[BHTT] [Lôi Lam] Sau tất cả, vẫn là em

Chương 9: Chiến binh bé nhỏ ra đời rồi



Tần Lam đã bước vào những tháng cuối của thai kỳ, nhưng áp lực cuộc sống và những đêm dài cô đơn đã khiến cơ thể nàng kiệt quệ. Một buổi tối mưa lớn, khi đang chuẩn bị bữa ăn đơn giản trong căn nhà nhỏ thuê tạm, nàng đột nhiên cảm thấy bụng mình đau dữ dội. Đau như muốn nổ tung

Nàng loạng choạng bám vào bàn, mồ hôi toát ra lạnh ngắt. Cơn đau kéo dài không dứt, khiến nàng gần như không thể đứng vững.

-"Không... không được... không thể sinh bây giờ...Con ngoan nào!" Tần Lam thì thào, giọng yếu ớt

Nhưng cơ thể nàng không nghe theo ý chí. Nàng ngã xuống sàn nhà, tay ôm lấy bụng, hơi thở đứt quãng. Trong giây phút hoảng loạn, nàng cố gắng với lấy điện thoại trên bàn, tay run rẩy bấm số. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc:

-"Hoàng Thương đây, ai vậy?"

Nàng khó khăn nói:

-"Là... là tôi... Tần Lam... tôi... đau bụng... hình như sinh non..."

Hoàng Thương ngay lập tức nhận ra sự nguy cấp

-"Cô ở đâu? Giữ bình tĩnh, tôi sẽ đến ngay!"

Không lâu sau, Hoàng Thương cùng đội cứu thương đã có mặt. Tần Lam được đưa đến bệnh viện trong tình trạng yếu ớt, đôi môi trắng bệch, nhưng nàng vẫn không ngừng lo lắng cho đứa trẻ:

-"Xin bác sĩ... cứu con tôi..."

Hoàng Thương nắm tay nàng, trấn an

-"Đây là bạn gái tôi, sẽ phụ trách ca sinh cho cô. An tâm nhé"

-"Cô đừng có lo quá! Tay nghề tôi rất giỏi!"

-"Ừm..."

Ca sinh kéo dài nhiều giờ, đầy căng thẳng. Vì sinh sớm hơn dự kiến, đứa trẻ cần được chăm sóc đặc biệt trong lồng kính, nhưng may mắn thay, cả mẹ và con đều qua khỏi. Hoàng Thương và bạn gái nhìn đứa bé trong lồng thì phì cười

-"Không mấy...tụi mình cũng"

-"Cô ơi là cô, bao nhiêu tuổi rồi? Hơn 30 rồi cô!"

-"Em xin cho cô đi!"

-"Không! Tự đi mà sinh..."

...

Tần Lam nằm trên giường bệnh, nhìn qua cửa kính phòng chăm sóc đặc biệt, nơi đứa trẻ nhỏ xíu đang nằm ngủ say. Đôi mắt nàng ngấn nước, vừa hạnh phúc vừa xót xa

-"Con yêu... cuối cùng mẹ cũng gặp được con..."_Nàng thì thầm, bàn tay yếu ớt vươn về phía hình ảnh mờ mờ sau lớp kính

Trong khoảnh khắc ấy, nàng nhận ra rằng, dù cuộc đời có khắc nghiệt đến đâu, sự xuất hiện của đứa trẻ này đã mang lại cho nàng lý do để tiếp tục sống, tiếp tục mạnh mẽ hơn. Tần Lam mỉm cười, lòng tràn đầy hạnh phúc...Là con gái nữa...dễ thương quá

-"Trời ơi, mẹ con gì giống dữ thần vậy?"_Hoàng Thương tiến tới

-"Cô ơi là cô, người ta là mẹ con đó. Không giống mẹ thì giống ai?"

Nàng quay qua, cảm ơn hai người rất nhiều

-"Tôi là Tiểu Lộc...bạn gái của Hoàng Thương!"

