[BHTT] [Lôi Lam] Sau tất cả, vẫn là em
Chương 26: Một gia đình
Trải qua thời gian, bồi đắp thêm tình cảm, họ đã yêu nhau, bắt đầu một cuộc sống mới, tự do, vô lo vô nghĩ, nàng không vướng bận thị phi, không còn dáng vẻ đỏng đảnh kiêu ngạo như Tần Lãng năm ấy, Tần Lãng bây giờ là cô gái hiền lành, muốn sửa lỗi, mỗi năm đều sẽ đi theo các sư nghe giảng đạo, sống tốt làm việc tốt. Tình cảm đã đến mức sâu đậm, họ đều có cho nhau những suy nghĩ riêng. Nàng muốn tìm em gái Tần Lam, xin lỗi về chuyện quá khức cũng như cho em gái biết mình bình an, hiện tại cuộc sống đều tốt đẹpHiểu Tâm thì quay về nhà, tiếp tục cuộc sống bận rộn với công việc văn phòng, ngày ngồi công ty 8 tiếng rồi quay về nhà, nhưng giờ đâu nhà của cô lại có nàngTần Lãng là nhà, nhà chỉ cao 1m6, nặng 45kgVừa là nhà, vừa là vợBa mẹ cô ở nước ngoài, sinh sống ở đó còn cô vẫn ở đây, giờ lại càng thích ở đây gì nơi đây có nàng, có bình yên, có cả động lực để cô đi làm. Vẫn nhớ, mỗi lần đi làm về đều không muốn ở nhà, nhà không có ai, không có động lực. Tần Lãng đến bên cô, tiếp thêm động lực, ngôi nhà hiu quạnh lại có thêm tiếng cười, cóa thêm nàng vợ ở nhà chăm lo nội trợ, sau này họ sẽ có con. Nàng ở nhà chăm con, còn cô đi làm. Cuộc sống này ai cũng đều mơ ước....Sau khi rời khỏi căn nhà trên núi, Tần Lãng và Hiểu Tâm cùng nhau lên chùa cầu phúc. Trước tượng Phật trang nghiêm, nàng chắp tay cầu nguyện cho những điều tốt đẹp - cho sự bình an, cho tương lai không còn những lỗi lầm như quá khứHiểu Tâm đứng bên cạnh, nghiêng đầu nhìn nàng, rồi đột nhiên cười khẽ-"Chị cầu gì vậy?"Tần Lãng liếc cô một cái, không trả lời. Nhưng Hiểu Tâm đâu dễ bỏ qua, cô chắp tay nghiêm túc-"Con không chỉ cầu bình an mà còn cầu cả tình duyên. Nếu có thể, mong Bồ Tát cho con được ở bên người con yêu, cả đời không rời"Tần Lãng thoáng giật mình, nhưng Hiểu Tâm lại cười rạng rỡ, kéo tay nàng-"Chị đã quyết định đi rồi, vậy dọn đồ thôi. Tôi giúp chị!"Tần Lãng vẫn chưa kịp phản ứng thì Hiểu Tâm đã kéo nàng điMấy ngày sau, họ sắp xếp xong hành lý, đứng trước bậc thềm nhìn xuống con đường núi dài dằng dặc-"Chị thực sự không hối hận chứ?"_Hiểu Tâm hỏiTần Lãng nhìn về xa xăm, nơi thành phố Bắc Kinh nhộn nhịp đang chờ đợi. Nàng hít sâu một hơi rồi khẽ gật đầu-"Không hối hận"Lần này, nàng sẽ không chạy trốn nữaTrên chuyến bay về Bắc Kinh, Hiểu Tâm cười đắc ý:-"Chị có thấy trùng hợp không? Tôi cũng ở Bắc Kinh"Tần Lãng quay sang nhìn cô đầy bất ngờ-"Cái gì?"Hiểu Tâm chống cằm, cười tinh nghịch-"Chúng ta về cùng một nơi, vậy thì tốt rồi, chị không thể trốn tôi nữa đâu"Tần Lãng im lặng nhìn cô, cuối cùng bật cười. Nàng nghĩ, sau khi về Bắc Kinh, nàng không thể trốn khỏi Hiểu Tâm, cô sẽ tìm mọi cách bắt nàng về nhà. Bắt nàng về cung phụng cho cô, mà thôi dẫu sao hai người sớm thế nào cũng nên đôi, vợ chiều chồng