[BHTT] [Lichaeng] Hoa Hồng Đỏ [COVER]

Chương 92: Mệnh treo sợi chỉ



Lạp Lệ Sa lật lọng cúp điện thoại, Lạp Thiên Vũ cảm giác mình bị chơi, vừa định chuyển cơn tức giận lên Phác Thái Anh, chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng: "Tứ....." Còn chưa kịp gọi hoàn chỉnh, người canh gác đã không còn âm thanh.

"Sao lại thế này!" Lạp Thương Vũ cảm thấy không đúng, ngoài cửa yên tĩnh đến thần kỳ, cực kỳ giống đêm trước bão táp.

Kiều Thanh Sơn từ bên hông móc súng ra tiến vào trạng thái cảnh giác, hắn bảo hai người trong đó ra cửa kiểm tra tình hình.

Nhóm bắt cóc cộng thêm Lạp Thương Vũ tổng cộng có bảy người, bên ngoài có hai người canh giữ, bên trong có bốn người, trên người đều mang theo vũ khí. Phương án tác chiến của Tân Nhiên là lặng lẽ giải quyết thủ vệ bên ngoài, cô ấy đi tới một bên cửa sổ nhắm vào trong kho hàng, đặc biệt bảo vệ Phác Thái Anh, đề phòng bọn họ chó cùng rứt giậu con tin.

Trong đó một cảnh sát dẫn theo Lạp Thương Bắc tùy thời mà hành động, cửa chính do những người còn lại tiến công.

Hai người vừa đi tới cửa đã bị cảnh sát đột nhiên xuất hiện quật ngã, "Đừng nhúc nhích! Cảnh sát!"

Kiều Thanh Sơn không nói hai lời liền bắn về phía bọn họ, mấy người mặc thường phục vội vàng tìm chỗ yểm hộ.

"Mẹ nó, dám báo cảnh sát." Lạp Thương Vũ nhặt thanh thép lên muốn xuống tay với Phác Thái Anh, Tân Nhiên nấp ở bên cửa sổ hết sức chăm chú, nhắm vào thanh thép cậu ta vung lên bằn, cậu ta bị hoảng sợ ném đồ đi, vội vàng bảo Kiều Thanh Sơn yểm hộ mình rời đi.

Bởi vì sợ tổn thương đến Phác Thái Anh, vài cảnh sát không dám mở súng, chỉ có thể bị động trốn tránh, bó chân khó có thể tiến lên. Hai tên bắt cóc vừa bị đè ngã cũng thừa dịp loạn chạy trốn, Tân Nhiên nhắm vào chân một người trong đó, quyết đoán mở cửa.

Cô ấy ở trường cảnh sát chính là tay thiện xạ nổi tiếng, ở dưới tình huống không có quấy nhiễu, gần như không trượt phát đạn nào, lúc chuyên chú có thể bách phát bách trúng, cho dù lại hỗn chiến, cô ấy cũng có thể ở trong tầm mắt tìm đúng mục tiêu, bị đánh trúng chân phạm nhân kêu thảm một tiếng ngã xuống đất.

"Mau bảo vệ tao đi, nếu không bọn mày đừng mong lấy được đồng nào!" Lạp Thương Vũ uy hiếp nói, Kiều Thanh Sơn yểm hộ cậu ta rút lui về phía cửa sau, nhưng hắn lại không cam lòng thả Phác Thái Anh, lén lút giơ súng lên với nàng, nhưng động tác này đã sớm bị Tân Nhiên nhìn thấu, cô ấy nhắm ngay cổ tay Kiều Thanh Sơn một phát.

"A a a a~" Cổ tay hắn bị đạn xước trầy da, đau đến run rẩy, vài tên bắt cóc chạy tán loạn khắp nơi, bất chấp có tiền hay không thầm nghĩ chạy trối chết, tổ hành động đuổi theo người chạy trốn, Lạp Thương Vũ và Kiều Thanh Sơn chạy trốn từ cửa sau, Tân Nhiên vội vàng đuổi theo.

