[BHTT] Phù Sinh Nhất Mộng- Mây
Chương 9: Giương cung bạt kiếm
"Ngươi lập tức rời khỏi đây cho ta"
Đông Phương Thanh Vũ sắc mặt âm trầm hướng Lâm Vân Hề lạnh lùng nói, đối với hành vi vô cớ gây sự của Lâm Vân Hề làm nàng không chấp nhận được Quốc Học Viện có một đệ tử vô pháp vô thiên như vậy. Đông Phương Thanh Vũ bây giờ đã tin những lời người khác nói về Lâm Vân Hề là thật, quả nhiên nàng được Lâm Thừa Tướng chiều đến hỏng rồi.
Lâm Vân Hề không lập tức trả lời Đông Phương Thanh Vũ, nàng nhìn một vòng các đệ tử, ánh mắt sắc bén dừng trên người Tạ Uyển đang nằm la liệt trên mặt đất, rằn giọng nói: "Đông Phương đại nhân nên dạy dỗ đệ tử của ngươi cho tốt, nếu không đừng trách ta cắt lưỡi nàng"
***
Rời khỏi Quốc Học Viện, kỳ thật Lâm Vân Hề cũng không biết đi đâu, vì thế cứ quanh quẫn xung quanh hoa viên gần đó. Trời hôm nay đặc biệt nóng hơn so với mọi khi, Lâm Vân Hề vốn sợ nóng, mỗi lần trời nắng chỉ cần động một chút người liền xuất một thân mồ hôi. Lâm Vân Hề nhìn một vòng thì thấy đằng trước có đình nghỉ mát liền tăng cướp bộ đến đó.Ngồi trong đình nghỉ mát, Lâm Vân Hề đột nhiên bắt gặp hình bóng Tề Thịnh nhẹ nhàng vụt qua nơi đây, không cần nói cũng biết tim nàng suýt ngừng đập, trong lòng thầm mắng Thái tử chết bầm suốt ngày lãng vãng trước mặt nàng. Lâm Vân Hề không muốn Tề Thịnh bắt gặp mình ở đây, càng không muốn hắn biết thân phận của mình, nàng vội vàng núp sau cột đình, thân mình uyển chuyển trốn ra sau.Tề Thịnh dường như phát giác ở phía đình nghỉ mát có ai đó vừa trốn đi, hắn chỉ sợ có người muốn làm chuyện xấu, lập tức ra lệnh cho thị vệ bên cạnh: "A Thanh, mau bắt lấy người kia"Lâm Vân Hề trong lòng kêu cha gọi mẹ, hắn là chê hôm nay nàng chưa đủ đen hay sao! Biết rõ chạy trốn trong hoàng cung là việc ngu xuẩn, dù có chạy đằng trời cũng bị Tề Thịnh bắt được, trong đầu nàng nảy ra chủ ý hay cứ vờ như không biết gì là được, nghĩ vậy Lâm Vân Hề liền làm như sơ ý té oạch xuống đất, còn phát ra tiếng kêu thê lương.A Thanh theo lệnh Tề Thịnh bắt lấy Lâm Vân Hề, hai tay giữa chặt bả vai bức nàng quỳ xuống.Tế Thịnh đi tới nhìn Lâm Vân Hề đang quỳ dưới chân mình, mặt nàng nghiêng sang hướng khác không cùng hắn đối diện. Tề Thịnh cảm giác Lâm Vân Hề có chút quen mắt, dường như hắn đã gặp qua nàng ở đâu đó."Ngẩng mặt lên cho bổn thái tử xem"Nhìn Lâm Vân Hề khư khư cố chấp lẩn tránh hắn, Tề Thịnh vươn tay bóp chặt cằm nàng, dùng sức bức nàng xoay mặt nhìn mình, một khắc Tề Thịnh nhìn rõ gương mặt Lâm Vân Hề liền sửng sốt, hắn vươn một bàn tay phủ lên nữa gương mặt của Lâm Vân Hề chỉ để lộ ra đôi mắt."Là ngươi?" âm thanh Tề Thịnh không giấu được ngạc nhiên bật thốt, ngày đó gặp nhau ở thị tập hắn đặc biệt ấn tượng với đôi mắt đẹp của nàng, cho nên vừa nhìn liền dễ dàng nhận ra.Lâm Vân Hề biết bản thân bị vạch trần cũng không lộ ra nữa điểm sợ hãi, mắt lạnh nhìn Tề Thịnh: "Mau bỏ ta ra""Lần trước là ngươi mời ta hàn quyên, lần này để bổn thái tử chiêu đãi ngươi" dứt lời Tề Thịnh hướng A Thanh ra lệnh: "Dẫn khách về Đông Cung"Một đường Lâm Vân Hề theo Tề Thịnh đến Đông Cung nàng âm thầm đánh giá cảnh vật xung quanh, bên trong bố trí sa hoa so với Càn Long Cung của Hoàng Đế không hề thua kém, xem ra thế lực Thái Tử rất lớn.Tề Thịnh dẫn Lâm Vân Hề vào trong điện, ra hiệu nàng ngồi xuống, sau đó sai cung nữ chuẩn bị hai bầu rượu, hắn chậm rãi đi đến bên cạnh Lâm Vân Hề, vươn tay đưa bầu rượu đến trước mặt nàng. "Ta với ngươi xem như hữu duyên, hôm nay bổn thái tử muốn cùng ngươi ôn lại chuyện cũ"Mắt thấy Lâm Vân Hề vẫn ung dung nhìn mình, dường như không có ý định nhận lấy rượu hắn mời, Tề Thịnh cũng không tức giận mà trực tiếp đưa bầu rượu lên miệng uống một ngụm, một lần nữa đưa về phía Lâm Vân Hề."Yên tâm không có độc"Lúc này Lâm Vân Hề mới nhận lấy bầu rượu trong tay Tề Thịnh, nàng ngẩng đầu