BHTT | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên

Chương 01: Ngày trở lại



Sau một giấc ngủ dài, những chồi non cũng bắt đầu tỉnh giấc. Chúng khẽ đung đưa cùng làn gió, viết nên giai điệu tươi mới cho cả một vùng trời.

Bên này cửa sổ, những tia nắng đầu tiên cũng bắt đầu len lỏi tìm đến vị trí quen thuộc, giống như có chút nôn nóng muốn nhìn ngắm mỹ nhân say giấc.

Cũng đã lâu lắm rồi, trên chiếc giường mềm mại kia mới xuất hiện thêm bóng hình quen thuộc. Cái cảm giác vừa ấm áp, vừa ngọt ngào pha lẫn chút thẹn thùng bao giờ cũng khiến người ta tò mò hơn hết thảy.

Dưới lớp chăn nệm màu trắng có phần nhăn nhúm, hai bàn tay xinh đẹp đan chặt lấy nhau. Cặp nhẫn kim cương dường như cũng vui mừng vì gặp lại nửa kia, càng thêm sáng chói dưới ánh nắng mặt trời.

Hai năm trôi qua, thiếu nữ ngày nào giờ đây đã thêm chút thành thục. Nếu nói nàng của trước đây chính là làn gió xuân tươi mới khiến cho bất kỳ ai vừa nhìn thấy đều muốn ghi tạc vào lòng thì nàng của hiện tại chính là trái cây thơm ngọt đã đến lúc chín mùi, ai ai cũng muốn có được. Chỉ là nàng sớm đã thuộc về một người, mà người này lại là người không phải ai cũng có đủ năng lực để cạnh tranh công bằng.

Kỳ Mặc Vũ đã kết thúc 2 năm du học tại Mỹ, tối qua nàng vừa trở lại Bắc Thành bằng máy bay riêng cùng với Khuất Tĩnh Văn rồi ngủ đến tận bây giờ.

Kể từ khi cùng cô kết hôn, nàng đã thay cô trở thành hòn ngọc quý của hai bên gia tộc. Sau khi biết tin nàng về nước, mọi người từ mấy ngày trước đã tụ họp tại Khuất gia chuẩn bị mở tiệc, ai ai cũng nôn nóng muốn gặp mặt nàng. Chỉ là rốt cuộc thì các vị trưởng bối vẫn phải nhịn xuống phần nôn nóng kia, ở một bên uống trà đàm đạo, chờ đợi các nàng ngủ dậy.

Khuất Tĩnh Văn như thường lệ vẫn dậy sớm hơn một chút. Ánh mắt cô theo thói quen tìm đến vị trí quen thuộc rồi đặt lên đó một nụ hôn. Chỉ là, Kỳ Mặc Vũ vẫn không có phản ứng, cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên.

Cái nhíu mày của nàng khiến cho Khuất Tĩnh Văn có chút nôn nóng, cô vội bước xuống giường, tấm chăn theo động tác mà trượt xuống làm lộ ra thân hình hoàn hảo ẩn sau bộ quần áo bằng lụa mỏng.

Tiếng chuông chưa đầy ba giây đã tắt, thay vào đó là giọng nói nhẹ nhàng pha chút trầm thấp do vừa tỉnh giấc: "Mẹ."

"A, Tĩnh Văn, tiểu Vũ chưa dậy sao?"

Người gọi đến là Thái Vịnh Nghi, bà cùng với Kỳ Mặc Túc đã đến Khuất gia từ hôm qua, chỉ chờ để gặp mặt con gái. Vậy mà Kỳ Mặc Vũ về đến thì chỉ biết ngủ, đã vậy Khuất Tĩnh Văn cùng trên dưới Khuất gia còn chiều theo nàng, người làm mẹ như bà quả thật không biết là nên vui hay buồn.

Khuất Tĩnh Văn đứng tựa vào thành cửa, nghe xong thì hướng ánh mắt dịu dàng về phía người ở trên giường sau đó khẽ mỉm cười: "Vẫn chưa ạ."

Thái Vịnh Nghi nghe xong thì hơi nâng giọng: "Con mau gọi nó dậy, không thể để ông bà hai bên đợi lâu như vậy được."

Chưa đợi Khuất Tĩnh Văn trả lời thì đã nghe giọng của Khuất Quang Hán vọng vào: "Không cần vội, cứ để con bé ngủ."

"Bác trai à, như vậy không được đâu."

"Ưm, Tĩnh Văn, ai vậy?"

Nghe thấy âm thanh của nàng, Khuất Tĩnh Văn vội vàng đi về phía giường, vừa đi vừa nói với người trong điện thoại: "Em ấy dậy rồi, con cúp máy trước ạ."

"Được rồi, nhanh lên một chút."

"Dạ được."

Điện thoại vừa tắt, một nụ hôn lập tức rơi xuống trên khóe môi Kỳ Mặc Vũ, nàng cũng rất phối hợp mà đón lấy, sau đó mới mới vòng lấy cổ cô: "Là mẹ sao?"

