[BHTT] [Lôi Lam] Sau tất cả, vẫn là em

Chương 17: Vị khách vô liêm sỉ



Khi cả hai về đến nhà, không khí im lặng bao trùm. Tân Chỉ Lôi và Tần Lam cùng bước qua cửa, nhưng dường như không ai tìm ra được lời nào để nói. Những gì vừa xảy ra quá nhiều cảm xúc, quá phức tạp, và cả hai đều không biết làm sao để bắt đầu

Tân Chỉ Lôi bỏ chiếc túi xách xuống bàn, tay vẫn hơi run rẩy. Cô ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn mơ màng về phía trước, không nói gì. Tần Lam đứng ở cửa, tay nắm chặt túi xách của mình, ánh mắt lướt qua cô, rồi lại nhanh chóng quay đi

Im lặng trôi qua một lúc, rồi Tần Lam chậm rãi tiến đến, ngồi xuống cạnh cô

-"Chúng ta không thể cứ im lặng như vậy mãi"_Nàng nói, giọng nhỏ nhẹ

Tân Chỉ Lôi quay lại nhìn nàng, sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt. Cô muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Cô đã tưởng rằng sẽ không bao giờ phải đối diện với những cảm xúc này nữa, nhưng giờ thì lại bị chúng cuốn đi

-"Em… em không biết phải nói gì với chị nữa"_Tân Chỉ Lôi thở dài, đầu cúi xuống

-"Mọi chuyện rối ren quá, em không biết phải làm sao"

Tần Lam im lặng một lúc rồi cất giọng, dịu dàng nhưng cũng đầy sự kiên nhẫn

-"Không sao, em không cần phải nói ngay bây giờ. Nhưng đừng để mọi chuyện giữ trong lòng. Nếu cần, tôi sẽ lắng nghe, sẽ không để em một mình"

Tân Chỉ Lôi ngẩng lên, mắt chạm vào mắt Tần Lam, nhìn thấy sự ấm áp trong đó, sự kiên nhẫn mà nàng dành cho cô. Cô chưa bao giờ cảm thấy mình được hiểu và chấp nhận như lúc này

Cô khẽ cười, dù trong lòng vẫn còn nhiều lo lắng, nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn

-"Em biết chị luôn như vậy… dù có bao nhiêu lần em làm sai, chị vẫn luôn đứng bên cạnh em"

Tần Lam cũng mỉm cười, lần này là nụ cười thật sự, không còn chút mệt mỏi hay giận dữ nào -"Vì tôi yêu em. Và tôi không muốn nhìn em chịu đựng một mình nữa"

Cả hai im lặng, nhưng sự im lặng này không còn nặng nề như trước. Nó giống như một sự thấu hiểu, một cái nhìn về phía nhau mà không cần phải nói thêm lời nào. Còn tương lai, dù chưa biết sẽ ra sao, nhưng ít nhất bây giờ, cô không còn cô đơn, phải lủi thủi một mình

Dĩnh Chi chạy đến gần, đôi mắt to tròn, ngây thơ nhìn Tân Chỉ Lôi. Cô bé đứng lại một chút rồi cất tiếng gọi:

-"Mẹ lớn!"

Tân Chỉ Lôi nhìn Dĩnh Chi, đôi mắt ngơ ngác, không hiểu vì sao con bé lại gọi mình như vậy. Tần Lam cũng quay lại nhìn con gái, rồi lại nhìn cô, không nói gì nhưng ánh mắt đầy bất ngờ và tò mò

-"Dĩnh Chi… con nói gì vậy?"_Tân Chỉ Lôi hỏi, giọng hơi run, như thể cô không tin vào những gì mình vừa nghe

Dĩnh Chi nhìn cô, đôi mắt ánh lên sự hồn nhiên

-"Mẹ lớn ơi, mẹ ngầu lắm lắm luôn"_Con bé cười khúc khích, đôi tay nhỏ xíu vươn lên ôm lấy cô

Tân Chỉ Lôi nhìn Dĩnh Chi trong im lặng, rồi quay sang nhìn Tần Lam. Trong đôi mắt nàng, có lẽ có một chút bối rối, nhưng cũng có sự chấp thuận