tiêu sái tu một một hơi, không lạnh không nhạt nói: "Bất quá chỉ là bèo nước gặp nhau, dân nữ có gì khiến thái tử lưu tâm?" "Nói cho bổn thải tử biết ngươi là ai?""Tại sao ta phải trả lời câu hỏi của ngươi?"Lâm Vân Hề cho rằng tên Thái tử này so với Đông Phương Thanh Vũ về độ phiền phức chỉ có hơn chứ không kém, nàng với hắn cùng lắm chỉ gặp nhau một lần ở Nguyệt Vân Lâu ngoài ra chả có chuyện gì để cùng nhau ôn lại. Lâm Vân Hề không thể hiểu tại sao hắn lại tò mò về danh tính của nàng, chẳng lẽ Đông Cung thiếu mỹ nữ đến nổi thái tử phải nhất quyết tìm đến nàng hàn quyên. Tề Thịnh bất ngờ Lâm Vân Hề dám cùng hắn cương ngạnh đối chất, suy nghĩ một chút, ánh mắt nguy hiểm nhìn nàng: "Ta đoán ngươi là một trong các đệ tử của Quốc Học Viên, nếu ngươi không tự nói ra thân phận, một khi bổn thái tử biết được ngươi là ai thì gia tộc của ngươi sẽ không an ổn"Nghe Tề Thịnh nhắc đến gia tộc, Lâm Vân Hề thừa nhận trong lòng cảm thấy bất an, thật tâm nàng không muốn phụ thân vì nàng xảy ra chuyện bất trắc, chỉ có thể nhượng bộ đáp: "Lâm Vân Hề""Không nghĩ ngươi lại là ái nữ nhà Thừa Tướng" Tề Thịnh không thể tin được nàng là Đại tiểu thư Lâm gia, phải biết Lâm gia và Đông Phương gia là hai thế lực mà hắn lưu tâm nhất. Gia chủ Đông Phương gia là Đông Phương Tuấn trong tay nắm một phần ba trọng binh, nhiều năm lập chiến công hiển hách, năm đó Hoàng Đế đương triều thuận lợi đăng đế cũng nhờ một phần ân huệ của Đông Phương tướng quân. Về phần Lâm Thừa Tướng chính là quyền khuynh triều chính, thế lực bè phái của ông khiến Hoàng Thượng phải nể mặt vài phần, chính là dưới một người trên vạn người. Một văn một võ thế lực che trời đối với Tề Thịnh mà nói đây chẳng khác nào hai vật cản lớn nhất trên đường thượng vị của hắn, nếu một trong hai gia tộc có dã tâm thì đó chính là ngày giang sơn đổi chủ."Nghĩ cũng thú vị, Lâm đại tiểu thư lại là Hồng y nữ tặc, chuyện này truyền ra ngoài ách sẽ nhấc lên một hồi sóng gió" Tề Thịnh ý vị tâm thường nói."Làm sao thú vị bằng việc Đông Cung Thái Tử đi thanh lâu cùng Hồng y nữ tặc, chuyện này truyền đến tai Hoàng Thượng, vị trí thái tử này của ngươi ách sẽ khó ngồi" Lâm Vân Hề không cho là đúng nói.Tề Thịnh thấy Lâm Vân Hề uy hiếp mình, hắn lần nữa tiến đến áp sát nàng, cười nhạt: "Ngươi nghĩ ai sẽ tin lời một nữ tặc?" "Thái tử cũng thật mau quên, không biết ngươi có nhớ ngọc bội đỏ sắc hình rồng không, hay để ta nhắc cho ngươi nhớ ngọc bội đó là của ai" Lâm Vân Hề vô cùng bình thản sự áp bức của Tề Thịnh, nàng ngẩng đầu giương mắt phượng cùng hắn mặt đối mặt.Lúc này Tề Thịnh mới chợt nhớ ngày đó hắn làm mất ngọc bội tùy thân do phụ hoàng ban tặng, hắn đã sai người lục tung Đông Cung lên vẫn không tìm được, ai có ngờ nó sẽ nằm trong tay Lâm Vân Hề, ngẩm lại mới phát hiện ngọc bội bị nàng trộm được lúc ở Nguyệt Vân Lâu."Ngươi nghĩ chỉ bằng một cái ngọc bội sẽ doạ được ta?" Tề Thịnh cười như không cười nói.Lâm Vân Hề không vội trả lời Tề Thịnh, nàng cầm bầu rượu thong thả uống một ngụm, sau đó đứng dậy ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tề Thịnh, thâm ý nói: "Thái tử quên ta là ai rồi sao?" nói đoạn nàng giống như nhớ tới điều gì, nghiêng đầu đưa môi kề sát bên tai Tề Thịnh, hơi thở như lan: "Chắc chưa ai nói với thái tử điện hạ điều này, kỳ thật thứ mà hồng y nữ tặc ta thích trộm nhất...là bí mật của ngươi"Hồng y nữ tặc quả nhiên không thể khinh thường, hai mắt Tề Thịnh nhìn Lâm Vân Hề lộ rõ sự hứng thú, hắn thừa nhận Lâm Vân Hề có sức hấp dẫn đặc biệt với mình, trước là dung nhan kiều mị của nàng, sau là sự kiêu ngạo ăn sâu vào xương cốt. Lâm Vân Hề giống như con Phượng Hoàng kiêu hãnh tỏ sáng, không chịu khuất phục trước bất kỳ ai, điểm này làm Tề Thịnh cảm giác Lâm Vân Hề chính là con át chủ bài trên bàn cờ của hắn, chính là người mà hắn khao khát chiếm hữu.