[BHTT]: NGƯỜI TRONG HỒI ỨC
Hướng điều tra
KaitoKuroba93 quà xin lỗi của au đây~~~. Chap này tiếp tục nha! Ai đoán trúng và nhanh nhất nhạc chuông của Tommy Oppa là bài gì au tặng liền chap luôn =))))===================Boram vừa dứt lời thì T-ARA đều tập trung nhìn vào bức ảnh chụp toàn cảnh thi thể mà không khỏi rợn người. "Tại sao lại treo xác nạn nhân giống hệt những rối thế này? Mà cái này không được tính là một nghi thức sao H5?" – Qri từ trong màn hình nghiêm túc hỏi Hyomin. Cô khẽ đăm chiêu lại, suy nghĩ gì đấy rồi cũng trả lời-Không phải là nghi thức đâu chị Curie. Nếu là nghi thức thì ở dưới hình ảnh con rối này phải có thêm nến hay bùa gì đấy. Ta có thể dễ dàng thấy được ở đây: Con rối luôn là công cụ để nghệ sĩ múa rối điều khiển nhằm mua vui cho con người. Tuy em không chắc lắm nhưng có vẻ tên này mang tâm lý thù ghét con người. Hắn ta xem con người chỉ như một thứ nằm dưới quyền kiểm soát của mình, là một thứ...đáng chết.-À, phải rồi chị Curie. Trong hồ sơ của cô gái này chị có nhắc đến cô ấy là nghiên cứu sinh của ngành Thiên văn học đúng không? – Hyomin bỗng hỏi Qri sau khi cô vừa trình bày xong. Qri lập tức tra lại thông tin trên máy tính và đáp ngay tức khắc "Đúng vậy! Cô ấy đang chuẩn bị luận án Thạc sĩ trong năm nay. Đúng hơn cô ấy sẽ học ở bên Mỹ nhưng không biết vì lý do gì lại quay trở về Hàn Quốc. Theo như tài liệu nhập cảnh của sở hàng không thì cô ấy ở tại Hàn Quốc này được khoảng hơn 1 tháng rồi"-Vậy thì lạ thật – J6 nghiêm túc nói làm Soyeon hỏi ngay "Có chuyện gì lạ hả, J6?". "Một cô gái đang chú tâm nghiên cứu cho lĩnh vực mình yêu thích thì có điều gì đủ sức hấp dẫn để cô ấy sẵn sàng bay về Hàn Quốc. Hôm qua, em đã hỏi ba, mẹ của nạn nhân thì 2 người họ nói rằng: Họ biết con gái mình đang trong giai đoạn quan trọng của chuyện học hành nên rất hạn chế gọi điện. Nếu như có gọi thì chỉ là những câu hỏi thăm thông thường, không có một câu nói nào mang hàm ý là bắt buộc con gái mình phải trở về nước ngay" – Nó bình tĩnh trả lời Soyeon và được Hyomin tiếp lời ngay "Còn một điều kỳ lạ nữa"-Em đã phát hiện thêm được gì, H5? – Boram hỏi-Khi em đi xung quanh hiện trường thì phát hiện nơi này cực kỳ sạch sẽ. Ban đầu, em cho rằng nạn nhân bị mắc hội chứng OCD, nhưng phòng ngủ hay còn gọi là nơi phát hiện ra xác chết thì lại quá đỗi bầy hầy. Một người không thể nào vừa sống ngăn nắp, vừa sống bừa bộn được. Chính vì vậy, em nghi ngờ trong 1 tháng ở Hàn Quốc này, nạn nhân đã sống cùng với một ai đó. Và khi thấy nạn nhân đã chết thì người đó lập tức thu dọn tất cả những vết tích chứng tỏ mình đã từng sống ở đây.*OCD (Rối loạn ám ảnh cưỡng chế): là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng.-Vậy có nghĩa, nếu tìm ra được người mà nạn nhân từng sống chung trong ngôi nhà đó thì sẽ biết thêm được một vài thông tin, đúng không? – Boram hỏi tiếp, và lần này sở trưởng đã đứng lên, nói đầy cổ vũ "Ok! Hãy bắt đầu tập trung điều tra từ hướng này. Tôi sẽ bảo tất cả những cảnh sát trên khắp cả nước toàn lực hỗ trợ T-ARA để phá vụ án đang gây chấn động trong dư luận này". Sở trưởng vừa dứt lời thì T-ARA đồng thanh nói lớn "Chúng tôi đã hiểu rồi ạ!". Và ngài cũng rời đi. Hyomin liền ngồi phịch xuống ghế, nhưng đôi mắt vẫn cứ chăm chăm nhìn vào những bức ảnh của vụ án-Chị...chị Curie, chị có thể phóng to chỗ góc phải trong bức ảnh chụp ở nhà tắm của nhà nạn nhân lên được không? – Hyomin ngờ ngợ hỏi Qri khi cô