một chút là ấm êm nhà cửa ngay. Tần Lãng đảo mắt nhìn sang cô, khẽ cười khổTrải qua biết bao nhiêu mối tình, kết quả lại dính vào cô gái dịu dàng có đôi khi ngốc nghếch. Nói đi nói lại, tính ra nàng lời đó ta, vừa có người chăm lo, vừa có người để mình tựa vào mỗi khi mệt mỏi, không còn dáng vẻ cô đơn ngày ngày chỉ biết đi hái thuốc, xuống núi rồi lại lên núi. Giờ đây, nàng đã có nhà, một bến đổ cho đời mình●●●Máy bay hạ cánh, Bắc Kinh đang gần trước mắt, dự định của Tần Lãng khi quay về đây là muốn chuộc lỗi lầm của mình ở quá khứ, có lẽ vết nhơ ấy đã làm nhiều người tổn thương. Quan trọng nhất, chính là Tần Lam, là người chị mà lại đi ranh đua với em gái, đẩy nàng vào đường cùng, thật sự rất day dứt. Cho nên, khi về đây, việc đầu tiên là tìm em gái và cả Tân Chỉ LôiChỉ mong hai người sẽ tha thứ cho nàngTần Lãng đứng trước cổng nhà Tần Lam và Tân Chỉ Lôi, lòng bàn tay siết chặt, hơi thở có phần nặng nề. Từ ngày bỏ đi đến nay, nàng chưa từng có ý định quay lại nơi này. Nhưng bây giờ, sau tất cả, nàng biết mình phải đối diện với quá khứ.Bấm chuông xong, nàng lùi lại một bước, cảm giác hồi hộp lan tràn. Cánh cửa từ từ mở ra, người xuất hiện là Tần LamÁnh mắt hai chị em chạm nhau, không ai nói lời nào. Dĩnh Chi từ bên trong chạy ra, thấy cô mình thì reo lên vui vẻ-"Cô Lãng!"Nhưng con bé nhanh chóng nhận ra bầu không khí giữa mẹ và cô không bình thường. Bàn tay nhỏ bé níu lấy tay áo Tần Lam, ngước đôi mắt trong veo lên nhìn.Tần Lãng hít sâu một hơi, rồi bất ngờ quỳ xuống trước mặt em gái mình-"Tần Lam, chị xin lỗi. Chị đã làm rất nhiều chuyện sai trái, làm tổn thương em, làm tổn thương cả Chỉ Lôi..."Giọng nàng khàn đặc, mang theo sự hối hận chân thành.Tần Lam thoáng sửng sốt, Dĩnh Chi cũng tròn mắt nhìn mẹ rồi lại nhìn côTiếng bước chân vang lên từ phía sauTân Chỉ Lôi vừa từ trong nhà bước ra, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt cô phức tạp. Không ai nghĩ rằng có một ngày, Tần Lãng - người từng kiêu ngạo, từng dùng đủ mọi thủ đoạn - lại quỳ xuống trước cửa nhà cầu xin tha thứ.-"Tần Lãng...cô ở đây làm gì?"_Giọng Tân Chỉ Lôi trầm thấp-"Thôi! Em nói chuyện đàng hoàng coi"_Nàng phụng phịu khi thấy chồng chưa gì đã nổi giận, dù hiết Tần Lãng đã làm rất nhiều chuyện nhưng giờ đây em nhìn vào ánh mắt chị lại cảm thấy lạ lẫm, không phải ánh mắt của quá khứ, ánh mắt hiện tại lại tình cảm, hiểu được chân lý cuộc sống. Điều gì khiến chị gái lại thay đổi như vậyTần Lãng không ngẩng đầu, chỉ tiếp tục nói-"Tôi đã sai. Tôi đã quá ích kỷ, quá cố chấp, đã làm những điều mà ngay cả bản thân tôi cũng không thể tha thứ. Tôi biết mình không có tư cách cầu xin em tha thứ, nhưng tôi vẫn muốn nói... tôi thực sự hối hận"Tần Lam nhìn người chị ruột của mình, lòng nàng dâng lên một cảm xúc phức tạpNăm xưa, nàng từng ngây ngốc tin tưởng, từng yêu thương chị mình vô điều kiện, nhưng rồi những gì Tần Lãng làm đã khiến trái tim nàng rạn nứt. Đến tận bây giờ, nàng vẫn không thể quên những tổn thương ấy.Dĩnh Chi níu lấy tay áo mẹ, giọng nhỏ nhẹ-"Mẹ ơi, tha thứ cho cô đi mà? Cô biết sai rồi..."