-"Chị… Chị có nghĩ là… con bé đã xem em như một phần trong gia đình mình không?"_Tân Chỉ Lôi hỏi, giọng thấp, như đang tự hỏi chính mình

Tần Lam mỉm cười, gật đầu nhẹ. -"Có lẽ vậy. Dĩnh Chi nhìn thấy em là người bảo vệ mẹ, người đã chăm sóc cả hai mẹ con. Con bé gọi em là ‘mẹ lớn’, có lẽ chỉ đơn giản vì em luôn bên cạnh chúng tôi"

Tân Chỉ Lôi cúi xuống, mỉm cười với Dĩnh Chi, trái tim đột nhiên cảm thấy ấm áp. Dù trước đây cô không nghĩ mình có thể có một vị trí quan trọng trong cuộc sống của nàng và con bé, nhưng giờ đây, lời gọi ấy khiến cô cảm nhận được sự thay đổi trong mối quan hệ của cả ba người

-"Cảm ơn con, Dĩnh Chi"_Cô nói, mắt ngấn lệ

-"Mẹ sẽ luôn bảo vệ con"

Dĩnh Chi ôm chặt lấy cô, khiến mọi căng thẳng trong lòng Tân Chỉ Lôi dịu đi. Cảm giác này thật mới mẻ, nhưng cũng rất ấm áp. Cô biết, dù thế nào, con bé luôn là một phần quan trọng trong cuộc đời cô, và cô cũng vậy, sẽ là một phần trong cuộc sống của Dĩnh Chi

-"Vậy thì, mẹ lớn sẽ luôn ở đây với con và mẹ Lam, đúng không?_Dĩnh Chi hỏi, giọng trẻ con nhưng cũng rất mong đợi

Tân Chỉ Lôi nhìn Tần Lam, rồi gật đầu, đáp lại con bé với nụ cười nhẹ

-"Đúng vậy, mẹ lớn sẽ luôn ở đây"

Cảm giác ấy, có thể nói, là một gia đình

Tân Chỉ Lôi nhìn Dĩnh Chi trong lòng, cảm nhận những cảm xúc mà cô đã giấu kín bao lâu nay. Đã lâu rồi, cô không nghĩ đến việc sẽ có thể hàn gắn những mảnh vỡ trong cuộc sống của mình. Nhưng nhìn thấy Tần Lam, nhìn thấy những gì nàng đã chịu đựng, cô bỗng hiểu rằng không thể cứ đứng nhìn cuộc sống của mình trôi qua trong im lặng

Cô quyết định, sẽ không để những sai lầm của quá khứ tiếp tục lấn át. Mặc dù nàng đã rời xa cô, nhưng tình cảm cô dành cho Tần Lam chưa bao giờ phai nhạt. Hôm nay, cô đã hiểu rằng mình không thể tiếp tục sống một cách thiếu vắng nàng. Cô muốn trở lại, muốn làm lại từ đầu, muốn hàn gắn mọi thứ, bắt đầu từ việc xây dựng lại mối quan hệ với Tần Lam

Dù cho con đường phía trước sẽ khó khăn, dù cho nàng có thể sẽ không tha thứ ngay lập tức, nhưng cô quyết định sẽ không bỏ cuộc. Tân Chỉ Lôi phải chứng minh cho Tần Lam thấy rằng cô đã thay đổi. Cô không thể sống thiếu nàng, không thể để nàng mãi sống trong cô đơn, và không thể để những sai lầm của quá khứ chia cắt họ thêm nữa

-"Chị…"_Cô nhẹ nhàng gọi, giọng nghẹn lại. Tần Lam quay lại, đôi mắt nàng nhìn cô, đầy sự cảnh giác, nhưng cũng có chút gì đó ngập ngừng

-"Em muốn sửa chữa, muốn bắt đầu lại từ đầu"_Tân Chỉ Lôi tiến lại gần, ánh mắt kiên định nhưng cũng đầy sự chân thành

-"Em sẽ không từ bỏ, sẽ không để mất chị lần nữa"

Tần Lam không nói gì, chỉ nhìn cô trong im lặng, ánh mắt nàng như chờ đợi một điều gì đó từ cô. Có lẽ là sự kiên nhẫn, có lẽ là sự cam kết, có lẽ là một lời hứa. Nhưng Tân Chỉ Lôi biết, mọi thứ không thể thay đổi ngay lập tức. Cô chỉ có thể làm từng bước một

Dĩnh Chi, như một cầu nối không ngừng, cũng vui mừng khi thấy họ đứng cạnh nhau, dù mọi thứ còn phức tạp, nhưng cô bé có thể cảm nhận được sự thay đổi, sự hòa hợp trong không khí.