Nhân lúc hai bên giao chiến, Lạp Thương Bắc lặng lẽ đến bên cạnh Phác Thái Anh, "Hoa Hồng, Hoa Hồng."

Phác Thái Anh vốn bình tĩnh như thế, đối với tình huống bất ngờ mặt mày chỉ nâng lên, "Sao anh lại tới đây?"

"Tới cứu em." Anh nói xong cởi trói cho nàng, nhìn thấy vết siết cổ tay nàng và khóe miệng cắn bị thương, đau lòng không thôi, "Lũ súc sinh này!" Anh nghiến răng nghiến lợi, nắm đấm vang khanh khách.

"Nào, anh đỡ em dậy." Anh đưa tay đỡ eo Phác Thái Anh, nàng bị thương khắp nơi, thân thể rất nặng khó đứng dậy, chỉ cần khẽ động là có mồ hôi lạnh từ sống lưng trượt xuống, chân phải duỗi không thẳng chạm đất liền đau đến sắp ngất đi.

Đó là một loại đau đớn không cách nào hình dung, giống như vô số thanh đao, đang lóc vỏ lột xương cắt thịt, toàn thân đều có loại cảm giác nóng rát, nàng cảm giác mình bị tra tấn, mỗi một khắc tỉnh táo, đều chịu đựng quặn đau, thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Lạp Thương Bắc phát hiện nàng không thích hợp, hỏi: "Chân làm sao vậy?"

"Không sao, vết thương nhỏ thôi." Phác Thái Anh thản nhiên trả lời, nghiến chặt hàm răng, chống vai anh, hữu khí vô lực nói: "Đi thôi."

Nhiều phẫn nộ hơn nữa cũng không thể phát ra, lo lắng vượt qua lửa giận, Lạp Thương Bắc hơi cúi người xuống, nói: "Nào, anh cõng em."

"Không cần đâu."

"Em như vậy làm sao đi được?" Lạp Thương Bắc nói xong tầm mắt mơ hồ, anh nhéo nhéo chóp mũi, vỗ vỗ bả vai, ngữ khí gần như cầu khẩn: "Coi như anh trai cõng em gái không được sao?"

Phác Thái Anh nhìn anh, chỉ vỗ nhẹ một cái, nặn ra chút ý cười: "Đỡ bên phải em là được rồi, chân trái em vẫn có thể cử động."

"Có thể không cứng đầu không?"

"Không thể."

Lạp Thương Bắc miệng giật giật, đột nhiên không biết nên nói cái gì.

Rõ ràng nhịn đau đến cực hạn, Phác Thái Anh vẫn giả vờ như không có việc gì, không muốn thể hiện ra yếu đuối và đau khổ.

Lạp Thương Bắc không lay chuyển được nàng, đành phải đồng ý. Ngay khi hai người từng bước từng bước đi về phía cửa, bên ngoài lại vang lên tiếng ồn ào, sau đó nghe thấy một tiếng nhấn ga ùn ùn, "Rầm~" tường bên cạnh bị xe tải đâm thủng một cái lỗ.

Hai người không hẹn mà cùng quay đầu, đầu xe đụng vào đã móp méo không chịu nổi, nhưng xe vẫn có thể di chuyển, Kiều Thanh Sơn ngồi ở buồng lái, ánh mắt nhìn Phác Thái Anh lộ ra sát khí, phía sau xe tải, Tân Nhiên đang lặng lẽ di chuyển lên, nhưng tốc độ xe tăng lên, trọng tâm của cô ấy bất ổn ngã xuống.

"Muốn tao chết phải không? Vậy tao sẽ kéo mày cùng đi, ha ha ha!" Kiều Thanh Sơn phát rồ lái xe về phía Phác Thái Anh.

