[ BHTT] [Lôi•Lam] Giam Cầm

Chương 19: Đỉnh cao nhất



Tân Chỉ Lôi đang cùng Tần Lam ân ái với nhau, đầu cô lúc này đang giữa hai chân của nàng mà mút mát hóa dẫm nước tình, cơ thể Tần Lam run run. Tiếng điện thoại phá vỡ không khí ái muội của cả hai, Tân Chỉ Lôi không thèm nghe máy vẫn say mê ăn con hàu béo ngậy của phu nhân mình

-"Ah...có chuyện gấp rồi...sao...aa"

-"Còn chuyện nào gấp hơn?"

Nàng đưa tay lấy điện thoại đang reo ở đầu giường, nhấn vào nút xanh bắt máy

-"Alo?"

-"Lão đại đâu? Có chuyện gấp rồi chị ơi"

-"Hưm...có gì từ từ"

-"Kho vũ khí của chúng ta mất hết rồi"

-"A...."_Nàng kìm nén tiếng rên rỉ, vừa hay đạt cao trào, Tân Chỉ Lôi chộp lất điện thoại kề bên tai mình. Vẫn không quên nhiệm vụ chính, cô lấy khăn lau cẩn thận lau chùi đóa hoa giữa hai chân

-"Nghe đây? Làm ăn kiểu gì vậy, canh chừng thôi cũng không xong? Trừ lương được chứ"

-"Lão đại, bọn chúng giết hết người của chúng ta rồi...Vũ khí mất hết rồi lão đại"

-"Ta đến ngay"

Tân Chỉ Lôi lấy một chiếc váy hai dây cho nàng, Tần Lam thay đồ trước mặt cô không có một chút ngại ngùng nào, chuyện này không phải ngày một ngày hai nữa. Dần dần thành một thói quen

-"Bọn nào gan nhể?"

-"Không biết nữa! Giờ xã hội đen, bang đảng nhỏ mọc lên như nấm. Vị trí này của em tụi nó muốn cướp "

-"Đi thôi! Ngai vàng của em, chị sẽ không cho ai động vào"_Tần Lam đeo một chiếc kính râm, khoác tay cô ngồi trên chiếc chiếc mã của mình, lao như bay

Cả đoàn xe đen đang tập hợp phía sau, Vương An Vũ từ biết Tần Lam chạy như ma đuổi, cậu không dám ngồi trên xe của Tần Lam nữa. Cậu sợ, ngồi trên đó trước khi bị người ta giết nữa, phụ nữ thật đáng sợ. Tần Lam đạp thắng gấp, Tân Chỉ Lôi mém nữa đập đầu

-"Hì hì"

Tân Chỉ Lôi nhìn xác thuộc hạ của mình lê lết trên nền đát cát, vô cẩn thận kêu vài tên chôn cất thật tốt. Tân Chỉ Lôi xoa đầu họ, giống như đang cầu bình an cho những người đã chết. Nói cô là con người máu lạnh, tàn độc suy cho cùng vẫn không đúng, cô chỉ giết những người trái lệnh, phản bộ băng đảng mà thôi. Còn lại cô đều hết mực đối xử tốt, bởi vậy thuộc hạ của cô không bao giờ có từ phản bội. Vậy mà tụi nào lại dám?

-"Bà chủ! Ở đây có máu"_Có vết máu dưới nền cát, Tần Lam phủi phủi đúng thật là một vết máu khá lớn

-"Điều tra"

-"Dạ, lão đại"

Tần Lam đi xung quanh khu chứa vũ khí, chỉ còn mấy cái thùng rỗng mà thôi, camera cũng ngừng hoạt động. Điều tra mà không có manh mối nào cũng như mò kim đáy bể

....

Bọn họ về NewYork để họp lại băng đảng, xem thử ai là người phản bội Tân Gia. Tần Lam lần đầu tiên chứng kiến lâu đài cổ, nguy nga tráng lệ, những chiếc xe sang trọng màu đen đậu trước cổng đang chờ xem xét mới vào

-"Lão đại đã về!"

