[BHTT] [Lôi Lam] Sau tất cả, vẫn là em
Chương 13: Cua lại vợ cũ
Suy đi nghĩ lại, tình yêu của nàng dành cho cô đã không còn gì nữa, chỉ còn là cái nghĩa cuối cùng là cô gặp Dĩnh Chi vài lần. Đã là may lắm rồi...Vậy cô còn trách nàng vì sao hôm nay lại bỏ rơi cô? Tần Lam cười nhạt, ánh mắt lạnh như băng-"Người bỏ rơi ai trước, Tân Chỉ Lôi?"Câu hỏi ấy như một mũi tên lao thẳng vào tim. Tân Chỉ Lôi sững người, môi khẽ mím lại, bàn tay siết chặTần Lam siết chặt Dĩnh Chi trong vòng tay, đôi mắt u tối-"Ngày đó, chính cô đã đuổi tôi đi trong cơn mưa, không cho tôi một cơ hội giải thích. Tôi đã quỳ trước cô để cầu xin tha thứ, nhưng có từng nghĩ đến việc quỳ trước tôi chưa? Cô đau lòng vì bị phản bội, nhưng cô có nghĩ đến nỗi đau của tôi khi bị chính người mình yêu đuổi ra khỏi nhà giữa đêm tối không?"-"Còn nữa? Cô nghĩ lại đi, cô chà đạp tình yêu của tôi thế nào? Bộ dạng thảm hại của tôi chắc làm cô và Tần Lãng hả hê lắm đúng không? Tôi nói cho cô biết, cả đời này tôi hận nhất là hai người, hận nhất là Tần Lãng"-"Hận sau Tần Lãng là cô đó Tân Chỉ Lôi!"-"Cô nhớ không? Bao giờ cô để tôi ăn cơm được yên ổn không? Tôi sai lầm khi thay thế Tần lãng lấy cô...cuộc đời này! Tần Lam sai nhất là lấy cô và trao trái tim mình cho một kẻ chẳng biết trân trọng người khác. Nhớ lại đi, cô có bao giờ...hiểu cảm giác ăn cơm chan nước mắt chưa?"-"Cô luôn nghĩ mình đúng...Ba mẹ từ nhỏ yêu Tần Lãng, cả chồng tôi cũng yêu Tần Lãng...Tôi có cái gì đâu? Phận tôi được mấy ai yêu thương?"-"Tôi chỉ có duy nhất mình cô để nương tựa vậy mà cô đuổi tôi đi không thương tiếc? Cô ác với tôi quá...thật sự rất ác"Tân Chỉ Lôi không thể đáp lại ngay. Ký ức năm đó như một cơn ác mộng hiện về. Cô nhớ mình đã tuyệt vọng thế nào, đã hận thế nào, nhưng lại quên mất rằng, chính cô là người đẩy Tần Lam điTần Lam nhìn thấy sự dao động trong mắt cô, cười khẽ-"Bây giờ cô nói không bỏ cuộc? Tân Chỉ Lôi, cô có tư cách đó sao?"-"Cô nghĩ tôi dễ dàng sao? Mơ đi"Tân Chỉ Lôi càng siết chặt tay, trái tim đau nhói. Cô muốn nói gì đó, nhưng tất cả lời biện minh đều trở nên vô nghĩa trước lời của nàngDĩnh Chi ngước mắt nhìn mẹ, rồi lại nhìn Tân Chỉ Lôi, bàn tay nhỏ bé níu lấy tay áo côLời nói khiến Tân Chỉ Lôi như bị giáng một đòn nặng nềCô nhìn Tần Lam, ánh mắt dần trở nên sâu lắng hơn. Không còn là sự bồng bột muốn giành lại, mà là sự day dứt, hối hận thật sựCô hạ giọng và nói-"Xin lỗi"-"Có ích gì?"Tần Lam chưa kịp phản ứng thì đã bị Tân Chỉ Lôi kéo mạnh vào lòng-"Ưm..."Nàng mở to mắt, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đôi môi nóng bỏng của cô đã áp xuống. Một nụ hôn mang theo bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu hối hận, bao nhiêu khát khao dồn nén những năm nayTần Lam giãy giụa theo bản năng, nhưng bàn tay cô lại siết chặt lấy eo nàng, không để nàng có cơ hội chạy đi-"Buông ra!"