[BHTT] [Lôi Lam] Sau tất cả, vẫn là em
Chương 7: Hoa giữa chợ
Cô về nhà được, không biết bằng cách nào chỉ nhớ mình mơ thấy Tần Lam đưa mình về nhà. Không lẽ nàng đưa cô về thật, Tân Chỉ Lôi nhìn thấy Trần Khả đang ở bếp, lụi lọi cái gì đó, cô tiến tới tò mò chợp lấy cổ áo cô bạn-"Ể hết hồn!"-"Lục lọi gì đó? Nhà tao mà"-"Hì hì, tại sợ mày đói. Làm gì hôm qua nhậu say dữ, đến chủ quán phải gọi cho tao đến"_Trần Khả bĩu môi, giọng còn trách móc nửa đêm nửa hôm, tự dưng bị quấy phá giấc ngủTân Chỉ Lôi mơ nhầm rồi là Trần Khả chứ không phải Tần Lam, nàng đâu có ở đây nữa đâu mà chăm sóc cô. Trần Khả nấu tạm cái bát mì, cô nhìn tô mì trống trơ không có tí xanh hay màu sắc gì bắt mắt, nhìn thôi đã ngán tận cổ. Tần Lam nấu mì ngon hơn ngoài quán, rau củ đầy đủ, thịt cũng là thịt heo. Mùi mì còn thơm nức cái mũi, ở trên lầu còn nghe thấy-"Gì mà nhạt nhách vậy?"-"Giờ có ăn không?"-"À có"Cô có chê đi hay gì nữa cũng phải ăn để còn có sức mà đi làm, khi cô ăn được lưng chừng thì dừng lại. Nó thật sự khá nhạt, khó nuốt, ăn không nổi cô đành đưa cho Trần Khả ăn giúp. Tân Chỉ Lôi mắt long lanh nhìn cô bạn, như hệt mèo con đang nhõng nhẻo-"Ọe...đừng nhìn tao bằng ánh mắt ấy. Thấy ghê"_Cô bạn ăn hết tô mì, ném nó vào trong bồn rửa bátCô và Trần Khả đi lên phòng, Trần Khả nhìn bức ảnh ở đầu giường hình như là hình cưới nhưng sao lại có tận hai hình? Một người có khuôn mặt cười tươi, đi kèm với sự đỏng đảnh và ngườu con lại mang nét đẹp dung hòa với vẻ đẹp của thiên nhiên, nụ cười trong ảnh như mùa xuân, đôi mắt hoa đào càng khiến Trần Khả nhìn đắm đuối tựa như người này đã cuốn hồn cô bạn đi mất-"Ai là Tần Lãng, ai là Tần Lam"Cô quay mặt lại nhìn cô bạn đang tò mò về hai chị en họ Tần này-"Ảnh nhỏ ở đầu giường là Tần Lam, còn tấm lớn treo khia là Tần Lãng"-"Tần Lam đẹp hen!"Cô ầm ừ, đi vào phòng tắm khép cửa lại-"Mà cô ấy đâu rồi? Sao nhà trống trơn"-"Cô ấy đi rồi, tao và cô ấy không có tình cảm"_Tiếng cô vọng ra từ phòng tắm, nói đến đây Trần Khả thở dài, đôi mắt đầy bất lực-"Nhưng tao thấy cô ấy chăm sóc mày...tận tâm lắm. Bộ ba năm, mày không có tí rung động nào sao"_Trần Khả nhìn bức ảnh đủ rồi thì đặt xuống giườngTại sao cô bạn lại biết Tần Lam tốt chứ, mấy lần cô bạn cũng có qua nhà cô để lấy vài mẫu văn bản công việc, lúc đó cô không có ở nhà đành nhờ Tần Lam. Lúc ấy trong nàng khá nhạt hòa, không phấn son. Nhưng mà trông cũng đủ làm người khác hút hồn, bởi khuôn mặt mộc ấy rất dịu dàng, xinh đẹp. Mà cũng công nhận cô và Tần Lãng cũng có phần giống nhau, khác mỗi tính cách-"Thôi, tao có việc! Về đây"-"Ừm"Khi cô bạn về, căn phòng im lặng. Cô bước ra khỏi phòng tắm, ngườu còn vương vấn hơi ẩm của nước. Tân Chỉ Lôi nhìn căn phòng này, cảm giác trống vắng, ngột ngạt không thở nổi. Tân Chỉ Lôi gỡ bức ảnh cưới của mình cùng Tần Lãng xuống, dùng giấy gói kĩ lại. Chung quy, cô cũng chẳng còn tình cảm với Tần Lãng