Khoảng cách hơn mười mét, nguy hiểm lao đến cực nhanh, Lạp Thương Bắc muốn kéo Phác Thái Anh tránh đi, nhưng bọn họ đi đâu xe liền theo đó, hơn nữa chân Phác Thái Anh không thể đi lại bình thường, trơ mắt nhìn xe đụng tới lại tránh cũng không thể tránh.

Lúc này, Tân Nhiên nhảy xuống tấm ván gỗ xếp chồng lên bên cạnh xe, cô ấy nhanh chóng chạy, lợi dụng tốc độ và độ cao, thả người nhảy lên, dáng người linh hoạt từ cửa sổ xe tải chui vào, một cước đá vào mặt Kiều Thanh Sơn, liền đi cướp lấy tay lái, nắm tay thắng.

Xe ở tại chỗ mất khống chế đánh một vòng, thùng xe quăng ra ngoài, đụng phải thùng gỗ bên cạnh, thùng bị trùng kích bay lên, đạp tới hai người kia.

Trong lúc điện quang hỏa thạch, Phác Thái Anh dùng hết sức lực đẩy Lạp Thương Bắc ra, nhưng chính mình lại bởi vì chân không dùng được lực, bị thùng gỗ bắn tới nặng nề đụng vào tường.

"Hoa Hồng!" Lạp Thương Bắc kêu đến tê tâm liệt phế, "Hoa Hồng! Hoa Hồng!" Anh như điên xông tới, vô ý ngã sấp xuống đất, bất chấp chính mình, vội vàng bò về phía Phác Thái Anh, lúc này xe dừng lại, Tân Nhiên chế ngự Kiều Thanh Sơn.

Lạp Thương Bắc hoảng loạn đẩy thùng gỗ đè trên người Phác Thái Là ra, "Hoa Hồng, Hoa Hồng, em thế nào rồi?"

Gọi rất nhiều tiếng, cũng không có người trả lời.

Đợi đến khi tất cả đồ vật hỗn độn được đẩy ra, anh trợn tròn mắt, biểu cảm bị doạ đến dữ tợn.

Trước ngực Phác Thái Anh máu tươi đầm đìa, một cây thép màu đen đâm xuyên thân thể nàng, trên cây thép có chút rỉ sét ướt đẫm, nhỏ xuống biến thành máu tươi.

"Hoa... Hồng..." Lạp Thương Bắc muốn đi tìm dấu hiệu của sự sống, vừa chạm vào vai nàng, liền nghe thấy giọng nói yếu ớt,
"Đừng chạm vào... em, đau..."

Cả người anh run rẩy, mặt như đất, nước mắt tràn mi, rốt cuộc khống chế không được chính mình.

"Em tại sao phải... tại sao phải cứu anh." Anh hận đến tự tát mình hai cái, khuôn mặt nóng bỏng ngay cả đau cũng không cảm giác được.

Phác Thái Anh nhìn anh, chỉ cảm thấy nóng rát đau đớn vọt đến ngực, nàng cảm giác huyết mạch của mình đang bành trướng, lại giống như là có cái gì bị rút ra, là máu sao?

Lạp Thương Bắc lại đánh mình mấy cái, tại sao người bị thương không phải mình, tại sao không phải anh!

"Anh đừng... như vậy..." Mặc dù mệnh treo sợi chị, nàng còn đang trấn an Lạp Thương Vũ, điều này làm cho nước mắt của anh như nước lũ vỡ đê không ngừng chảy.

Tân Nhiên nhìn một màn như vậy, chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, cô ấy nhớ tới những gì đã trải qua trước kia có chút run rẩy, cảnh sát bên cạnh vội vàng gọi 120, thuận tiện còng Kiều Thanh Sơn lại.

Dừng thật lâu, Tân Nhiên mới bình tĩnh nói với Lạp Thương Bắc: "Hiện tại không thể động đến cô ấy, chờ xe cứu thương đến, trò chuyện với cô ấy, đừng để cô ấy ngủ."

