[BHTT] [Lichaeng] Hoa Hồng Đỏ [COVER]

Chương 37: Người thân nhất



Một tiếng nỉ non này từ trong hơi thở cùng khí ngữ phát ra, nhẹ nhàng nhưng có lực, biểu cảm của nàng bình thản, lông mày lại hơi nhíu lại.

Chẳng lẽ gặp ác mộng?

Lạp Lệ Sa vuốt trán nàng, nhiệt độ bình thường, đổ mồ hôi lạnh. Trong phòng vẫn duy trì nhiệt độ ổn định, không lạnh không nóng tựa như xuân thu, không nên lạnh mới đúng.

Cô có chút không yên tâm, cũng không thể chuyên tâm tăng ca nữa, số liệu trong tay làm được 90%, dựa theo thói quen bình thường, không hoàn thành cô sẽ không ngủ.

Nhưng hôm nay cô muốn ở cùng Phác Thái Anh, hoặc là nói muốn được nàng ở cùng, cho dù chỉ có thể ngủ một lát.

Cô nhanh chóng lưu số liệu hơn nữa còn sao lưu, sau khi rửa mặt đơn giản, Lạp Lệ Sa rón rén bò vào chăn.

Đã là rạng sáng 5 giờ, Lạp Lệ Sa có thể lại nghỉ ngơi một giờ, dù là rất ngắn ngủi cũng có thể tạm thời thả lỏng lại.

Phác Thái Anh vẫn ngủ hướng bên phải, cánh tay trái hơi gập lại, bởi vì đau đớn nàng không dám lộn xộn, cho dù ngủ ý thức cũng đang bảo vệ cánh tay bị thương, nhưng phác Lạp Lệ Sa không biết nàng bị nghiêm trọng như vậy.

Sau khi lên giường nhìn về phía sau lưng Phác Thái Anh, luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, nhắm mắt cũng ngủ không yên, Lạp Lệ Sa không nhịn được đưa tay ôm lấy nàng, mặc dù động tác rất cẩn thận, khi chạm vào cánh tay bị thương kia, vẫn khiến Phác Thái Anh đau tỉnh lại.

Không có áp chế mạnh mẽ khi tỉnh táo, nàng bị đau khẽ kêu một tiếng, Lạp Lệ Sa sợ tới mức vội vàng buông tay ra.

Phác Thái Anh trong nháy mắt tỉnh táo, cảm giác được Lạp Lệ Sa ở bên cạnh, còn muốn giấu vết thương, mặc dù đã đau đến toát mồ hôi lạnh, nàng vẫn cố gắng nói sang chuyện khác: "Chị tăng ca xong rồi à."

"Tay đau lắm sao?" Lạp Lệ Sa ngồi dậy, xốc chăn lên, tay trái Phác Thái Anh hơi sưng lên, giống như bị đông cứng, không nhúc nhích.

"Không sao, đau một chút cũng bình thường, chị mau nghỉ ngơi đi." Phác Thái Anh còn muốn giấu giếm, giả vờ không chút để ý: "Em đã đồng ý với chị ngày mai đi bệnh viện, chị cứ yên tâm đi."

Lạp Lệ Sa không thuận theo, nâng cánh tay trái bị thương của nàng, nhẹ nhàng xắn cổ tay áo lên, cô muốn tìm hiểu đến cùng, rốt cuộc bị thương tới mức độ nào, lại có thể tỉnh lại?

Phác Thái Anh đã không có sức từ chối nữa, tay trái của nàng ngay cả sức lực di chuyển cũng không có, hiện tại là nắm một phát mà đau toàn thân.

Cái chai rượu kia từ xa ném tới vốn đã tăng thêm lực, Phác Thái Anh dùng cánh tay đỡ văng cái chai ra, dưới cánh tay không có cơ bắp và mỡ bảo vệ, ở dưới trọng kích bị thương đến xương cốt.

