[BHTT] [Lichaeng] Hoa Hồng Đỏ [COVER]

Chương 48: Hốt hoảng lo sợ



Toàn bộ quá trình Phác Thái Anh rơi xuống bể bơi đều được Lạp Thương Âm nhìn thấy, cô nàng vốn định tới hàn huyên vài câu với Hồng tỷ, thấy Tô Hướng Như đang làm khó nàng, chuẩn bị ngăn cản, nhưng chưa kịp.

"Hồng tỷ!" Lạp Thương Âm hét lên, chân tay luống cuống đành phải hô to: "Đại ca, Hồng tỷ rơi xuống bể bơi rồi."

Lạp Thương Bắc nghe nói chạy như bay tới, lúc đang cởi áo vest chuẩn bị nhảy xuống, một bóng người màu lam nhạt đột nhiên lướt qua bên cạnh anh, trực tiếp nhào vào trong nước.

"Nhị muội!"

Bọt nước bắn lên, Lạp Thương Bắc sững sờ nhìn bộ vest ném sang một bên, vào thời điểm mấu chốt anh còn bận rộn cởi áo khoác, lại không nhảy xuống trước.

Bể bơi trong suốt thấy đáy, có thể nhìn thấy dáng người như mỹ nhân ngư màu lam ra sức bơi về phía bóng dáng màu đỏ. Lạp Lệ Sa liều mạng vung cánh tay tới gần người nọ. Lực cản của nước quá mạnh, bể bơi nông như vậy nhưng cô cảm giác mình chèo rất lâu.

Chỉ hận không thể với tới, chỉ hận mình tới quá muộn!

Trước khi mất đi ý thức, ý thức Phác Thái Anh mơ hồ, không có đau khổ, không có bi thương, không có chờ mong, không có ký ức tuổi thơ bị ngược đãi. Giữa sinh tử, nàng chỉ là rất muốn Lạp Lệ Sa, vì công cũng được, tư tình cũng được, nàng đều không nỡ.

Thật ra nàng vẫn chưa muốn chết, nhưng đã không còn sức giãy giụa, nước đối với nàng mà nói chính là ác ma, cuốn nàng vào vòng xoáy tử vong, tựa như đã từng ở trong đường cùng không nhìn thấy bất kỳ hy vọng nào.

Nhất định là nàng quá mức chờ mong mới có thể ở trước khi hôn mê thấy được một vệt u lam, hoà vào một màu với nước, tựa như bóng dáng Lạp Lệ Sa, cực kỳ giống điều tốt đẹp trong chờ mong của nàng.

Nhưng nàng, không còn sức lực nữa.

Lạp Lệ Sa bắt đầu nhìn thấy Phác Thái Anh, tầm mắt vẫn di chuyển theo nàng, nhìn thấy Tô Hướng Như cô đã cảm thấy không ổn, đang muốn nhấc chân đi qua thì Phác Thái Anh đã bị đẩy xuống nước.

Lúc Lạp Thương Âm hét lên, cô gần như đồng thời chạy cùng lúc với Lạp Thương Bắc, chỉ là Lạp Thương Bắc vội vàng cởi áo vest, còn cô lại không chút do dự nhảy xuống, cho dù phía trước là vực sâu thăm thẳm, cho dù là núi đao biển lửa, cô cũng sẽ theo đó mà đi.

Đây là ý thức bản năng, là vướng bận và tình yêu của cô dành cho Phác Thái Anh.

Thời gian Phác Thái Anh rơi xuống nước mặc dù không lâu, nhưng cuối cùng vẫn hút nước vào phổi, lúc lên bờ đã bất tỉnh.

"Thái Anh, em tỉnh lại đi!" Lạp Lệ Sa vỗ nhẹ mặt nàng, Phác Thái Anh không có bất kỳ phản ứng gì, mặt mày xanh mét.

"Thái Anh!" Đầu Lạp Lệ Sa một mảng hỗn độn, tiếng gọi của cô kèm theo tiếng khóc nức nở, trái tim như là bị một bàn tay vô hình bóp chặt, sắp hít thở không thông.

Cô nhìn Phác Thái Anh nằm tựa như thi thể, bắt đầu cả người run rẩy, nổi lên lạnh lẽo làm cho cô sợ hãi, nhưng cô không thể loạn!

Cô khom lưng bắt đầu tiến hành hồi sức tim phổi cho Phác Thái Anh, sau khi ấn ngực xuống, Lạp Lệ Sa hơi nâng hàm dưới của nàng lên, tách miệng của nàng ra, dựa vào môi lạnh như băng của nàng, tiến hành hô hấp nhân tạo cho nàng.

