[ BHTT] [Lôi•Lam] Giam Cầm

Chương 8: Tin sai người



Họ đáp máy bay, đã có người mấy đàn em mặc vest đen đứng chào hỏi, bọn chúng không biết nàng là ai nhưng với dáng vẻ xonh đẹp, điệu đà, đầy quyến rũ đi bên cạnh lão đại. Bọn chúng cũng ngầm hiểu, Tần Lam là người phụ nữ Tân Chỉ Lôi đang sủng nịnh, không dám phật lòng nàng

Bọn chúng mang vali của bọn họ về, họ đi xung quanh khu mưa sắm. Tân Chỉ Lôi cứ đi phía sau, xách đồ cho Tần Lam, nàng hăng hái mua những thứ mình thích, tha hồ lựa không cần phải băn khoăn nhìn giá trị của các món đồ như hồi trước

-"Chị cũng quẹt hăng say quá nhỉ"

-"Tôi trao cho cô không nhiều thứ, không lẽ lão đại như cô mà tiếc tiền với phụ nữ của mình chứ"

-"Tần Hải Lộ! Trông chừng chị ấy thật kĩ, tôi đi kiếm gì đó ăn một chút"

-"Được thôi"

Tần Lam đi muốn hết một vòng khu mua sắm, đã xách nặng tay Tần Lam mới dừng lại. Nàng đi tìm Tân Chỉ Lôi, nũng nịu muốn cô bế mình lên xe. Chân đã mỏi nhừ cả rồi

-"Em chiều Tần Lam, cô ấy sẽ leo lên đầu em mà ngồi mất! Vô lễ"

-"Mặc kệ, tôi thích"

-"Em nào dám leo lên đầu lão đại của mọi người! Yên tâm đi"

Tần Lam ngồi trong lòng cô, nhìn tấm thẻ đen sang trọng, cảm thấy đi theo cô không cần bận tâm đến vấn đề tiền bạc. Nếu nàng ngoan ngoãn, còn trái ý cô thì chắc chắn cái mạng nàng chẳng là cái gì. Tân Chỉ Lôi vừa về tới nhà đang ham muốn thể xác

Cả hai lao vào nhau, Tân Chỉ Lôi hôn nàng điên cuồng, cắn môi đến mức bật máu. Nàng cởi từng cúc áo của cô ra, sờ lên cơ thể vạm vỡ, Tân Chỉ Lôi vùi đầu vào khe ngực hít lấy mùi thơm sữa, thứ mềm mại này bóp thật thích. Lưỡi ấm nóng quấn lấy đầu ti, bao bọc chúng, cắn, mút đủ kiểu

-"Mạnh nữa...mút mạnh nữa"

-"Bao giờ mà chị dâm đãng đến thế"

-"Không phải do cô sao? Nào mạnh lên, yếu đuối quá"

Tân Chỉ Lôi bóp ngực nàng rất mạnh tay, nàng ôm chặt cổ cô thở hổn hển, khoái cam lan ra khắp tứ chi, làm nó tê dại. Tần Lam cứ thở dốc, rồi lại cao trào trong tích tắc

-"Nữa!"

-"Được"

Cô cho một ngón tay vào bên trong, phản ứng của nàng hơi thỏa mãn. Lại cho thêm một ngón vào, lần này phản ứng của nàng mãnh liệt hơn. Đôi mắt lờ đờ, xung quanh mờ ảo chỉ còn hình ảnh Tân Chỉ Lôi áp mặt vào hoa nguyệt. Đang thưởng thức dịch vị ngọt ngào mà bản thân mình có

Ngón tay và lưỡi cô đang phiên nhau hoạt động bên dưới, cho nàng cảm giác điên dại, khoái cảm xộc lên tận não. Bàn tay run lẩy bây, bụng nàng co thắt, bắn tung tóa nhưng tia nước lên mặt cô. Tân Chỉ Lôi rút tay ra, dòng dịch ấm nóng trào ra khỏi cửa hang

-"Hưm..."

*Cạch*

-"Gì vậy?"

-"Ngài quay về đây rồi sao, lâu lắm không gặp...."

-"Chiết tiệt! Cô đến đây làm gì?"

Nàng trầm mặt xuống, mất cả hứng lấy khăn che đi cơ thể trần như nhộng của mình. Ả đàn bà đấy là ai?

-"Chị Rose kêu em đến đây"

-"Nói với cô ta, tôi bận rồi. Sau này tôi đến Thượng Hải, không cần Rose lo!"

-"Ngài bỏ em thật à? Em phục vụ này ít nhất cũng 5 lần..."

-"Tôi có người mới rồi, giờ thì biến giùm"

Tân Chỉ Lôi nhìn Tần Lam đang giận dỗi, cô leo lên giường, tay sờ mông tròn vỗ vỗ. Nàng cau mày

-"Mất hứng rồi"

-"Ơ kìa, tôi không còn liên lạc với ai nữa! Tôi chỉ có mình chị, hiện tại có một mình chị mà thôi. Tần Lam...đừng có giận mà"

-"Hừ..."