-"Thật sự rất cảm ơn hai người, nhờ chị nên em mới mẹ tròn con vuông"

Tiểu Lộc mỉm cười, cũng nghe Hoàng Thương kể về Tần Lam, bản thân cũng thương nàng dữ lắm xem nàng như em gái của mình vậy đó. Thân gái có một mình mà vẫn đi làm trong khi mang thai, mà Tần Lam giỏi chuyện gì cũng làm được. Nàng hay nấu ăn cho hai người để gửi lời cảm ơn chân thành nhất. Đồ ăn của nàng rất ngon, chẳng bù cho Hoàng Thương nấu tới đâu khét đến đó

-"Giờ thì cô nghỉ ngơi đi, khi nào có chỉ định của bác sĩ...tôi dẫn nó gặp em nha"_Hoàng Thương dẫn nàng về phòng nghỉ ngơi

Nàng ăn một chút cháo của Tiểu Lộc đưa, do ở phòng sinh khá lâu, dùng biết bao nhiêu lực để đưa đứa bé ra. Bụng đã kêu rào thảm thiết, đói móc đói meo. Nàng ăn liền hai bát cháo, thấy vậy cũng mừng. Chịu ăn là ổn rồi, Tiểu Lộc đưa thuốc bổ cho nàng uống

Ăn và uống thuốc xong thì nàng chợp mắt, chỉ nằm đó một lúc đã chìm vào giấc ngủ

●●●

Những ngày sau khi sinh, Tần Lam dần hồi phục, nhưng cơ thể nàng vẫn yếu, nhất là sau cơn sốc sinh non. Mỗi ngày, nàng dành thời gian bên con, ngắm nhìn đứa trẻ nhỏ xíu trong lồng kính. Đứa trẻ ấy, tuy bé nhỏ nhưng dường như lại mang sức sống mãnh liệt, giúp nàng kiên cường hơn. Chiến sĩ bé nhỏ mạnh mẽ và kiên cường

Hoàng Thương thường xuyên đến thăm, không chỉ để kiểm tra tình hình sức khỏe của hai mẹ con mà còn âm thầm giúp đỡ nàng. Một hôm, khi thấy Tần Lam ngồi thẫn thờ bên cửa sổ phòng bệnh, ánh mắt xa xăm, Hoàng Thương nhẹ nhàng bước vào, đặt một túi đồ ăn lên bàn.

-"Chị cần ăn để lấy lại sức. Đừng để bản thân kiệt quệ, nếu không làm sao chăm con được?"_Hoàng Thương gỡ màng bọc thực thẩm, đây là cháo dinh dưỡng rất tốt cho người bệnh. Hoàng Thương thổi cho khói nghi ngúc bay đi, để cháo âm ấm cho nàng dễ ăn

-"Đúng đó!"_Tiểu Lộc gật đầu đồng ý với ý kiến của bạn gái

Tần Lam quay lại, khẽ cười, nụ cười yếu ớt nhưng vẫn dịu dàng:

-"Cảm ơn hai vị bác sĩ. Nếu không có hai người, mẹ con tôi không biết đã ra sao."

Hoàng Thương lắc đầu:

-"Chị không cần cảm ơn tôi. Chị mạnh mẽ hơn chị nghĩ rất nhiều. Một mình vượt qua tất cả để bảo vệ con, không phải ai cũng làm được"

Tần Lam im lặng, ánh mắt dừng lại nơi lồng kính, giọng nàng trầm xuống:

-"Tôi chỉ muốn con tôi có một gia đình trọn vẹn, nhưng cuối cùng lại để con chào đời trong hoàn cảnh này. Đôi khi tôi tự hỏi, liệu mình có quá ích kỷ khi quyết định giữ đứa bé?"

Tiểu Lộc nhìn nàng, ánh mắt đầy sự cảm thông:

-"Đứa bé này là món quà quý giá nhất của chị. Dù không có một gia đình hoàn hảo, nhưng chỉ cần chị yêu thương nó, bảo vệ nó, thì với đứa trẻ, đó đã là cả thế giới"

-"Con là món quà lớn nhất của mẹ...đừng nghĩ nhiều nữa...Lam có thương con thì hãy ăn, nếu nó biết mẹ nó buồn, bỏ ăn bỏ uống thì nó sẽ ra sao?"

-"Ừm...chị phải hồi phụ để yêu con nhiều hơn. Bù đắp tình yêu cho nó biết chưa?"