Một khắc dán lên môi Phác Thái Anh, trái tim Lạp Lệ Sa rơi vào hầm băng, lạnh đến đau đớn, xúc giác ẩn hàn kia giống như một thanh lợi kiếm, cắt đứt trái tim của cô.

Giọt nước lạnh như băng từ tóc rơi xuống, mạch máu trong đại não Lạp Lệ Sa giống như muốn trướng nứt ra, mỗi một bộ phận trên cơ thể giống như đều đang run rẩy, toàn thân trở nên lạnh lẽo như băng.

Cô đang đan xen giữa ấn lồng ngực với hô hấp nhân tạo, bị sợ hãi một lần một lần đánh, rời khỏi môi Phác Thái Anh lúc, cô bắt đầu la lên: "Phác Thái Anh, em tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi có nghe hay không?"

Lạp Lệ Sa hốt hoảng như ve sầu mùa đông, kêu lên nghẹn ngào.

"Gọi 120 chưa?" Người bên cạnh bắt đầu ý kiến.

"Đây là đảo, 120 có đến kịp không?"

Lạp Thương Bắc nhìn Phác Thái Anh nằm trên mặt đất, đau lòng nắm chặt nắm đấm, phẫn hận nhìn về phía Tô Hướng Như. Cô ta chột dạ tránh ánh mắt sắc bén của anh, vẻ mặt khinh thường nói: "Cái bể này chỉ 1m6, vóc dáng cô ta cao như vậy làm sao có thể chết đuối, tôi thấy là đang giả bộ đó."

"Cô câm miệng cho tôi!" Lạp Thương Bắc tức giận lên tiếng, sợ tới mức toàn hiện trường lặng ngắt như tờ, Lạp Thương Âm gấp đến độ nắm chặt cánh tay Lạp Thương Bắc, suýt nữa chảy nước mắt:" Đại ca, Hồng tỷ sẽ không sao chứ."

Lúc này khẩn cấp hồi phục tim phổi quan trọng hơn lái du thuyền đưa vào bờ, Lạp Thương Bắc ấn ấn mu bàn tay Lạp Thương Âm, lắng lặng chờ, Lạp Thương Âm rõ ràng cảm nhận được ngón tay anh đang run.

Nhìn Lạp Lệ Sa không muốn sống mà làm hồi sức tim phổi, thể lực cũng đã đến cực hạn, Kỳ Mộc Uyển bên cạnh có chút đau lòng, cô ấy tiến lên nói: "Tôi đổi cho cậu."

Lạp Lệ Sa không trả lời, chỉ tiếp tục động tác trước đó, trong mắt lộ ra kiên nghị và hoảng sợ, khiến Kỳ Mộc Uyển hiểu được sức nặng của Phác Thái Anh trong lòng cô.

"Thái Anh, em tỉnh lại đi được không?" Lạp Lệ Sa không từ bỏ, dùng giọng nói khàn khàn một lần lại một lần la lên, trong lúc ấn Phác Thái Anh bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng, phun ra một ngụm nước.

"Thái Anh, Thái Anh, em thế nào rồi?" Lạp Lệ Sa nâng đầu nàng, Phác Thái Anh lại ho khan vài tiếng, nôn ra một ngụm nước nữa, ý thức dần dần được khôi phục, nàng suy yếu nhìn Lạp Lệ Sa đang thất kinh nhìn nàng, trong mắt đọng nước, sắc mặt tái nhợt.

Nàng thở hổn hển mấy hơi, cuối cùng yếu ớt thở ra một tiếng: "Lệ Sa~"

"Ừ ~ Là tôi, em không sao là tốt rồi." Lạp Lệ Sa đè nén tâm tình vui mừng mà khóc, ôm chặt Phác Thái Anh vào trong lòng, lòng của cô vẫn run rẩy, kinh hồn chưa định.

Tô Hướng Như khinh miệt liếc nhìn, "Em đã nói mà, cô ta giả bộ, rất đáng thương, rất đồng tình." Giọng nói của cô ta bén nhọn, cay nghiệt như một người đàn bà đanh đá.

Sắc mặt Lạp Lệ Sa lập tức trầm xuống, tất cả biểu cảm trên mặt biến mất hầu như không còn, cho dù ở trong lòng cô, Phác Thái Anh cũng cảm nhận được hàn ý sắc bén.

"Tiểu Âm."

"Nhị tỷ!" Lạp Thương Âm chui ra, giúp cô đỡ Phác Thái Anh.

