[BHTT-KINH DỊ-VIỆT] NGƯỜI ĐẸP ĐÊM TRĂNG - TG: CAM LAI

Hồi 33: Đã yêu từ cái nhìn đầu tiên.



Tờ mờ sáng, Trương Gia Mẫn vất vả lắm mới đưa được cả ba về chỗ trọ. Cô đặt Bảo Viên nằm xuống giường, phủ tấm mền lên người cô ấy. Còn Nguyễn Thương Nga thì vẫn ở trong hình nhân được đặt ở trên bàn. Dưới ánh đèn leo lét, con búp bê nhỏ nhắn trông vô cùng quỷ dị khi cặp mắt của nó cứ sáng lên mỗi khi Nguyễn Thương Nga cử động.

Bảo Viên ngủ thiếp đi nhưng không có vẻ gì là sẽ tỉnh lại với trạng thái bình thường. Cô ấy vẫn cười ngây ngô ngay cả trong giấc mơ. Trương Gia Mẫn nhìn mà không khỏi thở dài.

Rồi cô xoay người sang trầm mặc hỏi Nguyễn Thương Nga: "Chị có nghĩ chuyện này liên quan đến Đỗ Chiêu Dương không?"

"Tất nhiên là có!" – Giọng của Nguyễn Thương Nga đầy phẫn nộ, nhưng vì phát ra từ một con búp bê nên trông vừa đáng sợ vừa có chút...đáng yêu: "Cô ta và con khốn kia nhất định đã thông đồng với nhau để hại chị! Nếu không phải vì hai con nhỏ đáng ghét đó thì chị đâu có rơi vào tình cảnh này!"

Trương Gia Mẫn gật đầu. Cô không thể không nghi ngờ Đỗ Chiêu Dương. Ngay từ đầu, cô ấy đã có vẻ gì đó rất mờ ám. Vả lại với tính cách của Đỗ Chiêu Dương thì không thể nào dễ dàng bỏ qua cho Trương Gia Mẫn, chắc chắn cô ấy đã biết được về sự tồn tại của Nguyễn Thương Nga.

"Mai em sẽ đưa hai người đi tìm cô ta."

"Không cần đợi đến mai. Đi ngay bây giờ đi."

"Bây giờ!?" – Trương Gia Mẫn trố mắt.

"Chứ chẳng lẽ em muốn đợi đến khi con nhỏ đó bỏ trốn? Rồi còn ả đạo cô này nữa, có khi con nhỏ đó sẽ biết được đồng bọn của mình đang bị cái quái gì."

Trương Gia Mẫn nhìn về phía Bảo Viên đang ngủ say. Cô ấy vẫn đang lẩm bẩm những câu nói vô nghĩa như một đứa trẻ, không hề hay biết mình đã đánh mất ký ức.

Mặc dù cô biết Đỗ Chiêu Dương sẽ không thể nào dễ dàng bỏ trốn, nhưng với hoàn cảnh hiện tại, chính bản thân Trương Gia Mẫn cũng mong sẽ nhìn rõ được toàn bộ âm mưu của hai cô gái này.

"Được, chúng ta đi thôi."

Vậy là sau khi nghỉ một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, Trương Gia Mẫn lại quấn chặt áo khoác, ôm lấy con búp bê chứa linh hồn Nguyễn Thương Nga rồi nhanh chóng mang theo Bảo Viên rời khỏi nhà trọ. Họ bắt xe hướng thẳng về biệt thự của Đỗ Chiêu Dương.

Biệt thự của Đỗ Chiêu Dương nằm trong một khu phố dành cho giới nhà giàu của thành phố, nơi này là nhà riêng của cô ấy, dùng để nghỉ ngơi và phục vụ cho việc vẽ vời trong không gian yên tĩnh.

Lúc này bình minh đã lên, Bảo Viên cũng đã thức dậy. Giờ đây cả ba đang đứng trước cánh cổng sắt thật lớn của căn biệt thự, Trương Gia Mẫn với tay nhấn chuông cửa, quả nhiên chẳng quá lâu để Đỗ Chiêu Dương xuất hiện, nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc.

Đỗ Chiêu Dương một thân áo ngủ bằng lụa, mái tóc dài buông xõa đến chấm lưng, điệu bộ mơ màng hình như mới vừa thức giấc không lâu. Cô chậm rãi bước ra cổng, một cánh tay vẫn còn băng bó trông khá là bất tiện, cố giấu nhẹm đi sự ngạc nhiên để thay vào đó là thái độ bình thản giả tạo.

