[BHTT] [Lôi Lam] Sau tất cả, vẫn là em

Chương 4: Áp lực



Buổi cơm hồi nảy, nàng đã gọi cô khan cả cổ mà chẳng đáp lại một tiếng, cứ ru rú ở trong phòng. Nàng lên gõ cửa, gõ không nghe thì nàng mở, có cái chi thì dù sao cũng ở chung nhà. Không lẽ chỉ vì chuyện này mà cô đánh nàng, mà đánh thì thôi chứ biết sao giờ. Thương quá phải chịu

-"Em ...đói... không?"_Vặn tau nắm cửa, nàng bước vô khẽ hỏi, giọng nàng lo lắng, lắp bắp

-"Ai cho cô vào?"

-"Vậy thì xin lỗi....chị không biết"_Nàng khép cửa lại, giờ mới thấy có một cái bảng được treo trước cửa phòng

Không phận sự miễn vào

Hình như nó xuất hiện từ lúc nàng bị cô quát, đuổi ra khỏi phòng thì phải. Sự xuất hiện của nàng, lại có thêm một người khó chịu. Tần Lam cắn răng, có đau cũng không được khóc, khóc cũng làm ăn được gì còn bày ra cái vẻ mặt yếu đuối đó ai mà không khó chịu được

Khi bà rời đi, không khí trong nhà lại trở về trạng thái ban đầu, nó nặng nề đến mức Tần Lam không biết làm gì chỉ biết bất lực ngồi trên ghế sô pha. Nàng xem chương trình được phát sóng trên đài truyền hình, nó khá hài hước. Nàng vẫn không cười nổi, đôi mắt ưu sầu, chứa biết bao nhiêu nổi khổ kể ra không hết

...

Tân Chỉ Lôi nhìn đống đồ được xếp ở tủ quần áo, cô lạnh lùng nhìn nó rồi tiến tới không chút do dự mà gom hết, ném nó ra khỏi phòng mình. Đáng lẽ ra căn phòng này vô cùng ấm cúng, nếu như Tần Lãng cưới cô. Cùng cô đồng hành suốt thời gian còn lại của quãng đời người

Quần áo, vật dụng cá nhân, tất cả đều bị cô ném mạnh xuống sàn. Tiếng vang lớn của đồ đạc chạm đất vang khắp căn nhà, nhưng cô không quan tâm

Tần Lam đang dọn dẹp dưới bếp, nghe tiếng động liền vội vã chạy lên. Khi nàng bước vào phòng ngủ, cảnh tượng trước mắt khiến nàng chết lặng

Tân Chỉ Lôi không thèm ngẩng đầu, giọng nói lạnh lùng vang lên:

-"Tôi không muốn chị ở đây nữa. Từ giờ, phòng này không còn chỗ cho chị"

-"Chỉ Lôi..."_Tần Lam run rẩy nói, đôi mắt đã bắt đầu ngấn nước. -"Chị đã làm gì sai? Nếu em không thích chị, em cứ nói, nhưng đừng đối xử với chị như thế"

Tân Chỉ Lôi bật cười, nhưng trong giọng cười ấy chỉ có sự khinh miệt, cô mở miệng quát lớn

-"Chị còn hỏi tôi lý do sao? Chị không thấy việc ép buộc tôi cưới chị là đủ sai lầm à? Hay chị muốn tôi phải liệt kê tất cả những gì chị đã làm?"

Tần Lam im lặng, đôi vai khẽ run. Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói nghẹn ngào vẫn lộ rõ sự yếu đuối

-"Chị không muốn ép buộc em. Chị chỉ muốn... muốn chăm sóc em, vì chị yêu em"

-"Yêu?"_Tân Chỉ Lôi nhếch môi, ánh mắt đầy mỉa mai

-"Chị gọi việc giả vờ tốt đẹp trước mặt mẹ tôi là yêu? Chị nghĩ tình yêu của chị có thể khiến tôi thay đổi suy nghĩ à? Đừng tự làm mình buồn cười như vậy, hài hước vậy?...Tôi nghĩ chị nên làm một diễn viên"

