[BHTT] Nâng cốc nói chuyện dưỡng ngô [Cover][Lichaeng]
Chương 107: Thái Anh, ta muốn nàng (H)
Khi con thuyền đủ gần để thấy rõ mặt những người trên đó, Phác Thái Anh chứng thực rằng cảm giác của mình không sai. Mà người đang đứng trên thành tàu kia đang vẫy tay hô to: "Thái Anh." Ý cười trên mặt Phác Thái Anh ngăn không được giương lên, lập tức đi vài bước đến bến tàu nơi thuyền dừng lại, đồng dạng cũng vẫy vẫy tay. Chung thúc vừa từ khoang thuyền đi ra, vẻ mặt kinh ngạc: "Nàng thật đúng là đang đợi cô, tiểu nha đầu làm sao biết chúng ta hôm nay trở về?" Mới vừa rồi Lạp Lệ Sa sớm liền đứng ở thành tàu nhìn bờ bên kia, nói là Phác Thái Anh đang đợi nàng. Chung thúc khẳng định không tin, bọn họ lần này cũng không tính trước thời gian trở về, Phác Thái Anh sao có thể đợi đúng lúc như vậy. Nhưng Lạp Lệ Sa chỉ là mỉm cười, vẫn luôn ở mũi tàu nhìn về phía bến, thật đúng là như nàng dự đoán.Đến nỗi Phác Thái Anh làm sao biết Lạp Lệ Sa hôm nay trở về, hai người lẫn nhau trong lòng biết rõ ràng, Phác Thái Anh như thế nào có thể đến kịp lúc, còn không phải đã ở bến tàu đợi rất nhiều ngày. Nhưng nguyên do này cũng không thể nói cho người ngoài biết, bởi vậy Phác Thái Anh chỉ là cười cười. Thuyền mới dừng ổn, người chèo thuyền liền muốn đỡ Lạp Lệ Sa xuống, nhưng nàng nhanh chóng vòng qua hắn, trực tiếp nhảy một cái từ mũi tàu đáp xuống mặt đất, vững vàng đứng ở trước mặt Phác Thái Anh, Chung thúc nhìn thấy cũng là sửng sốt, Lạp Lệ Sa thế nhưng biết võ công. Lạp Lệ Sa vừa xuống tới liền gấp không chờ nổi cầm tay Phác Thái Anh, bởi vì có người ngoài ở đây, nàng đành phải khắc chế mà siết chặt một cái liền buông xuống, nhịn không được oán trách: "Nàng đứng đây chịu gió bao lâu, tay thực lạnh."Phác Thái Anh vui vẻ đến gương mặt đỏ lên, lắc đầu nói: Không lạnh. Bà lão gần bên sửng sốt nhìn hai người các nàng hồi lâu, cuối cùng ánh mắt qua lại vài lần, lại ha hả nở nụ cười, nguyên lai không phải phu quân, nhưng cảm tình cũng tốt không kém. Bà lão chậm rãi đi xa, Phác Thái Anh nghĩ đến cái gì quay đầu nhìn bà lão kia, sau một lúc mới thu hồi ánh mắt, Lạp Lệ Sa có chút tò mò: "Làm sao vậy?" Phác Thái Anh lắc đầu, ra dấu nói: Ta vừa nhận thức một lão bà bà. Lạp Lệ Sa cũng theo nàng nhìn sang, lại không hỏi nhiều, xoay người từ biệt Chung thúc: "Lần này vất vả Chung thúc, ngày khác ta nhất định mang Thái Anh tới cửa bái phỏng, hôm nay một đường bôn ba, ngài đi về trước hảo hảo nghỉ ngơi." Chung thúc vẫy vẫy tay, mắt trợn trắng: "Nói hay lắm, còn không phải gấp về nhà chiếu cố muội muội tốt của cô, thôi chạy nhanh về đi, không cần phải quan tâm đến ta."Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh đều bị hắn một câu chọc đến đỏ mặt, mà Ô Ô vừa nhìn thấy Lạp Lệ Sa liền kêu to liên tục, giờ phút này vây quanh nàng không ngừng chuyển động. Sau một lúc nó phát hiện Lạp Lệ Sa cũng không chú ý mình, vội kêu to cọ vào dưới chân của nàng, mười ngày không thấy, Ô Ô nhiệt tình mà lần đầu tiên nhảy lên trên người Lạp Lệ Sa. Khom lưng ngăn cản Ô Ô liếʍ lên mặt mình, Lạp Lệ Sa cười hống nó, sờ sờ đầu nó, trấn an nó một hồi nhớ thương. Mà Phác Thái Anh người chân chính nhớ nàng đến hỏng, lúc này chỉ có thể ở một bên nhìn, chu lên miệng, trong lòng chua lòm. Mắt thấy Ô Ô được một tấc lại muốn tiến một thước, Lạp Lệ Sa đều không