"Ồ, lần này tôm đến nhà rồng à? - Đỗ Chiêu Dương tựa mình bên cửa, có chút lười nhác: "Có chuyện gì đây? Nhớ tôi à?"

"Đừng giả vờ nữa, Chiêu Dương. Tưởng tôi không biết chuyện cô thuê đạo sĩ bắt Nguyễn Thương Nga sao? Rốt cuộc cô muốn gì? Trả thù tôi à?" - Trương Gia Mẫn lạnh lùng nhìn Đỗ Chiêu Dương.

Ánh mắt Đỗ Chiêu Dương thoáng dao động nhưng cũng ngay lập tức bật cười: "Phải, là tôi đấy, thì sao?"

Dứt lời, chưa kịp để Trương Gia Mẫn kịp phản ứng thì Đỗ Chiêu Dương đã mở cổng, nép sang một bên tỏ ý để họ đi vào.

Trương Gia Mẫn cũng cảm thấy đứng trước cửa nói những chuyện này không tiện nên bèn dẫn theo Bảo Viên lẫn Nguyễn Thương Nga theo bước Đỗ Chiêu Dương đi vào bên trong.

Vừa ngồi xuống ghế, Đỗ Chiêu Dương lại nói: "Phải, là tôi đấy, thì sao?"

"Cô...! Không ngờ cô có thể trơ trẻn thừa nhận như vậy. Thế còn lần nọ, cũng là cô định gài bẫy hãm hại tôi, có đúng không?"

"Thì sao?"

Trương Gia Mẫn: "..."

"Sao lại im lặng? Còn không mau mắng chửi tôi đi?" - Đỗ Chiêu Dương bắt chéo chân, thản nhiên chống cằm nhìn Trương Gia Mẫn mà khẽ cười.

Đối diện trước thái độ như vậy của cô ấy, Trương Gia Mẫn tuy rất tức giận nhưng rồi lại thở dài một hơi, coi như trút ra gánh nặng trong lòng, thấp giọng hỏi: "Rốt cuộc...tại sao cô lại căm ghét tôi nhiều như vậy? Tôi đã làm gì sai với cô chứ?"

Câu hỏi này khiến Đỗ Chiêu Dương khựng lại.

Căn phòng rộng lớn bỗng chốc chìm vào tĩnh lặng.

Đỗ Chiêu Dương hơi cúi đầu, những ngón tay vô thức siết chặt vào lớp vải mềm của chiếc áo lụa. Không ai nói với ai câu nào trong một lúc, nhưng tất cả mọi người đều đang cảm nhận được không khí xung quanh tựa hồ đã bị ngưng đọng.

Để rồi Đỗ Chiêu Dương nhàn nhạt cất giọng, nhẹ nhàng nhưng mỗi chữ thốt ra đều như dao cắt vào trái tim.

"Căm ghét cô?" - Cô ấy bật cười, vừa cay đắng mà cũng vừa mỉa mai: "Cô ngây thơ thật, Gia Mẫn. Nếu tôi thực sự căm ghét cô, cô nghĩ mình còn có thể ngồi đây sao?"

Trương Gia Mẫn thoáng sững người. Nguyễn Thương Nga từ trong búp bê cũng im lặng lắng nghe.

Đỗ Chiêu Dương ngẩng lên, nhìn thẳng vào Trương Gia Mẫn. Trong ánh mắt cô ấy không còn vẻ cợt nhả nữa, mà thay vào đó là một nỗi đau trần trụi, trần trụi đến mức khiến cho người đối diện phải xót thương.

"Tôi yêu cô, Gia Mẫn."

Tim Trương Gia Mẫn khẽ run.

"Ngay từ lần đầu tiên gặp cô, tôi đã yêu cô rồi." - Giọng nói của Đỗ Chiêu Dương nhẹ như gió thoảng nhưng lại mang theo sức nặng không thể tưởng tượng.

"Năm ấy có một thiên tài hội hoạ đến nhà tôi, người mà tôi vẫn luôn ngưỡng mộ, xem là thần tượng. Rốt cuộc cũng có ngày tôi gặp gỡ người ấy, được người ấy dạy vẽ, kiên nhẫn chỉ bảo tôi từng nét cọ. Tôi cứ tưởng rằng cô cũng có chút để ý đến tôi, bởi vì trong mắt tôi, cô luôn dành sự dịu dàng khiến con tim tôi rung động."