_Tần Lam nghẹn ngào, giọng run rẩyNhưng Tân Chỉ Lôi không buông, thậm chí còn hôn sâu hơn-"Tôi xin lỗi..."_Cô thì thầm giữa nụ hôn, hơi thở nặng nề-"Tôi không muốn mất chị nữa..."Tần Lam như bị rơi vào vòng xoáy cảm xúc. Một mặt nàng muốn đẩy cô ra, muốn hét lên vì những tổn thương năm xưa, nhưng mặt khác, trái tim lại đập loạn nhịp theo từng cử chỉ của đối phương. Cuối cùng, nàng cắn mạnh vào môi đối phương-"A..."_Tân Chỉ Lôi đau điếng, buộc phải buông nàng raTần Lam thở hổn hển, đưa tay lau môi, ánh mắt đỏ hoe đầy phẫn nộ-"Tân Chỉ Lôi, cô nghĩ một nụ hôn là có thể xóa bỏ tất cả sao?"Tân Chỉ Lôi nhìn nàng-"Tôi không nghĩ như vậy... Nhưng tôi biết mình không thể tiếp tục trốn tránh nữa. Tôi yêu chị lắm..."Tần Lam cười lạnh, ôm chặt Dĩnh Chi vào lòng-"Muộn rồi"Nói xong, nàng quay lưng bỏ đi, để cô dâng lên nỗi bất lực một mình. Xung quang bắt đầu không còn yên tĩnh nữa, là sự ồn ào và đông đúc của bệnh viện, kéo cô ra khỏi dòng hồi tưởng của lời thú tội●●●Tân Chỉ Lôi đứng lặng giữa công viên, nhìn bóng lưng Tần Lam khuất dần. Cô đưa tay lên chạm vào môi mình - vẫn còn vương chút vị máu từ vết cắnCô cười khẽ, nụ cười ấy đầy chua xót-"Muộn rồi sao?"_Cô lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên một tia kiên địnhTần Lam ôm chặt Dĩnh Chi, trái tim rối loạnNụ hôn đó như một cơn sóng mạnh mẽ đánh thẳng vào những lớp tường nàng đã xây dựng suốt bao năm qua-"Mẹ ơi, cô Chỉ Lôi thương mẹ lắm hả?"Giọng nói non nớt của Dĩnh Chi khiến nàng khựng lại-"Không có đâu, con đừng nghĩ linh tinh"-"Nhưng mà... lúc nãy cô ôm mẹ giống như trong phim mà con hay xem đó!"Tần Lam bật cười bất lực-"Con nít không được xem phim nhiều"Dĩnh Chi phụng phịu, dụi đầu vào vai nàng-"Nhưng mà con thích cô Chỉ Lôi lắm..."Tần Lam siết nhẹ cánh tay, không trả lời...Vài ngày sau, Tần Lam đưa Dĩnh Chi đến trường mẫu giáo như thường lệ. Nhưng vừa ra khỏi cổng trường, nàng bất ngờ bắt gặp Tân Chỉ Lôi đang đứng chờ sẵnTần Lam lập tức quay người định bỏ đi-"Tần Lam, nếu chị bước thêm một bước nữa, tôi sẽ hôn chị ngay giữa đường đấy"Giọng cô trầm thấp, nhưng lại đầy uy hiếpTần Lam cứng người lại-"Điên, cút ra"Tân Chỉ Lôi bước đến gần, nhìn thẳng vào mắt nàng-"Tôi không tin chị không còn chút tình cảm nào với tôi"Tần Lam cười nhạt-"Cô quá tự tin rồi"Tân Chỉ Lôi cúi xuống, ghé sát tai nàng, giọng khẽ như gió thoảng -"Vậy sao lúc tôi hôn chị, chị lại run?"Tần Lam giật mình, vội quay mặt đi-"Cút đi, tôi không muốn gặp cô nữa"Tân Chỉ Lôi cười nhẹ, nhưng không rời đi-"Không gặp cũng được. Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc đâu"Nói xong, cô xoay người rời đi, để lại Tần Lam đứng đó, lòng dậy sóng●●●Tân Chỉ Lôi ngồi trên ghế sofa, nhìn ly cà phê đen trên bàn, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ýTần Lam, chị nghĩ có thể trốn tôi cả đời sao?Cô đã bỏ lỡ nàng một lần, nhưng lần này, cô sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa. Cô vạch ra cho mình kế hoạch với lòng quyết tâm cua lại vợ cũ của mìnhBước 1: Thân thiết với con gái trướcHôm sau, Tân Chỉ Lôi xuất hiện trước cổng trường mẫu giáo của Dĩnh ChiDĩnh Chi vừa nhìn thấy cô đã vui vẻ chạy đến-"Cô Chỉ Lôi!"Cô cúi xuống bế con bé lên, nhẹ nhàng hỏi-"Mẹ con dặn không được đi với người lạ, vậy sao lại đến ôm cô thế này?"Dĩnh Chi cười hì hì-"Tại vì con thích cô mà!"Tân Chỉ Lôi giả vờ suy nghĩ-"Vậy nếu mẹ con không thích cô thì sao?"Dĩnh Chi lập tức bĩu môi-"Mẹ thích cô lắm, chỉ là mẹ giấu thôi!"Tân Chỉ Lôi bật cười, xoa đầu con bé-"Vậy sao? Xem ra cô phải cố gắng hơn rồi"Bước 2: Tiếp cận vợ cũTối hôm đó, Tần Lam vừa tan làm về thì đã thấy Tân Chỉ Lôi đứng trước cửa nhà mình-"Cô tới đây làm gì?"Tần Lam nhíu màyTân Chỉ Lôi nhún vai, giơ túi thức ăn trong tay-"Tôi nhớ chị từng nói thích ăn lẩu, nên mua đồ về nấu cho chị"Tần Lam khoanh tay, lạnh giọng: -"Cô nghĩ chỉ cần một bữa ăn là có thể bù đắp được mọi chuyện sao?"Tân Chỉ Lôi thản nhiên bước vào nhà, tự nhiên như đang ở nhà mình-"Không bù đắp được một bữa thì tôi sẽ nấu hai bữa, ba bữa, cả đời cũng được."Tần Lam: "..."Dĩnh Chi vỗ tay-"Yeahhh! Hôm nay có lẩu ăn rồi!"Tần Lam bất lực nhìn con gái, cuối cùng cũng thở dài-"Tùy cô"Tân Chỉ Lôi cười nhẹ, được một điểm rồi nhéBước 3: Khiến nàng rung động lạiSau bữa tối, Tần Lam định dọn dẹp thì bị Tân Chỉ Lôi kéo lại-"Tôi làm"_Cô giành lấy chén bát, đẩy nàng ra sofaTần Lam nhìn cô bận rộn trong bếp, có chút thất thầnHình ảnh này... có chút quen thuộcGiống như những năm tháng trước đây, khi cô thường hay lủi thủi ăn mì vào ban đêm, nàng thấy dáng vẻ cô rửa từng cái chén, vụng về nhưng khá đáng yêuLòng nàng khẽ dao độngBước 4: Tạo ra một tình huống "vô tình" gần gũiTối hôm đó, Tân Chỉ Lôi định ra về thì trời mưa lớn. Hình như ông trời đang phù hộ cô thì phảiDĩnh Chi vui vẻ-"Vậy cô Chỉ Lôi ngủ lại đi!"Tần Lam liếc nhìn con gái, còn chưa kịp phản đối thì Tân Chỉ Lôi đã lên tiếng-"Nghe con gái nói kìa, chị nỡ từ chối không?"Tần Lam: "..."Được lắm, Tân Chỉ LôiTối hôm đó, Tân Chỉ Lôi nằm trên sofa, nhưng nửa đêm lại nghe tiếng động nhỏ từ phòng ngủCô rón rén bước vào, thấy Tần Lam ngồi trên giường, ôm đầu, trông có vẻ khó chịu-"Chị sao vậy?"Tần Lam cau mày-"Đau đầu"Không nói nhiều, Tân Chỉ Lôi liền leo lên giường, ân cần xoa bóp thái dương cho nàng. Tần Lam ban đầu muốn tránh, nhưng cảm giác ấm áp từ đôi tay cô khiến nàng dần thả lỏngMột lúc sau, nàng lẩm bẩm-"Cô định cua lại tôi thật à?"Tân Chỉ Lôi cúi xuống, giọng trầm khàn-"Ừ, không chỉ cua lại, mà còn muốn cưới lại chị lần nữa"Tần Lam mở mắt, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của côTrái tim nàng... lỡ nhịp...