[BHTT] (Lichaeng ver) _ QUỶ Y THẬP TAM

Chương 45: Phát sinh



"Dịch Thanh tỷ tỷ, sao mặt tỷ đỏ vậy?" Phác Thái Anh không hiểu sao cả hỏi.

"Không có việc gì, mau cùng tỷ đi vào thôi, thiếu cung chủ đang đợi muội đấy." Dịch Thanh cuống quít nói sang chuyện khác.

Xưa nay Phác Thái Anh săn sóc, nhu thuận, không muốn để Dịch Thanh xấu hổ, cũng theo lời của nàng, quay đầu kêu Tiểu Bạch ở một bên: "Đi vào thôi."

Tiểu Bạch vung cái đuôi, trước hết để Phác Thái Anh từng bước vào cửa, thật lâu trước kia nó đã tới nơi này, hơi có chút cuống quýt.

"Anh nhi, ta mới vừa để Dịch Dung tự mình xuống bếp làm Phỉ Thúy cao muội thích cho muội nha, nhất định đã thật lâu muội chưa ăn." Dịch Thanh nắm tay Phác Thái Anh, vừa đi vừa nói dông dài.

"Ân, nhớ... rất nhớ tay nghề của Dịch Dung tỷ tỷ. Anh nhi cũng có thử làm, nhưng không làm ra hương vị kia." Phác Thái Anh cười gật đầu, xoay mặt nhìn lại, Tiểu Bạch sớm chạy trốn không thấy bóng dáng. Bất quá nàng cũng đã quen Tiểu Bạch như vậy, tới thời điểm, Tiểu Bạch sẽ tự động xuất hiện. Hơn nữa vô luận Phác Thái Anh ở chỗ nào, Tiểu Bạch đều có thể chuẩn xác tìm được vị trí của nàng, nên cũng không cần tìm nó nữa. Nàng đi theo Dịch Thanh chuyển qua đại sảnh, trực tiếp tới cửa phòng chủ nhân ở biệt viện.

"Anh nhi, thiếu cung chủ đang chờ. Muội hảo hảo cùng thiếu cung chủ ôn chuyện. Tỷ đi tìm Dịch Dung cùng làm nhiều đồ ăn ngon cho muội nha."

"Ân." Phác Thái Anh gật đầu, nhìn Dịch Thanh rời khỏi mới hít sâu một hơi, đưa tay đẩy cửa ra.

Hai tay Lạp Lệ Sa thả lỏng phía sau, đứng ở đầu giường, tóc dài tùy ý oản lên buộc ở phía sau, mặc trên người một xiêm y dài màu trắng, quay sang nhìn thẳng vào mắt Phác Thái Anh.

"Lệ Sa." Phác Thái Anh chậm rãi đến gần Lạp Lệ Sa, từ phía sau ôm lấy nàng ấy, "Nhớ ngươi quá..."

Thân thể phía sau thật ấm áp làm tâm Lạp Lệ Sa rung động. Nàng xoay người, nâng mặt Phác Thái Anh lên thật cẩn thận chu đáo, thở dài: "Trưởng thành rồi, thành thục rất nhiều."

"Anh nhi luôn luôn là Anh nhi của Lệ Sa." Phác Thái Anh lắc đầu.

"Này một năm, tốt chứ?" Lạp Lệ Sa mỉm cười hỏi.

"Không tốt..." Phác Thái Anh quệt mồm, lắc đầu, "Xích Tiễn cứ cách hai ba ngày lại tìm ta gây phiền toái, còn có sư thúc, phiền muốn chết. Mỗi ngày ta đều rất muốn Lệ Sa."

"Ngươi nha..." Đầu ngón tay Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng lau qua trán Phác Thái Anh, "Yêu làm nũng, tật xấu này rất xấu mà vẫn không sửa được."

Phác Thái Anh 'ha ha' cười, cũng không phủ nhận. Vốn tưởng rằng tái kiến Lạp Lệ Sa sẽ có cảm giác ngăn cách, nhưng nàng nhớ đối phương như trước, không tự chủ được thân cận đối phương.

"Anh nhi không có gì muốn hỏi ta sao?" Ngón tay Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng ở trên gương mặt Phác Thái Anh vuốt ve qua lại, đứa nhỏ này thật sự là càng ngày càng mặn mà.

"Lệ Sa nhất định sẽ nói, cho nên Anh nhi không vội." Phác Thái Anh nghiêng đầu, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, rất giống lúc trước nàng khôn vặt lười nhác đùa giỡn.

