[ BHTT] [Lôi•Lam] Giam Cầm

Chương 1: Nô lệ



Trên đời này, thứ bản thân muốn nhất chính là tiền, ai mà chẳng muốn có tiền chứ, cuộc sống quá đỗi nghèo túng, quá khổ cực cứ sống như thế này biết bao giờ có thể khá nổi? Tần Lam sống ở khu nghèo túng ở vùng quê hằng ngày chỉ nghe tiếng tiếng mắng chửi của ông bố nghiện rượu, bản tính ông đã rất bạo lực  bảo thử, chính cái tính đó của ông đã ảnh hưởng đến gia đình. Ba đã làm mẹ mất, nàng sống chật vật ở thế giới này. Hiện tại cuộc sống ổn hơn một chút, nàng cũng lên Bắc Kinh tìm việc làm, tuy lương ít ỏi mà cảm giác nhẹ nhang hơn ở vùng quê nghèo khó đó. Tưởng chừng mọi thứ sẽ yên bình cùng với bạn trai, điều nàng không ngờ rằng chính người ba đã bán nàng cho bọn buôn người để trả nợ. Kẻ nắm đầu ở sòng bài chính là bạn trai của nàng, bị người bạn trai phản bội, vứt bỏ. Tần Lam mở mắt tỉnh dậy, đôi mắt nặng chiều, cay xè, nàng đã khóc suốt quãng thời gian bị đưa đến nơi xa lạ. Tần Lam ngồi lên, xung quang toàn những cô gái bị trói chặt như trói ra, chỉ phút giây nào đó những con gà được được rao bán. Thời thế lúc này, rất rối loạn, giờ vẫn còn tồn tại những kẻ buôn người dùng tiền để luồn lách phát luật sao? Thế giới này thâth đáng sợ

Nàng nuốt khan, tay bị trói chặt, chân mang dây xích sắt nặng trĩu như vác thêm cả tấn đá. Các cô gái ngồi khóc như mưa, sợ hãi, đau đớn, nàng cũng vậy. Điều không ngờ của cuộc sống này, bị chính bạn trai và người thân mang mình đi bán cho mấy kẻ buôn người, vượt biên giới

Nhìn ra khung cửa xe, nhìn nơi này khá quen thuộc, tuyết rơi dày đặc, vẫn còn là mùa đông, tuyết trắng phủ khắp mặt đường, lạnh thấu xương, da thịt của các cô gái vốn dĩ rất mẩn cảm với cái lạnh vậy mà còn mặc quần áo rất mỏng manh, rách rưới. Vẫn chưa đi xa, nhìn biển báo đây chính là Đông Bắc, chiếc xe không êm ái mà cứ vắp phải ổ gà, ô voi khiến nàng bị đau đầu khi ngồi xe. Đây là đâu ở Đông Bắc, ở đây tồi tàn nhưng xa xa ở sau làn tuyết trắng, có một nơi khang trang như lâu đài huyền bí như mấy bộ phim mafia mà nằng hay xem, nơi này thật bí ẩn kiến túc rối loạn. Cả đám người hung tợn ấy chỉa súng vào mọi người, cả đám này to lớn, vạm vỡ của thể bằng hai phụ nữ cộng lại. Trên người đều có hình xăm con rắn, có cây thánh giá, con rắn quấn chặt lấy thánh giá. Tần Lam bị lôi không thương tiếc, đám người này không biết nhẹ nhàng là gì....quên mất nàng đang chẳng khách nào là một con thú bị xích, ràng buộc bởi những thứ nặng nề

-"Lão đại! Thứ chị muốn có rồi đây, hàng đợt này rất xinh đẹp, có con ả trắng như tuyết luôn"

"Ừ, mang xuống hầm cho tao!"