Đêm khuya, ngoài trời vẫn mưa rả rích. Tân Chỉ Lôi nằm trên sofa, lăn qua lăn lại mãi vẫn không ngủ được. Cô ngước nhìn trần nhà, khẽ thở dài. Tân Chỉ Lôi bước xuống sofa, nhón chân nhẹ nhàng đi không gây ra tiếng độngPhòng ngủ của Tần Lam cách đây không xa, ánh đèn ngủ bên trong vẫn chưa tắt. Cô biết nàng cũng chưa ngủ-"Mẹ ơi, cô Chỉ Lôi có phải ba của con không?"Giọng Dĩnh Chi đột nhiên vang lên, nhỏ nhưng đủ để người ngoài phòng nghe thấy. Tần Lam cứng người, có lẽ không ngờ con gái lại hỏi như vậy-"Sao con lại nghĩ vậy?"-"Tại vì cô thương mẹ mà! Lại còn nấu cơm, chăm mẹ nữa!"_Dĩnh Chi đáp ngây thơTần Lam bật cười, nhưng giọng có chút nghẹn lại-"Không phải đâu, cô ấy chỉ là bạn của mẹ thôi"-"Nhưng mẹ khóc vì cô mà..."_Dĩnh Chi thì thầmTân Chỉ Lôi sững sờCô im lặng hồi lâu, sau đó đứng dậy, bước đến gõ cửa phòng ngủ...Tần Lam mở cửa, thấy Tân Chỉ Lôi đứng đó, ánh mắt cô sâu thẳm-"Sao cô chưa ngủ?"Tân Chỉ Lôi không trả lời mà hỏi ngược lại-"Chị còn nhớ không? Trước đây, mỗi khi trời mưa, tôi ôm chị ngủ..."Tần Lam khựng lại, nhớ về quá khứ. Đúng vậy, khi những đêm mưa thế này, cô luôn ôm chặt nàng, vì nàng sợ tiếng sấm. Nhưng mà...đó là nàng mặt dày nài nỉ, chứ làm sao mình lại có cái đặc quyền như thế chứ? Nhớ lại, trông nàng thật buồn cười, yêu mà phải cầu xin người ta yêu lại mìnhCô nhẹ giọng tiếp tục-"Tôi vẫn chưa quên đâu, còn chị thì sao?"Tần Lam cúi đầu, bàn tay khẽ siết lại-"Tôi quên rồi!"-"Năm đó là do tôi mặt dày cầu xin cô..giờ thì không rồi"Tân Chỉ Lôi nắm lấy tay nàng-"Cô đừng như vậy, tôi mệt lắm"Tân Chỉ Lôi bất ngờ tiến lên, ôm lấy nàng-"Vậy để tôi ôm chị ngủ một lần này thôi, được không?"Tần Lam giật mình, định đẩy ra nhưng cuối cùng lại không làm được. Cảm giác này... quá đỗi quen thuộcSau một hồi im lặng, nàng thở dài-"Chỉ một lần này thôi"...Đêm đó, hai người ngủ chung trên giườngTân Chỉ Lôi cẩn thận kéo chăn đắp cho nàng, sau đó vòng tay ôm lấy eo nàng từ phía sauCô khẽ nói-"Ngủ ngon nhé, vợ cũ của tôi"Tần Lam không trả lời, nhưng hàng mi khẽ run lên...Nửa đêm, căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổTần Lam đang ngủ say trong vòng tay ấm áp của Tân Chỉ Lôi thì bỗng nhiên cảm giác có gì đó động đậy bên cạnh. Nàng khẽ mở mắt, thì ra là con của nàng đã giật mình tỉnh giấc. Cơn buồn ngủ làm nàng không mở mắt nỗi, lấy tay dỗ dành con-"Mẹ ơi… Con đói…"Giọng nói non nớt của Dĩnh Chi vang lênTần Lam mơ màng mở mắt, thấy con gái đang dụi dụi mắt, bò lên giường, miệng lí nhí-"Con muốn ti mẹ…"Tân Chỉ Lôi cũng bị đánh thức, theo phản xạ ngồi dậy. Nhìn thấy Dĩnh Chi, cô có chút ngơ ngác