Lạp Thương Bắc liên tục gật đầu, hiện tại Phác Thái Anh mắt nửa mở nửa nhắm, không biết khi nào nàng sẽ mất đi ý thức.

Kiều Thanh Sơn thấy thế đắc ý nở nụ cười: "Ha ha ha ha, mày còn nói tao chết, tao vào trong đó cùng lắm chỉ bị tù chung thân, không chết được, còn mày..."

Lời còn chưa dứt, Tân Nhiên giẫm lên một cây thép, nhẹ nhàng lăn tới mu bàn chân, mũi chân khéo léo móc vào tay, xoay người hung hăng đâm vào chân Kiều Thanh Sơn, thép đâm thủng đùi hắn, Kiều Thanh Sơn phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, giống như thú hoang rít gào, ở trong kho hàng quay về thật lâu.

"A a a a a." Hắn đau đến chảy nước mắt, oa oa oa kêu thẳng, hắn giận dữ trừng Tân Nhiên, đau đến mặt méo mó, chỉ vào cô ấy nói không ra lời.

"Cảm giác bị thép đâm thủng thế nào?" Tân Nhiên ngồi xổm bên cạnh hắn, ánh mắt lạnh như kiếm.

"Tôi, tôi muốn kiện cô!"

Cô ấy hờ hững đứng lên, cười lạnh, giẫm lên chân đau của hắn, nói: "Kiện tôi? Được, tôi tên là Tân Nhiên, Tân trong tân cần lao động, Nhiên trong chính nghĩa lẫm nhiên, là đội phó đại đội trinh sát hình sự khu Thanh Hà, nhớ kỹ chưa? Muốn bà đây nhắc lại lần nữa không?"

"A a a, đừng giẫm, đừng giẫm, đau quá." Kiều Thanh Sơn khóc nức nở luôn miệng xin tha, Tân Nhiên mới buông chân ra, xoay người nhỏ giọng nói với một cảnh sát khác:" Kiều Thanh Sơn bắt giữ, tập kích cảnh sát."

"Hiểu rồi, lão đại."

Phác Thái Anh ngồi phịch trên mặt đất không nhúc nhích, lúc bị đụng ra ngoài, bên tường vừa vặn có một cây thép cong, đâm thủng thân thể của nàng.

Bên cửa sổ đã thấy ánh bình minh, chiếu vào sườn mặt Phác Thái Anh, chỗ nàng ngồi đã là một mảng đỏ tươi, giọt máu tí tách chảy, Lạp Thương Bắc gần như sắp khóc thành tiếng, anh không ngừng gõ đầu mình, quở trách trừng phạt mình!

"Thương Bắc....." Phác Thái Anh yếu ớt gọi anh.

"Ở đây ở đây, anh ở đây."

"Đàn ông... đàn ang... khóc... khóc... khóc lóc còn ra thể thống gì nữa?" Nàng nói nhiều nhất ba chữ là muốn thở, nói nhanh cần sức sợ đau, nói chậm sợ một câu nói không hết liền mất đi ý thức, nàng cẩn thận hít thở, dùng ý chí chi phối chính mình.

"Xin lỗi, anh không bảo vệ được em, xin lỗi." Lạp Thương Bắc nói xong bắt đầu khóc không thành tiếng.

Phác Thái Anh mệt mỏi chớp mắt, bàn tay đang gục trên mặt đất cố hết sức nâng lên, Lạp Thương Bắc vội vàng nắm chặt, "Em muốn nói gì?"

"Nên là... em... xin lỗi anh... em nợ anh..." Nàng muốn nói nợ Lạp Thương Bắc một phần tình cảm, nàng muốn nói sự quen biết giữa bọn họ không đơn thuần.

Lạp Thương Bắc nặng nề lắc đầu: "Đừng xin lỗi, anh biết em không thích anh, vẫn luôn biết, một người đàn ông cam tâm tình nguyện bị em lợi dụng bị em lừa gạt, là bởi vì thật sự thích em, thật sự, Hoa Hồng. Anh nghĩ tới dùng thời gian cảm động em, không tiếc xin mẹ hỗ trợ, nhưng anh hiện tại không muốn, anh chỉ muốn em sống, em nhất định phải sống có được không?"