Nhưng Phác Thái Anh trưởng thành, tiếp tục làm thái độ này, bất tri bất giác, nhiều hơn một chút mị hoặc, mặt mày mỉm cười như là đang câu dẫn người.

Lạp Lệ Sa nhịn không được nắm cằm Phác Thái Anh, trụ ở môi đỏ mọng của nàng hung hăng chà đạp một phen, ngửi hương thơm trong miệng, cảm thụ cảm giác mềm mại quen thuộc. Lạp Lệ Sa dị thường thỏa mãn, lại có một chút làm sao cũng chưa đủ...

Mặt Phác Thái Anh đỏ lên, không ghét Lạp Lệ Sa làm như vậy, rất thích, nhưng vẫn là có một chút sợ hãi, thật giống một con nai con chịu kinh hãi, rúc vào trong lòng Lạp Lệ Sa. Hai mắt chớp chớp nhìn Lạp Lệ Sa, phi thường vô tội.

Lạp Lệ Sa nhìn biểu tình của Phác Thái Anh, liền cảm giác giống như mình đang gây ra lỗi tày trời, muốn ngừng mà không được. Nàng dùng chút lực, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Phác Thái Anh: "Lại khoe mã trước mặt ta a..."

Phác Thái Anh muốn nói gì đó thì ngoài cửa đã vang lên tiếng đập cửa: "Thiếu cung chủ, thức ăn đã làm xong rồi, đem vào cho các ngươi sao?"

"Là Dịch Dung và Dịch Thanh." Lạp Lệ Sa nói với người ngoài cửa, "Tất cả vào đi."

Chỉ chốc lát, cửa phòng bị đẩy ra. Dịch Dung và Dịch Thanh đều tự bưng thức ăn đi đến, đem thức ăn chỉnh tề đặt lên bàn xong mới hành lễ, sau đó định yên lặng rời khỏi phòng.

"Dịch Dung tỷ tỷ." Phác Thái Anh đi tới trước mặt Dịch Dung, thân thiết kéo nàng. Dịch Dung liếc mắt nhìn trộm Lạp Lệ Sa một cái, thấy nàng không lộ ra thần sắc gì mới dám quay lại ôm Phác Thái Anh. Năm trước Phác Thái Anh thân cận với nàng một chút, làm Lạp Lệ Sa phát hỏa lớn như thế nào, nàng vẫn nhớ rất rõ nha.

Phác Thái Anh mắt liếc thấy Phỉ Thúy Cao trên bàn nóng hôi hổi, hấp hơi phấn nộn, thèm ăn đến nỗi lấy tay bốc một khối đút vào miệng, mềm lại ngọt, có mùi gạo nếp và mùi đậu, ngon cực kỳ.

Nuốt xuống một miếng còn muốn ăn miếng thứ hai, nhưng tay còn chưa vươn ra, đã bị Lạp Lệ Sa vỗ vào tay rụt trở về: "Trước đây ta dạy ngươi như thế nào? Ăn gì cũng không thể dùng tay."

Phác Thái Anh quắt miệng lên, ủy khuất nói: "Người ta đã lâu không nếm được tay nghề Dịch Dung tỷ tỷ mà."

Lạp Lệ Sa cười một tiếng, dùng đũa trên bàn kẹp lên một khối đưa đến bên miệng Phác Thái Anh: "Ăn đi..." Cũng không phải không cho nàng ăn, ủy khuất như vậy làm cái gì a.

Phác Thái Anh ngây ra một lúc, lập tức cười hé miệng, 'a ô' cắn một ngụm Phỉ Thúy Cao mà Lạp Lệ Sa đưa đến, ăn phi thường vui vẻ.

"Chậm một chút, ở đây không ai tranh giành với ngươi... Cẩn thận bị nghẹn." Lạp Lệ Sa vội vã cầm chén nước đưa cho Phác Thái Anh.

Dịch Dung và Dịch Thanh nhìn nhau, hai người lại không hẹn mà cùng tự giác tránh đi, lặng lẽ đóng cửa rời đi, không lên tiếng quấy rầy Lạp Lệ Sa. Thiếu cung chủ của các nàng ngoài miệng nói cần đối với Phác Thái Anh làm cái này cái kia, nhưng luôn không tự giác đối tốt với Phác Thái Anh, quả thực tỉ mỉ chu đáo, hiện tại lại có thể tự mình đút Phác Thái Anh ăn uống. Lạp Lệ Sa lớn như vậy, trừ bỏ lúc Phác Thái Anh sinh bệnh cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ tự mình hầu hạ người khác.