Đứa trẻ ngây thơ không hiểu hết những chuyện người lớn từng trải qua, chỉ biết rằng mình không muốn thấy cô buồn, cũng không muốn mẹ giận cô. Tần Lam nhìn con gái, rồi lại nhìn Tần Lãng vẫn quỳ trên mặt đất. Cuối cùng, nàng thở dài một hơi, bước đến đỡ chị mình dậy.-"Chị đã biết sai, vậy thì hãy sống tốt. Nếu chị thực sự muốn chuộc lỗi, hãy để hành động chứng minh"Tần Lãng ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đỏ hoe.-"Được... chị sẽ chứng minh."Không còn nước mắt, không còn những lời thề non hẹn biển, chỉ còn lại một câu hứa đơn giản nhưng nặng tựa nghìn cân. Lần này, nàng thực sự muốn thay đổi, thay đổi vì muốn em gái - người thân cuối cùng của mình có một người chị tốt, thay đổi vì muốn cho em gái một tình cảm gia đình tốt, sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Tần Lam là người tổn thương nhất, ai cũng đều tổn thương cả nhưng theo lý của chị, em gái là người thiệt thòi nhấtHiểu Tâm nhìn Tần Lãng quỳ gối trước mặt em gái và Tân Chỉ Lôi, lòng cô nhói lên. Từ khi quen biết Tần Lãng, cô biết nàng là người kiêu hãnh, dù rơi vào đường cùng cũng chưa bao giờ cúi đầu trước ai. Nhưng giờ đây, trước mặt em gái, nàng lại không ngại từ bỏ tôn nghiêm, chỉ mong được tha thứHiểu Tâm không thể cứ đứng nhìn như vậyCô bước lên một bước, cúi người đỡ lấy Tần Lãng, nhưng nàng không chịu đứng dậy-"Chuyện đã qua rồi, từ giờ trở đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy"Lời nói của Hiểu Tâm vang lên rõ ràng, khiến mọi người đều bất ngờTần Lam nhíu mày-"Ý cô là gì?"Hiểu Tâm nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt chân thành mà kiên định-"Tôi biết những lỗi lầm Tần Lãng đã gây ra trước đây là không thể tha thứ ngay lập tức. Nhưng cô ấy đã thay đổi. Cô ấy không còn là người phụ nữ ích kỷ, chỉ biết toan tính nữa. Nếu cô ấy có làm gì sai, tôi sẽ chịu trách nhiệm, tôi sẽ thay cô ấy chuộc lỗi, thay cô ấy chăm sóc và bảo vệ gia đình này nếu cần"Tần Lãng kinh ngạc quay sang nhìn Hiểu Tâm. Nàng không nghĩ cô gái này lại sẵn sàng đứng ra bảo vệ mình như vậyTân Chỉ Lôi khoanh tay, khóe môi cong lên một nụ cười đầy ẩn ý: -"Cô chịu trách nhiệm? Nghĩa là cô và Tần Lãng bây giờ... là một đôi sao?"Hiểu Tâm không né tránh, cô mỉm cười-"Đúng vậy, tôi yêu cô ấy"Tần Lãng siết chặt tay, trái tim nàng đập mạnh. Bao năm qua, chưa từng có ai nói những lời như thế vì nàng. Tần Lam im lặng một lúc lâu, rồi thở dài-"Chỉ cần chị thật lòng muốn thay đổi, tôi sẽ không ngăn cản chị hạnh phúc. Nhưng hãy nhớ, đừng bao giờ làm tổn thương bất kỳ ai trong gia đình này thêm một lần nào