Cả đoàn người bị dẫn đi, nàng bị cái lạnh làm cho bỏng da, da nàng đỏ tươi, mạch máu của hiện rõ. Tần Lam lạnh đi không vững vô tình ngã xuống nền tuyết trắng, cảm giác mệt mỏi lạnh thấu xương, dường như xương muốn vỡ ra khi bị một bên đá vào bụng

-"A! "

-"Lẹ lên! Lão đại giận là tụi mày tới số, đừng hòng có cơm ăn!"

Tần Lam bị đá thêm một cái nữa, toàn thân nàng như nhũn ra. Đau đớn, mệt mỏi, lạnh lẽo...và đói bụng. Đúng thật, từ khi bị bắt cóc đã 2 ngày rồi không được ăn, trên xe cũng bị cơn đói làm cho tỉnh giấc

Bị ném vào lòng sắt, Tần Lam ôm bụng mình, cả đám này là bọn buôn người khét tiếng ở Đông Bắc mà cảnh sát đang truy tìm, nhưng hằng ngày đều không có tin tức gì. Có vài cảnh sát chỉ mới đặt chân vào lãnh thổ của bọn này mà đi không trở lại, ở đây nàng ngửi được nùi hôi thối của xác chết, mùi cồn, mùi máu....Như hòa trộn vào nhau, lồng sắt chỉ có một mình nàng. Tổng cộng trên xe của 11 người, nàng là người lẻ loi chỉ ở lồng sắt một mình

Họ mang ra một vài cái bánh mì cho bọn này, 11 người những chỉ có 1 cái. Họ muốn tụi này đấu tranh để giành lấy đồ ăn, muốn họ đấu đá lẫn nhau vì miếng cơm manh áo. Ai cũng đói khát cả rồi, cả đám bắt đầu xé rồi đánh nhau chỉ vì ổ bánh mì nhỏ, nàng ngồi bất động. Cảnh tưởng trước mắt không thể nào ngờ được, máu chảy róc rách chỉ vì một chiếc bánh mì mà thôi

Tần Lam sợ hãi nép sâu vào, nàng vẫn không biết ngày mai mình sẽ đi về đâu, mệt mỏi quá mà ngất đi

...

Tỉnh lại bởi nước lạnh tạt vào người, bọn chúng thật hung tợn, chúng cuối cùng cũng cho tụi này một bát nước cháo loãng. Nghe nói người đừng đầu tổ chức sắp đến, chúng tôi cứ như thế ăn hết bát nước cháo loãng. Không đủ! Không bao giờ đủ với người đã đói 3 ngày liền như nàng

Tiếng lạch cạch vang lên, họ bật đèn sáng lên, một chiếc ghế sofa được đặt ngay giữa, đường xuống lối đi căn hầm, chúng tôi được thả xích ra. Mở công tăts, có một bãi cỏ xanh mướt ở phía trước, cá đảm như thấy đường thoát thân. Ba chân bốn cẳng mà chạy như bay, nhưng chẳng mấy chóc. Cả đám bị bắt treo lơ lửng trên không trung, nàng bị mấy đòn roi đánh vào da thịt trắng nỏn nà, có một tên có bộ râu tia rất bầy hầy đến gần chỗ nàng. Nhẹ nhàng đưa mũi đến gần cổ, lão này có mùi rất khó chịu, hòa lẫn mùi rượu và thuốc lá vào nhau khiến nàng chỉ muốn buồn nôn

-"Đừng...làm ơn"

-"Nè ông không sợ lão đại đánh à, còn dám đụng"

-"Chỉ là ả đàn bà, dù sau mới đầu là 10 người...thành 11 người. Để con này cho tao"

-"Ờ nhỉ, tôi cũng muốn chung vui"

Tần Lam thoi thóp như con cá bị đem lên bờ, giãy giụa chống cự. Bọn đàn ông ghê tởm đấy cứ ngửi mùi hương của nàng. Bọn họ gọi nàng như mấy con điếm ở phố đèn đỏ nhưng bây giờ bản thân chẳng khách gì

-"Má tụi bây! Hàng mà cũng dám đụng, đem ra đánh cho tao"

