[BHTT] Phía Sau Rèm Nhung
Một tên, hai số phận (1)
Mùi cồn sát trùng sộc thẳng vào mũi, ánh sáng trắng rơi lên mí mắt giật giật. Cảm giác lạnh buốt nơi cổ tay vẫn còn đó, chỉ là không hiểu sao lại lạnh như vậy. Mà, không chỉ lạnh, nó còn rất châm chít đau rát khiến người ta không thể nào bỏ qua.Mí mắt bị ánh sáng trắng làm phiền cuối cùng cũng nhấc lên được. Ánh đèn huỳnh quang trắng nhợt trên trần nhà đang chớp nháy. Cô... đang nằm trong một căn phòng xa lạ, bao bọc bởi tiếng máy móc đều đặn vang lên.Bệnh viện?Cô cố cử động, nhưng đầu nhức như búa bổ. Nhìn xuống, cổ tay trái đang được quấn băng gọn gàng, vẫn còn ẩm máu. Cô sững người, đây... là thân thể của mình?Cô đưa tay lên sờ gương mặt, cảm giác khác lạ lướt qua đầu ngón tay. Làn da mịn và căng hơn, khóe mắt cũng không còn nếp nhăn do thức đêm lao lực kiếm tiền nữa. Rồi cô xòe bàn tay ra trước mặt, năm ngón tay trắng bệch không một vết xước, nhưng lại rất gầy, đốt ngón tay cũng có thể thấy rõ.Cô... đã chết. Nhưng... lại sống.Một cô y tá đẩy cửa bước vào, giật mình khi thấy bệnh nhân tỉnh dậy: " Em tỉnh rồi? Cảm ơn trời đất, tưởng đâu không qua được..."Cô không nói gì, lẳng lặng nhìn y tá.Một nụ cười gượng gạo hiện lên: " Đừng sợ, em được đưa đến đây kịp lúc. Cổ tay không bị cắt trúng động mạch, máu mất cũng không nhiều, em có thể ở lại bệnh viện theo dõi thêm vài ngày. "Chỉ có trời mới biết, lúc bệnh nhân này được đưa tới không khác gì một cái xác đã chết. Tay chân gầy gò, mặt mày hốc hác trắng bệch, cổ tay trái còn tuông máu liên tục. Nếu không phải bác sĩ Lâm kịp thời phát hiện còn nhịp thở, cấp cứu cho cô ấy thì chắc là giờ cô ấy đang nằm trong nhà xác rồi.Cô biết y tá đang nói chuyện với mình, nhưng không biết mình là ai, cho đến khi cô nhìn vào bảng tên trên bệnh án.Họ và tên: Thiều Dung - 18 tuổiTròng mắt cô mở to, môi mấp máy không thành tiếng." Để tôi rót cho em miếng nước. " Nữ y tá rót một ly nước ấm có sẵn trên bàn đưa cho cô, còn tốt bụng giúp cô ngồi dậy uống nước.Chất lỏng ấm nóng được rót xuống cổ họng, có hơi gắt, Thiều Dung đẩy ra, không uống nữa." Đây là... bệnh án của tôi? "Y tá gật đầu, lại thấy sắc mặt đối phương càng khó coi hơn. " Hồ sơ này là tôi lấy từ chỗ bác sĩ Lâm, định đem cất về phòng nhưng tiện đường nên ghé qua đây xem tình trạng của em luôn. "Hồ sơ bệnh án, chính là ngoài bệnh án còn có cả thông tin lý lịch của bệnh nhân." Cô...có thể cho tôi xem một chút không? " Thiều Dung không thể bỏ qua cảm giác sợ hãi trong lòng, cô cần xác nhận lại một thứ.Y tá nghe lời đề nghị thì có hơi chần chừ, nhưng nghĩ lại người ta cũng chỉ xem thông tin của chính người ta chứ không phải ai khác, nên đã đồng ý.Họ và tên bệnh nhân: Thiều Dung
Giới tính: Nữ
Tuổi: 18
Ngày sinh: 22/10/200x
Mã số bệnh nhân: PC-TL/2025-3142
Số BHYT: Không có
Địa chỉ thường trú: Khu phố Thạch Giang, phường Lâm Thành, thành phố Tây Lâm
Người giám hộ (nếu có): Chu Ngọc Hạnh (cô ruột)