nữa, dường như sự xa cách dài làm cô không còn chút tình cảm hay nhớ nhung nào. Chỉ cảm thấy, nhớ lại kỷ niệm cũ và sự nuối tiếc sao năm đó lại lạnh lùng bỏ đi. Đó là tình cảm thời niên thiếu đã qua đi, những tiếc nuối làm cô muốn quay về nó nhưng rồi lại không muốnCô cần câu trả lời phù hợp●●●Khi Tần Lam tỉnh lại, đầu óc vẫn còn mơ màng, cơ thể nặng nề như vừa trải qua một cơn ác mộng. Môi nàng khô rát, cơ thể mệt mỏi đến kiệt sức. Cảm giác ấm áp của một chiếc chăn bao bọc quanh người khiến nàng cảm thấy khác biệt với cái lạnh ngoài trời đêm quaNàng chống tay ngồi dậy, nhận ra mình không ở công viên lạnh lẽo kia mà ở nơi khác, nơi này có mùi thuốc sát trùng và thuốc bắc khá nồng. Tần Lam đầu ong ong, đau như búa bổ, nàng mở điện thoại. Màn hình không hiện chỉ có màu đen u tốiHóa ra là hết pinÁnh sáng mờ nhạt từ cây đèn ngủ, Tần Lam không đủ sức để đứng dậy nàng chỉ ngồi trên giường ấm áp, cảm giác an toàn chưa từng có nhưng nỗi lo lắng lại trỗi dậyĐột nhiên, nàng nghe tiếng bước chân cộc cộc, tay nắm chặt chiếc chăn mỏng manh như chiếc phao cứu sinh. Nơi đây ánh sáng mờ nhạt, mắt nàng không mở to được cứ thấy xung quanh mờ đi-"Heloo! Tỉnh rồi hả?"_Người phụ nữ trung niên mở cửa, tiến vào tay còn vẫy vẫy chào nàng-"Đây là đâu?"_Nàng hoang mang, con người này là ai không lẽ là ân nhân của nàng-"Phòng khám của tôi, hôm nay chủ nhật nên thấy nó tối vậy đó! Để tôi mở đèn"_Người này đi về phía góc phòng bật công tắc đènĐèn sáng lên, nàng nhìn thấy xung quanh toàn những vật dụng y tế cứu thương, đây là phòng khám tư nhân thì phải. Tần Lam môi khô rát, mở miệng nói chuyện với ân nhân cứu mình nhưng cổ họng khô khốc, giọng nàng cứ khàn khàn đục đục. Người kia mới rót ly nước đưa cho nàng-"Sao mà tối còn ở ngoài công viên vậy cà?"-"Hmmm...tôi không có nhà..."-"Trời! Tội nghiệp em quá, sao con gái đẹp vậy mà khổ dữ"-"Cảm ơn, chị đã cứu em"_Giọng nàng yếu ớt mang theo sự chân thành biết ơn-"Không có gì đâu"_Người kia cười hiền từ -"Mau nghỉ ngơi cho khỏe đi, để còn nuôi đưa bé trong bụng nữa chứ. Chắc em từ dưới quên lên ha? Mang thai nên chú ý sức khỏe chút, có mệt thì mướn khách sạn mà ngủ. Nửa đêm nửa hôm đi ngủ ở ngoài"_Người kia đỡ nàng xuống, kéo chăn bông lênNàng nghe như sét đánh ngang tai, trái tim nàng bỗng chốc dừng lại-"Mang...thai?"-"Cô nương ơi à, cô mang thai 2 tháng rồi đó mà cô ốm nhom nhìn vô không biết mang thai luôn đó"_Người kia nhẹ nhàng nói, ánh mắt quan sát phản ứng của nàngTần Lam ngồi yên, không thể tin vào tai mình. Tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, quá hỗn loạn. Nàng không biết phải làm gì với thông tin này. Nhưng ngay lập tức, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, sự lo lắng, sự hoang mang, và một chút hy vọng mà nàng không biết phải làm thế nào với nóKhi người kia rời đi, nàng mới đưa tay lên bụng mình"Con đến không đúng lúc chút nào? Làm sao mẹ nuôi con đây..."Theo như lịch tiêm thuốc trong điện thoại, nàng đã ngưng được vài tháng, bởi nàng không muốn mang thai trong khi mình chẳng có gì, tình cảm cũng không phải thứ để nàng xin xỏ từ ai đó. Có thai khổ lắm, nào là tiền nong đủ thứ, bản thân có một mình làm sao chăm được con chứ. Ước gì, cô cũng yêu thương nàng, một chút thôi cũng được. Có chồng như không có, biết vậy ban đầu nàng rời đi, không vì tình yêu mà đâm đầu thì đâu có cái cảnh ngủ ngoài đường nửa đêm như vậy đâuTần Lam thì thầm, tay đặt lên bụng mình, tựa như tìm kiếm sự an ủi từ chính bản thân. Cái thai này có thể là điều duy nhất giữ nàng lại, cho nàng một lý do để sống tiếp-"Mẹ không bỏ con đâu, cảm ơn con đã đến"_Đứa bé là hy vọng là động lực để nàng buông bỏ quá khứ, cố gắng sống để đón chào sinh linh bé nhỏ này ra đờiCô đã đuổi nàng đi, bỏ rơi nàng không thương tiếc, nhưng giờ đây nàng lại phải đối mặt với một sự thật mới, một sinh linh nhỏ bé đang lớn lên trong bụng nàng, và nàng phải làm gì đó để chăm sóc cho đứa bé, dù có thế nào đi nữa....Sáng hôm sau, người kia tung tăng đi vào phòng nàng, tay còn cầm theo cái bánh bao nóng hôi hổi. Tần Lam cảm ơn, đưa tay nhận lấy đồ ăn. Miệng nàng nhòm nhoàm vì đói, đã hơn một ngày nàng chưa có gì bỏ bụng. Bụng cồn cào làm nàng khó chịu-"Ăn rồi nghỉ ngơi nha! Trưa tôi nấu đồ ăn mang cho, tôi đi làm đây"-"Chị tên gì vậy?"-"Tôi tên Hoàng Thương! Là một bác sĩ"●●●Thai được ba tháng, bụng của Tần Lam chỉ hơi nhô lên một chút, đủ để nàng cảm nhận được sự tồn tại của một sinh linh nhỏ bé bên trong. Cuộc sống mẹ đơn thân bắt đầu với vô vàn khó khăn. Nàng xin làm thêm tại một quán trà nhỏ trong trung tâm thành phố, mấy quán trà yên tĩnh thu hút các cô gái trẻ đến để chụp hình hay là đọc sách chẳng hạn, vừa để kiếm tiền, vừa để giữ cho tâm trạng mình bận rộn, không có thời gian suy nghĩ về quá khứ đau thương nữaHoàng Thương thường ghé qua kiểm tra sức khỏe cho nàng, mang đến những lời khuyên hữu ích về dinh dưỡng và chăm sóc thai kỳ-"Em cần ăn uống đầy đủ hơn, đừng chỉ nghĩ đến tiết kiệm. Thai nhi cần chất dinh dưỡng để phát triển"Tần Lam cười gượng-"Em biết, nhưng mọi thứ đều tốn kém quá. Em sẽ cố gắng"Hoàng Thương nhìn nàng, lòng đầy xót xa-"Nếu có khó khăn, hãy nói với chị. Đừng tự mình gánh hết"-"Không lẽ chị trả hết cho em sao? Không được"-"Có gì sau này làm trả lại cho tôi!"Nhưng Tần Lam không muốn làm phiền ai, kể cả Hoàng Thương. Nàng quen chịu đựng một mình, dù phải đối mặt với những đêm dài lạnh lẽo, vừa đau về thể chất vừa trống rỗng về tinh thầnMỗi tối, sau giờ làm, nàng thường ngồi bên cửa sổ nhỏ của căn phòng trọ, tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình-"Con yêu, mẹ xin lỗi vì không thể cho con một gia đình trọn vẹn. Nhưng mẹ hứa sẽ yêu thương con hết lòng, sẽ bảo vệ con bằng tất cả những gì mẹ có"Có thể nàng không cho con được cuộc sống giàu sang, đẩy đủ. Chắc