Khuất Tĩnh Văn xoa đầu nàng rồi nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm, mẹ giục chúng ta nhanh chóng qua đó."

Kỳ Mặc Vũ nghe xong mới chớp chớp mắt: "Mẹ đúng là chưa chịu buông tha cho em ngày nào hết a."

Khuất Tĩnh Văn điểm điểm mũi nàng: "Em đó, lại đây, chị giúp em."

Âm thanh vừa dứt, Kỳ Mặc Vũ lập tức hóa thân thành chú Kangaroo con, dính chặt lên người Khuất Tĩnh Văn. Khuất Tĩnh Văn nhanh chóng mang nàng vào phòng tắm, đặt trước tấm gương khổng lồ rồi thành thục giúp nàng đánh răng rửa mặt.

Dù đã quá quen thuộc với sự săn sóc này nhưng Kỳ Mặc Vũ vẫn không nhịn được cảm thán: "Vợ, chị nói xem, có phải em đã bị chị chiều hư rồi không?"

Khuất Tĩnh Văn khẽ nhướng mày: "Như vậy mới tốt."

Kỳ Mặc Vũ bị câu nói này làm cho vừa ngọt ngào vừa bất mãn: "Chị đúng là không nói lý lẽ."

Khuất Tĩnh Văn điểm điểm trán nàng: "Em mới là không nói lý lẽ, em là bà Khuất, chiều chuộng em là chuyện chị nên làm."

"Phải phải, bà Kỳ nói phải, em vẫn nên tận hưởng thì hơn."

Nàng vừa nói vừa vòng hai tay ôm lấy eo cô, dáng vẻ vừa nũng nịu vừa đáng yêu khiến cho trái tim Khuất Tĩnh Văn mềm nhũn.

"Tiểu Vũ."

Nghe thấy âm thanh của cô, nàng vội ngẩng đầu, chỉ là còn chưa kịp định hình thì cái hôn lại lần nữa rơi xuống. Không giống như cái hôn nhẹ nhàng khi nãy, nụ hôn lần này có chút ướt át, còn pha lẫn hương vị kem đánh răng, ngọt càng thêm ngọt.

Lúc hai người từ phòng tắm bước ra đã là chuyện của một tiếng sau. So với khi nãy da vẻ càng thêm hồng hào, đâu đó còn pha lẫn hương vị của gió xuân khiến cho bầu không khí xung quanh cũng vì thế mà thêm dịu ngọt.

Nhưng mà cuộc sống vốn luôn tồn tại hai thái cực, trong lúc hai người bận liếc mắt đưa tình thì Tô Tử Phong và Mao Khởi Tuyết đã phải làm bạn cùng cây cỏ và nắng sớm được hơn hai tiếng.

Thực sự mà nói, Tô Tử Phong vẫn là có chút mong đợi. Đêm qua sau khi đi đón hai người trở về anh đã mất ngủ hết một đêm. Một phần là thay Khuất Tĩnh Văn cảm thấy vui vẻ vì rốt cuộc phu nhân đã trở về, một phần thì có chút mong ngóng chuyện hôm nay. Tuy nói bản thân là trai thẳng, bình thường cũng kiệm lời nhưng đối với chuyện tình cảm của bà chủ thì vẫn không tránh khỏi tò mò, huống chi hai người còn ngọt ngào như vậy.

"Khởi Tuyết, cô nói xem hai người họ ở trên đó làm gì mà lâu như vậy?"

Mao Khởi Tuyết nghe xong câu hỏi này lại lần nữa thở dài: "Không phải tôi muốn nói anh, nhưng anh vẫn ngu ngốc như ngày nào."

Tô Tử Phong cũng không tỏ ra tức giận, ngược lại còn thêm hào hứng: "Nói tôi ngu ngốc cũng được, nhưng có thể tiết lộ một chút không?"

Mao Khởi Tuyết dùng ngón trỏ gõ gõ lên ấn đường, sau đó mới quay sang hỏi Tô Tử Phong: "Anh từng có bạn gái chưa?"

"Chuyện này..."

"Khoan, anh có bạn gái chưa không quan trọng. Tôi hỏi anh, nếu anh có bạn gái, buổi sáng sau khi ngủ dậy anh sẽ làm gì?"

Nam nhân đầu đội trời chân đạp đất như Tô Tử Phong lại bị câu hỏi đơn giản này làm cho muốn hói đầu, anh ta chần chừ một lát rồi mới đáp: "Tất nhiên là mở mắt rồi, sau đó thì xuống giường, đánh răng rửa mặt."

Mao Khởi Tuyết lần nữa thở dài, sau đó lại vỗ vỗ vai anh ta: "Tử Phong, tôi nghĩ anh nên xin tiểu thư cho nghỉ phép, sau đó thì nhanh chóng tìm bạn gái."

"À..."

"Tiểu thư, phu nhân."

Tô Tử Phong còn đang muốn nói gì đó nhưng đã bị âm thanh của Mao Khởi Tuyết đánh gãy. Anh ta theo bản năng lấy lại dáng vẻ nghiêm túc, sau đó cũng hướng hai người Khuất Tĩnh Văn cúi đầu.