-"Bé con, lớn vậy rồi còn bú sao?"Dĩnh Chi bĩu môi-"Con buồn ngủ mà… chỉ ti một chút thôi…"Tần Lam bật cười, kéo con gái vào lòng, vỗ nhẹ lưng dỗ dànhTân Chỉ Lôi nhìn cảnh này, khóe môi bất giác cong lênCô vươn tay vuốt nhẹ tóc con bé, giọng dịu dàng hiếm thấy-"Lớn rồi thì phải tập ngủ mà không cần ti mẹ, được không?"Dĩnh Chi dụi vào ngực mẹ, chớp chớp mắt nhìn cô-"Cô Chỉ Lôi ngủ với mẹ nữa hả?"Tần Lam cứng người.Tân Chỉ Lôi lại thoải mái đáp-"Ừ, ngủ với mẹ con"Dĩnh Chi ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu-"Vậy con cũng ngủ với mẹ và cô!"Nói xong, con bé lăn qua lăn lại một hồi rồi nhanh chóng ngủ say trong lòng mẹ. Tần Lam nhìn bộ dạng đáng yêu này, vô thức đánh vào mông con bé một cái, tối nào cũng đòi ti mới chịu ngủ, không thì sẽ làm cái bộ đáng yêu, làm nàng không kiềm lòng được. Phải chiều theo ý con mình, nói thật ra Tần Lam rất chiều Dĩnh Chi, dù 3 tuổi nhưng con bé không chịu uống sữa ngoài chỉ thích sữa mẹTần Lam nhìn đứa con nhỏ, lại nhìn người bên cạnh, trong lòng dâng lên cảm giác khó tảTân Chỉ Lôi lặng lẽ quan sát nàng, chợt thì thầm-"Cảm giác này… giống như một gia đình thật sự, đúng không?"Tần Lam không trả lời, chỉ siết chặt tay con gái, giả vờ nhắm mắt ngủNhưng trái tim nàng, lại chẳng thể bình yên
****
Bé Dĩnh Chi xê ra để chụy vô cho:>>
-"Bé con, lớn vậy rồi còn bú sao?"Dĩnh Chi bĩu môi-"Con buồn ngủ mà… chỉ ti một chút thôi…"Tần Lam bật cười, kéo con gái vào lòng, vỗ nhẹ lưng dỗ dànhTân Chỉ Lôi nhìn cảnh này, khóe môi bất giác cong lênCô vươn tay vuốt nhẹ tóc con bé, giọng dịu dàng hiếm thấy-"Lớn rồi thì phải tập ngủ mà không cần ti mẹ, được không?"Dĩnh Chi dụi vào ngực mẹ, chớp chớp mắt nhìn cô-"Cô Chỉ Lôi ngủ với mẹ nữa hả?"Tần Lam cứng người.Tân Chỉ Lôi lại thoải mái đáp-"Ừ, ngủ với mẹ con"Dĩnh Chi ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu-"Vậy con cũng ngủ với mẹ và cô!"Nói xong, con bé lăn qua lăn lại một hồi rồi nhanh chóng ngủ say trong lòng mẹ. Tần Lam nhìn bộ dạng đáng yêu này, vô thức đánh vào mông con bé một cái, tối nào cũng đòi ti mới chịu ngủ, không thì sẽ làm cái bộ đáng yêu, làm nàng không kiềm lòng được. Phải chiều theo ý con mình, nói thật ra Tần Lam rất chiều Dĩnh Chi, dù 3 tuổi nhưng con bé không chịu uống sữa ngoài chỉ thích sữa mẹTần Lam nhìn đứa con nhỏ, lại nhìn người bên cạnh, trong lòng dâng lên cảm giác khó tảTân Chỉ Lôi lặng lẽ quan sát nàng, chợt thì thầm-"Cảm giác này… giống như một gia đình thật sự, đúng không?"Tần Lam không trả lời, chỉ siết chặt tay con gái, giả vờ nhắm mắt ngủNhưng trái tim nàng, lại chẳng thể bình yên
****
Bé Dĩnh Chi xê ra để chụy vô cho:>>