chắn một điều, nàng sẽ cho đứa bé đầy đủ tình yêu thương, cho những gì mà nàng có được. Tình yêu của nàng là bao la như biển cả, không bao giờ cạnCó những hôm mệt mỏi đến kiệt sức, nàng nằm co ro trên chiếc giường cũ, đôi mắt dán vào bức tường trắng xóa, trong lòng tự hỏi liệu quyết định giữ lại đứa bé có phải là điều đúng đắn. Nhưng ngay khi ý nghĩ ấy xuất hiện, nàng liền đặt tay lên bụng, cảm nhận hơi ấm từ sinh linh nhỏ bé ấy và tự nhủ phải mạnh mẽ hơnMột đêm nọ, sau khi tan làm, Tần Lam đang loay hoay mở cửa phòng trọ thì nhận thấy ánh đèn xe chiếu thẳng vào mình. Hoàng Thương bước xuống từ chiếc xe mang theo một túi đồ ăn nóng hổi-"Em ăn gì chưa? Trông em xanh xao quá"Tần Lam lắc đầu, cảm động nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ: -"Em không sao, chỉ hơi mệt thôi"-"Không sao sao được?"_Hoàng Thương lắc đầu, đặt túi đồ lên bàn-"Chị biết em không muốn nhờ cậy ai, nhưng hãy nghĩ đến đứa bé. Em không thương mình thì cũng nên thương đứa bé"Nhìn ánh mắt kiên định của Hoàng Thương, Tần Lam cảm thấy một chút ấm áp len lỏi trong lòng. Dù con đường phía trước còn dài và đầy thử thách, nhưng nàng biết, vì đứa con trong bụng, nàng sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Đồ ăn được bày ra đĩa, là một ít đồ xào với canh, có chút nước cho nàng dễ nuốt-"Mới làm về hả?"-"Ừa, phòng khám đông quá làm tôi mệt muốn chết"_Hoàng Thương gắp cho nàng đồ xào vào bát, rồi cô cũng ăn luôn vì làm việc quần quật sáng giờ, đói móc cả ruột -"Phòng khám là nhà của chị luôn phải không?"-"Đúng rồi! Tôi sống mình đó giờ quen rồi, tự dưng có em sống chung cũng vui. Chưa gì hết dọn ra phòng trọ nhỏ này"_Hoàng Thương vừa ăn vừa nói-"Chị còn độc thân hả?"-"Tôi ly hôn chồng cách đây 3 năm trước. Sau đó tôi mở phòng khám, sống mình tới giờ. Mà nói cái này đừng có kì thị tôi nha!"_Hoàng Thương buông bát đũa xuống rồi nhìn vào mắt nàng như mong chờ điều gì đó-"Hả?"_Nàng mở to mắt, chớp chớp đầy tò mò-"Tôi thích con gái...lấy chồng cũng do ép buộc"Nói tới đây, nàng chỉ biết cười-"Em cũng thích con gái...thai này là do em can thiệp khoa học"Hoàng Thương đầu rối như tơ vò, nghe nàng nói không hình dung nổi chuyện gì đang xảy ra. Cứ tưởng nàng có chồng rồi chứ, bị đuổi ra khỏi nhà. Hóa ra không phải vậyNhìn Hoàng Thương đang chưa load kịp, nàng mới nhẹ nhàng giải thích chuyện của mình. Vài lời thì cũng tạm hiểu, mà cũng đồng thời tức giận. Con người trong câu chuyện kia quá đáng, gặp người đó chắc cô xông vào quýnh nhau luôn quáNói qua lại, Tần Lam mới biết Hoàng Thương đã có người yêu, đã yêu nhau được 1 năm. Nửa kia cũng là Bác sĩ nhưng là một bác sĩ sản phụ khoa. Nàng nhìn tấm ảnh có hình người kia, trầm trồ. Thì ra, mây tầng nào gặp gió tầng ấy là có thật, hai người này ai cũng giỏi hết. Đều là bác sĩ, cũng đi du học rồi về Bắc Kinh
***
Bà Hoàng Thương bả tẻn tẻn :)))
***
Bà Hoàng Thương bả tẻn tẻn :)))