Vốn chỉ là chỗ bị thương nổi lên vết bầm tím, hiện tại lan ra, bị thương còn nặng hơn lúc trước luyện Sanda với đánh quyền anh.

Lạp Lệ Sa nhìn cánh tay sưng lên, ngực giống như bị khoét một dao, đang từng chút từng chút chảy máu, là đau lòng, là cảm giác giống như đã từng trải qua.

Cô nhớ tới khoảng thời gian mẹ Dư Tâm Ngữ bị bệnh, vẫn giấu giếm bệnh tình với mình, không tiếc mỗi ngày đều trang điểm để che giấu khí sắc tiều tụy.

Ngay lúc đó cô trẻ tuổi sơ ý, nên thật sự bị giấu giếm, cho đến cuối cùng bệnh nguy kịch, không có thuốc chữa, cô mới ý thức được tính nghiêm trọng.

Lạp Lệ Sa vĩnh viễn sẽ không quên Dư Tâm Ngữ phải chịu đau khổ và oan ức, cũng vĩnh viễn nhớ rõ bệnh trạng của bà trước khi lâm chung, sắc mặt trắng bệch, gầy như một người giấy.

Vốn tưởng rằng trên đời này đã không còn ràng buộc không còn vướng bận, nhưng nhìn thấy Phác Thái Anh bị thương thành như vậy, loại cảm giác nặng nề này lần nữa tập kích trong lòng, cô liền biết không thể mất đi người con gái này.

"Bây giờ đi bệnh viện." Lạp Lệ Sa đứng dậy mặc quần áo tử tế, cũng giúp Phác Thái Anh tìm một bộ quần áo thoải mái để thay.

"Em thật sự không sao." Phác Thái Anh cố gắng giải thích, Lạp Lệ Sa trầm mặc không nói, chỉ giúp nàng cẩn thận từng li từng tí cởi áo choàng, chậm rãi tránh khỏi vết thương, trong đầu cô đều là ngày mẹ qua đời, không thể suy nghĩ gì khác.

"Để em tự mình làm đi." Phác Thái Anh hai má ửng đỏ, lan tràn đến cổ, bởi vì Lạp Lệ Sa đang cầm nội y của nàng, định giúp nàng mặc vào.

Lạp Lệ Sa không nghĩ quá nhiều, thầm nghĩ nhanh đi bệnh viện cấp cứu, nhất định là bị thương đến xương mới có thể sưng như vậy, tại sao cô không có sớm một chút áp giải Phác Thái Anh đi bệnh viện chứ.

Bận rộn tự trách, ảo não, nhưng không chú ý tới toàn bộ quá trình Phác Thái Anh đều thẹn thùng. Mỗi một bộ quần áo đều là cô giúp đỡ mặc vào, từ khuy áo lót đến áo ngoài, thậm chí mặc quần cũng......

Đây là lần đầu tiên Phác Thái Anh được người khác hầu hạ như vậy, còn là người mình thích, có loại cảm giác vi diệu, mỗi tế bào trên cơ thể như thể đều đang nhảy lên. Một dòng suối ấm áp, chậm rãi chảy xuôi trong lòng.

Lúc mặc quần, Lạp Lệ Sa khom lưng bảo nàng nhấc chân hơn nữa còn đỡ mình, một khắc kia, Phác Thái Anh rất muốn ôm cô, không nỡ để cô cúi người như vậy, cô kiêu ngạo như vậy, cao quý như vậy, không nên như vậy.

Mà chính mình đã quen cô độc cùng rét lạnh, săn sóc và ấm áp như vậy sẽ khiến nàng càng lún sâu, sẽ không cách nào tự kiềm chế, nàng sợ mình sẽ sinh ra triền miên không muốn xa rời Lạp Lệ Sa.

Trên đường, Lạp Lệ Sa không nói một lời, không kịp sắp xếp đến bệnh viện tư nhân, cũng không tiện tìm người hỗ trợ, hai người đành phải đến bệnh viện nhân dân gần đó.