"Anh nhi, ngươi tính khi nào thì đi gặp Lưu Anh Đường, ngoại công của ngươi?" Lạp Lệ Sa đột nhiên nói ra một câu như vậy, làm Phác Thái Anh thiếu chút nữa nghẹn chết, ho khan không ngừng.

Lạp Lệ Sa cuống quýt vỗ lưng thuận khí cho Phác Thái Anh: "Đã kêu ngươi ăn từ từ, xem đi... Nghẹn rồi đó..."

Phác Thái Anh bị nghẹn, lười phản bác Lạp Lệ Sa, ực mạnh hai chén nước mới hết bị nghẹn: "Ta... Vẫn là Lệ Sa an bài đi, lần trước gặp Lưu Bang chủ, còn đánh nhau một trận, cảm giác có chút xấu hổ, hắn thật là ngoại công ta sao?"

"Đúng vậy... Mẫu thân ngươi Lưu Thụ Doanh là con gái một của hắn, hòn ngọc quý trên tay hắn, chỉ là không biết vì sao lại mất tích, còn gả cho Phác Hàn Hiền, cũng chính là phụ thân ngươi. Lại nói tiếp, hắn thấy ngươi, hẳn là sẽ rất vui vẻ." Lạp Lệ Sa buông chén trong tay, thản nhiên nói.

"A... Lệ Sa, ta cảm thấy khi nói về thân nhân của ta, luôn giống như đang nói chuyện của người khác, rất xa lạ, ta thậm chí còn không biết nên có cảm giác gì khi gặp mặt bọn hắn. Ngoại công? Hẳn là người thân cận nhất với mẫu thân sao?" Thần sắc của Phác Thái Anh ảm đạm rất nhiều.

"Ân, trước kia mẫu thân có nói với ta, Lưu Anh Đường rất quý trọng, yêu thương nữ nhi của hắn, nghĩ đến khi nhìn thấy ngươi, hẳn là sẽ rất vui vẻ. Chuyện trước kia chỉ là hiểu lầm, lấy tính tình của hắn, sẽ không tính toán với cháu ngoại của mình đâu." Lạp Lệ Sa an ủi.

"Hy vọng là vậy..." Phác Thái Anh vẫn còn có chút khẩn trương.

"Sư tỷ, ngươi nói Lạp Lệ Sa làm như vậy rốt cuộc có ý gì?" Thanh Đại cùng Mộc Hương ở hậu viện của một nhà y quán, đã tìm được chỗ đặt chân. Sau khi thông báo với Phác Thái Anh, hai người bắt tay liên lạc với đệ tử Quỷ Y môn ở Tiên Giang. Vội vả xử lý xong một số chuyện, hai người mới có thời gian nhàn rỗi ngồi xuống ăn cơm.

"Tâm tư khác thì ta không biết, nhưng mà Lưu Anh Đường là ngoại công của Thập Tam sư muội. Lưu Anh Đường chỉ có một nữ nhi, đã sớm qua đời. Hiện tại không người kế tục, tự nhiên lại có một đứa cháu ngoại, ngươi nói tương lai Bạch Hổ Bang sẽ truyền lại cho ai?" Mộc Hương giễu cợt một tiếng, "Lạp Lệ Sa nghĩ rằng điểm tâm tư đó của nàng chúng ta lại không biết sao, cũng quá coi khinh Mộc Hương ta rồi. Tốt xấu gì ta cũng trà trộn giang hồ nhiều năm hơn nàng."

"Vậy chưởng môn..." Thanh Đại không khỏi lo lắng, "...Đối với Lưu Anh Đường mà nói, chưởng môn là đứng về phía Minh Phượng cung, hắn sẽ dễ dàng tiêu trừ cảnh giác với chưởng môn sao?"

"Ngươi cho là chuyện đó Lạp Lệ Sa không nghĩ ra được sao? Ta xem là nàng đã sớm có tính toán, chúng ta cũng không cần quan tâm về chuyện đó. Bất quá ta có chút lo lắng cho Thập Tam, cũng không biết Lạp Lệ Sa sẽ làm như thế nào." Mộc Hương nhíu mày lại nói. Cho tới bây giờ, Phác Thái Anh chưa bao giờ có phòng bị đối với Lạp Lệ Sa.

"Sư tỷ, không bằng buổi tối chúng ta đi thăm dò nơi đó chưởng môn đang ở đi, cũng cảnh giác trong hồ lô của Lạp Lệ Sa chứa cái gì." Thanh Đại nghĩ nghĩ, đề nghị nói.

