[BHTT] Nàng Là Đệ Tam Tuyệt Sắc [Cover][Lichaeng]

Chương 71: Yêu người



Phòng khách im phăng phắc, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng đập thình thịch của tim mình.

Hơi thở cả hai đan xen vào nhau, Phác Thái Anh nhắm mắt lại theo bản năng, toàn thân tê dại như có dòng điện xẹt qua.

Nàng nhắm mắt lại để che đi thị giác, khiến xúc giác và khứu giác trở nên rõ ràng hơn.

Hương thơm mát lạnh đầy dễ chịu, hơi thở ấm áp hòa cùng cảm giác ươn ướt như có như không, mềm mại tựa như mây.

Thì ra môi cô lại mềm như vậy.

Những suy nghĩ bị chiếm đóng bởi sự mềm mại này, niềm vui mãnh liệt pha loãng một chút đau thương.

Tình yêu quá đỗi lớn lao nhưng lúc nào cũng phải dồn nén trong lòng khiến Phác Thái Anh muốn bày tỏ điều đó, nhưng nàng không biết nói thế nào, cũng chẳng dám nói ra.

Nàng đành nhẹ nhàng cử động môi, đáp lại nụ hôn của cô.

Đôi môi lạnh băng hệt như mùa đông của tuổi thơ, nàng bóc ra mảnh băng nhỏ từ lá cây rồi đưa đến bên môi để nhấm nháp.

Các nàng chỉ dán sát vài giây, sau đó liền tách ra.

Vẫn là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.

Chỉ đơn giản là một nụ hôn an ủi, không mang theo bất kỳ du͙ƈ vọиɠ nào.

Bàn tay đang nắm lấy cằm nàng dần thả lỏng, thay vào đó là chạm nhẹ vào gáy nàng.

Lạp Lệ Sa tựa trán mình vào trán Phác Thái Anh, cọ cọ, nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ là cấp mấy rồi?"

Phác Thái Anh mở mắt ra, đôi môi đỏ mọng ướt đẫm, nàng thì thầm: "Cấp 4 ..."

Lạp Lệ Sa im lặng nhìn nàng, cô dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ lên đôi môi căng mọng của nàng.

Vừa ngứa lại vừa buốt.

Phác Thái Anh không nhịn được, liền hôn lên đầu ngón tay cô.

Lạp Lệ Sa âu yếm nàng một lúc lâu, sóng mắt như nước, cô cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Phác Thái Anh, sau đó đứng lên nhìn đi chỗ khác, bình tĩnh nói:"Em tự giải quyết phần còn lại đi."

Cô tiến vào phòng ngủ để tắm rửa. Phác Thái Anh ngồi trên sô pha dụi dụi mắt, lặng lẽ bình tâm lại.

Nỗi buồn vẫn còn vấn vương tận đáy lòng, nụ hôn an ủi vừa rồi chỉ có thể khiến nàng ngừng khóc mà thôi.

Nàng yên lặng tưởng nhớ về đứa bé trong bệnh viện.

Nàng nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, nàng đứng trước bức tường điều ước trong bệnh viện nhìn những tờ giấy được dán trên đấy. Khi cúi đầu xuống, nàng nhìn thấy Tang Tang kéo kéo góc áo nàng, nhút nhát, rụt rè gọi hai tiếng 'chị ơi'.

Nàng nghĩ rằng Tang Tang bị bỏ rơi nên muốn dẫn cô bé đến văn phòng bác sĩ để tìm thông tin liên lạc của gia đình em.

Nàng thấy Tang Tang bước đi khập khiễng liền ngồi xổm xuống muốn bế cô bé lên, nhưng em lại kéo ống quần lên để khoe đôi chân giả với nàng, em nói rằng đó là đôi chân mới, em muốn đi lại nhiều hơn, đã lâu rồi em không được đi lại.

Sau đó, nàng đã vẽ tranh cho Tang Tang xem để phổ cập các kiến thức khoa học về tế bào ung thư, điều trị phẫu thuật xạ trị, hóa trị, liệu pháp miễn dịch cho cô bé...