Lúc này trời đã tối hẳn, từ tòa lâu đài cổ đến bãi đỗ trực thăng không phải dùng thiết bị chiếu sáng hiện đại mà được chiếu sáng bởi đeng nhỏ xếp thành hàng, chiếc trực thăng vừa đáp xuống. Tần Lam từ bên trong bước ra, họ hình như vẫn chưa biết nàng là ai. Chỉ có vài người biết do cuộc họp lần trước, gió to làm bay tóc nàng, mái tóc thơm thoáng thoáng mùi hoa bồ kết. Tân Chỉ Lôi bước xuống cùng Vương An Vũ

-"Lão đại! Có hai người chưa đến"

-"Ai Vậy?"_Tên bên cạnh không biết nàng là ai rụt rè hỏi

-" Tần Lam...! Bà chủ tương lai của các ngươi"_Tân Chỉ Lôi trầm giọng

Tần Lam khoác tay cô chậm rãi bước xuống dưới tầng, đến cả cầu thang cũng được lót thảm đỏ cũng thật là thật sang trọng. Bên dưới toàn là nhân vật lừng lẫy trong giới hắc đạo, vậy mà họ phải cung kính Tân Chỉ Lôi, đưa họ dạt sang một bên bên cho hai người đứng lên vị trí cao nhất. Trong khi đó Tân Chỉ Lôi vẫn chưa mở miệng nói một câu

Xung quanh toàn là hình ảnh các ngường đứng đầu Tân Gia kéo dài từ xa xưa đến nay, bức cuối cùng chính là Tân Chỉ Lôi, vẻ mặt của uy nghiêm, không một chút sắc thái

-"Lão đại!"_Họ hô to

Tân Chỉ Lôi gật đầu, uy nghiêm ngồi xuống ghế đứng đầu, mạ vàng lấp lánh. Những người trong đại sảnh đa phần thuộc giới hắc đạo, bọn họ đều mặc quần tây áo vest khá lịch sự. Tần Lam hít sâu, đứng trên vị trí này cũng thật áp lực, nàng cảm thấy ngột ngạt

-"Trong đây...có kẻ phản bội! Các người biết tôi ghét nhất là gì mà? Kho vũ khí lần này bị mất sạch hết, ai đó đang mang ra chợ đen bán!"

Bên trong đại sảnh vang lên giọng nói trầm thấp, chứa đựng sự phẫn nộ và câm giận tột cùng, đan xen vài người có chút chột dạ. Tần Lam kéo mắt kính xuống, vài người ở só khá bất ngờ

-"Sẵn đây! Tôi cũng trân trọng thông báo toàn thể mọi người, người bên cạnh tôi đây sẽ là bà chủ của Tân Gia"

-"Cái gì? Sao có thể?"

-"Lão đại, sao có thể cho một người phụ nữ tay chân yếu ớt đứng bên cạnh mình"

-"Tôi cũng là phụ nữ đấy thôi"_Cô phản biện

-"Nhưng mà, liệu cô ta có làm nên chuyện không? Hay lại gây rắc rối cho băng chúng ta"_Lão Đình mở miệng, kinh thường Tần Lam ra mặt. Tân Chỉ Lôi tức giận, đứng dậy thì Tần Lam đã cản cô lại

-"Tôi không bao giờ gây rắc rối cho Chỉ Lôi, lão Đình có thể tin tưởng tôi một chút được không? Đừng làm vẻ mặt khó coi đó chứ, như thể giống một con chó mặt xệ vậy"

Cả khán phòng cười to chỉ riêng Lão Đình và vài tên đang tức giận, nghiến răng nghiến lợi muốn rút súng chỉa thằng vào nàng

-"Cô dám!"

-"Sao tôi không dám?"

