[BHTT] Nâng cốc nói chuyện dưỡng ngô [Cover][Lichaeng]
Chương 139
Chờ đến lúc buổi câu kết thúc, trong thùng có bốn con cá nhỏ, này hiển nhiên là vô pháp ăn, Lạp Lệ Sa cùng Phác Niệm An thương lượng thả chúng nó đi. "Hôm nay chúng ta liền tay không mà về?" Phác Thái Anh có chút tiếc nuối nhìn Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa thoáng mỉm cười: "Không có cá, nhưng là có tôm. Nàng còn nhớ đoạn sông nhỏ ven đồi trước cửa nhà chúng ta không? Nơi đó nước không sâu, thủy sinh mọc um tùm, sẽ có thứ tốt." "Có tôm sao?" Phác Niệm An rất vui vẻ, vội vàng tiếp lời. "Đúng vậy, chúng ta về nhà lấy sọt tre, đi thử vận may." Nói xong liền làm, ba người thu dọn đồ vật dẹp đường hồi phủ. Đây là một ngày nhàn hạ hiếm có, các nàng cũng không cố kỵ người trong thôn vẻ mặt kinh ngạc đánh giá, cầm sọt trúc liền đi xuống mương. Lạp Lệ Sa vãn ống quần liền chuẩn bị xuống nước, Phác Thái Anh có chút khẩn trương: "Nếu có đá nhọn hoặc rắn làm sao bây giờ?" Nơi này thủy sinh không ít, nàng không dám để Lạp Lệ Sa mạo muội đi xuống.Lạp Lệ Sa ngưng lại, lấy sọt ấn xuống nước thăm dò: "Nước không sâu, phía dưới còn thực sạch sẽ, không có việc gì." Hai người nhìn chằm chằm nàng, thấy nàng hạ thủy, cẳng chân tuyết trắng cũng chưa đi vào. Đem sọt để vào trong nước, Lạp Lệ Sa tiến lên trước vài bước, dùng hai tay đè nặng sọt ấn vào giữa đám thủy sinh, sau đó nhanh chóng lắc lư và nhấn mạnh. Một lúc sau, nàng vội nâng sọt lên, nước theo khe hở rỉ ra ngoài, trừ bỏ mấy cây thủy sinh màu xanh lục bị gãy, trong sọt đều là những con tôm sông đang kinh hoàng thất thố nhảy bắn lên. Tôm này không lớn, cái đầu trong suốt nhỏ nhắn, nhưng ăn số lượng nhiều như vậy cũng thập phần đã ghiền. Hai người lập tức kinh hỉ kêu ra tiếng, "Oa, thật nhiều tôm!" Lạp Lệ Sa xoay người nói: "Ừ, tiếp tục nào." Phác Thái Anh tiếp nhận sọt đổ vào trong thùng, lại nhìn Lạp Lệ Sa tay chân lanh lẹ chụp tôm. Khúc sông này hẹp dài không sâu, nước chảy bằng phẳng tích góp không ít dinh dưỡng, cho nên tôm lớn lên đặc biệt tốt, này tới tới lui lui vài lần liền bắt được nửa thùng.Nhìn Lạp Lệ Sa ngâm dưới nước hồi lâu, Phác Thái Anh vội duỗi tay đi qua: "Đủ rồi, nàng lên đây đi, nước bắt đầu lạnh." Lạp Lệ Sa cười cười, dắt lấy tay Phác Thái Anh lên bờ. Nàng vừa mới bước lên, đã thấy người kia nửa ngồi xổm xuống, ngẩng đầu ý bảo: "Nàng dựa vào ta, cẩn thận kẻo ngã." Dứt lời liền cầm chân Lạp Lệ Sa, lấy ra khăn tay giúp nàng lau khô vết nước trên chân. Vừa lau Phác Thái Anh vừa lẩm bẩm: "Chân nàng đều lạnh băng, đều không cảm thấy lạnh sao?" Nói xong vội vàng dùng tay che che cho Lạp Lệ Sa, mới từ dưới sông lên đích xác lạnh lẽo, cho nên lòng bàn tay ấm áp liền thập phần rõ ràng, Lạp Lệ Sa không khỏi nở nụ cười, thê tử của nàng thật tốt. Phác Thái Anh cẩn thận giúp nàng mang xong hài, mở miệng nhắc nhở: "Chân bên kia." Lạp Lệ Sa cười nâng lên chân còn lại, Phác Niệm An ở một bên nhìn đến phá lệ ưu thương, Lệ Sa tỷ tỷ lợi hại như vậy, hiện tại ngây ngô cười, tựa như hài tử không thể tự gánh vác, chỉ có thể tùy ý Thái Anh tỷ tỷ chiếu cố, điều này làm cho người khác nhìn thấy đánh chết đều không thể tin.Nơi này trừ bỏ tôm sông còn có nghêu vàng, cái đầu không lớn chỉ to bằng ngón cái, màu vàng tươi nằm lẫn giữa cát vàng, số lượng còn không ít. Dùng cái sọt đong đưa cát sông, những con nghêu tròn vo đều lộ ra tới. Lạp Lệ Sa góp nhặt hai phủng lớn, cười nói: "Chiều nay về nhà, ta làm tôm xào trứng cho các ngươi, nghêu này dùng để nấu canh đậu hủ, đặc biệt tươi ngon, như vậy cũng không tính tay không mà về." Phác Thái Anh oán trách thế nàng vãn lên ống tay áo ướt đẫm: "Nàng liền không thể ổn trọng chút, thế nào lộng ướt tay áo như một đứa trẻ, còn không bằng Niệm An." Lạp Lệ Sa không vui, thấp giọng lẩm bẩm: "Tỷ tỷ, đều nói ta mới tám tuổi." Phác Thái Anh dở khóc dở cười, nàng xách theo sọt, Lạp Lệ Sa kéo ống tay áo cầm thùng đi trở về. Thái dương đã ngả về tây, ánh mặt trời kim sắc đem bóng dáng ba người kéo nghiêng dài, theo bước chân lắc qua lắc lại. Ô Ô chạy ở đằng trước, không ngừng lăn lộn nhảy nhót ở giữa một đám cỏ đuôi cáo um tùm, lăn ra thành từng vòng gợn sóng. Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa đang nói chuyện, Phác Niệm An nghiêng đầu xem bóng dáng, tình cảnh này làm người nhìn liền cảm thấy tốt đẹp. Sau khi cáo biệt Lưu thẩm, toàn gia liền ngồi xe ngựa về trấn Thanh Dương, tiếng vó ngựa réo rắt, trời tây đổ bóng thật dài tạo thành bức họa đẹp nhất vào lúc hoàng hôn. Về đến nhà, Phác Thái Anh đem nghêu đi ngâm nước để nó nhả cát, lại đi ra sân vườn hái một ít rau dưa mới mẻ, nên chuẩn bị cơm chiều. Phác Niệm An ở một bên nhặt rau, Phác Thái Anh nhóm lửa, mà người đối việc nấu ăn phá lệ tinh thông như Lạp Lệ Sa dĩ nhiên là đầu bếp chính. Gừng cắt sợi cùng tỏi băm đã chuẩn bị tốt, đậu hủ mua về lúc sáng còn đang ngâm nước giếng, dùng để nấu canh không còn gì tốt hơn. Con sông nhỏ gần nhà các nàng rất sạch sẽ, tôm và nghêu bắt được tuy không lớn, nhưng hương vị tươi mới hơn hẳn thủy sản ở đời sau. Chờ đến dầu trong nồi nóng lên, cho hành tỏi vào liền bốc lên bạo hương, Lạp Lệ Sa chuẩn bị đổ tôm vào. Phác Thái Anh thấy thế lập tức cầm nắp nồi, dặn dò nàng: "Đứng xa một chút, tránh cho dầu bắn trúng nàng." Lạp Lệ Sa gật đầu, đem tôm sông toàn bộ đảo đi vào, xuy một tiếng, Phác Thái Anh tay mắt lanh lẹ đậy nắp lại, trong nồi bùm bùm thật náo nhiệt, những con tôm đang liều mạng khắp nơi loạn nhảy, chờ đến động tĩnh lắng xuống, mở ra liền thấy mùi hương xông vào mũi. Mà trong nồi nguyên bản tôm trong suốt đã biến thành màu đỏ, cho ớt cắt lát vào, đổ chút rượu vàng để khử mùi tanh, không ngừng phiên xào, nhìn màu sắc liền thực mê người. Mặc dù ở trấn Thanh Dương có nhiều cá tôm, nhưng Phác Thái Anh cũng chưa ăn qua hai lần món tôm xào. Thịt tôm tươi ngon hơn thịt cá, trong trí nhớ hương vị cũng phá lệ khó quên. Ở khúc sông này ngày thường không ai để ý tới những con tôm bé nhỏ, nhìn không đủ nhét kẽ răng cho nên cũng không ai phí công đi bắt, đây vẫn là lần đầu các nàng xào tôm sông. Nghêu vàng cũng là sản vật hoang dã ít ai biết thưởng thức, người trong thôn đa phần lấy đi cho gà vịt ăn. Cơm chiều Lạp Lệ Sa đem nghêu đi xào, sau đó gia nhập nước sôi, để vào đậu hủ chậm hầm, nước canh màu trắng trong nồi lộc cộc sủi bọt, thoạt nhìn liền uống rất ngon. Trừ bỏ hôm nay lăn lộn được hai món thủy sản, Lạp Lệ Sa còn xào một phần rau dền đỏ, hương vị có chút ngọt, nước canh màu đỏ tưới lên cơm phá lệ xinh đẹp, Phác Niệm An thích ăn món này nhất. "Tới đây, nếm thử tôm trứng ta làm, lại uống một bát canh." Lạp Lệ Sa múc cho mỗi người một muỗng tôm, sau đó cũng múc cho chính mình, một ngụm quấy cơm ăn vào miệng, tôm sông tươi mới bất đồng với tôm khô, chất thịt mềm và ngọt, nước sốt cay nồng phá lệ khai vị, ăn với cơm không gì tuyệt hơn.