Lúc đó, nàng vừa mới đến thế giới xa lạ này, thấp thỏm lo âu, ăn không ngồi rồi chẳng biết làm gì. Đó là lần đầu tiên nàng học cách giúp đỡ người khác, là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với bệnh nhân, và cũng là lần đầu tiên nàng biết rằng mình đã trở lại môi trường y tế sau nhiều năm, nơi này vẫn còn tồn đọng một chút giá trị tồn tại trong lòng nàng.

Tang Tang chỉ vừa mới 10 tuổi, nhưng em ấy đang đếm ngược sinh mệnh của mình.

Còn lúc 10 tuổi nàng đang làm cái gì?

Nàng đang cố tỏ ra nhỏ nhen, giận Cố Minh Ngọc vì đã không đưa bà ngoại đi khám bệnh, nàng lo rằng Cố Minh Ngọc sẽ tìm cho mình một người cha mới. Nàng đang xem các bộ phim hoạt hình trên kênh dành cho trẻ em, tự hỏi liệu bài tập ở trường có thể bớt đi không...........

Nàng mất cha từ khi còn nhỏ và thường xuyên bị bắt nạt. Nàng từng nghĩ rằng tuổi thơ của mình đã đủ bất hạnh, nhưng trên đời này, có người còn không thể có được một tuổi thơ trọn vẹn.

Càng nghĩ càng không thoát khỏi tâm trạng buồn bã, Phác Thái Anh thở dài thườn thược.

Vào khoảnh khắc thở dài, nàng chợt thấy nhẹ nhõm.

——Nàng không còn gắn bó với môi trường y tế tàn khốc nữa.

Có lẽ nàng thực sự không thích hợp với nghề y, nàng quá nhạy cảm và mong manh, giàu lòng trắc ẩn, làm bác sĩ thật sự là một tai họa, sớm muộn gì nàng cũng sẽ tự hủy hoại bản thân.

Phác Thái Anh trở lại phòng ngủ, lấy áo choàng tắm rồi tiến vào phòng tắm.

Khi tóc khô, nàng thoa kem dưỡng da tay, nhìn thấy Lạp Lệ Sa đang đắp chăn bông, tựa nửa người vào giường, bình tĩnh xem tập tranh của nàng.

Làm sao vậy....

Lại muốn nàng ngủ cùng à........

Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa, nàng bước đến cạnh giường, trong lòng có chút kinh ngạc nhưng lại không dám hỏi.

Lạp Lệ Sa lật xem tập tranh và hỏi: "Những người được em phác thảo này là ai thế?"

Cô không biết ai trong số họ.

Phác Thái Anh nhẹ nhàng giải thích: "Đó là mẹ, giáo viên và bạn bè của em."

Họ đều là người ở thế giới thực, lúc đầu nàng sợ mình ở thế giới này quá lâu sẽ quên mất mặt bọn họ, cho nên nàng đã vẽ lại để lúc nào cũng có thể xem và nhớ về họ.

Lạp Lệ Sa gật gật đầu, đảo khách thành chủ, xốc chăn bông của nàng lên:"Em lên đây đi."

Phác Thái Anh ngoan ngoãn chui vào trong chăn.

Đối với việc các nàng ngủ cùng nhau này thì lần đầu lạ, lần thứ hai liền quen.

Cô không nằm xuống, hai người dựa vào đầu giường, cùng nhìn tập tranh của Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh dùng giọng điệu hoài niệm giới thiệu từng nhân vật trong tập tranh với Lạp Lệ Sa.

"Đây là mẹ của em, khi lớn lên em trông giống bà ấy hơn, nhưng tính cách của em thì không di truyền từ bà ấy mà lại giống với bố hơn."

"Đây là sư phụ của em. Ông ấy từng là diễn viên, nhưng sau đó đã chuyển nghề trở thành đạo diễn."

........

Nàng lật từng trang một, Lạp Lệ Sa khẽ cau mày nhưng không nói gì.

Phác Thái Anh có thể nắm bắt chính xác cảm xúc của Lạp Lệ Sa, nàng hỏi cô: "Chị làm sao vậy? Em vẽ không đẹp chỗ nào à?"