-"Có voi đòi tiên!"

Tần Lam tránh mặt Tân Chỉ Lôi, cô luồn tay xuống vách thịt hồng mà cho vào, nàng theo phản xạ mở rộng chân ra. Tân Chỉ Lôi từ đằng sau, thao nàng đạt tới cao trào. Cả hai trần như nhộng đang quấn lấy nhau, Tân Chỉ Lôi hôn lên trán nàng

-"Hừ!"

-"Yo! Ghen à?"

-"Ai rãnh! Sợ mất kho vàng thôi"

-"Haha...hay! Chị giỏi"

Tần Lam ngủ trong lòng cô đến chiều tối, không biết bi kịch sắp xảy ra

Tân Chỉ Lôi tối đó mặc quần áo rất kĩ, còn mang theo cả súng lục. Nàng cứ lon ton kiêu ngạo đi gần cô, Vương An Vũ nhìn xung quang với đôu mắt đầy cảnh giác

Chẳng biết họ làm gì, nàng đứng bên cạnh nép vào sau lưng cô  Tân Chỉ Lôi khàn giọng, đôi mắt lóe lên một tia giận dữ. Cô ngồi xuống sofa rách nát

-"Lão Diệp? Ông làm ăn như vậy không đúng chút nào, hàng đó là của tôi cơ mà?"

-"Ây da, trên thương trường. Ai ra giá cao hơn thì người đó thắng"_Lão Diệp lay lay đi rượu vang trên tay, miệng ngậm điếu xì gà

-"Giá bao nhiêu! Tôi muốn mua lại"

-"10000 đô, được không? "

-"Giỡn sao?"

-"Giá gốc nhưng với điều kiện, cô gái phía sau..."

-"Tân Chỉ Lôi..."_Nàng lắc đầu, tay nắm chặt vạt áo trái

-"Không!"

Hàng đã được bàn giao, nhưng ánh mắt ông ta không rời khỏi nàng. Đôi mắt chứa đầy sự kinh tởm mà nàng từng thấy, nép vào sau lưng Tân Chỉ Lôi. Cô nhẫn tâm đẩy nàng ra, nàng hoảng hốt nắm chặt tay cô

-"Tân Chỉ Lôi, xin cô mà cứu tôi...làm ơn...cứu"

-"Mẹ mày! Câm miệng"_Lão Diệp đánh nàng trước mặt cô, vậy mà Tân Chỉ Lôi không cử động, cầm mấy thùng hàng để ra khỏi xe. Vương Am Vũ thật sự khó hiểu

-"Không phải dự tính ban đầu cướp hàng sao? Đàn em đã đột nhập kho còn gì? Tân Chỉ Lôi cứu cô ấy đi"

-"Thõa thuận rồi, không rút lại"

-"Cô điên rồi, tôi sẽ cứu Tần Lam"

Tân Chỉ Lôi giữ chặt Vương An Vũ, cậu tức giận đá liên tục vào xe đắt tiền. Cậu mắng Tân Chỉ Lôi, mắng xối xả

Ông ta gì chặt nàng, nắm chặt hai tay nhỏ bé mà kéo nàng vào trong căn phòng kín

-"Thứ dơ! Cút"

*Chát*

Lão cứ đánh nàng cho đến khi máu toét từ miệng, Tân Chỉ Lôi vẫn đứng đó, vẫn hút thuốc, cô vẫn bình tĩnh nhìn nàng bị người ta cưỡng hiếp. Vốn dĩ ban đầu, Tần Lam không nên tin người này, cứ mỗi khi gặp nguy hiểm...người này sẽ đến giúp đỡ. Ấy vậy cái người nàng tin tưởng nhất lại mang nàng dâng cho người ta chỉ vì mấy thùng hàng cấm mà vưta bỏ nàng

Khó chịu, nảng chống cự cũng bằng không, ông ta cho nàng cái tát còn mạnh bạo hơn tên kia. Đau điếng, trên khuôn mặt in hằn dấu vân tay của ông ta. Nước mắt lăn dài, chẳng biết làm gì ngoài khóc

-"Thả tôi ra...làm ơn xin ông"

Ông ta hét lên

-"Cô chỉ là con điếm được bao nên câm miệng"

Nhưng ông ta nói không sai, cô hiểu rõ được tình hình của bản thân. Ngay từ lúc được Tân Chỉ Lôi chiếm đoạt, nàng chẳng khác gì con điếm được bao nhiêu. Giam cầm trong phòng bằng xích sắt, chẳng khác nào ngục tù. Tận sâu thẳm trong trái tim, một ngày nào đó nàng vẫn muốn được tự do, thoát khỏi địa ngục làm lại cuộc đời mới, giá như có thể chết đói từ khi trên chiếc xe đấy vẫn hơn