Cô nhìn Tần Lam, thở dài một hơi, rồi khẽ cười

-"Chị, em sẽ tiếp tục cố gắng. Cho dù có bao nhiêu khó khăn, em vẫn sẽ cố gắng lấy lại chị"

Và đó, là khởi đầu mới của một hành trình, không chỉ của tình yêu, mà còn là của sự thay đổi

Còn một điều quan trọng nữa, Tân Chỉ Lôi biết Tần Lãng sẽ không bao giờ buông tha cho hai mẹ con nàng dễ dàng như vậy được. Ả ta lúc nào cũng có cho mình một nỗi tham vọng lớn, một khát khao chiếm hữu thứ mình muốn bằng bất cứ giá nào dù có đánh đổi ai đi chăng nữa

Nhưng ả bây giờ chưa thể làm gì, cô cho người âm thầm quan sát ả một thời gian nữa. Đã đụng đến gia đình nhỏ của cô, thì  không toàn vẹn đâu

Đêm đó, Tân Chỉ Lôi ngang nghiên leo lên giường của nàng không một lời báo trước rằng cô sẽ ngủ ở đây. Tần Lam không nghĩ cô ở đây nữa, dù sao hôm nay xảy ra cũng rất nhiều chuyện tốt nhất vẫn nên về nhà. Nàng ung dung bước ra khỏi phòng tắm, người vẫn còn đọng lại hơi nước âm ẩm, mùi sữa tắm ngan ngát tỏa hương khắp phòng

Nàng vẫn bình tĩnh ngồi lên bàn trang điểm, gỡ khăn đang quần tóc ướt của mình, bật công tắc. Bắt đầu sấy tóc, tiếng máy sấy đều đều không quá ồn, cũng chắc quá nhỏ. Tân Chỉ Lôi biết ngay, nàng thế nào cũng tắm vào giờ này, rất có hại cho sức khỏe. Cô buông câu nhắc nhở

-"Tối rồi...chị còn tắm...không tốt đâu"_Cô đang dỗ dành con đi vào giấc ngủ, nghe tiếng nàng sấy tóc thì bừng tỉnh, đỡ đầu Dĩnh Chi nhẹ nhàng đặt xuống gối

Tân Chỉ Lôi xoay qua, giật mình

Tần Lam cũng giật mình, tắt máy sấy đi, nàng hoài nghi. Bộ cô thích ở nhà nhỏ này lắm hả, đến đây là không chịu về nhà. Rõ ràng nhà cô thoải mái, to hơn gấp nhiều căn tồi tàn này

-"Em sao không về nhà?"

-"Em về nhà rồi chứ đâu? Đây là nhà"

-"Ai nói em? Đây là nhà?"

-"Bất cứ nơi đâu, có chị đều là nhà!"

Tần Lam cứng người, không biết nói thêm điều gì với con người miệng dẻo quẹo như kẹo mạch nha này. Tay nhấn công tắc, tiếp tục sấy tóc, không nói đến con người này nữa. Ở gần cô, nàng như cứng lại, không biết làm gì hay nói gì. Nếu có nói cũng nói không lại

-"Để em sấy tóc cho"

-"Ừm. Cảm ơn"

Tân Chỉ Lôi cầm lấy mái sấy tóc, chia tóc nàng ra từng phần nhỏ để sấy cho nhanh, đã khuya rồi gội đầu ban đêm vừa nguy hiểm lại không tốt cho sức khỏe. Tần Lam ngồi đó tận hưởng sự ưu ái đặc biệt của vị khách không mời mà đến, tóc nàng mấy chốc đã khô. Tân Chỉ Lôi hôn lên tóc của Tần Lam, mùi thơm bồ kết nhè nhẹ thoang thoảng dễ chịu làm cô say đắm như lạc vào một thế giới khác