Tần Lam không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Trong lòng nàng, tình yêu dành cho con càng lớn dần, nhưng nỗi đau từ quá khứ vẫn còn đó, như một vết thương khó lành

●●●

Một buổi chiều, khi đang dỗ con trong tay, Tần Lam nhận được tin từ y tá rằng có người gửi hoa đến cho nàng. Một bó hoa cẩm tú cầu xanh biếc được đặt trên bàn, kèm theo một tấm thiệp:

"Mong chị và bé luôn khỏe mạnh. Nếu cần, chúng tôi luôn sẵn sàng giúp đỡ"

Không cần ký tên, nàng cũng biết đó là Hoàng Thương và Tiểu Lộc. Tần Lam mỉm cười, cảm giác được an ủi giữa những ngày khó khăn. Bó hoa giống như đang tiếp thêm sức mạnh cho nàng, cho nó biết rằng giữa giông bão của những ngày chênh vênh nàng không hề đơn độc, nàng luôn có hai người bên cạnh

Nhưng trong một góc trái tim nàng, một nỗi nhớ nhung lặng lẽ dâng lên. Dù không muốn thừa nhận, nàng vẫn không thể quên được Tân Chỉ Lôi. Đêm nào nàng cũng mơ thấy khoảnh khắc họ đi lướt qua nhau trên con phố nhỏ ấy, và nàng tự hỏi, liệu Tân Chỉ Lôi có từng nhớ đến nàng hay không. Liệu cô có đau khổ hay cảm thấy thương xót khi nàng quỳ lại, van xin cô chứa chấp kẻ ăn xin như nàng. Đã từng bao giờ, cô hiểu cảm giác hay thương nàng một chút chưa? Hay chỉ là sự ghét bỏ, xem nàng như bao cát mặc sức mà hành hạ, bao cát ấy đã không còn đủ sức để chống chọi. Nó cũng đã đến lúc buông bỏ quá khứ, mang thêm nhiều lớp vỏ bọc bên ngoài để trở nên bền bỉ

Nàng sẽ vì con mà buông bỏ tình yêu không được đáp lại này, nàng sẽ tự mình nuôi nấng đứa bé mà không cần phải dựa dẫm vào ai

...

Ở một nơi khác, Tân Chỉ Lôi lại chìm trong cảm giác hối hận. Hình ảnh Tần Lam không ngừng xuất hiện trong tâm trí cô. Cô đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không thể tìm thấy nàng. Mỗi lần nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của nàng hôm đó, trái tim cô đau nhói.

-"Chị Lam... em sai rồi..." Tân Chỉ Lôi thì thầm trong căn phòng trống vắng, đôi mắt đỏ hoe. Nhưng giờ đây, cô không biết phải bắt đầu từ đâu để chuộc lại lỗi lầm, và cô cũng không biết rằng, Tần Lam đang gồng mình vượt qua nỗi đau để sống vì đứa trẻ mà cả hai đã từng cùng tạo ra

●●●

Tần Lam đặt tên cho con gái là Tân Dĩnh Chi

"Tân" mang ý nghĩa khởi đầu mới mẻ, cũng gợi nhắc đến dòng họ của Tân Chỉ Lôi, dù nàng không còn liên hệ với cô. Nhưng cô đã là một phần của nàng, làm sao có thể nói quên là quên được, chỉ là không còn muốn bên cạnh, không còn muốn có quan hệ nào khác

"Dĩnh" tượng trưng cho sự thông minh, sắc sảo, giống như hy vọng nàng dành cho con gái sẽ mạnh mẽ và tài năng.

"Chi" nghĩa là cỏ linh chi, loài thảo dược quý giá, tượng trưng cho sức khỏe và sự quý giá của đứa trẻ trong cuộc đời nàng

Khi nhìn con gái nhỏ đang ngủ ngoan trong tay, Tần Lam thì thầm

-"Con là tia sáng của mẹ, là tất cả niềm hy vọng của mẹ trong cuộc đời này. Dĩnh Chi, mẹ sẽ làm mọi thứ để con được hạnh phúc"

Nàng đang bồng Dĩnh Chi trên tay, Tiểu Lộc và Hoài Thương gõ cửa đi vào còn mang rất nhiều quần áo mới. Đứa bé đã khỏe hơn rất nhiều, nó thật giống nàng kiên cường và mạnh mẽ nhất từ trước đến giờ mà Tiểu Lộc từng thấy. Tần Lam quay sang cho hai người nhìn mặt đứa bé, sóng mũi thẳng, đôi mắt anh đào y hệt mẹ của nó. Quả thực sau này nếu không thành mỹ nhân sẽ uổng phí, vì gen mẹ quá mạnh

●●●

Khi em bé đã đủ cứng cáp, nàng cho mình một định hướng mới mẻ, mặc dù sống chung với Hoài Thương và Tiểu Lộc rất tốt, nàng không muốn phụ thuộc vào hai người quá nhiều. Một suy nghĩ len lói ở đầu nàng, nếu bản thân có một cuộc sống riêng thì sao?