-"Lão đình à, bớt tức giận. Phu nhân của tôi chỉ đùa một chút "_Tân Chỉ Lôi nắm lấy eo nàng, kéo Tần Lam ngồi trên đùi mình

-"Được rồi! Giải tán đi"_Vương An Vũ ra lệnh

Họ giải tán, chẳng qua Tân Chỉ Lôi muốn thông báo Tần Lam sẽ là bà chủ của Tân Gia, suốt mấy chục năm nay chưa có nữ nhân nào dám mở miệng trêu đùa các lão đại ở đây. Tần Lam đi về phòng nghỉ, vừa đi vừa cười lớn, chỉ cần dùng một lời nói trêu đùa, bọn chúng đã lộ đuôi ngay. Triệu Chiêu Nghi lại xâm nhập vào Camera dưới đại sảnh, bọn đó vãn chua chịu giải tán, ba người sì sầm lại chẳng biết nói chuyện gì trong có vẻ nghiêm trọng

-"Chúng ta phải ngủ riêng sao?"

-"Đúng, nơi đây có luật lệ rõ...thông cảm cho em"

-"Hôn một chút được không?"

-"Được"

Tần Lam được cô đồng ý liền môi áp môi, hòa quyện lại làm một. Cô luyến tiếc dứt ra, Tần Lam vẫy tay chào tạm biệt người thương. Bỗng có ai đó rõ cửa

-"Chào bà chủ, chúc tôi mang một chút đồ dùng đến ạ"_Là người giúp việc, mặc tạp dề trắng búi tóc gọn

-"À vào đi"

Tần Lam vừa quay lưng đi, định cởi chiếc áo len của mình, bỗng dưng cảm nhận được một luồng khí lạnh sau lưng. Cô ta từ thắt lưng rút ra một con dao găm sắt nhọn, Tần Lam may mắn né sang một bên. Cô ta dùng chân đá nàng ngã lên tường

-"Mẹ kiếp! Định giết tao à, không dễ đâu"_Tần Lam chống tay ngồi dậy, phủi quần áo. Tần Lam đá vào bụng cô ta

Chẳng mấy chốc hai người phụ nữ lao vào đánh nhau, Tần Lam rõ không có gì trong tay vẫn cố gắng giật lấy con dao từ tay cổ ta

-"Chết tiệt!"_Cô ta hét lên, dùng lực quật ngã Tần Lam

-"Cô là ai? Thuộc hạ của ai nói mau?"

Tần Lam bẻ ngược cổ tay của cô ta, đầu dao sắt nhọn chỉa vào ngay cổ. Tần Lam dùng lực, một tiếng giòn tan của xương vang lên, cô ta đau đớn hét inh ỏi. Tần Lam giật lấy con dao, đâm vào tay phải của cô ta, nhấn mạnh xuống, máu bắn ra như một chiếc vòi nước mất van. Cô ta vẫn sống, cố gắng gượng dâyn nhưng lại bị một bàn chân đạp lên mắt

-"An Vũ, có người ám sát tôi"

Vương An Vũ nghe xong, khoác tạm chiếc áo khoác mau chóng thông báo với Tân Chỉ Lôi, một băng nhóm nhỏ tập hợp chạy đến phòng Tần Lam. Bàn chân của nàng đang chà đạp xuống khuôn mặt trắng xinh đẹp, thật thô bạo khiến cô ta la hét inh ỏi

Thấy lão đại Tân Gia và băng đảng ấy tập hợp, cô ta cắn thuốc độc chết tại chỗ, manh mối lần nữa bị xóa sạch. Tân Chỉ Lôi túm tóc cô ta, ném ra cho thuộc hạ giải quyết. Tần Hải Lộ mau chóng có mặt để trị thương cho nàng

-"Có sao không?"

-"Không! Chỉ bị thương ở tay một chút"

-"Đệt! Phu nhân của tao cũng dám đụng! Bọn này chán sống"

Tần Hải Lộ đưa cho nàng cái khăn để nàng cắn chặt, vết dao đi ngang qua để lại một vết thương hở khá lớn. May mắn chẳng quá sâu, Tần Lam quấn băng y tế, chị kê cho nàng liều thuốc giảm đau

-"Không được, chị qua phòng em ngủ"

-"Ở một mình cũng được"

-"Không! Lệnh tôi chị còn dám cãi"

-"Rồi rồi, lão đại nhà em là nhất, chị không dám cãi"

Chương trước Chương tiếp
Loading...