[BHTT] [Lôi Lam] Mặt Trăng và Mặt Trời
Chương 25: Trùng Sinh
Tiếng chuông đồng hồ điểm sáu giờ sáng. Tần Lam giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo. Nàng đưa tay lên trán, ánh mắt tràn ngập nỗi kinh hoàng và bối rối. Đây là đâu? Không phải nàng vừa chết trong căn phòng trống trải tối qua hay sao? Ruốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đây, nàng bật dậy vội chạy đi tìm thứ gì đó liên quan đến mấu chốt thời gianMọi thứ xung quanh quá đỗi quen thuộc. Căn phòng cũ kỹ với bức tường màu xanh nhạt, tấm lịch treo đầu giường... nàng chợt rùng mình. Hôm nay là ngày bao nhiêu? Nàng quay đầu nhìn tờ lịch — ngày Xxx tháng Y. Trái tim nàng như ngừng đập. Đó chính là ngày nàng mãi mãi không thể quênNgày Tần Lam đánh cô, chỉ vì một người đàn ông chỉ mới quen vỏn vẹn vài tuầnNàng bật dậy, lao ra khỏi phòng. Bước chân nàng loạng choạng như kẻ mất hồn. Trí óc tua lại từng ký ức đau thương của ngày hôm đó. Nhất Viễn — Anh chàng với đôi mắt trong veo và nụ cười dịu dàng, người từng là cả thế giới của nàng. Họ đã yêu nhau cuồng nhiệt, nhưng rồi lại dang dở. Đến khi yêu Tân Chỉ Lôi được một thời gian, hình bóng Nhất Viễn không thể xóa nhòa trong trái tim. Nàng luôn tìm kiếm những người giống hệt anhNàng nhớ rõ, sau cái tát ấy, cô nhìn anh, ánh mắt không còn là của cô gái mà nàng từng yêu thương. Đó là ánh mắt đầy thất vọng, đau đớn. Sau đó, cô rời khỏi cuộc đời nàng mãi mãiNhưng tại sao Tần Lam lại quay về đây? Phải chăng đây là cơ hội để sửa chữa sai lầm?Nếu ông trời đã cho nàng cơ hội, thì nhất định nàng phải thay đổi được tình thế trước mắt. Bỗng dưng nàng lao vào một bầu trời đầy đen tối, không thấy được gì ngoài một vệt sáng nho nhỏ ở giữa không gian đen như mực. Nàng bước tới, vệt sáng chiếu thẳng vào mắt nàng....Tần Lam mở mắt, cảm thấy tim đập mạnh, hơi thở gấp gáp. Cảnh vật xung quanh dần hiện rõ: con phố đông người qua lại, tiếng xe cộ ồn ào, và cái lạnh se sắt của ngày đông hôm ấy. Nàng đưa tay lên mặt, cảm nhận từng làn gió lạnh buốt thổi qua. Mọi thứ quen thuộc đến kỳ lạ, không phải giấc mơ, cũng không phải ảo giác. Nàng đã trở về ngày hôm ấy, cái ngày nàng đã đánh côTần Lam bước đi xuyên qua những kí ức, quay trở về thời điểm mà nàng đánh côNhững ký ức đan xen trong tâm trí, như một cuốn phim tua ngược. Tần Lam nhớ lại rõ mồn một: ánh mắt cô ngấn nước, gương mặt sững sờ khi bàn tay nàng giáng xuống. Lần đầu tiên, và cũng là lần duy nhất cô khóc trước mặt mình. Nỗi đau trong ánh mắt ấy, nàng chưa từng quênNhìn quanh, nàng thấy cô đang đứng ở góc đường phía trước, đôi vai nhỏ bé, ánh mắt thoáng nét buồn khi nhìn thấy mình đang đi cùng người khác. Cô vẫn như ngày ấy, vẫn mong manh và dịu dàng. Khoảnh khắc ấy, Tần Lam hiểu rằng, nàng không thể để mọi thứ lặp lại. Nàng không thể tiếp tục làm tổn thương Tân Chỉ Lôi thêm một lần nào nữaTim anh như thắt lại. Tần Lam bước nhanh về phía cô, đôi chân run rẩy vì lo sợ, vì hối hận đang đè nặng. Cô ngẩng lên, ánh mắt chạm vào nàng. Vẫn ánh nhìn ấy, đầy yêu thương nhưng cũng chất chứa bao nỗi buồn. Cô mở miệng định nói gì đó, nhưng nàng đã chạy đến, ôm chặt cô vào lòng, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.