[BHTT] Năm Năm Vẫn Nhớ

Dần Hiểu Ra



"Đông Vũ?"

Giọng cô vang lên.

Nó giật mình.

Ngước mắt lên, đã thấy Vũ Giang đứng ngay trước cửa văn phòng, ánh mắt có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy nó.

Cô hiệu trưởng cũng quay lại, nhưng nó không quan tâm.

Nó chỉ nhìn thẳng vào Vũ Giang.

Trong lòng, hàng ngàn câu hỏi bủa vây. Có khi nào, dù chỉ một chút, cô từng thật lòng với nó không?

Có khi nào, dù chỉ một lần, cô quan tâm nó không phải vì trách nhiệm, mà vì chính bản thân cô muốn như vậy?

Nhưng nó không hỏi được. Cổ họng nghẹn lại.

Vũ Giang hơi nhíu mày, giọng trầm xuống. "Em đứng đây làm gì?"

Lúc này, nó chợt nhận ra...

Cô không hề biết rằng nó đã nghe thấy tất cả.

Cô vẫn bình thản như mọi khi.

Không một chút bối rối, không một chút hoảng loạn. Bởi vì với cô, chuyện này chẳng có gì đáng giấu.

Cô chẳng có gì phải giấu cả. Bởi vì ngay từ đầu, cô đã không xem nó là đặc biệt.

Nó buông tay, cười nhạt.

Nhìn người trước mặt, nó chợt nhận ra...Người mà nó luôn muốn chạm tới, hóa ra chưa bao giờ thực sự thuộc về nó.

Không gian trước văn phòng chợt trở nên ngột ngạt.

Đông Vũ đứng đó, đôi mắt tối sầm lại, từng nhịp tim đập loạn như thể muốn xé toạc lồng ngực.

Nó nhìn thẳng vào Vũ Giang, không hề né tránh.

"Đêm đó... có phải cũng nằm trong kế hoạch của cô không?"

Giọng nó khàn hẳn đi, mang theo chút run rẩy mà chính nó cũng không nhận ra. Không khí trở nên căng thẳng đến cực điểm.

Cô hiệu trưởng nhận ra điều bất thường, đưa mắt nhìn cả hai.

"Hai đứa có chuyện gì sao?"

Không ai trả lời.

Chỉ có Vũ Giang và Đông Vũ, vẫn nhìn nhau chằm chằm.

Cô hiệu trưởng khẽ nhíu mày, nhưng rồi cũng không hỏi thêm.

"Thôi được rồi, tôi có việc, hai người cứ nói chuyện đi."

Bà nói xong, bước ra khỏi phòng, để lại một khoảng không gian riêng cho cả hai.

Văn phòng giáo viên bỗng trở nên im lặng đến đáng sợ.

Chỉ còn lại Đông Vũ và Vũ Giang.

Nó vẫn không rời mắt khỏi cô, bàn tay siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.

"Sao cô không trả lời?"

Vũ Giang đứng yên, ánh mắt vẫn điềm tĩnh như mọi ngày. Nhưng sâu trong đáy mắt ấy, có thứ gì đó chợt lóe lên rồi nhanh chóng vụt tắt.

Văn phòng giáo viên vắng lặng. Chỉ còn hai người đối mặt nhau.

Đông Vũ nhìn cô, ánh mắt tối sầm lại, từng nhịp tim như bị bóp nghẹt.

"Đêm đó... có phải cũng nằm trong kế hoạch của cô không?"

Vũ Giang thoáng khựng lại.

Ánh mắt cô hơi dao động, nhưng rất nhanh, cô lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có.

"Em đang nói gì vậy?"

"Cô hiểu mà." Giọng nó trầm xuống, mang theo sự đau đớn không cách nào che giấu. "Đêm đó, trước khi em vào học... có phải cô cũng làm vì trách nhiệm không?"

Im lặng.

Một khoảng lặng nặng nề bao trùm lấy cả hai. Đông Vũ đứng đó, chờ đợi câu trả lời.