vừa nhìn ra cái gì đó. "Em chờ chút" – Và Qri đã phóng to hết cỡ lên theo như yêu cầu của Hyomin. Hình ảnh vừa được phóng đại lên thì Soyeon bỗng đứng bật dậy, cau mày khó chịu vì vừa nhận ra điểm mà Hyomin đang nghi ngờ "Đúng là rất lạ nhỉ? Nếu là nhà của một cô gái có thói quen sống bừa thì không lý nào mà ngay chỗ thoát nước này lại không có tóc được. Hơn nữa, căn phòng tắm này...quá sạch sẽ. Dù cho có ý định muốn thu dọn tất cả dấu vết của mình thì hắn ta cũng không thể nào có thể làm cho căn phòng này trở thành như vậy được. Sữa tắm, dầu gội đều được để đâu vào đó. Khăn tắm, khăn lau mặt được phân loại theo đúng chức năng. Sàn nhà, tường gạch, bồn tắm đều bóng loáng"-Vậy có nghĩa là: Người mắc chứng OCD không phải là nạn nhân mà chính là người sống cùng cô ta phải không? – J6 hỏi sau một hồi nghe Soyeon nói. Hyomin trả lời ngay "Đúng là như vậy. Nếu thế thì ta có thể thu hẹp được đối tượng tình nghi rồi. Những người mắc chứng OCD thường có ám ảnh nhất định về ngoại hình của mình nên có thể khẳng định: Nếu hung thủ là nữ giới thì là một cô gái có bề ngoài có thể thu hút bất kỳ ai, còn là nam giới thì là một người đàn ông điển trai, ăn mặc gọn gàng, hình dáng có thể xếp vào loại chuẩn. Vì một khi đã mắc OCD rồi thì luôn tự đề ra nhưng quy định rất khắc khe cho chính bản thân mình. Vì thế, chắc chắn hung thủ không phải là người mập hay thừa cân"-Ok! Hiểu rồi. Vậy em sẽ bắt đầu đi điều tra khu vực lân cận nhà nạn nhân. Không lý nào, một người sống gần 1 tháng ở đó mà không bị ai nhìn thấy được – J6 nói xong thì cũng nhanh chóng đẩy ghế đứng dậy, Hyomin nói ngay "Để tôi đi với cô". J6 im lặng, và họ cùng lên xe đi tới hiện trường nơi xảy ra vụ án. "Này! Cô là con một à?" – Hyomin ngồi trong xe quay sang hỏi nó "Đúng!" – Nó trả lời cộc lốc với cô làm Hyomin đăm chiêu lại ngay "Kỳ lạ! Hay hỏi thẳng cô ta có biết anh Jiyeon đang ở đâu không? Mà như thế cũng không được. Mình vừa mới làm ra cái chuyện đáng xấu hổ đó với cô ta rồi mà giờ còn mặt dày hỏi nữa thì mình trở thành cái gì chứ?". Và với cái ý nghĩ đó, Hyomin đã hoàn toàn im lặng trong suốt quãng đường đến hiện trường vụ án.Gần đến hiện trường thì nó cũng chạy xe chậm lại, nhìn xung quanh 2 bên đường xem có nhà hay hàng quán gì không. "Này! Xuống hỏi thử xem bà ta có biết không?" – Nó ra lệnh với cô khi thấy có một bà cô khoảng chừng 50 tuổi ngồi trước một tiệm tạp hóa ở cách ngôi nhà nạn nhân chừng 200m. Cô thở dài một cái và cũng bước xuống cùng với nó. "Bà ơi! Tụi con là cảnh sát. Tụi con đến đây là có... - Hyomin đang nói thì bỗng bị J6 nắm lấy cánh tay mình nên đành dừng lại mà quay sang nhìn nó. "Không thấy bà ấy là người khiếm thị hay sao? Với lại, với một người đứng tuổi mà cô nói mình là cảnh sát thì cô nghĩ bà ấy sẽ trả lời tự nhiên với cô hay là trả lời dè chừng với cô. Cô nghĩ cái nào dễ khai thác thông tin hơn"Hyomin đơ cả người khi nghe J6 nói vậy. Còn nó sau khi mỉm cười khinh bỉ với cô thì cũng ngồi xuống, dịu dàng lên tiếng "Bà ơi! Bà có nghe rõ những lời con nói không bà?"-Có chứ! Mà cháu là ai vậy?-À, cháu là bạn của cô Lee Sunyoung. Tên cháu là Lee Ji Eun. Tên cháu viết như thế này nè bà – Và J6 đã cẩn thận viết vào lòng bàn tay của bà cô đó nhưng lại khiến Hyomin đứng ở đằng sau khuôn mặt trắng bệch cả ra, bàng hoàng trước cảnh tượng này-Chào em! Anh là con trai của thiếu tướng Park Beom Yeol. Tên anh là Park Jiyeon. Tên anh viết như thế này nè em