[BHTT] Nâng cốc nói chuyện dưỡng ngô [Cover][Lichaeng]
Chương 62: Sợ rằng nàng đã có phu quân
Từ lúc Uyển Thanh Nhan tới, cảm tình giữa hai người tựa hồ lại trở về lúc ban đầu, nhưng rõ ràng là đã khác. Đặc biệt trong mắt Lạp Lệ Sa, rốt cuộc nàng cũng xem Phác Thái Anh là một thiếu nữ cùng trang lứa với mình, loại rung động bị vùi lấp trong dày nặng ôn nhu bắt đầu vô thức bộc phát. Phác Thái Anh mười sáu tuổi lớn nhanh, Tiểu Đậu Mầm nguyên bản giống một nữ hài mười ba tuổi, đã bắt đầu có mị lực độc đáo của thiếu nữ. Nàng vốn cao chưa tới cằm Lạp Lệ Sa, bây giờ đã đứng tới lỗ tai nàng ấy rồi. Từ lúc thân thể nàng được Lạp Lệ Sa điều trị tốt, nguyệt sự bình thường lại, đường cong tốt đẹp độc thuộc về nữ tính cũng bắt đầu càng thêm rõ ràng.Lúc trước nàng còn nho nhỏ như đứa trẻ, ăn mặc áo yếm đều nhìn không ra manh mối, đến bây giờ nàng đã ngượng ngùng không dám mặc trung y lung lay trước mặt Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa hậu tri hậu giác phát hiện tiểu cô nương nhà mình đã trưởng thành, nguyên bản chỉ là ý vị trêu đùa, nhưng trạng thái mông lung ái muội giữa hai người lúc này khiến Lạp Lệ Sa cũng có chút ngượng ngùng. Nhìn tiểu cô nương tắm rửa xong gương mặt đỏ bừng che lấy ngực trèo lên giường, Lạp Lệ Sa làm bộ sửa sang lại y phục các nàng phơi nắng xong, cũng không nhìn nàng ấy. Chỉ là trong tay vừa mới cầm lên cái yếm, nàng nhịn không được nhìn nhìn, Phác Thái Anh thật lâu không đổi yếm mới, này tựa hồ có điểm nhỏ. Suy nghĩ của nàng bị mạnh mẽ gián đoạn, giờ phút này nàng thật không có tâm tư gì khác, nàng cầm cái yếm quay đầu nhìn Phác Thái Anh, đang muốn mở miệng hỏi nàng ấy: "Thái Anh, yếm này......"Phác Thái Anh nghe nàng gọi chính mình, quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa, lại thấy trong tay đối phương đang cầm cái yếm của mình, thoáng sửng sốt sau đó trực tiếp đỏ bừng mặt, hận không thể trực tiếp nhảy qua đoạt lấy. Lạp Lệ Sa lúc này cũng phản ứng kịp, lời nói trong cổ họng trực tiếp nghẹn lại, thấy dáng vẻ tiểu cô nương xấu hổ sắp chết, gương mặt nhỏ nhắn kia cũng thẳng đỏ lên. Nàng không thể đặt xuống mảnh vải vóc trong tay, mà tiếp tục cầm cũng không đúng, tư vị này thật khiến Lạp Lệ Sa mặt già bối rối. Nàng chân tay luống cuống, cuối cùng nhanh đem yếm nhét vào đống quần áo, ngón tay phủ phủ, thanh âm cũng có chút thấp: "Ta, ta chính là cảm thấy yếm này có chút nhỏ, muốn đổi cái mới cho nàng." Lạp Lệ Sa vừa nói vừa nhìn nhìn Phác Thái Anh, Phác Thái Anh hiểu ý tứ nàng, cũng minh bạch Lạp Lệ Sa không tâm tư khác. Nhưng đây là người trong lòng nàng, cho dù đều là cô nương gia, nhưng bởi vì tầng tình tố không rõ này, khiến cho bầu không khí trở nên rất ái muội cùng xấu hổ.Thậm chí nàng đều cảm thấy Lạp Lệ Sa vừa rồi vẫn luôn nhìn ngực nàng, lập tức liên tục gật đầu lùi về ổ chăn, so cái thủ thế: Ta muốn đi ngủ. Lạp Lệ Sa đứng ở tại chỗ gương mặt vẫn là nóng lên, theo sau có chút ảo não mà vỗ vỗ đầu chính mình, Phác Thái Anh tránh ở trong chăn lặng lẽ vươn đầu nhìn lén, thấy thế lại lùi về, trong lòng vừa thẹn lại ngọt. Lạp Lệ Sa tắt đèn nằm tiến trong chăn, nhìn nhìn Phác Thái Anh bên người, vẫn là một người một cái ổ chăn, nàng mở mắt ra nhìn chằm chằm mảnh hắc ám trên đỉnh đầu, không tiếng động thở dài, sớm biết như thế, hà tất lúc trước chia giường. Hôm sau Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh chuẩn bị gieo hạt đậu, hai người cũng không tính toán trồng nhiều, mà chỉ sử dụng bờ ruộng để gieo trồng. Cỏ dại đã được các nàng dọn sạch sẽ, ruộng lúa đều đã cày bừa xong, chỉ chờ cấy mạ, bờ ruộng đầy đặn nước bùn đã khô lại, phù hợp trồng đậu nành, không để lãng phí một chút diện tích đất. Lạp Lệ Sa dùng ống trúc ấn xuống tạo ra một cái lỗ, Phác Thái Anh cho hạt đậu vào rồi phủ phân tro lên, đơn giản lại mau lẹ. Bận việc xong Lạp Lệ Sa giãn ra thắt lưng có chút nhức mỏi, đứng thẳng người nhìn một mảnh bờ ruộng uốn lượn, cười nói: "Chờ đậu kết trái, có thể xay đậu hủ, còn có thể làm tương đậu, ăn