Tần Lam cúi đầu, nước mắt rơi lã chã. Nàng không thể nói thêm lời nào nữa

-"Đừng khóc nữa"_Tân Chỉ Lôi lạnh lùng ra lệnh

-"Nếu chị khóc để lấy lòng thương hại của tôi, thì tôi nói luôn, vô ích. Phòng ngủ này không chào đón chị. Phòng chứa đồ dưới tầng là nơi phù hợp hơn với chị"

Nói xong, cô quay người, bước ra khỏi phòng, để lại Tần Lam đứng đó giữa đống đồ đạc. Tần Lam lặng lẽ thu dọn đồ, từng món từng món, rồi mang xuống căn phòng chứa đồ lạnh lẽo ở tầng dưới. Đó là một căn phòng nhỏ, chỉ vừa đủ để đặt một chiếc giường đơn cũ kỹ và vài món đồ lặt vặt. Nàng ngồi xuống mép giường, ánh mắt thất thần nhìn khoảng không trước mặt

Đêm khuya, khi mọi thứ chìm vào tĩnh lặng, Tần Lam không thể ngăn được nước mắt. Nàng khóc nấc lên, tiếng khóc như xé lòng, vang vọng trong căn phòng chật hẹp.

Nàng tự hỏi mình

"Tại sao mình lại đồng ý thế thân? Tại sao mình lại chấp nhận đau khổ để yêu một người không hề yêu mình?"

Nhưng dù có hỏi bao nhiêu lần, nàng cũng không thể tìm được câu trả lời. Bên ngoài, gió đêm Bắc Kinh thổi qua khe cửa, mang theo cái lạnh buốt đến tận tim gan. Tần Lam chỉ có cái chăn mỏng nhỏ, cơ thể cũng không đắp được hết, chỗ rách chỗ lành. Nàng chỉ biết ngao ngán, túi chỉ còn mấy trăm tệ mà cô cho mấy ngày trước. Không biết đủ mua cái chăn mới không?

....

Ánh sáng chiếu qua khung cửa sổ của phòng chứa đồ cũ kỹ, nàng ngồi trên mép giường, đầu nặng trĩu đầy mệt mỏi. Cả đêm qua nàng không tài nào ngủ được, cứ ám ảnh từng lời trách móng và nổi đau của bản thân khiến nàng không ngủ cả đêm

Khi nàng nghe tiếng trên đầu xột xoạt, cô đã dậy và chuẩn bị đi làm. Nàng lúc này không dám bước ra ngoài, sợ đối diện với sự lạnh nhạt của đối phương dành cho mình. Ánh mắt cô lúc nào cũng một vẻ lạnh lùng, sắt đá, thà nói rằng như thể nàng ôm một tảng băng không thể nào tan giữa cái lạnh của Bắc Cực

Tiếng cửa chính đóng sầm lại, và tiếng xe của cô báo hiệu rằng con người kia đi làm. Lúc này, nàng mới có thể đứng dậy, chân nặng nề bước ra đi đến bếp, nàng không thấy đói mà chỉ thấy mệt mỏi. Nàng ngồi xuống ghế, rót một chút nước uống cho đỡ khô cuống họng, rồi lại ôm đầu mình

Nàng gục xuống bàn ăn, đôi tay ôm lấy đầu. Áp lực từ cuộc hôn nhân đầy giả dối này, những tổn thương mà nàng phải chịu đựng, cùng tình cảm vô vọng dành cho Tân Chỉ Lôi khiến nàng cảm thấy nghẹt thở

Nước mắt không còn rơi nữa, có lẽ vì nàng đã khóc quá nhiều vào đêm qua. Giờ đây, chỉ còn lại sự trống rỗng. Tần Lam tự hỏi bản thân

Đến khi nào mình mới có thể thoát khỏi nỗi đau này? Đến khi nào Chỉ Lôi mới có thể nhìn nhận tình cảm của mình?