Chờ cô phủ nhận. Chờ cô nói rằng không phải.

Nhưng cô chỉ nhìn nó. Không phủ nhận, cũng không giải thích.

Nó cười nhạt.

"Em đã nghĩ cô quan tâm em." Giọng nó khàn hẳn đi. "Hóa ra, tất cả chỉ là một phần trong kế hoạch của cô."

Vũ Giang siết chặt bàn tay, móng tay gần như cắm vào da thịt.

Cô muốn nói gì đó. Muốn giải thích. Muốn giữ nó lại.

Nhưng lý trí ngăn cô lại.

Cô biết mình không nên.

Cô biết nếu nói ra sự thật, nếu để bản thân lún quá sâu vào mối quan hệ này, cả cô và nó đều không thể quay đầu.

Vậy nên cô im lặng. Đôi mắt đen láy của Đông Vũ dần trở nên trống rỗng.

"Vậy sao..."

Nó khẽ cười, nhưng đôi mắt lại cay xè.

Nó quay lưng, định rời đi.

Nhưng vừa bước một bước, một bàn tay lạnh lẽo bất ngờ nắm lấy cổ tay nó.

Là cô.

Lần đầu tiên, Vũ Giang chủ động giữ nó lại.

Lòng bàn tay cô lạnh ngắt, nhưng cái nắm tay ấy lại siết chặt đến mức đau nhói.

"Đông Vũ..."

Giọng cô rất khẽ, gần như lạc đi.

Nó cứng người.

Không dám quay đầu.

Không dám đối mặt với cô. Bởi vì nó sợ... nếu quay lại, nó sẽ không còn đủ sức để bước đi nữa.

Một giây. Hai giây.

Cuối cùng, bàn tay kia cũng từ từ buông ra.

Đông Vũ không quay lại.

Nó bước đi thẳng.

Chỉ là... bước chân của nó nặng trĩu hơn bao giờ hết.

Phía sau, Vũ Giang đứng lặng giữa hành lang vắng, bàn tay run rẩy siết chặt.

Lần đầu tiên, cô nhận ra...

Buông tay một người, hóa ra lại đau đến thế.

*

Quán Bar của Chu Diệp. Nó đang cùng với chị họ nó, uống những li rượu nặng đô nhất.

Trong góc quầy bar, Đông Vũ ngồi im lặng, tay cầm ly rượu lắc nhẹ, ánh mắt vô định nhìn dòng chất lỏng sóng sánh bên trong.

" Hôm nay có gì mà lại uống rượu nữa, chị tưởng em bỏ rượu lâu rồi?"

Giọng nói quen thuộc vang lên.

Chu Diệp, trong chiếc áo sơ mi đen, dựa người vào quầy bar, khoanh tay nhìn đứa em gái của mình.

Đông Vũ không ngước lên, chỉ hờ hững đáp

"Tự nhiên muốn uống."

Chu Diệp nhíu mày, bước tới, giật lấy ly rượu trong tay nó.

"Còn một tuần nữa là thi tốt nghiệp, không học mà trốn đến đây uống rượu?"

"Em học chán rồi."

Đông Vũ dựa lưng vào ghế, giọng điệu lười biếng.

Chu Diệp nhìn nó một lúc, ánh mắt sắc bén.

"Là vì cô giáo đó sao?"

Trước đó có Nghe Đông Vũ nhắc về nữ nhân kia với vẻ mặt đầy hạnh phúc và hớn hở. Nên Chu Diệp cũng xem là hiểu chút chút về mối quan hệ của hai người.

Bàn tay Đông Vũ thoáng siết chặt.

Nhưng nó không phủ nhận.

Chu Diệp khẽ cười, đặt ly rượu lên quầy bar, rồi ngồi xuống đối diện với nó.

"Chuyện giữa hai người, chị không can thiệp. Nhưng chị không ngờ, em lại vì một người mà phá hủy chính mình như thế này."

Đông Vũ cười nhạt.