Mồ hôi trên trán và nước mắt trong mắt anh trộn lẫn vào nhau, cho tới bây giờ chưa từng bất lực như lúc này, anh trở thành người vô năng nhất trên đời, trơ mắt nhìn người mình yêu gặp nạn.

Phác Thái Anh ánh mắt đầy nước, đôi môi nàng khô nứt mang theo huyết sắc hơi hơi mở ra: "Có... thuốc lá sao?"

"Không, không mang theo."

Tân Nhiên thấy thế, trực tiếp đi vào túi Kiều Thanh Sơn tìm một bao, hoàn toàn không để ý thảm trạng của hắn, rút ra một điếu thuốc đặt ở bên miệng Phác Thái Anh, châm lửa cho nàng.

Bật lửa đốt thật lâu mới cháy thuốc, Phác Thái Anh ngay cả sức hút cũng không có, nàng chỉ muốn giảm đau, nàng không muốn chết trong đau đớn.

"Cô vừa mới như vậy, nhất định không sao, xe cứu thương sắp tới rồi." Tân Nhiên không biết an ủi người khác, nói không được hai câu tâm trạng cũng thấp tới cực điểm, cô ấy nhìn không nổi một màn này, xoay người đi ra ngoài, gọi điện thoại thúc giục xe cứu thương.

Khói ở bên miệng chậm rãi cháy, Phác Thái Anh muốn hít một hơi, nhưng lồng ngực không dùng sức được, hít sâu một hơi liền cảm thấy da cốt bị cắt ra, loại đau đớn cực hạn này vượt qua cực hạn của nhân loại, nàng vẫn cố gắng duy trì tỉnh táo.

Khói thuốc mỏng manh, từ từ bay ở trước mắt, tầm mắt Phác Thái Anh có chút mơ hồ, nàng nhìn về phía Lạp Thương Bắc, nói: "Trong điện thoại của anh... có... Lệ Sa... Lệ Sa..."

Nàng nhớ Lạp Lệ Sa, cho dù nhìn ảnh chụp cũng được.

"Có có có, ảnh chụp tin tức lần trước anh lưu, em chờ một chút." Lạp Thương Bắc lĩnh hội được lời nàng muốn nói, lúc này lấy điện thoại ra, nơm nớp lo sợ tìm ra album ảnh, lúc ấy là bởi vì Phác Thái Anh quá mức xinh đẹp, anh muốn giấu riêng, cuối cùng cũng giữ lại cả bức ảnh chụp chung với Lạp Lệ Sa.

"Em xem, em xem, chụp được tấm này, nhị muội rất đẹp, em cũng vậy." Lạp Thương Bắc lau mồ hôi và nước mắt trên trán, ổn định cảm xúc.

Lạp Lệ Sa trong ảnh quyến rũ động lòng người, dáng vẻ nhìn mình càng sâu. Phác Thái Anh đưa tay muốn vuốt ve mặt của cô, lại phát hiện giữa ngón tay dính đầy máu, nàng không đành lòng phá hỏng tốt đẹp trước mắt, cuối cùng vẫn lưu luyến không rời buông xuống.

Khói thuốc ngậm trong miệng không hề hút, từ từ bốc cháy hầu như không còn, Phác Thái Anh chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, những thứ nhìn thấy cũng càng ngày càng mơ hồ.

"Đừng ngủ, đừng ngủ Hoa Hồng, hay là, hay là kể cho em chuyện khi còn bé, chuyện của nhị muội khi còn bé." Cho đến hôm nay, anh đã hiểu người mà Phác Thái Anh thật sự thuộc về là ai, không có gì gọi là cam lòng hay không, chỉ muốn người trước mắt này bình an.