Nàng giữ chiếc chăn như vật bất ly thân, chỉ 30 phút đủ bi thảm rồi. Ông ta đúng thật chỉ nhiêu đó là quá sức, yếu sinh lý....Tần Lam kinh tởm cô, kinh tởm thứ lão già chết tiệt này. Tần Lam cầm con dao từ đầu giường, chỉa vào người đang nằm thở ở bên cạnh nhưng rồi nàng thu lại

Nàng mặc quần áo, không biết lý trí nào cho nàng cái gan lớn giám bước lên chiếc xe đang chửâ hàng. Cô và Vương An Vũ đang ở kho, nàng mở chìa khóa. Rồ ga hết cỡ, chạy hết tốc lực trên đường đồi núi rồ rề

-"Chỉ Lôi! Tần Lam.....Tần Lam"

-"Thôi chết!"

Tân Chỉ Lôi lấy con xe của một tên đàn em của Lão, Vương An Vũ tay lái rất cứng và lợi hại. Mấy chốc đuổi kịp tốc độ của nàng

-"Không lẽ...cô ấy muốn xuống biển sao? Điên rồi"_Sau đồi là một con biển, chẳng biết chiều sâu là bao nhiêu. Nhưng cậu run rẩy, lần đầu tiên cậu lái xe mà sợ đến như này. Họ đã dự tính sai, ban đầu chỉ muốn Tần Lam làm mồi để câu được con cá, nhưng họ đã sai lầm...Ép nàng vào chỗ chết

Chiếc xe cùng Tần Lam lao xuống vực, một tiếng nước lớn vang lên. Tân Chỉ Lôi trợn tròn mắt, cũng lao theo Tần Lam xuống biển, chiếc xe cùng nàng đang chìm sâu xuống, áp suất nàng lúc càng giảm. Khó thở quá...nhưng nàng thấy nhẹ nhõm, nàng muốn chết....

-"Tân Chỉ Lôi!"

Cô tìm nàng giữa biển bao la, Tần Lam đang trôi giữa dòng nước. Tân Chỉ Lôi giữ tay Tần Lam, kéo nàng vào lòng mình. Từ từ truyền hơi thở của mình sang

"Tần Lam...xin lỗi"

Đến khi cô kéo nàng lên bờ, dùng mọi cách để Tần Lam tỉnh lại...Nàng vẫn không tỉnh, lúc nào cô mất bình tĩnh, tự trách bản thân mình rất nhiều. Không có hàng này có hàng khác vẫn được, Tần Lam...chỉ có một...

-"Vương An Vũ...tôi....sai rồi"

Cô hôn lấy nàng, hô háp nhân tạo truyền khí quản của mình sang. Tần Lam sặc sụa, mở mắt ra...đầu nàng đau như búa bổ, mở mắt ra thứ đầu tiên thấy là Tân Chỉ Lôi. Người cô ướt sũng, mắt đỏ hoe dang tay định chạm vào nàng

-"Cút! Cút...đồ khốn nạn, cô chết đi"_Thấy cô như thấy quỷ, ba hồn chín vía...giãy giụa

-"Tần Lam...đừng...tôi sai rồi..."

Vương An Vũ biết nàng không bình tĩnh được, cậu đánh nàng bất tỉnh, mang về nơi chú ẩn của họ. Tần Hải Lộ cũng trách Tân Chỉ Lôi, làm trò lố bịch vì một món hàng cấm và ép nàng đến đường cùng. Hải Lộ đưa nàng vào phòng, dùng thuốc an thần tiêm một liều vào cơ thể nàng. Cho nàng uống thuốc tránh thai, sau đó dùng khăn sau sạch những vết dơ bẩn trên người nàng. Tân Chỉ Lôi lần đầu tiên, mất bình tĩnh, run lẩy bẩy....

-"Em làm như vậy chẳng khác nào ép cô ấy tự tử. Có lần sau, chị đây sẽ không giúp em cứu cô ấy thêm lần nào nữa. Dù sao, Tần Lam cũng là phụ nũ yếu ớt, chứ không quật cường như chúng ta!"_Tần Hải Lộ vừa làm vùa mắng, cô cam chịu nghe chị Lộ mắng

-"Tôi...tính rằng lấy được hàng, tôi sẽ bắn chết lão....Tôi cứ tưởng ít nhất chị ấy cũng chống cự...không ngờ chị ấy lại buông xuôi"

-"Tân Chỉ Lôi! Em nhớ cho rõ, Tần Lam chỉ là phụ nữ yếu ớt, không võ. Thoát khỏi Casino là do may mắn lắm rồi, em đừng trách tại sao chị lại mắng em!"

-"Chỉ Lôi! Ra ngoài đi, cho Hải Lộ tắm rửa Tần Lam"

Chương trước Chương tiếp
Loading...