"Đưa Hồng tỷ tới phòng chị trước đi."

"Vâng, Hồng tỷ, đi thôi, chúng ta mau đi tắm rửa thay quần áo." Lạp Thương Âm cẩn thận từng chút đỡ Phác Thái Anh dậy, lúc này Lạp Lệ Sa cũng toàn thân ướt sũng, khí thế trong nháy mắt lạnh như băng, năm ngón tay nắm chặt, móng tay chui vào lòng bàn tay lúc nào không hay.

Tô Hướng Như thấy hai chị em này đều che chở Phác Thái Anh, hơn nữa bị Lạp Thương Bắc rống lên một tiếng, tức giận không chịu được, cô ta thấy Phác Thái Anh bình yên vô sự kiêu ngạo lần nữa: "Chậc chậc, nhìn bộ dáng này thấy mà thương, thật là biết cách quyến rũ người khác!"

"Bốp!" Một tiếng tát vang lên, Lạp Lệ Sa nặng nề tát một bạt tai vào má phải Tô Hướng Như, tất cả mọi người ở đây đều sốc, bao gồm cả Tô Hướng Như, khuôn mặt nóng bừng giống như bị bôi một lớp ớt, đau đến mức cô ta nổi giận.

"Lạp Lệ Sa, cô dám vì con tiện..."

"Bốp!" Lạp Lệ Sa lại trở tay tát một cái, Tô Hướng Như bị đánh đến choáng váng, hai bên mặt nhất thời đỏ ửng, hình thành đối xứng. Hai người bạn thân bên cạnh cô ta vừa định bất bình, còn chưa mở miệng, bị sát khí tàn nhẫn bắn ra trong đôi mắt lạnh lẽo của Lạp Lệ Sa dọa lui.

Trong con ngươi cô lộ ra lạnh lẽo và thù hận, như thể muốn ăn tươi nuốt sống mấy người này, xé thành mảnh nhỏ.

"Không biết nói tôi sẽ dạy cho cô!" Lạp Lệ Sa gằn từng chữ, mỗi chữ dường như đều cất giấu sát khí, nếu là trong tay có kiếm, sợ là muốn cho nơi này máu chảy thành sông.

Lễ phục dạ hội ướt sũng của Lạp Lệ Sa không chỉ không có vẻ chật vật, ngược lại giống như nữ vương thống nhất thiên hạ, dùng chủ quyền tùy ý hành hạ đến chết những kẻ xâm phạm này.

Nơi này có người nào không phải gia thế hiển hách, gặp vô số người, chưa bao giờ biết nhị tiểu thư của Lạp gia khiêm tốn không có địa vị bộc lộ khí chất lại có thể khiến người ta kinh hãi đến vậy.

"Lạp Lệ Sa, cô dám đánh tôi, Thương Bắc, cô ta đánh em!!" Tô Hướng Như ấm ức khóc lên, Lạp Thương Bắc không lung lay, mặc dù cảm thấy Lạp Lệ Sa làm có chút quá đáng, nhưng cũng không muốn che chở cô ta vào lúc này.

Tô Hướng Như là người phương nào, gia đình ba đời làm quan chức, cha cô ta có thành tích chính trị xuất sắc, lên như diều gặp gió trong giới quan chức, cô ta là con gái một từ nhỏ được cưng chiều, ỷ vào địa vị và xuất thân trong nhà hoành hành ngang ngược, lớn như vậy vẫn luôn được nâng niu trong lòng bàn tay, đừng nói là bị đánh, ngay cả một ngón tay cũng không bị thương.

Hôm nay lại bị người ta đánh, cô ta lại bị người ta đánh, mà người nàng thích cũng không che chở cho mình.

"Được, rất được, Lạp gia các người hôm nay hợp tác lại bắt nạt tôi."

Lạp Lệ Sa ánh mắt lạnh lùng, chậm rãi đi tới trước mặt cô ta, Tô Hướng Như theo bản năng lui về phía sau hai bước, sợ mình lại bị đánh.

"Nhớ kỹ, hôm nay là Lạp Lệ Sa tôi đánh cô, không phải người khác." Dứt lời cô nhìn về phía Lạp Thương Bắc, khóe miệng nhếch một độ cong, nụ cười lạnh như băng có loại hàn ý thấu xương, "Hôm nay tôi không chỉ có muốn đánh cô, còn muốn cho cô cút, cô là tự mình đi hay là tôi cho người đuổi cô đi?"