Khóe môi Phác Thái Anh cuối cùng cũng giương lên, nâng lên nụ cười không rõ ràng: "Chị ấy khi còn bé... nhất định... rất bướng bỉnh..."

"Đúng đúng đúng, em nói đúng, em ấy khi còn bé hư lắm, trước kia người một nhà bọn anh ở tại tứ hợp viện trong biệt thự, em ấy luôn thích trêu cợt anh, cũng thích bắt nạt anh, còn thích cướp đồ chơi của anh..."

Lạp Thương Bắc nói xong nước mắt lại mơ hồ hai mắt, anh nhìn khuôn mặt tái nhợt không có huyết sắc của Phác Thái Anh, lòng như dao cắt.

"Thương Bắc.." Phác Thái Anh gần như mất đi thính lực, nàng biết Lạp Thương Bắc đang nói chuyện, nhưng đã không nghe rõ anh đang nói cái gì.

"Hả?"

Phác Thái Anh nắm lấy tay anh, dùng sức nắm chặt, "Anh là đại ca...... của chị ấy, bác gái...... cũng rất thân với chị ấy, mọi người..... không nên là kẻ thù."

"Bọn anh không phải, hiện tại không phải."

"Thật ra trong lòng chị ấy... rất khổ, rất cô đơn." Thân thể Phác Thái Anh dần lạnh đi, cảm thấy ý thức cũng bắt đầu bay đi, nhưng nàng còn rất nhiều lời chưa nói, nàng còn muốn nói thêm một chút.

"Em biết, chị ấy chỉ không muốn đến gần người khác mà thôi, cho nên anh không thể rời khỏi chị ấy, anh cũng không thể rời khỏi chị ấy."

Khóe mắt Phác Thái Anh ươn ướt, nàng nhịn khóc so với nhịn đau còn làm cho người ta khó chịu hơn, Lạp Thương Bắc chỉ có không ngừng gãi đầu mới có thể làm cho trong lòng mình dễ chịu hơn một chút.

"Hứa với em..."

"Anh hứa với em, anh cái gì cũng hứa với em, Hoa Hồng, chỉ cần em khỏe mạnh, anh có thể không cần quyền thừa kế, anh có thể không cướp với em ấy, có thể không..." Lạp Thương Bắc tuyệt vọng đến cực điểm, anh cảm thấy mình sắp mất đi người này, cảm thấy sợ hãi.

"Hứa với em..." Câu cuối cùng Lạp Thương Bắc dán ở bên miệng nàng mới nghe rõ, "Làm anh trai tốt của chị ấy." Cho đến giờ khắc này, người Phác Thái Anh tâm tâm niệm niệm vẫn là Lạp Lệ Sa, vướng bận duy nhất trên thế gian này.

Nàng mệt quá, xung quanh hết thảy đều biến thành đen, cho dù cố gắng mở hai mắt ra, nhìn thấy vẫn là bóng tối vô tận.

Trong lúc giật mình, xa xa xuất hiện một luồng ánh sáng, Lạp Lệ Sa đứng ở nơi đó, hướng về phía nàng mỉm cười, vẫy tay.

Phác Thái Anh nhìn nơi đó, lộ ra nụ cười dịu dàng.

"Em không muốn chết, Lệ Sa. Em không muốn bỏ lại chị một mình, em còn muốn cùng chị bạc đầu đến già, nhưng em không còn sức nữa, xin lỗi..."

Khói thuốc từ trong miệng chảy xuống, tàn thuốc đột nhiên tản ra, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, nước mắt nơi khóe mắt đột nhiên chảy xuống, trước khi ý thức bao phủ, nàng kêu một tiếng: Lệ Sa.

Tin tức truyền tới văn phòng tổng giám đốc, Lạp Lệ Sa nghe xong điện thoại, cả người như hóa đá, điện thoại từ lòng bàn tay rơi xuống, rơi xuống đất, tan nát cõi lòng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...