Nhưng nàng biết, câu trả lời rất xa vời, thậm chí có thể không bao giờ tồn tại

Cả buổi sáng trôi qua trong sự mệt mỏi. Tần Lam chỉ có thể chợp mắt một chút khi đã chắc chắn rằng Tân Chỉ Lôi sẽ không về nhà vào giờ này. Nàng nằm trên sofa, cơ thể rã rời, nhưng tâm trí vẫn không ngừng nghĩ đến hình bóng của người mình yêu

Giấc ngủ đến với nàng chậm rãi, nhưng cũng không êm đềm. Trong mơ, nàng thấy Tân Chỉ Lôi đứng cách nàng rất xa, ánh mắt lạnh lùng như đêm qua. Nàng cố gắng gọi tên cô, nhưng không cách nào chạm tới. Một lần nữa, Tần Lam giật mình tỉnh dậy, lòng trĩu nặng

Nàng mệt mỏi thở dài, tự nói với chính mình

"Dù sao, đây là con đường mình đã chọn... mình phải chịu đựng thôi"

●●●

Ba năm trôi qua trong sự lặng lẽ và chịu đựng, Tần Lam vẫn sống dưới danh nghĩa vợ của Tân Chỉ Lôi, nhưng trong lòng nàng biết, khoảng cách giữa hai người chưa từng thu hẹp. Nàng vẫn cố gắng chăm sóc cô bằng tất cả tình yêu và lòng kiên nhẫn của mình, dù cô chẳng bao giờ đáp lại

Ngày hôm đó, khi Tần Lam đang dọn dẹp trong bếp, nàng nghe thấy tiếng cười hiếm hoi của Tân Chỉ Lôi vọng ra từ phòng khách. Hiếu kỳ, nàng đi ra ngoài thì thấy cô đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm điện thoại, giọng nói không giấu được sự vui mừng

-"Thật sao? Khi nào về?"_Tân Chỉ Lôi hỏi, ánh mắt sáng lên như ánh nắng đầu xuân.

Giọng cô vui vẻ đến mức Tần Lam không thể không chú ý. Tim nàng đập mạnh, nhưng không phải vì niềm vui mà vì một linh cảm chẳng lành. Cô không bao giờ tỏ ra vui vẻ như vậy trước mặt nàng, chưa từng...

-"Tuần sau hả? Được rồi, cảm ơn cậu đã thông báo"

Câu nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào lòng Tần Lam. Nàng cố giữ bình tĩnh, nhưng trong đầu đã hiện lên một cái tên quen thuộc: Tần Lãng

Cô tính đã rất nóng nảy nhưng khi nghe cuộc gọi đó mọi thứ trở nên dịu dàng hơn. Sự dịu dàng đó, nàng chưa bao giờ cảm nhận từ phía cô

Tần Lam đứng đó, đôi tay run rẩy. Nàng cảm thấy cả thế giới như sụp đổ. Chị gái nàng, người mà nàng luôn phải nhường nhịn, người đã bỏ đi để theo đuổi giấc mơ ích kỷ của bản thân, giờ đây quay lại và lại một lần nữa giành lấy Tân Chỉ Lôi

Khi Tân Chỉ Lôi cúp máy, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Lam đứng đó. Ánh mắt lạnh lùng mà cô dành cho nàng như thường lệ, nhưng hôm nay lại thêm phần khó chịu

-"Chị nghe lén tôi à?"_Tân Chỉ Lôi hỏi, giọng đầy xa cách

Tần Lam lắc đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười, dù lòng đau như cắt

-"Chị không cố ý. Chị chỉ nghe thấy tiếng em cười nên ra xem..."

Tân Chỉ Lôi nhún vai, không buồn giải thích thêm

-"Chị không cần phải quan tâm. Là chuyện riêng của tôi"

Nói xong, cô quay người bước lên lầu, để lại Tần Lam đứng đó, lòng ngổn ngang cảm xúc. Nàng cảm thấy như mình đang quay lại điểm xuất phát, nơi mà chị gái nàng luôn là trung tâm của mọi thứ, và nàng chỉ là một cái bóng.

Tần Lam thở dài, lòng dấy lên một nỗi đau không thể nói thành lời. Nàng biết mình không có quyền trách cô, cũng không có quyền trách chị gái. Nhưng tận sâu trong lòng, nàng tự hỏi:

"Tại sao lại là chị ấy? Sau ngần ấy năm, tại sao trái tim em vẫn chưa từng nhìn về phía chị?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...