Những lời này cô cố ý nói với Lạp Thương Bắc, xem anh làm như thế nào? Người là anh mời tới, Lạp Lệ Sa còn có lý trí bận tâm tình huống và mắt mũi của Lạp Thương Bắc.

"Cô, cô!" Tô Hướng Như bị bẽ mặt và sỉ nhục, đành phải khóc lóc nhìn về phía Lạp Thương Bắc, anh vẫn không để ý tới.

"Được! Các người cứ chờ đấy, Lạp gia các người chờ cho tôi, hu hu hu ~" Tô Hướng Như bỏ lại những lời này, hoảng sợ chật vật rời đi.

Lạp Lệ Sa lạnh nhạt nhìn cô ta, lạnh lùng không giảm, ánh mắt sắc bén vẫn lộ ra sát khí, loại khí thế vô hình này đủ để lan đến toàn hiện trường, ai cũng không dám nói thêm một câu vào lúc này.

"Xin lỗi đại ca." Cô bỏ lại một câu không lạnh không nhạt, mọi người hai mặt nhìn nhau rời đi.

Chỗ ở tựa như một tòa lâu đài, trên dưới ba tầng, có tổng cộng 30 phòng, hôm nay khách khứa tới ngủ lại, có chút muốn đi, Lạp Lệ Sa sợ phiền toái, sắp xếp một căn ngủ lại.

Bởi vì trang viên Lạp thị được xây dựng trên một hòn đảo non xanh nước biếc, trang hoàng khắp nơi đều thể hiện nội tình tự nhiên, văn hóa, lịch sử và nghệ thuật độc đáo. Căn phòng rộng rãi xa hoa, có thể đối diện với cảnh hồ, cửa sổ sát đất tầm nhìn rộng rãi có thể quan sát hết thảy dưới lầu.

Lạp Thương Âm xem xong náo nhiệt, kích động vẫy tay, lúc này Phác Thái Anh vừa lúc từ phòng tắm đi ra, thấy cô nàng hoa chân múa tay vui vẻ, không khỏi thấy kỳ lạ: "'Sao lại vui vẻ như vậy?"

"Đương nhiên là vui rồi, nhị tỷ đánh Tô Hướng Như kia, thật hăng hái."

"Cô ấy đánh người?" Phác Thái Anh có chút khó tin, cách Lạp Lệ Sa giải quyết vấn đề có ngàn vạn cách, làm sao lại động thủ? Thân phận tôn quý của cô như vậy làm sao lại ra tay đánh người.

"Nhị tỷ là phẫn nộ quá giới hạn, em ở đây nhìn qua cũng run rẩy, không nghĩ tới nhị tỷ nổi giận tới đáng sợ như vậy, em thấy lúc chị ấy làm hô hấp nhân tạo cho chị em cũng thấy choáng, người như chị ấy thế mà sẽ hoảng loạn quỳ trên mặt đất như vậy." Ở trong lòng Lạp Thương Âm, Lạp Lệ Sa chính là chị cả cao cao tại thượng, cho dù nhị phòng đã từng không được yêu thương, cô cũng là trí tuệ hơn người, người nắm quyền có năng lực đáng kinh ngạc.

Nếu không Giải trí Thiên Lạp làm sao có thể bồi dưỡng ra nhiều siêu sao quốc tế trong nước như vậy? Đây chính là chỗ Lạp Thương Âm sùng bái Lạp Lệ Sa.

"Hô hấp nhân tạo?" Phác Thái Anh hai mắt nhắm hờ, có cảm giác mơ hồ, nàng bất giác mím môi, trong lòng dâng lên ấm áp, lại còn có chút ngọt ngào, vào khoảnh khắc được Lạp Lệ Sa ôm, nàng đối với nỗi sợ nước liền tiêu tán.

"Hắt xì!" Phác Thái Anh toàn thân lạnh như băng, còn có chút sợ lạnh, nói không nên lời khó chịu chỗ nào, cả người cảm giác đều không tốt.

"Hồng tỷ, chị nằm xuống nghỉ ngơi trước đi, đại ca cũng thật là, mời chị tới cũng không bảo vệ tốt cho chị, em cảm thấy lần sau chị nên dẫn Tiểu Võ đi cùng, làm vệ sĩ cho chị." Lạp Thương Âm đỡ Phác Thái Anh nằm xuống, đắp chăn cho nàng, nhắc tới Trương Tiểu Võ là hai gò má ửng đỏ.

