi, nơi tập kết chỉ có 2, 3 nhóm leo núi khác vì khu du lịch này mới mở nên mới ít người biết tới. Và thế là đúng 6h30', cả đoàn bắt đầu hành trình leo núi. Muốn leo lên đỉnh núi mất khoảng 3h (mọi người tưởng tượng leo núi yên tử a), thế nên lịch trình là 6h30' bắt đầu leo, vì là đường đi lên nên mọi người sẽ đi thong thả, chụp ảnh, ngắm cảnh, quan trọng nhất là chụp ảnh ,vì khi leo xuống, tóc tai bù xù, mồ hôi bóng cả mặt mũi, vẻ mặt mệt mỏi như chết trôi thì có mà chụp ảnh dìm hàng a.Đi khoảng 1 tiếng rưỡi sẽ ngồi nghỉ lấy sức đi tiếp, ước chừng 10h sẽ lên tới đỉnh núi, sau đó, trải bạt, ngồi nghỉ, ngắm cảnh. 11h sẽ ăn uống, sau đó ngồi chơi trên núi thêm 1 thời gian nữa, nhưng bắt buộc trước 3h30' là phải xuống núi, vì với thời tiết mùa thu, 6h trời đã khá là tối rồi, buổi tối ở rừng núi rất nguy hiểm, tuy rằng vùng núi này không có thú dữ , nhưng vì mới đưa vào khai thác nên vẫn có thể xuất hiện, rắn, rết, chuột bọ, ngoài ra trời tối còn gây mất phương hướng và trượt ngã nữa. Tóm lại là rất nguy hiểm. Mọi người sau khi nghe lịch trình và các loại khuyến cáo xong, bắt đầu leo núi. ở Chặng đường đi lên này, mọi người đều là đang rất háo hức, sung sức, nhất là A Tạp. Tạp Bảo tăng động vô cùng, chạy nhảy tung tăng, cầm máy ảnh nháy liên tục, cùng Tiểu Cúc trêu đùa ầm ĩ. Nhưng cũng phải công nhận cảnh vật thực đẹp, núi rừng âm u, hoang sơ, có đủ loại thực vật, lại có rất nhiều loại bướm đầy màu sắc thực khiến cho người ta không khỏi cao hứng. Đi thêm 1 đoạn nữa tất cả mọi người thấy 1 thác nước rất lớn chảy ầm ầm, tung bọt trắng xóa, khiến ai ai cũng vui vẻ khẩn trương. A Tạp nãy giờ đứng ôm cằm suy nghĩ rồi bỗng cao giọng đọc bài thơVọng lư sơn bộc bố của thi tiên lý bạch: (có trong sgk lớp 7) Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên, (nghĩa là: Nắng rọi Hương Lô khói tía bay,)Dao khan bộc bố quải tiền xuyên. (Xa trông dòng thác trước sông này)Phi lưu trực há tam thiên xích, (Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước,) Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên. (Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây.) Mọi người tròn mắt quay ra nhìn A Tạp, Gia Ái nói:"em giỏi thật đấy, thuộc cả thơ Lý Bạch học từ hồi trung học.". A Tạp gãi đầu cười trả lời:" cũng không có gì a, tại hồi đi học em lười học văn, kiểm tra bài cũ không thuộc liền bị bắt chép phạt 100 lần, đến giờ còn nhớ như in". Mọi người nhìn nhau lắc đầu rồi tiếp tục đi tiếp. Đang đi bỗng savoki nói: "Đóa Tỷ, đưa em chai nước". Mọi người phân công Đóa Tỷ và A Tạp mang balo đồ ăn và nước, Đóa Tỷ đang định bỏ balo xuống để lấy nước thì Tiểu Cúc đã nhanh chân kéo khóa, lấy ra 1 chai nước đưa cho Savoki. Đúng lúc đó Loan Loan cũng đưa cho Savoki 1 chai nước lấy từ túi của A Tạp. Savoki mặt lạnh tanh đứng nhìn tiểu Cúc 2 giây rồi quay ra nhận lấy chai nước của Loan Loan, uống 1 ngụm rồi mỉm cười cảm ơn Loan Loan. Lúc này tiểu cúc vẫn cầm chai nước đứng như trời chồng, vừa rồi ánh mắt của Gia Mẫn lạnh lùng quá, con mắt không đọng lại 1 hình ảnh nào cứ xoáy sâu vào tâm trí Tiểu Cúc. Đi được 1 đoạn mọi người liền thấy thêm 1 khung cảnh vô cùng hùng vĩ nữa. Xa xa là cả một rừng phong mùa thu đỏ chói, rất rộng lớn, rất trữ tình. A Tạp cầm máy ảnh chụp liên tục, còn mọi người bàn luận rôm rả. Đóa Tỷ nói:" waaa... thật đẹp... cứ như 1 tấm thảm màu đỏ vậy, thật là đẹp, đã vậy bây giờ sương chưa tan, còn nhìn thấy sương móc trắng nữa kìa."Tiểu cúc cũng cao hứng, tự nhiên hướng savoki nói:" cảnh vật thật hùng vĩ a, Gia Mẫn, em tha hồ sáng tạo cho bài tiếng anh rồi.""Đúng"-savoki lại lạnh lùng trả lời, rồi quay sang bàn luận rôm rả với Loan Loan.Lúc này, Tiểu Cúc nhìn rừng phong hùng vĩ, lại có tâm trạng như Đỗ Phủ trước kia làm "Thu hứng"(có trong sgk lớp 11 kì 1) chỉ thấy buồn mang mác. Không biết nỗi buồn đó là của cảnh vật trước mắt lây lan hay là từ lòng người tràn ra thấm vào cảnh vật. Quả thật "người buồn cảnh có vui đâu bao giờ"-("truyện kiều"-nguyễn du) Thu hứngNgọc lộ điêu thương phong thụ lâm (sương móc trắng làm tiêu điều cả rừng phong)Vu Sơn Vu Giáp khí tiêu sâm (Núi Vu, khe Vu hơi thu hiu hắt)Giang gian ba lãng kiêm thiên dũng (Mặt sông in trời, sóng như nhảy tận lưng trời) Tái thượng phong vân tiếp địa âm (Trên cửa ải mây giãng sát mặt đất)Tùng cúc lưỡng khai tha nhật lệ... (Bụi cúc nở hoa bấy nay đã hai lần làm rơi nước mắt ....)