nữa"Tần Lãng cúi đầu, giọng nàng khàn khàn-"Chị biết rồi... cảm ơn em!"Hiểu Tâm mỉm cười, nắm lấy tay Tần Lãng thật chặt●●●Tần Lam vừa quay người định bước vào nhà thì bất giác dừng lại. Nàng thoáng do dự, ánh mắt nhìn Tần Lãng và Hiểu Tâm một lúc lâu. Cuối cùng, nàng khẽ thở dài, quay đầu lại, giọng nói không còn lạnh lùng như trước-"Hai người vào nhà ăn cơm đi"Tần Lãng ngẩng phắt lên, không tin vào tai mình. Em gái nàng... thực sự mời nàng vào nhà sao?Tân Chỉ Lôi đứng bên cạnh khoanh tay, nhướn mày nhìn Tần Lam, sau đó nhếch môi cười đầy ẩn ý-"Tôi còn tưởng vợ sẽ không mời cơ đấy"Tần Lam lườm cô một cái, không nói gì thêm, xoay người đi vào trongHiểu Tâm vội đỡ lấy Tần Lãng, nhẹ giọng hỏi-"Chúng ta vào chứ?"Tần Lãng vẫn đứng ngây ra đó, ánh mắt nàng bỗng trở nên ướt át. Đã bao nhiêu năm trôi qua, nàng chưa từng nghĩ mình còn có thể bước vào căn nhà này với tư cách là người thân. Nàng nhìn cánh cửa trước mặt, rồi lại nhìn Hiểu Tâm, môi mấp máy nhưng không nói nên lờiHiểu Tâm mỉm cười, siết chặt tay nàng-"Đi thôi, đây là cơ hội của chị mà"Tần Lãng khẽ hít một hơi thật sâu, rồi cùng Hiểu Tâm bước qua cánh cửaBên trong, Tần Lam đã dọn sẵn bát đũa. Dĩnh Chi lon ton chạy ra, nhìn thấy Tần Lãng thì ngây người một lúc, sau đó ôm lấy chân Tần Lam-"Mẹ ơi, hôm nay nhà mình có khách à?"Tần Lam xoa đầu con gái, nhẹ giọng nói-"Ừ, dì đến thăm nhà mình"Dĩnh Chi chớp mắt nhìn Tần Lãng, rồi chạy lại kéo áo Tân Chỉ Lôi, nhỏ giọng thì thầm-"Có phải mẹ không còn giận dì nữa không?"Tân Chỉ Lôi bật cười xoa đầu con bé-"Chắc là vậy đấy"Bữa cơm hôm đó diễn ra trong bầu không khí có chút gượng gạo, nhưng cũng mang theo sự ấm áp hiếm có. Tần Lãng không dám tin, có một ngày, nàng lại được ngồi vào bàn ăn cùng em gái và gia đình của cô ấy như thế nàyĐôi mắt nàng đỏ hoe, nhưng không ai nói gì cả. Tất cả mọi người đều hiểu, quá khứ có thể đau thương, nhưng tương lai vẫn còn cơ hội để hàn gắnSau bữa cơm, Tần Lam và Tần Lãng ngồi trên ban công tầng hai, nơi có thể nhìn xuống khu vườn nhỏ phía sau nhà. Đèn đường hắt vào, tạo ra những cái bóng mờ ảo trên sàn gỗ. Không khí giữa hai chị em vẫn còn chút ngượng ngùng, nhưng không còn căng thẳng như trướcTần Lam chậm rãi cầm ly trà nóng, mắt hướng ra ngoài, giọng điềm tĩnh-"Những năm qua, chị sống thế nào?"Tần Lãng siết chặt hai tay trên đầu gối, im lặng một lúc lâu. Ánh mắt nàng phản chiếu chút đau thương, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng như gió thoảngTần Lam im lặng một lúc lâu. Gió đêm thổi qua, mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng. Nàng nhìn chị gái mình, lần đầu tiên cảm thấy Tần Lãng đã thay đổiTần Lãng khẽ cười, nhưng giọng nàng lại rất nhẹ-"Những năm qua, chị sống không tốt chút nào...."Tần Lam không đáp, chỉ lắng nghe-"Sau khi rời đi, chị mắc bệnh trầm cảm. Ban ngày chị vẫn có thể giả vờ bình thường, nhưng ban đêm, mọi thứ lại sụp đổ. Chị không ngủ được, không có động lực làm bất cứ điều gì. Chị từng nghĩ, nếu một ngày nào đó mình biến mất, có lẽ cũng chẳng ai quan tâm"Tần Lam siết chặt lòng bàn tay.