Số điện thoại người giám hộ: 09xx.xxx.129Dòng dưới là lý do nhập viện và tiền sử bệnh, nhưng Thiều Dung nào mấy quan tâm. Thứ cô quan tâm bây giờ là, tại sao là cùng một cái tên, nhưng cô lại 18 tuổi? Còn nữa, cô đâu có sống ở cái địa chỉ này?!Thiều Dung siết chặt hồ sơ bệnh án, ngón tay gầy gò run run. Cô biết, nhưng cô không muốn tin. Cái thứ trùng sinh rồi xuyên không đấy tốt nhất là chỉ xuất hiện trên phim ảnh, nó không nên đến với cô, cô không muốn sống nữa!Thấy tâm lý bệnh nhân có thay đổi, y tá lập tức lấy lại hồ sơ bệnh án, trấn an cô: " Tôi biết là em đang cảm thấy rất tệ, nhưng dù có thế nào cũng đừng nghĩ đến cái chết để rồi làm hại bản thân mình. Thế giới này còn rất nhiều cái đẹp đẽ, cũng còn rất nhiều người... muốn em sống, thế nên... "Y tá đang huyên thuyên thì bỗng dừng lại, cô nhìn xuống dưới chân mình, hình như vừa có vật gì đó đụng vào. " Là banh của em. " Giọng nói vừa dứt cũng là lúc thân ảnh trẻ con xuất hiện. Cậu bé mặc áo bệnh nhân, tay vẫn còn dán kim truyền nước, cuối xuống lụm banh." Tiểu Hỏa, đây là khu nghĩ ngơi của bệnh nhân, em không thể chơi banh ở đây. " Y tá dường như quen biết cậu bé, cô nở nụ cười thân thiện, xoa đầu cậu nhóc." Vâng, em tính đem ra ngoài sân nhưng nửa đường bị rơi, nó lăn đi nên em mới chạy theo. " Trông như tiểu Hỏa là một cậu bé vâng lời, rồi nó nhìn lên giường bệnh. " Chị mới tới phải không? "Thiều Dung nhìn cậu bé, không có sức nói chuyện.Tiểu Hỏa: " Chị cố gắng lên, rồi mọi chuyện sẽ qua, chị cũng sẽ mau chóng khỏi bệnh thôi. "Thiều Dung nghe vậy, yếu ớt nhướng mày.Y tá nghĩ cậu bé đang làm phiền bệnh nhân, nên nhanh chóng lôi Tiểu Hỏa đi. " Được rồi được rồi, không phải muốn đi chơi banh sao? Đi đi, để cho chị còn nghỉ ngơi. "Tiểu Hỏa bị đẩy đi cũng không hề tức giận, nó ôm trái banh, cố quay mặt ra sau nói: " Mẹ em nói, có những chuyện mình không thể chống lại số mệnh, nhưng cũng có những chuyện số mệnh không sắp đặt được mình. Chị gắng lên nha. "Câu cuối cùng của cậu bé thật sự khiến Thiều Dung bất ngờ, lời này... không phải một đứa trẻ tầm 8 - 9 tuổi có thể ngộ ra được, chắc chắn là học thuộc rồi nói lại.Tiểu Hỏa... cái tên nghe thật nóng.Thiều Dung khó khăn bật ra nụ cười. Cô quay đầu nhìn ra bên ngoài qua ô cửa sổ, ánh mắt đờ đẫn xoẹt qua một tia sắc thái.Phải...có những chuyện mình không thể tuân theo số mệnh.Rồi cô nhìn một chiếc lá vàng vừa rụng đang rơi xuống, nó chuẩn xác đáp xuống bệ cửa sổ phòng cô.Thế giới này đẹp đẽ à?Vậy... nếu nó không đẹp nữa thì sao?||Nhìn đồng hồ treo tường đã điểm 11h trưa, Thiều Dung xác thực bản thân đã tỉnh dậy được hai tiếng. Cô buồn chán ngồi nghịch khối rubik trong tay, đây là của Tiểu Hỏa đã cho cô mượn, thằng nhóc này kỳ thực tính tình hoạt bát lại còn chu đáo, sợ cô tỉnh dậy không việc gì làm nên để cho cô chơi.Thiều Dung khó khăn xoay chậm khối lập phương, bởi vì tay trái đang bị thương, tay phải đang truyền dịch, nên mọi cử động đều rất hạn chế, cũng chỉ có thể coi là cầm "chơi" cho vui tay chứ không hẳn là chơi.Cạch--- Cánh cửa phòng bệnh đột ngột bị kéo mạnh.Một giọng nói lớn kéo theo dù chưa thấy mặt, vang lên: " Thiều Dung, cậu tỉnh rồi! "Thiều Dung bị nhắc tên, quay đầu ra cửa nhìn.Trước cửa, một nam thanh niên tầm 18, 19 tuổi, áo sơ mi trắng xộc xệch, ba lo đeo một bên vai, gương mặt tuy đẫm mồ hôi nhưng lại hớn hở khi nhìn thấy cô.Thiều Dung xác nhận, cô không biết người này.Cố Tinh Hàn bước những bước dài đến bên giường bệnh, cậu tự nhiên đặt balo xuống đất, kéo một cái ghế ngồi xuống, ánh mắt từ đầu chí cuối đều không dời khỏi cô." Đúng là thần linh phù hộ, cậu biết cậu làm tôi lo đến mức nào