Lạp Lệ Sa đóng tập tranh lại rồi đặt nó trên chiếc bàn cạnh giường, không nói gì.

Thiếu một người.

Trong tập tranh của Phác Thái Anh, không hề có sự tồn tại của cô.

Giống như những bức tranh mà mẹ của cô đã vẽ, cũng không hề có sự tồn tại của cô.

Phác Thái Anh chọc chọc lòng bàn tay của Lạp Lệ Sa, nhẹ nhàng nói: "Chị để ý đến em một chút được không."

Đừng lúc nào cũng im lặng như vậy.

Lạp Lệ Sa xoa xoa đầu nàng, ánh mắt có chút mệt mỏi:"Ngủ thôi, cũng mệt rồi."

Phác Thái Anh vâng một tiếng, nhấn công tắc trên đầu giường vài lần, điều chỉnh đèn sang màu vàng mờ.

Lạp Lệ Sa sống gần bệnh viện, khi có ca cấp cứu vào ban đêm, các bác sĩ trực ban rất thích gọi cô đến như thể cô là Định Hải Thần Châm.

Ví dụ như hôm nay, cô đã làm cả ngày ở bệnh viện, buổi tối còn bị gọi đến để hỗ trợ cấp cứu, cả thể chất lẫn tinh thần đều kiệt quệ nhưng việc đầu tiên cô làm khi trở về là an ủi nàng.

Phác Thái Anh ôm lấy cánh tay cô, bắt đầu xoa nhẹ: "Để em mát xa cho chị."

Lạp Lệ Sa vươn tay ôm nàng vào lòng: "Em ngủ cùng tôi là được rồi."

Các nàng chân chính ngủ cùng một giường.

Gối trên cùng một chiếc gối, tựa đầu vào nhau, chăm chú nhìn vào gương mặt của đối phương.

Phác Thái Anh nhìn chằm chằm vào mắt Lạp Lệ Sa. Cô có đôi mắt đen, trong veo và sâu thẳm, bị ánh mắt trong veo của cô nhìn đến khiến lòng nàng hóa thành hồ nước xuân.

"Ngủ thì phải nhắm mắt, tại sao chị lại không nhắm mắt?"

Lạp Lệ Sa không trả lời, hỏi ngược lại nàng:"Ngủ thì phải tắt đèn, tại sao em lại không tắt đèn?"

Phác Thái Anh cười nhẹ: "Chị biết rõ mà còn cố hỏi à", nàng miễn cưỡng bật đèn bởi vì cô sợ bóng tối.

Lạp Lệ Sa đưa tay ra, im lặng vuốt ve lông mày Phác Thái Anh.

Cô không dám nhắm mắt vì sợ nàng sẽ rời đi.

Trong thế giới của nàng, không có sự tồn tại của riêng cô.

Cuối cùng thì nàng cũng sẽ bỏ cô mà đi, giống như mẹ của cô vậy.

Phác Thái Anh nhẹ nhàng che mắt Lạp Lệ Sa lại: "Chị ngủ đi, ngày mai chị còn phải đi làm, phải nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt."

Lạp Lệ Sa gỡ tay nàng ra, nắm trong lòng bàn tay, sau đó nhét vào ổ chăn, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Nhưng cô không buông tay nàng ra, vì cô sợ nàng sẽ bỏ đi nên muốn gắt gao giữ lấy nàng.

Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa ngủ rồi đếm lông mi của cô.

Cô quả thực rất mệt mỏi, buồn ngủ đến mức mi mắt dính chặt vào nhau không tài nào mở ra được, dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Đáng tiếc là chất lượng giấc ngủ của cô rất nông, thường sẽ bị đánh thức nếu có tiếng động.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe thấy người bên cạnh nhỏ giọng thì thầm vào tai mình:"Bác sĩ Lạp.....Lạp lão sư.....Lạp Lệ Sa......"

Cô lười đáp lại, chỉ muốn ngủ.

Bất ngờ thay, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi lên trán cô, kèm theo một câu nói nhỏ nhẹ: "Em thật sự yêu chị rất nhiều."

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Chương trước Chương tiếp
Loading...