-"Ừm...chị thay đồ đi! Quấn khăn như thế, em ngại"

-"Ngại? Mặt dày như em cũng biết ngại"

Tần Lam mở tủ quần áo, lấy đồ ngủ thay, chân bước vào phòng tắm. Sau khi bước ra, Tân Chỉ Lôi có chút ngạc nhiên, lại tò mò về Tần Lam. Tại sao, nàng có thể đẹp đến vậy, mái tóc xõa dài, mặc chiếc váy ngủ màu tím nhạt? Thử hỏi, sao mà kiềm lòng nổi đây

Cô bị cuốn hút bởi sự quyến rũ, sự dịu dàng của người mẹ một con, nàng dẫn luôn trái tim cô đi mất. Tần Lam quay người lại, đập vào mắt mình là cái con người chắn trước mặt. Mắt không chút đứng đắn như thể muốn vồ lấy nàng ngay lập tức

-"Em định làm gì? Tối hét lên đấy"

-"Ơ? Đã làm gì đâu, đã chạm vào đâu?"

-"Vậy thì tránh ra một bên"_Nàng lách sang một bên, bước lên giường nằm xuống

-"Ở nhà chị ăn mặc vậy đó ha? Dĩnh Chi còn nhỏ, không sợ sao?"_Tân Chỉ Lôi cũng bước theo, cô nằm phía sau lưng nàng

-"Con bé còn khen chị đẹp, sợ là sợ cái gì? Tôi cũng có sở thích của tôi mà"_Nàng thản nhiên trả lại, sợ cái gì chứ Dĩnh Chi còn lựa màu cho nàng mặc cơ mà, còn khen nàng đẹp

-"Đã gần 40 rồi...sở thích bận váy ngủ hai dây? Nghe khá thú vị"

Nàng chau mày, ý là đã châm chọc tuổi tác của nàng hay là chê nàng mặc cái này quá đỗi quá tuổi. Cũng đúng, nàng đã gần 40, ăn bận thế này cũng không hợp cho lắm. Nhưng nàng thích, nàng thấy nó đẹp, nàng cũng muốn như các cô gái trẻ ngoài kia, được ăn bận sexy, câu dẫn người khác

-"Em chê tôi già? Hay chê tôi ăn mặc không đúng tuổi?"_Nàng tức giận, hậm hực mà kéo chăn chùm kín người

-"Không phải! Ý em không phải là...."_Cô chưa kịp nói hết, nàng đã giận dỗi, chân còn cố ý muốn đạp cô xuống giường

Nàng nói vọng ra, cô sốc chăn ra, xem thử nàng có khóc không sao mà giọng cứ nghe như mèo nhỏ thế này. Hóa ra là nàng đã giận rồi, vợ cũ cô đã giận rồi!! Thấy đáng yêu làm sao ấy, làm cô muốn trêu hoài vậy luôn, muốn thấy khuôn mặt nhõng nhẻo này

-"Cút đi!"_Nàng bĩu môi, hai má phòng lên

-"Chị rất đẹp, chỉ là em hơi bất ngờ. Ý em là, sở thích này rất thú vị vậy nên chị mặc nó thường xuyên nhé! Để tôi đây còn ngắm"

-"Không có liêm sỉ!"

Chụt

Tân Chỉ Lôi hôn lên cái miệng nhỏ này, tưởng chừng nàng sẽ vui vẻ, ôm chằm lấy mình. Trong trí tưởng tượng là như vậy, thực tế thì bị nàng đá xuống giường, vì tội không xin phép mà dám cưỡng hôn người ta. Quá đáng

-"Đau quá...huhu"_Cô mở hí mắt xem Tần Lam thế nào, ai dè người này vẫn bình tĩnh ôm con đi ngủ. Suy nghĩ tinh nghịch lóe lên, giả bộ kêu lên

-"Xin lỗi, đứng lên xem nào"_Nàng giật mình, hồi nảy cũng đâu có đạp mạnh quá đâu, hay đạp rồi trúng ở đâu đó

Chụt

-"Tôi yêu chị! Từ nay về sau, chị cứ ở yên, để tôi yêu chị"

Nàng ngại ngùng, kéo chăn né tránh tình cảm của Tân Chỉ Lôi, không phải là nàng không còn yêu cô, thật chất là nàng chưa sẵn sàng bước vào mối quan hệ này nữa. Người thường nói, người không còn yêu nữa, họ máu lạnh vô tình, chuyện gì cũng nói ra được, chuyện gì họ cũng tàn nhẫn đến mức người khác còn phải thán phục. Nàng từng thấy dáng vẻ của cô lúc ấy, lúc vô tình nhất, tàn nhẫn nhất...