-"Có lúc chị còn thử tìm đến rượu và thuốc an thần, nghĩ rằng nếu có thể ngủ mãi, có lẽ sẽ dễ chịu hơn. Nhưng rồi chị nhận ra, bản thân vẫn sợ chết, chỉ là không biết làm sao để tiếp tục sống"-"Chắc có thể đây là quả báo của chị! "Tần Lam hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh-"Vậy điều gì đã kéo chị trở lại?"Tần Lãng im lặng một lát rồi cười khẽ-"Hiểu Tâm"Nhắc đến cái tên ấy, ánh mắt nàng dịu đi một chút-"Cô ấy là người đầu tiên trong suốt nhiều năm qua không nhìn chị bằng ánh mắt thương hại hay xa lánh. Cô ấy cũng không hỏi chị về quá khứ, không ép chị phải giải thích. Chỉ đơn giản là ở bên cạnh, lặng lẽ giúp chị từng chút một. Lâu dần, chị nhận ra, có lẽ mình vẫn có thể sống tiếp"Tần Lam nhìn chị gái, trong lòng có chút phức tạpTần Lãng từng tàn nhẫn với nàng, từng làm tổn thương Tân Chỉ Lôi, thậm chí suýt chút nữa khiến gia đình họ tan nát. Nhưng giờ đây, nàng lại thấy trước mặt mình là một người phụ nữ đã mệt mỏi và đầy thương tíchTần Lãng sinh ra không thật sự xấu xa, do tác động bên ngoài ảnh hưởng đến người con gái không biết thế nào là vị đời, tác nhân bên ngoài không khác đó là ba mẹ của hai người. Tính ra họ nói nôm na rất toan tính, tham vọng, ích kỷ, bảo thủ. Lúc chị sinh ra, một kì tích với gia đình chỉ quay quanh việc bán buôn rau trồng, chị sinh ra mang lại may mắn cho gia đình. Ba mẹ hằng ngày bán mặt cho đất, bán lưng cho trời vậy mà chị đến, đúng mùa thua hoạch, phép màu liên tục xuất hiện. Họ làm ăn như diều gió, hổ mọc thêm cách vậy nên họ mới trân trọng chị, chiều chuộng chị quá mức, để cô gái ngay thơ bị vấy bẩn bẩn nước bùn hôi thối, biến chị thành một con người đầy tham vọng con toan tính. Con người từ khi sinh ra như một tờ giấc trắng, họ không hề xấu xaMột người từng đứng trên cao, giờ lại phải học cách làm lại từ đầuCuối cùng, Tần Lam thở dài-"Vậy chị định thế nào?"Tần Lãng khẽ cười-"Chị muốn thử sống một lần nữa. Vì Hiểu Tâm, cũng vì chính bản thân chị"Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, Tần Lam cảm thấy mình có thể tha thứ cho chị gái này. Không phải vì những lỗi lầm đã biến mất, mà vì nàng thấy được sự thay đổi thật sự từ con người ấyTần lam muốn mở lời, muốn thử ôm chị gái nhưng chưa kịp làm, bên dưới nhà nghe thấy tiếng keng keng, tựa như mấy chiếc nồi được va vào nhau, tạo ra âm thanh chói tai. Nàng tặc lưỡi, cơn nóng giận tràn lên tới đại não-"Chuyện gì vậy?!"