không? Sao cậu lại nghĩ quẩn như thế hả!? "Thiều Dung nhíu mày, cô cảm nhận được sự lo lắng qua ánh mắt và giọng nói của thanh niên, trong đầu cũng ngờ ngợ ra chút chuyện." Là bác sĩ cứu tôi, không phải thần linh. "Cô nhạt nhẽo đáp một câu, sau đó lại liếc mắt thấy logo trên áo thanh niên, lại nhìn xuống cái balo đặt dưới đất, nói: " Cậu... vừa từ trường đến đây à? "Thiều Dung buột mình phải xưng hô theo hoàn cảnh, dù bản thân cô đã quá cái tuổi mặc đồng phục, đeo balo đến trường rồi. " Ừ " Cậu đáp: " Mình xin nghỉ buổi chiều, học xong tiết sáng mình chạy đến đây liền. " Nói rồi cậu lại nhớ tới chuyện cần nói quan trọng hơn, sắc mặt theo đó xuống sắc. " Thiều Dung! " Thiều Dung hơi giật mình nhìn thanh niên. Cố Tinh Hàn: " Nếu tối qua tôi không đến kịp, không phát hiện ra tình trạng của cậu, thì cậu nghĩ cậu còn ngồi ở đây chơi rubik sao!? " Giống như cảm xúc bị phun trào, Cố Tinh Hàn không kiềm được, giọng tuy nghiêm nhưng lại run. " Rõ ràng là vẫn còn cách giải quyết, sao cứ phải ép bản thân đến mức này? Cậu không nghĩ cho bản thân mình thì cũng nghĩ cho người khác chứ? Chẳng hạn là mình, nếu cậu chết rồi thì mình phải làm sao? Mình xem cậu là bạn, còn cậu thì sao? Cậu không xem mình là bạn à!? "Thiều Dung bị mắng một tràn trong đầu liền ong ong như búa bổ, cô gắng kiềm lại sự khó chịu, dịu giọng hỏi thanh niên: " Cảm ơn cậu, nhưng mà... giải quyết cái gì? "Cô mới tỉnh lại, xác bị đổi, tuổi bị đổi, chỉ có tên và kí ức là còn nguyên, cô căn bản không biết gì về tình trạng hiện tại của mình.Cố Tinh Hàn bị câu hỏi của Thiều Dung dọa ngẩn ra, cậu nhíu mày, hồi lâu mới nói: " Cậu... mất nhiều máu quá nên quên rồi sao? "Nhìn nét mặt khả nghi của thanh niên, Thiều Dung hơi chút chột dạ. Không phải là cô quên, mà là cô hoàn toàn không biết.Thiều Dung suy nghĩ hồi lâu, ngập ngừng đáp: " Tỉnh dậy... đầu hơi đau. À.. nhớ rồi, vậy cậu nói xem nên giải quyết thế nào? "Cô không dám để bản thân có chút sơ hở, cô cam chịu nói dối trắng trợn." Thì... " Cố Tinh Hàn có hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn muốn nói. "...Về chuyện học phí, mình...có thể cho cậu mượn. "Thiều Dung thoáng nét ngưng trọng trên mặt. Không phải chứ? Lúc còn sống thì bị bạn gái lừa tình mất tiền, bây giờ chết rồi sống lại còn nợ cả tiền học phí?! Địt, ai khổ bằng mình không chứ!Thiều Dung tức đến chửi thề trong lòng, nhưng nghĩ lại, đây cũng không hẳn là nguyên nhân chính khiến "Thiều Dung" muốn tự tử, hẳn là còn yếu tố nào đó khác.Thiều Dung hít một ngụm khí lạnh, nhanh chóng đưa ra quyết định. " Được, vậy cậu trả giùm tôi tiền học phí trước, khi nào tôi có tiền sẽ trả lại cậu sau. "Thiều Dung hiếm khi mặt dày như vậy, cô liếc nhìn thật kĩ nam thanh niên trẻ tuổi đầy sức sống trước mặt. Da trắng, mặt mày điển trai xán lạn, tóc vuốt keo tạo kiểu side part 7/3, trên người cậu ta có mùi nước hoa nam tính nhưng không gắt, tay trái còn đeo đồng hồ cơ, tuy không biết hiệu nhưng cô chắc đó là hàng xịn. Haha, cô đã sống qua một kiếp người, tuổi đời cũng đã đạt 26 năm, có những thứ chỉ cần quan sát một chút là hiểu được.Tạm thời cứ lợi dụng cậu ta để sống đã. __________________Tác giả: Con người đôi lúc sống xấu một chút cũng không sao, nhất là trong hoàn cảnh như đứng đống lửa như ngồi đống rơm như này.