Phác Thái Anh cười mà không nói, chỉ là có chút không có sức, cửa truyền đến tiếng mở cửa, Lạp Thương Âm nghênh đón, chỉ nghe thấy cô nàng nói: "Vậy nhị tỷ chăm sóc chị ấy đi, em xuống dưới lầu xem."

"Ừ, cám ơn." Là giọng Lạp Lệ Sa, trong bình tĩnh lộ ra vẻ lạnh lùng.

Tay Phác Thái Anh nắm chặt chăn, nhìn cửa vừa chờ mong vừa hồi hộp, Lạp Lệ Sa không trực tiếp đi vào mà đi vào phòng rửa mặt tẩy trang trước, váy ướt sũng của cô vẫn còn trên người, lạnh lẽo cùng hàn ý làm cho cô một đường đi tới đều run rẩy.

Trong đầu cô vẫn luôn hồi tưởng quá trình xảy ra chuyện, nếu như cô có thể đi đến nhanh một bước, nếu như lúc ấy cô gọi Phác Thái Anh đến bên cạnh mình, có phải có thể tránh được chuyện ngoài ý muốn này hay không?

Lạp Lệ Sa vừa nghĩ đến suýt chút nữa mất đi Phác Thái Anh, liền có loại vạn tiễn xuyên tâm đau đớn, làm cô không thể hô hấp. Đến giờ khắc này, tay của cô còn khống chế không được run rẩy, tim đập cũng không có khôi phục, ngẫm lại đều nghĩ mà sợ.

Cô cảm thấy mình rất vô dụng, được Phác Thái Anh bảo vệ nhiều lần như vậy, đến lượt mình lại không thể che chở nàng thật tốt.
Đồng thời cũng cảm thấy kỳ lạ, với thân thủ của Phác Thái Anh, hôm nay nàng rõ ràng có thể tránh được, nhưng vẫn rơi xuống.

Bể bơi quả thật không sâu, cho dù không biết bơi cũng không đến mức sợ hãi thành như vậy, chẳng lẽ nói Phác Thái Anh sợ nước sao?

Cô thay áo choàng tắm xong, tùy ý lau mái tóc ướt sũng rồi đi ra ngoài.

Phác Thái Anh nửa nằm, hai mắt nhắm hờ, nghe thấy có người tới gần thì mở mắt ra. Lạp Lệ Sa dịu dàng chậm rãi chảy xuôi trong sóng mắt, cái nhìn này, giống như chờ đợi quá lâu, trong mắt chỉ có bóng dáng của đối phương.

"Lúc trước."

"Lúc trước."

Hai người đồng thanh, nói ra lời dạo đầu giống nhau, đều muốn giải trừ hiểu lầm.

"Chị nói trước."

"Em nói trước."

Lời nói lại giống nhau, Lạp Lệ Sa cúi đầu khẽ cười: "Cho em nói trước đó, tôi nghe."

"Không biết có phải do khí hậu hay không, thị trấn nhỏ phía nam bên đó muỗi rất độc, sau khi em bị muỗi đốt liền bị dị ứng, từ cổ lan tràn đến trên người, cánh tay cũng có, may mà không nghiêm trọng, đi bệnh viện truyền nước một ngày, uống thuốc vài ngày là khỏi rồi, không phải như chị nghĩ đâu." Phác Thái Anh trắng bệch, nói chuyện có hơi không có lực, "Hôm đó em chỉ có hơi giận dỗi..."

"Được rồi, em đừng nói nữa, tôi biết rồi." Lạp Lệ Sa nhíu chặt mày, trong lòng có hàng ngàn khúc mắc, thật ra cô nên tin tưởng Phác Thái Anh, nhưng chỉ biết phân giải đọc những thứ biểu tượng kia.

Phác Thái Anh tính tình bướng bỉnh, cô vẫn luôn biết, nếu như lúc ấy có thể duy trì lý trí khách quan đi phân tích, có thể biết sự tình không phải như mình nghĩ lúc ấy, nhưng tức giận và ghen tị làm cho đầu óc cô choáng váng.

Đó cũng là lần đầu tiên cô mất khống chế, lúng túng như vậy. Đây là cái tình cảm gì, Lạp Lệ Sa đã có thể mơ hồ ngửi ra, cái loại này thiếu chút nữa mất đi đau đớn và sợ hãi, đến bây giờ còn giống như đâm dao vào lòng của cô.

Lạp Lệ Sa khẽ thở dài một hơi, nâng tay trái nàng che chở trong lòng bàn tay, cô không biết tay này còn bị thương là bởi vì mình .

Cô dịu dàng nói: "Sao trước giờ tôi lại không biết rằng em sợ nước?"