rất ngon và cũng là gia vị tốt nhất." Thời cổ đại gia vị hữu hạn, không có nước tương cũng không có bột ngọt hạt nêm, làm tương đậu là tốt nhất rồi. Phác Thái Anh gật đầu, trước kia nàng cũng đã làm tương đậu, nhưng về sau cuộc sống quá túng quẫn, căn bản vô tâm tư dùng lương thực làm thứ khác. Sau khi Lạp Lệ Sa tới, trong nhà các loại đồ vật đều bắt đầu đầy đủ hết, cũng càng ngày càng có hương vị gia đình. Trồng đậu xong canh giờ còn sớm, Lạp Lệ Sa chuẩn bị đi trên núi một chuyến, mục đích thực minh xác, chính là hôm trước đi đào dược liệu nàng phát hiện một bụi cây đặc biệt, kia chính là thứ tốt. "Mấy ngày nay cũng chưa thời gian đi, không biết có bị ai hái rồi không." Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh vừa đi vừa nói. Phác Thái Anh an ủi nàng: Nơi đó không dễ tìm, sẽ ít người chú ý. Nơi đó đích xác hẻo lánh, Lạp Lệ Sa quả thực không nhớ được phương hướng, nếu không có Phác Thái Anh dẫn đường, nghĩ cũng đừng nghĩ. Lạp Lệ Sa sẽ không bỏ lỡ cơ hội khích lệ Phác Thái Anh, lúc cầm đao chém rớt một nhánh cây gai cản đường, nàng gật gật đầu vẻ mặt nhận đồng: "Ta một người chính là không thể nhớ nổi, ngọn núi này lớn như vậy, ta rời đi liền tìm không đến vị trí, Thái Anh như thế nào có thể nhớ kỹ phương vị?" Không ai không thích sự tán thưởng của người khác, huống chi là đến từ người mình một lòng yêu say đắm, nhưng niềm vui này cũng không che lấp được dáng vẻ thẹn thùng của nàng, Phác Thái Anh gương mặt phấn hồng, nghiêm túc ở kia giải thích: Ta đã chạy trong núi rất nhiều, đều quen thuộc mới có thể nhớ kỹ, nàng là người mới, từ từ sẽ quen thôi. Lạp Lệ Sa không tỏ ý kiến, lúc lên đường nàng hơi chậm lại bước chân, ở phía sau ngắm nhìn Phác Thái Anh. Một tiểu cô nương thích thẹn thùng như vậy, lúc thừa nhận phần tình cảm kinh thế hãi tục kia, nàng ấy đã có bao nhiêu sợ hãi? Chính là, hồi tưởng chuyện phát sinh mấy ngày nay, trừ bỏ lúc đầu thấp thỏm lo âu, về sau nàng ấy đều kiên định nói ra ý nghĩ của mình, dũng cảm cứng cỏi đến khiến nàng khó có thể hình dung. Lạp Lệ Sa xuất thần nhìn Phác Thái Anh, không phát giác ánh mắt chính mình càng ngày càng ôn nhu, đến cuối cùng ngay cả Phác Thái Anh cũng vô pháp bỏ qua. Nhưng nàng cường tự nhẫn nại không đi nhìn Lạp Lệ Sa, sợ nàng ấy sẽ lập tức thu hồi loại ánh mắt khiến tim nàng đập nhanh. Kỳ thật trước đó không lâu, nàng cũng giống như Lạp Lệ Sa, lui về phía sau nửa bước nhìn sườn mặt đối phương , lúc đó nàng còn ngây thơ không biết, hiện tại nghĩ đến thật lâu trước đây nàng đã bị Lạp Lệ Sa hấp dẫn. Phác Thái Anh là một cô nương thông minh, cũng là một người kiên cường bền bỉ, Lạp Lệ Sa hy vọng cho nàng thời gian để nàng hiểu rõ lòng mình, nàng đồng dạng nguyện ý cấp Lạp Lệ Sa thời gian, sẽ không làm nàng ấy cảm thấy có gánh nặng. Hai người đều ôm tâm tư riêng, thẳng đến Phác Thái Anh dừng lại bước chân kéo tay Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa vừa nhấc mắt liền nhịn không được thốt lên một tiếng, loại thanh âm tính trẻ con này lần đầu xuất hiện từ miệng Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh nhìn đôi mắt màu hổ phách của người kia đều mở to, nhịn không được bật cười. Lạp Lệ Sa gương mặt đỏ lên, "Ta thật lâu chưa thấy qua nhiều như vậy, có phải đặc biệt đẹp hay không?" Nàng nói xong vẫn là nhịn không được vui vẻ. Phác Thái Anh gật đầu, giờ phút này nàng cũng không bình tĩnh hơn Lạp Lệ Sa bao nhiêu, chỉ thấy trước mặt bụi cây cao hơn đầu người treo đầy quả đỏ mọng, còn xen lẫn một ít sắc cam vàng, từng quả nhỏ nhắn hình bầu dục no đủ mê người, đúng là các nàng phía trước phát hiện cây dương nãi (sữa dê). Nhìn thấy một cây dương nãi đầy ắp trái chín giữa núi rừng, kinh hỉ này chính là lễ vật tốt nhất mà thiên nhiên ban tặng, chắc chắn là khi hái xuống đặt ở nơi đó, những loại quả khác vô pháp sánh được. Dương nãi là loại quả dại mê người nhất trên núi vào mùa này, từ khi Lạp Lệ Sa vào cao trung, nàng cũng không còn cơ hội tận mắt nhìn thấy loại cảnh tượng rực rỡ như vậy.