Phác Thái Anh cảm giác áp suất của cô rất thấp, vừa định nói gì đó, Lạp Lệ Sa liền lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Trương Tiểu Võ.

"Nhị tiểu thư, cô có việc gì ạ?"

"Hồng tỷ bị thương cậu biết chứ." Giọng điệu Lạp Lệ Sa mang theo chất vấn, Trương Tiểu Võ là cô sắp xếp ở Rose để bảo vệ Phác Thái Anh, nhưng lại để cho nàng bị thương.

"Xin lỗi nhị tiểu thư, là tôi thất trách, tôi mới từ cục cảnh sát trở về, còn ở quán bar."

"Chúng tôi đang trên đường đến bệnh viện nhân dân, cậu tìm một cô gái cùng đến, mấy ngày nay chăm sóc cô ấy thật tốt."

"Vâng, tôi lập tức sắp xếp."

Phác Thái Anh khó hiểu nhìn cô: "Chị gọi Tiểu Võ đến làm chân chạy cũng thôi, bảo cậu ấy dẫn phụ nữ làm gì cẩn thận cậu ấy dẫn lục muội chị tới."

"Tiểu Võ cái tên thẳng nam sắt thép này biết chăm sóc người hay sao? Hiện tại cảm thấy nên sắp xếp cho em một cô gái, ít nhất bị thương còn có người chăm sóc."

"Em không cần người chăm sóc, một mình quen rồi." Phác Thái Anh không quen được người khác chăm sóc, cái gọi là quan tâm của người khác cũng chưa bao giờ đả động được nàng, trái tim của nàng đã nhỏ như vậy, sớm đã đầy rồi.

Lạp Lệ Sa thở dài một hơi, rất bất đắc dĩ: "Có đôi khi tôi cảm thấy tính cách em rất giống mẹ."

"Tính cách dì Tâm Ngữ tốt, em làm sao có thể so sánh được."

"Tốt cái gì? Kết cục tốt chính là cái gì cũng tự mình chịu đựng, sau đó buồn bực mà chết." Khóe mắt Lạp Lệ Sa đỏ lên, tay cầm tay lái tăng thêm sức lực.

"Dì có sự kiên trì và tín ngưỡng của riêng mình, chị đừng nghĩ như vậy được không?"

Phác Thái Anh biết Dư Tâm Ngữ là nỗi đau nàng không thể chạm đến, đối với chuyện này vẫn giữ kín như bưng, tính toán ngày giỗ của dì cũng sắp tới rồi.

Lời an ủi nói ra đều là dư thừa, Phác thái Anh ngồi ở ghế lái phụ tay trái không thể cử động, tay phải với không tới cô, nếu không nàng rất muốn khẽ vuốt vai Lạp Lệ Sa, cho cô an ủi, cho dù là sức lực bé nhỏ không đáng kể.

Mặc kệ cô ở thương trường có kinh nghiệm chiến đấu cỡ nào, cứng đầu cứng cổ, cô cũng là một cô gái yếu đuối, không có kiên cường như trong tưởng tượng, có đôi khi sẽ cần một cái ôm, cần người bầu bạn.

Chỉ là, người này sẽ là ai đây?

Bầu không khí trong xe bỗng nhiên áp lực, đèn đường như ẩn như hiện xẹt qua hai má, cánh tay Phác Thái Anh đã không còn cảm giác, có lẽ là đau đến chết lặng.

Lúc đèn xanh đèn đỏ cuối cùng xe dừng lại, bệnh viện đèn đuốc sáng trưng đã gần ngay trước mắt, Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn về phía Phác Thái Anh, trong con ngươi thâm thúy lộ ra lo lắng, cô hiếm khi nghiêm túc như vậy: "Em biết không? Em không giống Hải Dụ và Lam Doanh."