-"Tân Chỉ Lôi...chị xin lỗi... chị xin lỗi..."_Giọng nàng nghẹn ngào, như sợ cô sẽ biến mất nếu buông tayCô đứng sững, bối rối trước phản ứng lạ thường của nàng. Cô chưa bao giờ thấy nàng như thế này, chưa từng thấy nàng ôm mình bao giờ vả lại còn ôm rất chặt, đến nỗi Tân Chỉ Lôi không động đậy đượcCô khẽ hỏi, giọng nhỏ nhẹ:-"Chị... sao vậy? Có chuyện gì xảy ra à?"Nàng buông cô ra, nhìn sâu vào đôi mắt ấy, đôi mắt mà nàng đã từng làm tổn thương. Tần Lam hít một hơi thật sâu, giọng run run:-"Chị sai rồi... chị đã làm tổn thương em. Chị không muốn mất em. Chị sẽ thay đổi, chị hứa với Lôi....."Tân Chỉ Lôi nhìn Tần Lam, đôi mắt ngập tràn sự ngạc nhiên. Cô không hiểu tại sao nàng lại nói những lời này. Cái tát mà nàng sắp giáng xuống cô, nàng đã kìm lại. Tần Lam đã thay đổi lựa chọn, và lần này, nàng sẽ không để cô phải rơi nước mắt vì mình nữa. Sẽ không để cô chịu đau khổ, nàng phải khiến cho cô hạnh phúc rồi kết cục phải thay đổi...Từ giây phút ấy, Tần Lam biết rằng, số phận đã cho mình một cơ hội — một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm, để bảo vệ Tân Chỉ Lôi, để giữ chặt tình yêu mà nừng đã từng đánh mất. Giờ đây, không gì quan trọng hơn việc bù đắp cho cô — người con gái đã dành trọn tình yêu cho nàng, ngay cả khi nàng hất hủi nóTần Lam nắm chặt tay cô, thì thầm như một lời thề:-"Chị sẽ không để em phải chịu đau khổ thêm lần nào nữa. Chị hứa"-"Chị lại thua trò cá cược à?"Cô quá quen thuộc với chuyện như này, cũng có một lần đấy thôi vào tháng 10 năm ngoái. Tân Chỉ Lôi đội mưa suốt 3 tiếng chỉ vì trò cá cược của bọn bạn bè mà nàng xem trọng. Tần Lam tự tin cô yêu mình, nên chỉ cần một cuộc gọi là đến ngay. Đúng là cô đến đó, với người ướt sũng, mắt lờ đờ đầy mệt mỏiLần đó là lần đầu tiên...Lần thứ hai, lần thứ baQuá quen thuộc rồi-"Chị thua trò đó rồi nói với em lời ngọt này sao? Đúng không? Em không phải trò đùa của chị"-"Không phải...Lôi...chị thật lòng...chị rất nhớ em..."Người đàn ông bước đến, bỏ tay vào túi quầnNàng đi cùng hắn mà quên mất, Tần Lam hất tay hắn ra đẩy hắn lùi về sau nhường chỗ cho nàng cùng Tân Chỉ Lôi đi. Một đoạn đường, Tần Lam nắm tay cô bước trên con phố cũ, qua dòng người nô nức-"Chị đói rồi, nhà còn cơm không?"_Đã quay về rồi, phải nhất quyết ăn được cơm cô nấu để cảm nhận vị chân thực mà mình luôn khao khát-"Chị đổ đi rồi còn đâu?"_Tân Chỉ Lôi thở dài đáp, chỉ tay vào thùng rác-"Em nấu được không? Em có thể nấu cho chị bữa cơm được không?"