"Em không phá hủy gì cả. Chỉ là em không muốn cố gắng nữa thôi."

"Nói ngu xuẩn." Chu Diệp lạnh giọng.

"Em không phải là kiểu người dễ buông xuôi. Nếu thật sự không quan tâm, em đã chẳng đến đây uống rượu. Nếu thật sự không muốn cố gắng, em đã không cần phải tỏ ra bất cần như thế này."

Đông Vũ im lặng.

Chu Diệp chống tay lên bàn, nhìn thẳng vào mắt nó.

"Nghe chị nói, Đông Vũ. Dù em có giận, có tổn thương, có thất vọng thế nào đi nữa... thì tương lai vẫn là của em. Không phải của cô ấy, cũng không phải của bất kỳ ai khác."

Nó Im lặng.

"Người có thể chứng minh em giỏi giang hay không, không phải là cô ấy. Mà là chính em."

Câu nói đó như một cú đấm giáng thẳng vào lòng Đông Vũ. Nó cắn chặt răng, đôi mắt đỏ lên vì cảm xúc dồn nén.

Chu Diệp vỗ nhẹ lên đầu nó, giọng điệu dịu lại

"Uống xong ly này rồi về đi. Đừng để chị thấy em lãng phí thời gian nữa."

Đông Vũ cúi đầu, lặng lẽ siết chặt tay.

Một lúc sau, nó đứng dậy, không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ bước ra khỏi quán bar.

Nhưng khi đi qua cánh cửa, ánh mắt nó đã không còn mơ hồ như trước.

Tối hôm đó, nó trở về nhà.

Và ngày hôm sau, nó cầm sách vở lên, bắt đầu ôn thi một cách nghiêm túc.

.

.

Sau ngày hôm đó, Đông Vũ thay đổi hẳn. Nó không còn đến tìm Vũ Giang như trước. Nhờ vào dì ruột của nó, Hiệu Trưởng trường Cấp 3 Dụ Hoa, nó không đồng ý cho Vũ Giang tiếp tục kèm nó, nên dì nó đã nhờ một giáo viên khác trong trường kèm nó học.

Không còn những buổi học khuya trong phòng giáo viên. Không còn ánh mắt trông chờ hay những câu hỏi đầy cố chấp.

Thay vào đó, nó bắt đầu ôn thi với một giáo viên khác cô Lâm, giáo viên dạy Toán của trường.

Mỗi ngày, nó đều đến phòng học riêng của cô Lâm, chăm chỉ ghi chép, làm bài, hỏi đáp như một học sinh ngoan ngoãn nhất.

Mọi người đều khen ngợi nó thay đổi theo hướng tích cực. Nó không còn đánh nhau, không con tinh nghịch như xưa, thay vào đó là một người lạnh lùng, ít nói, hơn hết rất ngoan ngoãn nghe lời.

Chỉ có Vũ Giang biết, đây không phải là sự thay đổi mà là sự trốn tránh. Cô không còn thấy nó trong lớp học buổi tối.

Không còn những ánh mắt vô thức tìm đến cô mỗi khi có vấn đề khó. Thậm chí, ngay cả khi đi ngang qua nhau trên hành lang, nó cũng chỉ lướt qua cô như một người xa lạ.

Cô không biết mình đang mong chờ điều gì.

Không biết vì sao lòng lại nhói lên khi nhìn thấy dáng vẻ tập trung của nó bên cạnh một giáo viên khác.

Có lẽ... đây chính là điều cô nên làm từ đầu.

Khoảng cách này, đáng lẽ phải có từ sớm hơn.

Nhưng nếu thật sự nên như vậy...

Ở trong trường học, nàng biết, nó chưa từng thân với một giáo viên nào khác ngoại trừ nàng.

Vũ Giang nghỉ vậy là tốt, nhưng tại sao mỗi lần nhìn thấy nó cười nói cùng người khác, cô lại cảm thấy trống rỗng đến thế?

Hết.

Chương trước Chương tiếp
Loading...