Ngón tay Phác Thái Anh khẽ run lên, nàng chưa bao giờ đề cập quá trình trưởng thành của mình với Lạp Lệ Sa, cũng khó có thể mở miệng những quá khứ kia, loại sợ hãi và tuyệt vọng này, nàng đến nay đều có thể cảm nhận.

Tất cả những gì xảy ra hôm nay, khiến nàng quyết định không hề giữ lại mà nói cho Lạp Lệ Sa.

"Em sợ nước, bởi vì khi còn bé suýt nữa bị ba em dìm chết." Phác Thái Anh căng thẳng thở ra một hơi, giống như muốn lấy hết dũng khí mới có thể đối mặt.

"Không muốn nói cũng không sao." Lòng Lạp Lệ Sa đè nén theo, cô chưa từng hiểu rõ gia đình Phác Thái Anh, cô chỉ biết là ba đóa kim hoa đều không có lui tới với gia đình, không biết là cha mẹ đều mất hay là bị vứt bỏ, cô chưa từng hỏi qua.

Phác Thái Anh lắc đầu, khóe môi nặn ra một nụ cười: "Em sinh ra ở nông thôn, mẹ em 20 tuổi đã sinh em ra, nghe nói lúc trước vì gả cho ba em mà đoạn tuyệt quan hệ với ông bà ngoại, nhưng sau khi kết hôn cuộc sống cũng không hạnh phúc, ba có khuynh hướng bạo lực, hơn nữa mê rượu như mạng. Mỗi lần uống rượu xong liền hành hung bà ấy, chờ em lớn lên một chút nắm đấm của ông ta liền rơi trên người em. Có lẽ là bắt đầu từ ba tuổi, cách ông ta đánh em liền thay đổi, mỗi lần vì để xả giận liền nhấn em vào trong cái vại chứa đầy nước ở trong sân."

Giọng Phác Thái Anh có chút run rẩy, "Bao nhiêu lần, em suýt chút nữa bị chết đuối ở trong đó, em sợ nước nhấn chìm mặt hít thở không thông, em sợ nước muốn cướp đi sinh mệnh của em, nếu không phải mẹ ngăn cản, em có thể sống không quá năm tuổi, nhưng bà ấy ủng hộ đến cuối cùng cũng bị đánh đập tàn nhẫn. Năm 10 tuổi, ba em uống rượu say té xuống sông chết đuối, có thể là báo ứng, em lại cảm thấy may mắn, sau đó mẹ tái giá đến thôn bên cạnh, có lẽ là vì thoát khỏi quá khứ, có lẽ là sợ đối mặt với em sẽ nhớ tới đã từng, sau khi bà ấy tái giá cũng không quan tâm em nữa. Thời gian rất lâu em cũng không có người hỏi thăm, mấy năm đó đều dựa vào hàng xóm mỗi ngày thay phiên đưa cơm mới không chết đói."

"Sau đó em bỏ đi?"

Phác Thái Anh gật đầu: "Mười bốn tuổi em ra ngoài làm công, rửa chén đĩa, nhặt rác, ngủ trên cầu vượt, sau đó bị người ta lừa đến quán bar, quen biết Lam Doanh và Hải Dụ, mấy năm sau đó sống cuộc sống nước sôi lửa bỏng trong quán bar, chuyện sau đó chị cũng biết rồi đó."

Phác Thái Anh vĩnh viễn sẽ không quên khoảnh khắc bị nhấn chìm trong vại kia, cái loại tuyệt vọng và lạnh lẽo trời đất tối sầm này, thường hóa thành ác mộng vây quanh nàng.

Lạp Lệ Sa nhíu mày thành chữ xuyên, không có trải nghiệm cảm động lây gì, chỉ cảm thấy nghe được những thứ này mũi chua xót. Tất cả bất hạnh trên đời này đều sẽ thay đổi đa dạng hàng lâm đến trên người khác nhau, cô trưởng thành hạnh phúc hơn Phác Thái Anh nhiều.

Khác biệt là, Phác Thái Anh chưa từng cảm thấy ấm áp, chỉ có vứt bỏ. Mà Lạp Lệ Sa chưa từng bị vứt bỏ, chỉ là sau khi có được lại mất đi.

Cô có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng lời đến bên miệng một câu cũng nói không nên lời.

Phác Thái Anh thấy cô nhíu mày, không ngờ bầu không khí lại quá mức nghiêm trọng, mở lòng bàn tay cô ra, nói: "Không nói trước kia nữa, chị xem lòng bàn tay đều đỏ hết rồi, tay của chị không nên dùng để đánh người, loại người này cũng không đáng để chị ra tay."