rảnh lo nắm tay Phác Thái Anh, tiểu cô nương không thuận theo, giậm giậm chân không chút nào che giấu mà hừ lạnh một tiếng, cái mũi nhăn đến lợi hại, ngạo kiều mà đáng yêu. Lạp Lệ Sa vẫn luôn lặng lẽ quan sát nàng, một màn này nàng thấy được rõ ràng, xì nở nụ cười, tiếp tục sờ sờ cằm thấp giọng nói: "Được rồi, nên ngừng nghỉ, bằng không chọc thê tử ta sinh khí, về nhà cũng chưa ăn cơm, chỉ có thể uống giấm." Mắt thấy Phác Thái Anh vừa giận vừa ủy khuất, Lạp Lệ Sa vội qua đi hống nàng: "Ngoan, không tức giận, ta chỉ đùa nàng." Phác Thái Anh thấy nàng còn không dắt tay chính mình, ủy khuất nói: Nàng đều sờ Ô Ô, còn không dắt ta. Lạp Lệ Sa nghẹn cười, nhìn nhìn tay chính mình: "Vừa sờ Ô Ô, có chút bẩn." Phác Thái Anh chỉ chỉ bờ sông, Lạp Lệ Sa tức khắc nở nụ cười: "Ây, nhận lệnh của thê tử, ta đi rửa sạch sẽ rồi trở lại dắt nàng." Dứt lời nàng chạy đi bờ sông rửa tay, lấy khăn lau khô, rồi đi trở lại nắm chặt tay Phác Thái Anh, nhịn không được cẩn thận vuốt ve, thấp giọng nói: "Ta rất nhớ nàng." Phác Thái Anh thần sắc lập tức mềm xuống, nhưng vẫn còn giận nàng, lâu như vậy chưa thấy được nàng, trở về còn muốn trêu chính mình. Lạp Lệ Sa đại khái cảm giác được tiểu cô nương ủy khuất, thò lại gần nhẹ giọng nói: "Ta say tàu đầu choáng lợi hại, nàng đều không đỡ ta một chút." Phác Thái Anh sửng sốt, vội ngẩng đầu nhìn Lạp Lệ Sa, tức khắc tràn đầy ảo não, Lạp Lệ Sa sắc mặt đích xác khó coi, bất chấp cáu kỉnh, vội đỡ nàng, lo lắng nói: Chúng ta đây chạy nhanh về nhà nghỉ ngơi, nàng ăn gì chưa? Là choáng váng đầu sao? Cũng không phải muốn làm nàng khẩn trương, Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Có chút chóng mặt, nghỉ ngơi một chút liền được, chính là đói bụng, muốn ăn món vợ làm." Phác Thái Anh vội gật đầu: Trở về ta nấu cho nàng. Sau khi hai người trở về, Phác Thái Anh làm Lạp Lệ Sa nghỉ ngơi, lập tức liền muốn đi phòng bếp nhưng lại bị Lạp Lệ Sa giữ chặt, nàng ngồi ở trên ghế, liền như vậy ôm Phác Thái Anh, đem đầu chôn ở bụng nàng ấy, không chịu buông tay. Mấy ngày này nàng vẫn luôn lo sợ bất an, thẳng đến thấy được Phác Thái Anh, phần hoảng loạn kia mới được trấn an, nàng cũng không nói lời nào liền như vậy ôm. Phác Thái Anh nhạy bén mà từ trên người nàng thấy được mệt mỏi cùng yếu đuối, trong lòng có chút lo lắng, nhưng lại biết hiện tại Lạp Lệ Sa cần cái gì. Nàng duỗi tay sờ sờ đầu Lạp Lệ Sa, nhớ tới nàng ấy nói bị chóng mặt, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên huyệt thái dương của nàng ấy, chậm rãi xoa ấn. Lạp Lệ Sa vẫn không nhúc nhích, qua hồi lâu nàng duỗi tay cầm đôi tay Phác Thái Anh, đem người kéo vào trong lòng ngực chính mình, chỉ là ôm chặt không nói lời nào. Phác Thái Anh ngồi ở trên đùi người kia, gương mặt đều nóng bỏng, Lạp Lệ Sa lớn hơn nàng, ngày thường phần lớn là nàng ấy hống chính mình, rất hiếm khi nàng thấy Lạp Lệ Sa làm nũng cùng không muốn rời xa như lúc này. Trái tim Phác Thái Anh mềm thành một mảnh, lại đau lòng nàng, vì thế nói: Lần này đi không thuận lợi sao? Lạp Lệ Sa hơi do dự, sự kiện kia nàng không muốn nói cho Phác Thái Anh biết, chính mình đối nó cũng đã kinh hoảng thất thố, nàng không dám nghĩ nếu để tiểu cô nương mẫn cảm nhà mình biết được, sẽ khổ sở lo lắng đến mức nào, cho nên nàng gật gật đầu: "Gặp chút phiền toái, chịu ủy khuất." Nàng ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh, bộ dáng thật sự ủy khuất. Phác Thái Anh ngực ninh đau, bao lớn ủy khuất mới làm Lạp Lệ Sa ảo não thành như vậy, nàng nhíu mày nói: Thật sự không được liền đổi thương hộ khác, nàng lợi hại như vậy khẳng định có thể, chúng ta không cần đi nơi đó chịu ủy khuất. Lạp Lệ Sa có chút muốn khóc, nàng lắc đầu nở nụ cười: "Tuy rằng ủy khuất, nhưng ta lợi hại cho nên vẫn thu phục được." Phác Thái Anh vui sướиɠ lại có chút ảm đạm, nàng buồn bã đánh xuống tay thế: Ta không giúp được nàng, để nàng một mình bôn ba. Lạp Lệ Sa nhíu mày: "Nói bậy, nàng làm sao sẽ để ta một mình? Nếu không phải có nàng ở nhà, ta sao có thể an tâm như vậy, nếu nàng không ở nhà, ta nơi nào có hy vọng." Phác Thái Anh nhìn nàng, gương mặt đỏ lên, trong lòng ngọt lợi hại, ai có thể chống cự được lời âu yếm đến bực này, Phác Thái Anh muốn hôn nàng lại thẹn thùng, chỉ có thể dựa vào lòng ngực cọ cọ nàng. Lạp Lệ Sa ôm chặt nàng, nghĩ đến chuyện đó nhắm mắt lại lẩm bẩm nói: "Chúng ta về sau đều không xa rời nhau nữa, mới mười ngày ta liền chịu không nổi." Phác Thái Anh cười gật đầu, sau đó nàng đẩy đẩy Lạp Lệ Sa: Ta đi nấu cơm cho nàng. Lạp Lệ Sa buông nàng ra, cũng đi theo vào bếp: "Vợ ngoan muốn nấu món gì?" Phác Thái Anh nghĩ nghĩ, hôm nay không dự đoán được có thể chờ đến Lạp Lệ Sa, cho nên trong nhà cũng không có nguyên liệu tốt, suy nghĩ một chút, ánh mắt nàng sáng lên: Làm món mới cho nàng. Lạp Lệ Sa có chút tò mò: "Cái gì mới lạ?" Dứt lời liền thấy Phác Thái Anh từ trong lọ sành múc ra một ít bột khoai lang đỏ, nàng hơi hơi sửng sốt: "Làm mì chua cay sao?" Phác Thái Anh lắc đầu, nàng cũng không biết cái gì kêu mì chua cay, chỉ là ý bảo Lạp Lệ Sa chờ. Lạp Lệ Sa lại bị cấm làm việc, liền ở một bên hạnh phúc mà nhìn Phác Thái Anh nấu ăn cho mình. Ừm, cho nước vào bột khoai lang đỏ đều thành súp màu trắng ngà, lại để vào ba quả trứng gà đánh tan khuấy đều. Lúc dầu trong nồi nóng lên, Phác Thái Anh dứt khoát lưu loát múc một chén nhỏ bột khoai đổ vào, trong nháy mắt một tầng màu trắng đặc sệt nổi lên, Phác Thái Anh dùng sạn đem phần bột bên dưới đảo lên, thực mau liền ngưng tụ thành hình dạng một chiếc bánh. Phác Thái Anh dùng sạn xúc quanh mép nồi, thuận thế vừa lật, một trương bánh rán lớn hoàn mỹ được lật lên, Lạp Lệ Sa nhịn không được oa một tiếng, Phác Thái Anh nghe xong khóe miệng đều kiều lên. Như thế lặp lại, chiên ba cái bánh, Lạp Lệ Sa vốn tưởng rằng các nàng muốn ăn bánh khoai lang đỏ, kết quả Phác Thái Anh đem chúng nó cuốn lên tới, cán phẳng ra rồi cắt thành sợi giống như mì tươi. Cho thịt heo cùng hành tỏi vào xào nóng lên, thêm chút nước sôi. Đến đây Lạp Lệ Sa đã biết Phác Thái Anh muốn làm món gì. Nhưng thứ này rất mới lạ, nàng đích xác không ăn qua. Nước sôi liền đem sợi khoai co dãn bỏ vào, bột khoai lang đỏ hơn ngả màu nâu, sau khi thêm trứng gà đặc biệt thơm. Phác Thái Anh cho vào hành lá tỏi cùng rau xanh, nêm nếm vừa ăn liền múc cho Lạp Lệ Sa một chén. Ý bảo nàng: Ăn khi còn nóng, cái này dễ dính lại. Trước ánh mắt chờ mong của nàng, Lạp Lệ Sa gắp một đũa thổi nguội để vào trong miệng. Một ngụm miến khoai lang đỏ sảng hoạt ngon miệng, bởi vì bỏ thêm trứng gà còn có chút béo, nước súp dung nhập trong đó, đã có sợi khoai lang đỏ mềm, lại có trứng gà thơm, ăn rất ngon.