Phác Thái Anh trong lòng ấm áp, đây là đáp án nàng khát vọng đã lâu, đây là chuyện nàng đã từng lâm vào mất mát, rốt cuộc nàng cũng đợi được Lạp Lệ Sa nói những lời này.

Giờ phút này trái tim Lạp Lệ Sa bị hồi ức quá khứ dày vò, cô nhớ tới rất nhiều chuyện, tâm tình giống như đã từng quen biết khiến loại cảm giác sợ mất đi này càng thêm sâu sắc.

Đèn xanh sáng lên, xe tiếp tục chạy, Lạp Lệ Sa nhìn về phía trước, sắc mặt có chút nghiêm trọng: "Đối với người Lạp gia, không có chút tình thân đáng nói, mẹ đi rồi tôi cũng không vì một ai mà lo lắng như vậy. Hôm nay loại tâm tình này ngóc đầu trở lại, tôi mới biết được em quan trọng với tôi đến nhường nào, cho nên từ hôm nay trở đi, em phải thật bảo trọng."

"Tình thân."

"Dì Tâm Hoan có cuộc sống của riêng mình, em cũng đoạn tuyệt quan hệ với mẹ của mình, chúng ta giống như đưa mắt không quen, có phải có chút đồng bệnh tương liên hay không?"

"Hải Dụ và Lam Doanh cũng không có người thân, thật ra ba người bọn em mới giống nhau, đều là kẻ đáng thương không có ai thương, gặp được chị mới được sống lại." Phác Thái Anh tự giễu cười cười, bản thân sinh ra hèn mọn, làm sao có thể xứng đôi với Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa không nói gì, dừng xe lại, mới quay đầu nhìn về phía nàng: "Chẳng lẽ em không nghe ra câu chủ nhân nói trước đó là nói đùa?"

"Em biết!"

"Thái Anh, bây giờ em là người thân nhất của tôi, cho nên không thể có chuyện gì, biết chưa?"

Thái Anh... Lạp Lệ Sa còn nhớ tên thật của mình sao? Cô rất ít khi gọi chính mình như vậy, nên vui mới đúng, nhưng Phác Thái Anh lại đau lòng, "Người thân nhất?"

"Thế nào? Em không muốn coi tôi là người thân?"

Lý giải của Lạp Lệ Sa đối với sự thân mật và ỷ lại là tình thân, máu mủ tình thâm là trời sinh, nhưng ngày sau có thể tín nhiệm lẫn nhau vượt qua sự lưu luyến giữa bạn bè như vậy chẳng lẽ không phải là người thân sao? Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ tới phương diện tình yêu.

Tình yêu không nằm trong phạm trù nhận thức của cô, mặc kệ cô đã gặp qua bao nhiêu biển cạn đá mòn cùng đến chết không thay đổi, cô cũng sẽ không áp dụng đến trên người mình.

Tình yêu, không liên quan đến mình.

Huống chi là giữa phụ nữ với phụ nữ, cô càng thêm vô cảm.

Cô không biết loại nhận thức muộn màng này của mình đối với Phác Thái Anh tạo thành bao nhiêu tổn thương và hiểu lầm.

"Người thân." Phác Thái Anh lẩm bẩm tự nói: "Là người thân." Nàng lặp lại mấy lần, cuối cùng nở nụ cười, ở trong tâm tình bi thương nặn ra nụ cười cuối cùng: "Là người thân, thật tốt."

Nàng mở cửa xe vội vàng xuống xe, gần như hoảng sợ bỏ chạy, tâm tình còn lạnh lẽo hơn cả thời điểm lạnh nhất trong năm.

"Em chờ tôi với." Lạp Lệ Sa ở phía sau hô lên, nàng cái gì cũng không nghe thấy, bên tai chỉ có ba chữ "Người thân nhất". Gió lạnh vù vù xẹt qua bên tai, Phác Thái Anh đi về phía phòng cấp cứu, không có ý thức chi phối, giống như cái xác không hồn, quên mất mình còn bị thương.