-"Vương An Vũ! Nào nào, cần gì đánh, đem ra cắt bỏ là được"

-"Chị à như vậy em không thích, nhìn dơ lắm"

Tần Lam nhìn cô, mái tóc dài hơn vai một chút, ai mà quyền lực đến thế, cô mân mê ly rượu trên tay, kế bên còn có hai người di theo là Vương An Vũ, còn người còn lại...nàng biết người này. Triệu Chiêu Nghi, một IT chuyên kỹ thuật viên, hack được máy tính của ngân hàng... nhưng chưa ai thấy được mặt của người này. Tần Lam không ngờ được, một người trẻ tuổi, dáng vẻ ngây ngô mà lại dính dáng tới mấy vụ này

Cuộc sống có vài thứ không ngờ được

Còn người ở giữa là ai? Cô mang bộ vest xanh sẫm kẻ sọc trắng, và chiếc quần tây bó sát đôi chân thon gọn. Cô là một sự hoàn hảo giữa nét thiện và ác trộn lẫn vào nhau, người này nét mặt hài hòa, đôi mắt kẻ eyeliner sắc bén tay cầm ly rượu đỏ

-"Lời rồi, dư hẳn một người"

-"Còn tụi bây, cả hàng hiếm cũng đám đụng! Đánh cho tao"_Giọng cô trầm trầm, quát lớn đến nàng giật mình

Nhìn xung quanh, các cô gái đã ngất đi do bị đánh quá nhiều, còn một mình nàng bị 3 người đó nhìn chằm chằm, trên người không một mảnh vải che thân. Cô khẽ cười

-"Ôi mẹ ơi, tìm đâu ra ai mà đẹp thế kia"_Cô chạm lên khóe mắt đang ươn ướt của nàng, có người khóc mà đọng lòng đến vậy sao?

-"Người này giá 9000 đô đó chị, đắt nhất luôn. Thằng Venus nó mang đến, lần này hàng ổn có cô này đẹp nhất. Chắc ngài ấy thích hả chị?"

-"Không! Chị muốn mua ả này! Đẹp quá, khóc nữa đi...ngươi khóc nữa đi..."_Cô nâng cằm nàng, nước mắt óng ánh chảy xuống gò má, rồi từng giọt rơi lả chả

-"Cái gì? Chị mua một ả đàn bà 25 tuổi? Về làm gì"

-"Thôi đi Chiêu Nghi! Chị ấy thích cho chị ấy toại nguyện đi, gái tây chắc chơi chán rồi!"

-"Cũng được, chắc về mua vui"_Chiêu Nghi nhìn lên máy tính bảng, người giao dịch đã tới

Người nước ngoài với chất giọng đặc trưng, Tân Chỉ Lôi hào hứng đưa tay đến nàng ra giá 10.000 đô. Vương An Vũ nhíu mày, ả này là ai mà khiến Tân Chỉ Lôi nháo nhào lên đến thế

-"Ông chỉ cần bán ngươi này cho tôi, còn lại tôi sẽ bán cho giá gốc"

-"Được! Đủ hàng rồi, tôi chẳng thiết tha lấy thêm"

"Ngu thật"_Chiêu Nghi nghĩ thế, mấy người còn lại đẹp thật mà chỉ bằng một phần của người này mà thôi, tính ra nếu mua người này chắc hẳn được lợi

Tân Chỉ Lôi mang vali tiền ra, đưa cho người đó, nhận tiền xong cả đám người đang ngất đều bị trói lại mang lên xe một lần nữa. Chỉ có nàng, nàng ngồi co rúm, không dám cử động

-"Ôi người đẹp, sao lại nín khóc rồi? Tại sao không khóc? Chị khóc đẹp lắm đó~"_Cô ta cầm tay nàng, kéo Tần Lam đi mặc cho nàng vùng vẫy

-"Đau....nhẹ"

-"Chiêu Nghi! Đưa đi tắm đi, rồi mang lên phòng cho chị"

-"Vâng ạ"