Kỳ Mặc Vũ tiến lên một bước rồi nở nụ cười ngọt ngào: "Chào buổi sáng. Xin lỗi vì bắt hai người đợi lâu như vậy."

Khác với Khuất Tĩnh Văn luôn giữ dáng vẻ nghiêm túc với thuộc hạ, Kỳ Mặc Vũ lại thân thiết và gần gũi hơn rất nhiều. Nhưng mà sự gần gũi này của nàng lại khiến cho Tô Tử Phong tê cả da đầu.

"Phu nhân, khách sáo rồi."

Kỳ Mặc Vũ nghe xong lời này thì hơi kéo dài âm điệu: "Có chuyện này, có thể đừng gọi em là phu nhân không? Cứ gọi tiểu Vũ là được rồi."

Thật ra đây cũng không phải là lần đầu nàng được người ta gọi như vậy. Kể từ trước khi cùng cô kết hôn thì thỉnh thoảng nàng đã nghe thấy danh xưng này. Chỉ là lúc đó do bận rộn tổ chức hôn lễ, hưởng tuần trăng mật rồi rồi đi du học nên cũng không để tâm lắm. Bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy có chút gì đó chưa thích ứng.

Tô Tử Phong lại gãi gãi đầu, tuy lời là nói với Kỳ Mặc Vũ nhưng ánh mắt lại hướng về người phía sau: "Phu nhân, cái này..."

Mao Khởi Tuyết khẽ cười một tiếng, vội thay người đồng đội của mình giải vây: "Phu nhân, chúng tôi gọi quen rồi, với lại như vậy mới phải phép."

Kỳ Mặc Vũ nghe xong thì vội quay đầu, sau đó còn nhìn Khuất Tĩnh Văn bằng ánh mắt chuyện này giải thích thế nào?

Khuất Tĩnh Văn cũng không ngại ở trước mặt thuộc hạ ân ái, cô tiến lên một bước, ôm lấy eo nàng rồi khẽ thổi gió vào tai: "Không gọi như vậy, chị sẽ ghen."

Lời này của cô khiến cho Kỳ Mặc Vũ triệt để câm nín, bình giấm nhà nàng thực sự cũng quá to rồi.

"Tiểu thư, chúng ta có thể xuất phát chưa?"

"Ừm."

Xem như tránh được kiếp nạn, Tô Tử Phong vội quay về buồng lái còn Mao Khởi Tuyết làm nhiệm vụ mở cửa xe. Chiếc Rolls Royce Phantom vững vàng lăn bánh, chẳng mấy chốc đã hòa vào dòng người tấp nập.

"Em cho rằng lần này trở về mọi thứ sẽ trở nên xa lạ, chỉ là không ngờ em nghĩ quá nhiều rồi."

Khuất Tĩnh Văn sủng nịch điểm mũi nàng: "Em chỉ đi có hai năm, không phải hai mươi năm."

"Aiza, không biết cái tên Hồ Nhã Hinh đáng ghét kia đã trưởng thành hơn chút nào chưa?"

"Không phải ngày nào em cũng gọi điện thoại cho em ấy sao? Hửm?"

Kỳ Mặc Vũ thở dài một tiếng, sẵn tiện tựa đầu vào bả vai cô: "Nếu nói như vậy thì thực sự không trưởng thành hơn chút nào cả."

"Sao lại nói như vậy?"

"Mỗi ngày cậu ấy đều gửi cho em rất nhiều hình ảnh, nam nữ đều có. Em thực sự bắt đầu hoài nghi năng lực của em trai chúng ta rồi a."

Khuất Tĩnh Văn nghe đến đây thì có hơi nâng giọng: "Nam nữ đều có sao? Sao chị chưa từng nghe em nhắc qua?"

Nhận thấy tín hiệu nguy hiểm, Kỳ Mặc Vũ vội vàng đính chính: "Em cũng không quan tâm lắm nên mới không nói với chị."

Sau đó nàng lại giơ lên bàn tay trái: "Chị quên em là người đã có gia đình rồi sao?"

Khuất Tĩnh Văn khẽ cong môi: "Bạn học Kỳ thật ngoan."

Kỳ Mặc Vũ mỉm cười rồi hôn lên má cô: "Khuất lão sư quá khen."

Bầu không khí thoáng chốc lại lên men, Tô Tử Phong và Mao Khởi Tuyết ngồi phía trước mặc dù giả làm người điếc nhưng ánh mắt lại không nhịn được có vài màn giao lưu.

Những chuyện như vậy họ lẽ ra nên sớm quen rồi.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Cành lá vươn mình, hoa đỏ thắm,

Xuân về ta nói, chuyện trăm năm.

P/s: Lì xì đầu năm =)))

Lưu ý: Đây là phần 2 của tác phẩm Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm. Nếu bạn nào chưa nắm được cốt truyện có thể đọc lại phần 1 nha.

Chương trước Chương tiếp
Loading...