Lạp Lệ Sa biểu lộ chân tình, trong mắt chân thành với thiện ý không che giấu, chính là bởi vì quá chân thật, mới làm cho Phác Thái Anh khổ sở. Nhưng nàng rõ ràng nên vui, người thân ấm áp như vậy, giờ phút này tựa như một thanh lưỡi dao sắc đâm ở trong lòng, đau đến mức nàng sắp hít thở không thông.

Đây là lần đầu tiên Phác Thái Anh cảm thấy từ này đáng ghét như vậy, đả thương người như vậy. Ai muốn cùng cô làm người thân chứ, nàng thật sự không muốn, cho nên tất cả quan tâm đều bởi vì là người thân.

Ha ha, nàng tình nguyện không cần.

Sau khi đến cấp cứu, Lạp Lệ Sa vội vàng đăng ký cho nàng, xếp hàng, lấy thuốc, chụp phim, thậm chí vội vàng liên hệ với bác sĩ chuyên gia, Lạp nhị tiểu thư oai phong một cõi trên thương trường, lúc này đang bôn ba vì nàng làm người nhỏ bé như hạt bụi.

Cô thậm chí không né tránh hiềm nghi, không lo lắng bị người ta nhìn thấy, trong thời kỳ nhạy cảm đa nghi như vậy, vào thời khắc mấu chốt để thượng vị, Lạp Lệ Sa sẵn lòng buông bỏ tất cả, cùng mình đến bệnh viện.

Phác Thái Anh nên vui, nhưng nàng làm sao cũng không vui vẻ nổi nhìn bộ dạng bận rộn của Lạp Lệ Sa, khóe mắt nàng đã ươn ướt. Đêm nay nàng có phải thật sự đã hết hy vọng rồi không, có lẽ đây là ám chỉ của Lạp Lệ Sa, là một cách cô từ chối mình.

Nàng nên thỏa mãn với sự ban ân của nhị tiểu thư, thỏa mãn với tất cả những gì trước mắt có được, loại người không có tuổi thơ hạnh phúc, không có cha mẹ yêu thương như nàng, cũng không xứng có được tình yêu.

Lạp Lệ Sa bận rộn xoay quanh, trong lúc đóng phí, chờ ảnh CT vẫn luôn gọi điện thoại, cô dùng thời gian xử lý một ít công việc, mỗi cuộc điện thoại nhận được đều ở bên cạnh Phác Thái Anh, một bước cũng không rời.

Kết quả kiểm tra cho thấy đúng là bị nứt xương nhẹ, phải tịnh dưỡng thật tốt, không thể cầm vật nặng, cần uống thuốc đúng giờ.

Hơn 6 giờ, rốt cuộc cũng xử lý xong vết thương, thuốc cần lấy cũng đã lấy, Trương Tiểu Võ đưa Ngôn Mặc chạy tới bệnh viện.

"Hồng tỷ!" Ngôn Mặc nhìn thấy Phác Thái Anh thì chảy nước mắt, luôn miệng xin lỗi, cô nàng không biết nghiêm trọng như vậy, sớm biết như vậy, cô nàng có nén giận cũng sẽ không xung đột với những người đó.

"Chị không sao, em đừng khóc, cứ như con nít vậy." Phác Thái Anh an ủi, chỉ là nàng đối với Ngôn Mặc càng tốt, cảm xúc khó chịu này lại càng lớn, nước mắt giống như vỡ đê, trộn lẫn cảm xúc cảm động đau lòng phức tạp, chảy không ngừng.

"Thật sự xin lỗi." Ngoại trừ xin lỗi Ngôn Mặc không biết nên nói cái gì, nói cái gì cũng tái nhợt.

Lạp Lệ Sa cau mày, gọi Trương Tiểu Võ sang một bên, hỏi: "Cậu gọi cô ta tới làm gì?"

"Không phải cô bảo tôi dẫn một cô gái tới sao, Tiểu Ngôn vừa vặn quen biết Hồng tỷ, người quen thuận tiện."