_Nàng nắm vạt áo cô năn nỉ-"Chị đó giờ, có chịu ăn đồ em nấu đâu. Nay lại đòi ăn...chị thua trò đó nữa à. Dừng đi, em không thích đâu, em không phải trò chơi của chị"_Cô thản nhiên, xoắn tay áo lên. Lấy miếng bọt thêm chút xà bông mà rửa chénMùa lạnh, tay cô bị bỏng lạnh đến nỗi da cũng bị tróc ra vậy mà còn chẳng chịu mang bao tay vào. Tần Lam chau mày, cầm lấy tay cô mà xem thử, bàn tay không thon, không đẹp. Bàn tay này đã nấu cơm suốt 6 năm cho nàng, chăm từng giấc ngủ cho nàng, chăm đến cái áo đến cái mặc. Tay này thật khéo, đan được rất nhiều thứ-"Không có, tự dưng chị đói"-"Không phải đi ăn với người đó rồi sao?"_Cô nghẹn ngào, giọng nói run run nhắc mỗi lần nhắc đến chuyện như thế, mắt cô lại đỏ-"Chỉ Lôi...em khóc hả?"_Tần Lam ôm chằm lấy Tân Chỉ Lôi, dỗ dành cô. Ông trời đã cho nàng một cơ hội rồi, nàng không muốn nhìn cô buồn, nhìn cô khóc một lần nào nữa-"Chị...?"Nàng cầm tay cô, rửa sạch sẽ rồi dùng khăn lau khô. Nhà vẫn còn kem dưỡng da tay, nàng kéo cô lên phòng ngủ, lấy tuýp kem dùng lực bóp nhẹ thoa lên mua bàn tay, tới các đốt ngón tay nhỏ nhắn. Xong xuôi thì buông tay cô ra-"Được rồi đó, đỡ đỏ hơn rồi này"-"Cảm ơn!"Chẳng nhớ nổi, bản thân đã tệ với cô gái nhỏ này như thế nào? Cũng chẳng nhớ nổi cô gái này hiểu chuyện đến mức nào, không nhớ rõ cô gái nhỏ này vì mình làm tất thẩy mọi chuyện. Mong ước của cô gái nhỏ ấy chỉ mong nàng bình an, mãi mãi hạnh phúc-"Tối nay...trời lạnh, em sang ngủ với chị nha! Có lạnh thì nói với chị một tiếng"-"Em tự lo được"-"Chị biết em lo cho mình được, nhưng giờ chị muốn lo cho em có được không?"-"Thôi được rồi...em ngủ một mình được rồi"Không gian xung quanh dường như lắng lại, chỉ còn tiếng gió lạnh của mùa đông thổi qua. Cô nhìn nàng, đôi mắt vẫn còn vương nét buồn, nhưng cũng chứa đựng sự ngạc nhiên trước thái độ khác lạ của Tần Lam hôm nay-"Em có thể... ở lại bên anh tối nay được không?"_Chứa đựng cả sự cầu khẩnCô khẽ giật mình, ánh mắt chớp nhẹ. Trong tim cô, một dòng cảm xúc lạ lùng dâng trào, pha lẫn giữa bất ngờ và bối rối. Nàng chưa từng hỏi cô điều này một cách nghiêm túc như vậy. Những lần trước, nàng đều là kẻ vô tâm, chưa từng quan tâm đến cảm xúc của cô. Nhưng hôm nay, ánh mắt nàng khác, lời nói cũng khác. Có điều gì đó đã thay đổiCô vẫn kiên định, chắc nàng thua cá cược gì đó mới quan tâm cô chứ như cô làm sao có được sự ưu ái này-"Chị... đang nói gì vậy?"_ thì thầm, đôi mắt nhìn nàng dò xétNàng siết chặt bàn tay cô hơn, như sợ cô sẽ rời đi. Hơi thở nàng run run, ánh mắt đầy sự hối lỗi và lo lắng. Nàng biết, quá khứ không thể thay đổi, nhưng hiện tại, nàng muốn nắm giữ cô thật chặt-"Chị nói, chị muốn ngủ cùng em, muốn nghe em nói chuyện"Cô tặc lưỡi, mang mấy bát đĩa dẹp đi, rồi lấy khăn lau dọn khu bếp thật sạch sẽ. Tân Chỉ Lôi theo thói quen, pha cho nàng một ly sữa đặt ở bàn phòng khách, còn có thêm một vài cái bánh ngũ cốc. Tân Chỉ Lôi gỡ vỏ bên ngoài, đưa cái bánh vào miệng nàng-"Đói thì chị ăn đỡ cái này, mai mới có cơm" -"Cái này nhạt, cơm của em ngon hơn"-"Chị đó giờ có ăn cơm của em nấu đâu? Sao biết ngon"Nói đến đây, Tần Lam đứng hình