"Em không cần vọng tưởng lấy ơn báo oán nữa, Tô Hướng Như không phải cô gái trong quán bar, tôi đánh chính là đánh, Tô gia cho dù tìm phiền toái, tôi cũng sẽ không sợ." Lạp Lệ Sa tức giận chưa nguôi, nghĩ đến một màn kia, liền cảm thấy sôi máu, từng tế bào đều đang thiêu đốt, hận không thể xé mấy người kia thành từng mảnh nhỏ.

"Nhưng bây giờ chị không nên..." Phác Thái Anh lo lắng cô sẽ gặp rắc rối.

"Em không cần lo lắng tôi, tóm lại bắt nạt em tổn thương em chính là không được!" Đời này chỉ cần cô còn sống, thì nhất định không thể để cho bất kỳ kẻ nào tổn thương Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa đi tới tủ đồ, bên trong treo hai bộ váy mùa thu thời thượng, có cả đồ lót, may mắn cô có thói quen mang quần áo, cô cầm lấy một bộ, quay lưng về phía Phác Thái Anh cởi áo tắm.

Phác Thái Anh nhìn cô mặt đột nhiên đỏ lên, trái tim đập loạn, dường như có thể nghe thấy tiếng "bốp bốp", không phải lần đầu tiên nhìn, mỗi lần đều như vậy, Phác Thái Anh thậm chí dời mắt đi.

Lạp Lệ Sa vừa thay quần áo vừa nói: "Đêm nay em ở lại đây, tôi ra ngoài xử lý chút chuyện."

Người cô đánh, họa cô gây ra, dù sao cũng phải làm chút công tác chuẩn bị mới có thể khắc phục hậu quả, nếu không sau này cô sẽ gặp phiền toái không ngừng.

"Nhị muội!" Vừa mới thay xong quần áo, thì giọng của Lạp Thương Bắc từ trong bộ đàm truyền tới, Lạp Lệ Sa sửa sang lại quần áo, bình tĩnh mở cửa.

"Hoa Hồng thế nào rồi?" Lạp Thương Bắc hỏi.

"Anh muốn vào xem không?" Lạp Lệ Sa mặt không biến sắc, lạnh lùng bức người, Lạp Thương Bắc có chút xấu hổ, khẽ cắn môi nhịn xuống, "Có em chiếu cố thì anh yên tâm, hiện tại có một việc gấp, ông nội tìm em, bảo em gọi điện thoại cho ông ấy."

Lạp Lệ Sa cười lạnh: "Tô gia hành động nhanh như vậy, đã kinh động đến ông lão rồi sao?

"Em cũng thật là, để cho cô ta đi là được rồi, em còn động thủ, đánh cũng đã đánh, em còn đánh hai cái." Lạp gia vẫn kiêng nể Tô gia, thương nhân áp không lại quan chức, mấy năm nay Lạp Xương Khiếu cũng không ít lần buông lỏng tư thái đối với Tô gia, cho nên Tô Hướng Như mới có thể kiêu ngạo như vậy, cô ta biết rõ tiền không lớn bằng quyền.

"Đánh cô ta là nhân từ lớn nhất của em, đại ca anh nói lời này không làm thất vọng chính anh không làm thất vọng Hồng tỷ sao?" Lạp Lệ Sa khí thế hùng hổ dọa người, khiến Lạp Thương Bắc im lặng nghẹn họng.

"Anh..." Lạp Thương Bắc chỉ là xem đại cục, anh cũng biết Tô Hướng Như nhất định sẽ cáo trạng, ba cô ta là Tô Minh Đào là một người khó chơi, quan trọng nhất là chuyện này ồn ào đến tai ông lão, cô ta và Lạp Lệ Sa đều phải chịu trách nhiệm, anh còn không muốn vì chuyện này mà bị lên án mạnh mẽ, dù sao duy trì không phạm sai lầm đôi khi chính là bảo đảm lớn nhất.

"Ông nội gọi điện thoại em sẽ trả lời, anh muốn thăm cô ấy thì đi vào thăm, không thăm thì mời rời đi."' Giọng điệu Lạp Lệ Sa cứng rắn, không có sắc mặt tốt với Lạp Thương Bắc, mọi thứ xảy ra hôm nay anh không thể trốn tránh trách nhiệm, đồng thời cô cũng đang tự trách rất sâu.