"Chẳng lẽ cậu không còn người phụ nữ nào khác?"

Trương Tiểu Võ bối rối gãi đầu: "Nhị tiểu thư nói đùa, tôi... nào có phụ nữ...?

"Cậu..." Lạp Lệ Sa tức giận không thôi, cái tên thẳng nam sắt thép này có đôi khi đầu óc thật sự là sẽ không chuyển biến, tìm bạn nữ tính cá biệt không được? Thế nào cũng phải tìm đứa trẻ này đến, đây không phải là cho cô nàng cơ hội sao?

"Tôi... Hay là tôi lại liên hệ người bạn khác?" Trương Tiểu Võ cảm giác Lạp Lệ Sa dường như đang bất mãn, tuy Ngôn Mặc tuổi còn nhỏ nhưng rất biết cách chăm sóc người khác, hơn nữa còn rất cẩn thận, cậu lo lắng Phác Thái Anh không thích thân cận với người khác, tìm một người quen nàng cũng sẽ không kháng cự quá mức.

Cậu làm sao biết Lạp Lệ Sa thật ra là đang ghen không được tự nhiên.

"Đừng tìm nữa, cứ như vậy đi." Lạp Lệ Sa bất đắc dĩ chấp nhận, nhưng bản thân còn có chuyện quan trọng phải làm, không để ý tới những thứ này, chỉ có thể nói: "Tôi nói cho cậu biết, nếu cô ta chăm sóc Hồng tỷ không tốt, tôi chỉ hỏi tội mình cậu."

"Vâng vâng vâng, tôi biết."

Lạp Lệ Sa nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, sắp 7 giờ, cô phải rời đi. Vốn còn muốn tạm biệt Phác Thái Anh, nhưng bệnh viện người càng ngày càng nhiều, hơn nữa Ngôn Mặc dính ở bên cạnh, cô một câu cũng không muốn nói, quay đầu bước đi.

Tập đoàn Lạp Duệ 8 giờ rưỡi đi làm, 7 giờ rưỡi cô hẹn Hải Dụ, vì tối hôm qua có tình huống đột phát, cô nghĩ tới một cái biện pháp chiết trung, nhất định phải cùng Hải Dụ gặp mặt nói chuyện.

Cả đêm không ngủ, Lạp Lệ Sa lái xe đều mệt rã rời, cô và Hải Dụ hẹn nhau ở một nơi tương đối xa, bởi vì càng xa thì càng an toàn.

Hải Dụ trắng đêm không ngủ, trằn trọc không ngủ được, cô ấy cũng nghĩ ra một biện pháp, chỉ là không nắm chắc lắm, muốn báo cáo trước.

Hai người hẹn nhau tại phòng riêng một quán trà sáng, ở ngoại ô trên trấn, rất ít có người nội thành đến đây. Hải Dụ tới trước, mười phút sau Lạp Lệ Sa đến, sau khi gặp mặt cô đi thẳng vào vấn đề: "Nói ngắn gọn, nói xong trong hai mươi phút, tôi còn phải đi gặp Vân Thư."

"Nhị tiểu thư tôi nghĩ ra một biện pháp, cô xem có được hay không?"

"Cô nói đi." Lạp Lệ Sa tùy tiện chọn hai món làm bữa sáng, vừa ăn vừa nghe.

"Tiếp xúc với đại thiếu gia mấy lần, tôi phát hiện anh ta là một người rất ga lăng rất hay nói đạo lý, tôi muốn tìm anh ta nói chuyện."

Lạp Lệ Sa ngước mắt nhìn cô ấy, Hải Dụ có chút chột dạ, không biết ánh mắt này của cô là có ý gì, "Sao vậy?"

"Không có gì, cô nói tiếp đi." Lạp Lệ Sa không ngắt lời cô ấy, chỉ là rất bất ngờ mới tiếp xúc vài lần mà Hải Dụ lại khen Lạp Thương Bắc, ngược lại cho tới bây giờ chưa từng nghe Phác Thái Anh đánh giá về anh.