Triệu Chiêu Nghi đỡ nàng vậy, hơi thô bạo nhưng vẫn nhẹ hơn cô kéo nàng. Tần Lam được ném vào phòng tắm, xung quang toàn là bốn bức tường. Mở vòi sen là dóng nước ấm và một chai xà bông thơn mùi nước hoa, nàng nhìn là biết là loại đắt tiền. Tắm xong, nàng mặc lại quần áo cũ rách rưới, được Chiêu Nghi đưa đến một căn phòng sạch sẽ, mùi dễ chịu hơn căn hầm kia. Tân Chỉ Lôi bắt chéo hai chân, còn nhịp chân, tay đang cầm một khẩu súng có gắn nòng giảm thanh

-"Cô tên gì?"

-"Tần Lam"

-"Đẹp thật, cởi đồ ra đi"

-"Không! Bệnh hoạn"

*Chát*

Cú đánh đau điếng, lực của cô quá lớn làm Tần Lam ngã quỵ xuống, nàng ôm má mình, cái đau khát làm nàng rớm nước mắt ở khóe. Người này thật sự bệnh hoạn, thích nàng khóc, nàng càng thảm thì cô càng thích

-"Có cởi không?"

-"Không!"

*Chát*

*Chát*

-"Không...ức"

*Chát*

Nàng vẫn kiên trì vẫn giữ mình không chịu khuất phục trước người hưng tợn của phía trước. Tần Lam bị đánh mặt đỏ ứng, nước mắt cứ trào ra làm Tân Chỉ Lôi hăng say, lần này là đem roi mây ra quất nàng, mỗi lần sợi dây quất vào chân làm Tần Lam đau đớn chỉ biết khóc

-"Cởi...tôi cởi"

-"Ngoan! Ngay từ đầu như vậy là không bị đánh rồi"

Nàng cởi bộ đồ rách nát ra, cơ thể trắng nỏn nà còn cái vài vết roi mây nhìn thật cuốn hút, Tân Chỉ Lôi ghé sát người nàng, tay thô bạn đặt lên cặp mông đẩy đà, dùng lực bóp mạnh còn đắc ý khen ngợi

-"Cô thật đẹp, da trắng dáng ngon, lại rất thơm~ Bạn trai cô bán cho tôi đấy, không ăn thì uổng phí quá đúng không?"_Cô đẩy Tần Lam ngã lên giường, đè lên người đối phương, rút mặt vào cổ hít lấy mùi thương thơm như hoa còn mát lạnh

-"Đừng, làm ơn....hugh"_Nàng dùng chân cố gắng đạp người phía trên ra, Tân Chỉ Lôi nắm chặt hay chân Tần Lam banh ra hết cỡ, động tác mạnh bạo làm Tần Lam đau đớn

-"Ngoan nào, ngoan sẽ được thương"_Tân Chỉ Lôi cởi đồ lót của nàng, dùng đôi tay thô bạo nhào nặn

-"Aaa...không! Đừng làm ơn"

Tân Chỉ Lôi đánh mạnh vào mông đầy đặn của mình, độ đàn hồi rất tốt, mông nhỏ đã ửng đỏ lên vì bị đánh quá nhiều. Tân Chỉ Lôi dùng hai ngón tay tách hai vách thịt mập mạp, cánh hoa mấp máy khao khát được đâm vào. Tần Lam càng giãy giũa, càng từ chối thì Tân Chỉ Lôi càng mạnh bạo, dùng hai ngón tay ma sát lên hạt đậu

-"Hưm...aaa"

-"Từ chối tôi à, mà âm đạo của cô rất thích tay tôi đấy"_Cô cười mỉa mai

-"Ưm...không mà! Đừng xoa nữa"

-"Hưm~"