Lạp Thương Bắc á khẩu không trả lời được, mấy lần muốn đi vào cuối cùng vẫn khống chế được chính mình, anh không còn mặt mũi nào gặp Phác Thái Anh, đồng thời cũng nổi lên lòng nghi ngờ, vì sao Lạp Lệ Sa lại quan tâm Phác Thái Anh như vậy, cả hai mới quen biết không bao lâu?

"Vẫn là để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt đi, anh xuống dưới lầu giải quyết hậu quả."

Lạp Lệ Sa hừ lạnh một tiếng, cầm di động lên nhìn, đi lên sân thượng. Trước khi gọi lại cho Lạp Xương Khiếu, cô đã gọi điện thoại cho Lam Phi Húc.

"Có gì chỉ giáo, thưa sếp?" Lam Phi Húc có chút lười biếng, tựa hồ bị đánh thức từ trong giấc ngủ.

"Biết Tô Minh Đào không?"

"Quan viên có thành tích chính trị xuất sắc kia?"

"Ừ, tôi muốn anh trước 5 giờ chiều ngày mai giúp tôi điều tra được ông ta hoặc là người nhà gièm pha, tôi muốn chính là uy hiếp, có thể một chiêu không chế địch, hiểu không?"

"5 giờ ngày mai, OK OK, tiếp tục không ngủ làm việc cho cô, cuối năm nhất định phải phát thưởng cuối năm cho ta nhiều chút nhé, giấc ngủ ngon của tôi ~"

"Ừ, tranh thủ." Lạp Lệ Sa cúp điện thoại xong, ánh mắt lạnh lẽo trong đêm tối đèn đuốc rực rỡ sâu không thấy đáy, cô nhìn màn hình điện thoại, dừng một chút, bấm số điện thoại của Lạp Xương Khiếu.

Điện thoại vừa chuyển được, chợt nghe Lạp Xương Khiếu nói: "Bây giờ tính khí con tăng lên rồi, đã có thể ra tay đánh người Tô gia rồi, làm chuyện mà ông nội cũng không dám làm."

"Là cô ta khinh người quá đáng." Lạp Lệ Sa không khuất phục trước uy nghiêm của ông.

"Con vì người phụ nữ của Thương Bắc mà đánh thiên kim Tô gia, đầu óc của con là hỏng rồi sao?" Lạp Xương Khiếu rõ ràng đang nén tức giận, có xu thế mắng chửi.

"Ông nội, ngày mai con về nhà giải thích với ông, trong điện thoại nói không rõ."

Lạp Xương Khiếu ở trong điện thoại rít gào: "Mấy đứa đêm nay cút về hết cho ta."

Lạp Lệ Sa mặt không đổi sắc, không lung lay, chỉ thản nhiên trả lời: "Xin lỗi ông nội, đêm nay con không về được, tối mai nhất định sẽ giải thích trước mặt ông." Dứt lời cô kiên quyết cúp điện thoại.

Lần đầu tiên Lạp Xương Khiếu bị người ta cúp điện thoại, còn là một đứa cháu, từ trước đến nay ông nói một là hai, trong nhà không ai dám phản đối, nhưng cô cháu gái không được yêu thương này, vừa mới thăng chức đã dám như vậy, tức giận đến mức ông ném nát điện thoại.

"Lão Lâm!"

"Lão gia?" Lâm Hoàn sợ hãi nhìn ông.

"Lập tức điều tra người phụ nữ kia cho tôi, rốt cuộc lai lịch ra sao, lại khiến Tiểu Sa làm như vậy."

"Ông nói chính là người phụ nữ mà đại thiếu gia mời đến bị Tô tiểu thư bắt nạt?"

"Còn cần tôi nói lần thứ hai sao?" Lạp Xương Khiếu nổi trận lôi đình, tức giận đến râu đều run lên.

Lâm Hoàn gật đầu lia lịa, "Vâng vâng, tôi đi sắp xếp ngay."

Thiên uy giận dữ, phiền toái nguy hiểm nối gót nhau đến, Lâm Hoàn cảm thấy chuyện này huyên náo có chút nghiêm trọng, vừa rồi lão gia bị Tô Minh Đào quở trách một trận, ăn cục tức này, vốn tâm trạng không tốt, nhị tiểu thư sao còn đi đụng vào điểm yếu trí mạng?

Người phụ nữ kia hẳn là rất quan trọng với cô, Lâm Hoàn nghĩ vậy vội vàng lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lạp Lệ Sa: Lão gia muốn điều tra người, cô cẩn thận.

Chương trước Chương tiếp
Loading...