Mộc Hương suy nghĩ, Phác Thái Anh chỉ nói các nàng không được xảy ra xung đột chính diện với Lạp Lệ Sa, cũng không nói các nàng không thể tham kiến Minh Phượng cung về đêm nha.

"Hảo, chúng ta nhanh chóng ăn cơm, nghỉ ngơi một hồi, chờ đợi đến đêm rồi xuất phát." Mộc Hương nhanh nhẹn, gấp một miếng đồ ăn cho Thanh Đại, "Ngươi ăn nhiều một chút, gần đây nhìn ngươi bề bộn như vậy người đã gầy một vòng rồi."

Thanh Đại dừng một chút, nhìn thoáng qua Mộc Hương, không đáp lại, tiếp tục mải miết ăn cơm. Mộc Hương bị mất mặt, lại không thể có sắc mặt không tốt với Thanh Đại, đành gắp một đống đồ ăn vô bát của mình, mải miết bới cơm.

Ngẫm lại đã cảm thấy buồn bực, Mộc Hương nàng hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, ở nơi nào đều không phải như cá gặp nước chứ? Nhưng gặp được Phác Thái Anh và Thanh Đại, nàng liền thua.

Hai người ăn cơm chiều xong, thay đổi thân y phục dạ hành, trốn ra cửa. Vị trí phân bộ của Minh Phượng cung cũng không khó tìm, huống chi Phác Thái Anh đã chỉ đường, hai người dừng trên mái nhà tây phòng, đó là phòng của Phác Thái Anh.

Mộc Hương lặng yên hạ xuống, đẩy cửa ra, lại phát hiện chỉ có Tiểu Bạch đang rụt thân mình nằm ở trên giường Phác Thái Anh, nhưng không thấy Phác Thái Anh.

Thanh Đại đi theo vào cửa: "Chưởng môn đâu?"

"Không có, chỉ có Tiểu Bạch thôi."

"Tại sao lại như vậy?" Thanh Đại cảm thấy như đã có chuyện, chạy tới nhìn, "Nguy rồi, Tiểu Bạch bị hạ độc mới ngủ sâu như vậy."

"Đi tìm Thập Tam." Mộc Hương cảm giác có điểm gì là lạ, vội xuất môn, thừa dịp bóng đêm che lấp, tại mấy gian nhà ở đây tìm kiếm Phác Thái Anh.

Nơi đầu tiên Mộc Hương nghĩ đến chính là phòng của Lạp Lệ Sa. Nàng cùng Thanh Đại thi triển khinh công một đường chạy về phía phòng của chủ nhân, trên đường lại bị một đám ám vệ vây lại. Mộc Hương bất đắc dĩ, đành phải cùng Thanh Đại đáp xuống mặt đất, giằng co với hơn mười ám vệ này.

"Lạp Lệ Sa tựa hồ đã sớm dự đoán được chúng ta sẽ đến đây, rốt cuộc ả đang làm cái gì?" Mộc Hương có chút tức giận.

"Nhị vị không chào hỏi mà xông vào Minh Phượng cung chúng ta, có phải nên cho chúng ta một lý do hợp lý không?" Dịch Thanh lắc người hiện ra trước mắt Mộc Hương và Thanh Đại.

"Chúng ta tới tìm chưởng môn Quỷ Y môn của chúng ta, xin vị cô nương này lượng thứ." Thanh Đại nhận ra người trước mắt này là một trong bốn tỳ nữ của Lạp Lệ Sa, gọi là Dịch Thanh, cũng là người có võ công cao nhất trong bốn người.

Là các nàng xuất hiện trên địa bàn của người khác, các nàng đuối lý, cũng đành phải mềm khẩu khí đi một ít.

"Hai vị, chưởng môn của các vị cũng không ở nơi này." Dịch Thanh mỉm cười, "Chưởng môn Quỷ Y môn sao có thể đến địa bàn của Minh Phượng cung chúng ta đây?"

"Lạp Lệ Sa, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì!" Mộc Hương không thể nhịn được nữa. Phác Thái Anh mới tới đây một ngày thì đã mất tích. Nàng không thể dễ kích động, dừng một chút, lại nói, "A, các ngươi nói, chưởng môn của chúng ta không ở Minh Phượng cung, vậy hồ ly kia thì sao? Đây là con vật chưởng môn tự mình nuôi, xưa nay cùng chưởng môn như hình với bóng. Tại sao lại ở Minh Phượng cung các ngươi đây?"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: các ngươi mắng ta, ta sẽ ngược đãi Tiểu Bạch!!! (nắm tay, uy hiếp này rất có lực đi... Cười gian ing~)

Chương trước Chương tiếp
Loading...