Nói cách khác, Tần Lam không thể từ chối, không thể kháng cự, nếu không sẽ bị đánh, nàng vừa đói vừa đau. Cuối cùng buông lỏng, nơi đó của nàng càng lúc càng ướt. Nàng cắn chặt môi, cái phản ứng chết tiệt đấy, nếu không phải nó thích thú thì nó chẳng là cái quái gì. Cô rõ ràng thành công trong việc thao túng tâm lý của một người rơi vào con đường cùng, những đòn roi của cô, những cái đánh đòn vào mông thật đau khi nàng không vâng lời đã trở thành ám thị. Tân Chỉ Lôi vuốt nhẹ khe thịt ướt át của nàng, đưa bàn tay lê cho nàng xem

-"Ưm~"

Tân Chỉ Lôi đưa bàn tay lên môi nàng vuốt nhẹ, bảo nàng liếm. Tần Lam từ chối, mông lại bị đánh, biết mình không thể từ chối. Nàng run lên mút các ngón tay, không dám liếm nửa vời vì điều đó làm nàng sẽ bị đánh đòn, ngón tay xâm nhập sâu vào trong. Tần Lam cố tình mút thật chậm rãi, cô bỏ tay xuống rồi hôn lên trán nàng. Trán dính một ít son, là loại son dior đắt tiền

Khi Tân Chỉ Lôi tiến vào bên trong, còn mân mê vách thịt ấm nóng một lúc. Tần Lam rên khẽ, cô hôn xuống ngực nàng, chúng thật cân xứng với nàng

-"Đừng vào"_Nàng thử đẩy tay Tân Chỉ Lôi ra khỏi âm đạo nàng

-"Câm!"_Bàn tay ấy siết chặt cổ nàng

-"Wao....còn trinh tiết cơ à, ngon đấy. Vậy tôi lời rồi"

Tần Lam đành cầy cho chuyện này mau chóng qua đi, nàng không nhận ra phần dưới của mình ướt khi Tân Chỉ Lôi chạm vào

-"Chật quá nè! "

Nàng vẫn đang khóc

Không dám trái ý cô khi còn tay còn siết chặt cổ nàng. Tân Chỉ Lôi ra vào liên tục, nàng thở gấp gáp sắp chạm đỉnh. Cái lưỡi quỷ quái liếm nhẹ đầu ti hồng hào, kỹ năng quá đỉnh rồi làm Tần Lam bủn rủn như bún. Nàng ưỡn người, cao trào chỉ vài động tác nhẹ nhàng

Khi Tân Chỉ Lôi đứng dậy với vẻ đắc ý là kẻ chiến thắng, thì nàng đã mệt nhoài nằm thở gấp trên giường. Tân Chỉ Lôi đeo cho nàng thứ gì đó ở chân có thể là lắc chân, cô chỉ cười gian. Cầm lấy súng trên bàn trang điểm, chỉa thẳng vào ngực trần của nàng

-"Nếu chị đi quá giới hạn, tôi sẽ giết chị"

Nàng nuốt khan, súng chỉa vào ngực, chân còn đeo thứ gì đó. Tân Chỉ Lôi chỉ giải thích sơ sài, nàng ngầm hiểu nó giống như một thiết bị định vị

-"Nếu chị ngoan ngoãn! Chị sẽ được đối xử tốt"

Đối xử tốt ở đây là nô lệ tình dục....Tần Lam nhìn vào mắt căm hờn của Tân Chỉ Lôi, liệu có tin được không? Người này là một mafia, một kẻ tàn nhẫn giết người không sợ pháp luật, những thứ này là bản thân nghe ở trên tivi về người đàn bà này. Cả thế giới ai chẳng biết kẻ buôn người khét tiếng, buôn ma túy khắp quốc gia lấy biệt hiệu là Serein- hoàng hôn trong cơn mưa

-"Tôi đói...đói bụng..."_Nàng gật đầu rồi giọng yếu ớt nhìn cô

-"Thật đáng thương, đợi tôi một tí"
***
Ai sợ thì đi về
Tân Chỉ Lôi đánh Tần Lam thân tàn ma dại luôn bây^^

Chương trước Chương tiếp
Loading...