"Cho tới nay lập trường của tôi đều rất rõ ràng, không đứng về phía bất kỳ một phòng nào, đây là mọi người trong tập đoàn đều biết, hơn nữa tôi có thể..." Suy nghĩ với ý tưởng của Hải Dụ đều rất rõ ràng, vui mừng chính là ý tưởng của cô ấy và Lạp Lệ Sa không mưu mà hợp.

Nói xong, Lạp Lệ Sa gật đầu: "Có thể thử một lần, nhưng phải bảo đảm hậu kỳ, đề phòng ngộ nhỡ."

"Ý của cô là......"

"Loại nhân sự bổ nhiệm hệ thống này đi không tới bên chủ tịch, nhưng lần này xử lý tam phòng ông nội có ấn tượng sâu sắc với cô, Lạp Thương Bắc muốn động đến cô, cô phải nghĩ cách làm cho chuyện này phải thật tự nhiên mà không lộ dấu vết tiết lộ cho ông nội, thậm chí cô phải làm cho ông ấy cảm thấy Lạp Thương Bắc là cố ý tại đào người của tổng bộ, đang lôi kéo thế lực cho mình, hiểu không?"

Hải Dụ bừng tỉnh đại ngộ, liên tục giơ ngón tay cái lên: "Nhị tiểu thư quả nhiên mưu tính sâu xa, tôi chỉ có thể nghĩ đến hiện tại, cô đã nghĩ đến hai bước sau rồi."

"Nhớ kỹ muốn ra quyền thì ra quyền thật nặng, nhưng nhất định phải cẩn thận, tổng bộ chưa chắc không có tai mắt của đại ca."
Lạp Lệ Sa uống một ngụm sữa, đứng lên: "'Tôi phải đi đây."

Hải Dụ cũng đứng lên, tiễn cô ra cửa, "Cô cứ chờ tin tốt của tôi."

Lạp Lệ Sa dừng bước, nhìn Hải Dụ một cái thật sâu, "Cô cảm thấy đại ca thế nào?"

"Đại thiếu gia? Cũng được!"

"Ừ ~ cũng được, được, tôi biết rồi." Lạp Lệ Sa cười vỗ vai cô ấy: "Gần đây là thời kỳ nhạy cảm, phải cực kỳ cẩn thận."

Hải Dụ ngơ ngác gật đầu, không biết Lạp Lệ Sa vì sao lại hỏi như vậy, hình như có ý ám chỉ, hay là đang thăm dò cái gì?

"Đúng rồi, tối hôm qua Rose có người gây sự, Hồng Tâm bị thương, có thời gian thì cô đến thăm cô ấy đi."

Hải Dụ kinh ngạc không thôi, lại có người làm Hồng Tâm bị thương sao, cô ấy lo lắng hỏi: "Bị thương có nặng không?"

"Nứt xương, cũng không nhẹ, tay trái không thể cử động, cô có rảnh thì đi, đừng để người ta phát hiện, tôi đi đây." Lạp Lệ Sa vội vàng rời đi, Hải Dụ chậm rãi thở ra một hơi, một mình gặp nhị tiểu thư đây là lần đầu tiên, toàn bộ quá trình căng thẳng không dám thả lỏng, lực chú ý tập trung cao độ, thế cho nên bữa sáng một miếng cũng không kịp ăn.

Một lát sau mới phản ứng lại chuyện Hồng Tâm bị thương, cô ấy gọi điện thoại an ủi tình hình, biết được không nghiêm trọng mới yên tâm, cuối cùng lại nói tin tức sự việc này cho Lam Doanh.

Đêm đó, Lam Doanh ngồi chuyến bay quốc tế, giấu Lạp Lệ Sa lặng lẽ về nước.

Chương trước Chương tiếp
Loading...