Nàng không muốn phụ thuộc vào ai, kinh tế nàng sẽ cố gắng cho Dĩnh Chi thật chu đáo. Hoài Thương và Tiểu Lộc ban đầu nhất quyết phản đối, không phải ở đây tốt hơn sao? Nhất quyết phải ra ngoài sống? Tần Lam ra sức thuyết phục hai người  cuối cùng cũng được cái gật đầu từ hai người, nàng mới an tâm mà dọn hành lý ra khỏi nhà này. Chọn một căn nhà nhỏ ở trung tâm thành phố, nàng dùng số tiền mà cả hai người kia cho vay để mua, nào đứa nhỏ lớn hơn một chút. Tần Lam sẽ đi làm lại và trả lại số tiền mà mình đã vay mượn

Hằng ngày, hai người cũng thường qua chơi với Dĩnh Chi, trong con bé vui lắm. Cứ cười miết làm ai nấy cũng vui lây

....

Khi Tân Dĩnh Chi tròn hai tuổi, Tần Lam đầu một cuộc sống tự lập hơn. Nhờ sự chăm chỉ và năng lực, nàng tìm được công việc online có thể linh hoạt thời gian, vừa đủ để lo cho con gái và trang trải chi phí sinh hoạt

Dĩnh Chi là một cô bé hiếu động, thông minh, luôn làm mẹ cười bằng những trò hồn nhiên của mình. Tần Lam yêu con đến mức gần như lúc nào cũng bên cạnh bé

Tân Dĩnh Chi rất hiếu động, nhamh nhẹn ở nhà con bé thường rất hiếu động, luôn thích khám phá và tìm tòi đồ vật để phá. Dù có quậy cỡ nào khi nghe tiếng Tần Lam lớn giọng, con bé sẽ từ trạng thái cọp thành thỏ, mỗi lần nàng mắng Dĩnh Chi, con bé đầu dùng hai tay đặt lên đầu mình. Nhìn bộ dạng đáng yêu này, nàng cũng không nỡ mắng

Hoàng Thương và Tiểu Lộc rất chiều Dĩnh Chi, cuối tuần hai người thường qua đón con bé đi chơi để tạo cơ hội cho nàng có thời gian nghỉ ngơi. Tần Lam làm việc online cho một công ty nhỏ, nàng ở vị trí maketing không cần đến công ty nhiều, công việc của nàng chỉ cần đăng bài quảng cáo, họp online trao đổi về những kiến thức mới. Nàng cứ trau dồi bản thân, chăm đọc sách, học cách giữ cảm xúc của mình trong trạng thái ổn định. Khi nàng thoải mái, công việc và tâm trạng cũng rất tốt

Nhờ sự chăm chỉ của nàng, Dĩnh Chi có cuộc sống no đủ, không thiếu thứ gì
***
Hi! Ở đây mình sẽ tóm gọn những tháng thai kỳ mà Tần Lam phải trải qua nhé [ Do rút ngắn lại nên còn 30 chương] nên mình sẽ giải thích nhé
Tần Lam từ nhỏ không được ba mẹ yêu thương, đến cả người mà nàng đặt cả trái tim mình vào đó, cũng không tin tưởng hay yêu thương gì nàng. Thời gian mà cổ mang thai rất khó khăn luôn, đầu tiên là vấn đề tiền bạc( Cái này Hoàng Thương đã trợ giúp, sau này TL có trả lại nhé), thứ hai là cổ bị tâm lý, rất nhạy cảm luôn ó, cổ hay khóc nữa, khóc rất nhiều. Thứ 3 là cổ không muốn ai quan tâm mình quá nhiều, cổ muốn tự mình làm, cổ không cần sự trợ giúp. Một thân một mình cổ làm quen rồi cũng là lý do tại sao cổ động thai nên sinh sớm đó
Là do cô đi làm rất nhiều công việc, lợi dụng việc cơ thể gầy, người khác khó nhận ra là mang thai. Cổ làm rất nhiều việc, việc gì cũng làm hết á. Thương quá trời
Tóm gọn là như vậy nhé, nên về sau bà Lôi chắc chắn bị Tần Lam phũ dài dài nhưng cũng sẽ động lòng một chút vì cổ rất cần tình thương!

Chương trước Chương tiếp
Loading...