-"Em không biết"Lúc sau, Dĩnh Chi ôm gấu bông chạy lên, gõ cửa phòng nàng gọi mẹ-"Mẹ Lam ơi! Mẹ Lôi với cô gì đó cự lộn kìa mẹ"_Dĩnh Chi rít lênNàng thở dài, chuyện này đảm bảo do Chỉ Lôi, lúc nào chồng nàng cũng vậy thích gây chuyện với người khác, đi đường thấy ai nhìn chằm chằm nàng một chút thôi, chồng nàng cũng dãy lên cho bằng được, có nàng ở đó chứ không cô nhào vào mắng người khác rồi-"Chúng ta đi xuống thử xem"_Tần Lãng nhìn nàng rồi nóiDưới nhà, không khí hoàn toàn trái ngược với sự trầm lắng trên lầu. Hiểu Tâm khoanh tay, tựa người vào ghế sofa, nhướng mày nhìn Tân Chỉ Lôi-"Cô lúc nào cũng bám theo Tần Lam như thế à? Có khi nào chị ấy bị cô làm phiền đến mức phát điên không?"Tân Chỉ Lôi cười khẩy, khoanh tay nhìn lại-"Cô thì hay rồi, bám dính lấy Tần Lãng, mới quen nhau được bao lâu mà đã theo về tận Bắc Kinh? Cô là gì của chị ta?"Hiểu Tâm nhướng mày-"Tôi là người yêu chị ấy, cô có ý kiến?"Tân Chỉ Lôi bật cười-"Tôi chẳng có ý kiến gì cả. Nhưng cô cũng đừng mong tôi tin tưởng cô ngay lập tức. Ai biết được, có khi cô cũng giống như Tần Lãng trước đây, chẳng đáng tin chút nào"Hiểu Tâm khoanh tay, ánh mắt sắc bén-"Vậy thì cô cứ chờ mà xem. Tôi không cần cô tin, chỉ cần Tần Lãng tin tôi là đủ"Tân Chỉ Lôi nhún vai-"Được thôi, nhưng nếu cô làm tổn thương chị ấy, tôi sẽ là người đầu tiên xử lý cô"Hiểu Tâm cười lạnh:-"Ồ, vậy thì nếu cô làm tổn thương Tần Lam, tôi cũng không ngại ra tay đâu"-"Còn lâu, tôi là người chồng tốt, chúng tôi còn có con. Tôi không làm tổn thương cô ấy, cô đừng mơ chuyện đó xảy ra"Hai người trừng mắt nhìn nhau, không ai chịu nhường aiĐúng lúc đó, Tần Lam và Tần Lãng từ trên lầu đi xuống, vừa nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Lam liền xoa trán, giọng bất lực-"Đủ chưa?"-"Hai người có thể yên bình với nhau một chút không?"Tân Chỉ Lôi ngay lập tức quay sang Tần Lam, giọng điệu lập tức mềm xuống-"Vợ xuống rồi à? Vợ đói chưa? Tôi đi lấy nước cho vợ uống nhé?"Hiểu Tâm thấy vậy thì cười khẩy-"Vừa nãy còn hung hăng lắm mà, giờ lại dịu dàng như thế sao?"-"À Không! Hóa ra là sợ vợ"Tân Chỉ Lôi liếc cô một cái:-"Cô thì biết cái gì? Tôi đang quan tâm vợ tôi, cô có vợ chưa mà hiểu?"Hiểu Tâm hừ một tiếng, quay sang Tần Lãng-"Chị, tôi cũng khát nước"Tần Lãng bật cười, kéo cô vào ghế ngồi-"Ngồi yên đi, lát nữa tôi rót cho"Không khí trong phòng khách dần trở nên nhẹ nhàng hơn. Dù có cãi nhau, nhưng có lẽ, đây cũng là một khởi đầu không tệ giữa Hiểu Tâm và Tân Chỉ LôiNhưngMột hồi, họ lại tiếp chục chí chóe với nhau, còn so tài ai là người có vợ đẹp nhất, xem vợ ai dịu dàng nhất. Tân Chỉ Lôi chề môi-"Đương nhiên là Tần Lam nhà tôi"-"Không! Là Tần Lãng của tôi"-"Không không! Là Lam nhà tôi"Tần Lam khoanh tay đứng một bên nhìn hai người kia tiếp tục đấu khẩu, cuối cùng không nhịn được nữa, nàng bước đến, thẳng tay nhéo tai Tân Chỉ Lôi một cái thật đau-"Em có im đi không hả?"Tân Chỉ Lôi ôm tai, mặt méo xệch-"Vợ! Sao lại nhéo em? Rõ ràng là cô ta khiêu khích em trước!"Hiểu Tâm ngồi bên cạnh, cười nhếch mép-"Ai bảo cô không biết nhịn, bị nhéo cũng đáng đời"Tân Chỉ Lôi trừng mắt với Hiểu Tâm-"Cô!"Nhưng chưa kịp phản công thì lại bị Tần Lam nhéo thêm cái nữa-"Còn nói nữa không?"