Chung quy lại, nàng không còn niềm tin vào bất cứ ai, kể cả các mối quan hệ khác

Ở công ty, vài người cũng từng theo đuổi nàng nhưng nàng chứ từng thấy sự chân thành ở trái tim họ mà chỉ cảm thấy họ nhất thời ngưỡng mộ nhan sắc của nàng, ngưỡng mộ ở độ tuổi này vẫn giữ cho nàng một body cân đối hay chỉ đơn giản họ cá cược với nhau. Công ty hay bất cứ đâu như xã hội thu nhỏ, họ bàn tán việc nàng là gái một con, họ nghĩ nàng bị chồng bỏ. Cũng đúng, bị bỏ thật nên nàng im đâu có dám cãi

Chưa từng nghĩ, nàng sẽ sinh đứa bé này ra. Có những suy nghĩ tiêu cực trong quá trình mang thai, nàng từng nghĩ. Kinh tế nàng không có, chỉ ở trong căn nhà trọ đơn sơ cũ kỹ, có mùi ẩm mốc và mấy mụ hàng xóm suốt ngày sứ sâm soi người khác. Bàn tán ra bàn tán vào khiến nàng áp lực không thở nổi, Hoàng Thương cũng đã quát mấy mụ đó, cho cái mỏ mấy mụ bớt bớt lại. Nhưng mỗi đêm, nàng đều nghĩ

Con chưa quá 3 tháng, có nên bỏ đi không? Dù sao, sinh ra cũng không có kinh tế vững để nuôi

Hoàng Thương  đều ra sức khuyên nhủ nàng bình tĩnh trở lại, suy nghĩ cho thật kĩ rồi mới đứa ra quyết định. Đúng thật, lương tâm của người mẹ không cho phép nàng bỏ Dĩnh Chi dù có gian nan thế nào, không phải nàng cũng vượt qua được đó sao? Sau cơn mưa trời lại sáng một lần nữa, dường như ông trời cho nàng cơ hội tiếp tục sống tiếp, cho nàng việc làm mới, cho nàng những thứ mà nàng mong muốn

Nàng có thể tự lo cho bản thân, lo cho con, không thiếu thốn thứ gì. Nghĩ, có tình yêu hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa, điều duy nhất hiện tại quan trọng là làm sao để Dĩnh Chi không thiệt thòi về tình cảm

Tần Lam không thể yêu một người không cho nàng được những gì mà nàng làm được

Cô cũng thế thôi, cô không làm được, nàng cũng sẽ không yêu đương với cô

-"Tần Lam...hãy tin em, cho em thời gian, em sẽ chứng minh tình yêu của mình"

-"Ngủ ngon nhé, tình yêu của em"

Tần Lam lúc này mới mở mắt, nhìn Dĩnh Chi đang ngủ no say, không biết trời đất gì. Con là hy vọng của nàng, là người đã giúp nàng vượt qua sóng gió tiếp tục sống. Hiếm khi, nàng thấy con mình vui vẻ đến vậy, thường thường Dĩnh Chi rất nguyên tắc giống hệt nàng, vậy mà vì Tân Chỉ Lôi mà phá vỡ nguyên tắc. Con bé không hay ăn sáng, nàng có ép cỡ nào cũng không ăn. Khi cô xuất hiện, con bé lại thích ăn sáng, ăn rất đủ bữa là đằng khác. Nếu cô có thể chăm sóc cho Dĩnh Chi, làm được những gì mình nói thì nàng sẽ bật đèn xanh cho cô
***
Đáng yêu quá đi=)))

Chương trước Chương tiếp
Loading...