_Nàng lạnh giọng hỏiTân Chỉ Lôi xụ mặt-"Không nói nữa! Không nói nữa mà!"Dĩnh Chi ngồi trên sofa nhìn mẹ lớn bị nhéo tai, không nhịn được cười toe toét, vỗ tay vui vẻ-"Mẹ lớn bị phạt rồi! Mẹ lớn bị phạt rồi!"Tân Chỉ Lôi quay sang con gái, giả vờ giận dỗi-"Dĩnh Chi! Con không bênh mẹ lớn mà lại cười sao?"Dĩnh Chi chớp chớp mắt, trèo xuống sofa chạy lại ôm lấy chân Tần Lam, cười hì hì-"Mẹ nhỏ là lợi hại nhất!"Hiểu Tâm ôm bụng cười sặc sụa-"Xem ra trong nhà này, cô chẳng có địa vị gì hết"Tân Chỉ Lôi thở dài, nhìn Tần Lam bằng ánh mắt ấm ức-"Vợ xem đi, ngay cả con gái cũng bắt nạt tôi"Tần Lam bật cười, xoa nhẹ đầu cô, giọng dịu lại-"Được rồi, đừng giận nữa. Lát nữa tôi nấu ăn cho em, chịu không?"Tân Chỉ Lôi lập tức gật đầu như gà mổ thóc-"Chịu! Rất chịu!"Dĩnh Chi cười khúc khích, Hiểu Tâm nhếch môi cười, còn Tần Lãng chỉ thở dài bất lực. Xem ra, trong nhà này, Tần Lam chính là người có quyền lực nhất!Hiểu Tâm vắt chân ngồi trên ghế, hai tay khoanh lại, ra vẻ oai phong nhìn Tần Lãng-"Tôi khát nước, rót cho tôi một ly đi"Tần Lãng liếc nhìn cô một cái, chậm rãi đứng dậy, nhưng thay vì đi rót nước, nàng lại bước đến bên Hiểu Tâm, bất ngờ vươn tay véo má cô một cái thật mạnhHiểu Tâm trợn tròn mắt, hét lên-"A! Đau! Tần Lãng! Chị bị gì vậy?!"Tần Lãng bình thản thu tay về, giọng nhàn nhạt-"Muốn uống nước thì tự đi mà lấy, tôi đâu phải người hầu của em"Hiểu Tâm ôm má, ấm ức nhìn nàng-"Sao chị có thể đối xử với tôi như vậy? Tôi đi theo chị lên núi, chăm sóc chị, còn nấu cơm cho chị ăn, thế mà bây giờ chị đối xử với tôi như thế này à?"Tân Chỉ Lôi ngồi bên cạnh không nhịn được bật cười, cô giơ tay lên vỗ nhẹ vào vai Hiểu Tâm-"Em nghĩ ai cũng dễ bắt nạt như tôi chắc? Em dám ra lệnh cho Tần Lãng, tôi còn tưởng em có bản lĩnh ghê gớm lắm chứ"Hiểu Tâm lườm cô một cái, rồi quay sang nhìn Tần Lãng với ánh mắt ai oán-"Chị không thương tôi nữa sao?"Tần Lãng khoanh tay, hơi nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên-"Thương thì có thương, nhưng không có chuyện để cô leo lên đầu tôi mà ngồi đâu"Dĩnh Chi ngồi bên cạnh cười khúc khích, vỗ tay nói-"Cô Hiểu Tâm thua rồi!"Hiểu Tâm tức đến nghiến răng, nhưng nhìn Tần Lãng lại không thể nào giận nổi, cuối cùng đành hậm hực đứng dậy tự đi rót nước. Tần Chỉ Lôi chống cằm nhìn theo bóng dáng cô ấy, lắc đầu cười nhẹ-"Cô ấy bị chị Lãng trị đến ngoan ngoãn luôn rồi"Tần Lãng nhún vai, giọng thản nhiên-"Ai bảo cô ấy bướng bỉnh quá làm gì?"-"Không có! Tôi đây là muốn tự hào vì vợ tôi hiền nhất"
***
Ụ à, 5 ng như cái chợ=)))
Anh em sẵn sàng đón fic mới chưa?
***
Ụ à, 5 ng như cái chợ=)))
Anh em sẵn sàng đón fic mới chưa?