Đoạn, Đỗ Chiêu Dương khẽ cười, nụ cười buồn bã vô biên.

"Nhưng rồi tôi nhận ra...cô không hề để tâm đến tôi. Cô chỉ đơn thuần xem tôi là một học trò, một người em gái. Tôi đã từng nghĩ rằng, chỉ cần tiếp tục chờ đợi, rồi sẽ có một ngày cô nhận ra tình cảm của tôi..."

Cô ấy dừng lại một chút, đôi mắt tràn đầy u uất.

"...Nhưng không. Cô không bao giờ quay đầu nhìn lại tôi dù chỉ một lần! Và rồi...cô mất đi tài năng của mình."

Đến đây, ánh mắt Đỗ Chiêu Dương bỗng dưng tối sầm lại.

"Tôi không thể chấp nhận được chuyện đó. Thiên tài mà tôi đã yêu, một người từng rực rỡ đến mức dường như không ai có thể chạm tới. Nhưng rồi cô lại đánh mất tất cả, cô không còn là Trương Gia Mẫn mà tôi từng yêu nữa."

Giọng cô ấy dần trở nên run rẩy, thanh âm nghẹn ngào không giấu nổi tức giận lẫn bi ai.

"Cô có biết tôi đã thất vọng đến mức nào không, Trương Gia Mẫn?"

Trương Gia Mẫn cảm thấy khó thở. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Đỗ Chiêu Dương phơi bày ra mặt tình cảm yếu đuối của mình như vậy.

"Cô nói tôi căm ghét cô?" – Đỗ Chiêu Dương bật cười nhưng nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống: "Không, tôi hận cô! Tôi hận cô vì đã biến tôi thành kẻ si tình ngu ngốc, hận cô vì đã khiến thiên tài hội hoạ mà tôi ngưỡng mộ chết dần chết mòn trong sự vô dụng. Nhưng mỉa mai thay khi tôi cũng yêu cô, nếu chúng ta chưa từng gặp gỡ...thì tốt biết mấy."

Từ bên trong búp bê, Nguyễn Thương Nga khẽ cười lạnh: "Cô nghĩ rằng mình yêu nhưng thực chất đó chỉ là đang ám ảnh."

Theo phản xạ, Đỗ Chiêu Dương quay phắt sang Nguyễn Thương Nga, đôi mắt đỏ rực vì phẫn nộ, quát: "Câm miệng!"

"Đủ rồi!" - Trương Gia Mẫn gục mặt xuống tay mình, lẩm bẩm nói: "Đủ rồi...đừng gây nhau..."

Đúng lúc này, đột nhiên Bảo Viên ngồi bên cạnh Trương Gia Mẫn lại ôm chầm lấy cô, nép mình một cách sợ sệt, như thể cô chính là chỗ dựa duy nhất: "Chị này hung dữ quá...em sợ lắm."

Đến đây, Đỗ Chiêu Dương mới chợt nhận ra sự khác lạ của Bảo Viên.

Đỗ Chiêu Dương cau mày nhìn Bảo Viên rồi lại quay sang nhìn Trương Gia Mẫn, hỏi bằng giọng đầy nghi hoặc: "Cô ta bị sao thế?"

Nguyễn Thương Nga cười nhạt: "Có sao đâu, nhân gian người ta hay gọi là bị quả báo thôi."

"Cô không lên tiếng thì không ai nói cô câm đâu." - Đỗ Chiêu Dương sắc lẹm liếc búp bê, lại hỏi Trương Gia Mẫn: "Đây là ma nữ đó phải không? Sao lại ở trong con búp bê xấu xí này rồi?"

Trương Gia Mẫn trầm mặc một lúc rồi thở dài, đáp: "Cô làm nhiều chuyện như vậy mà không hề biết hậu quả à? Cô thuê đạo sĩ trấn áp Nguyễn Thương Nga, khiến linh hồn chị ấy bị tổn thương đến mức phải nương nhờ vào hình nhân này, còn Bảo Viên thì không hiểu sao lại bị mất trí...có lẽ là do tôi trong lúc cứu chị Nga đã lỡ ra tay hơi mạnh. Giờ cô ấy chẳng còn nhớ gì cả, chỉ biết bám lấy tôi thôi."

"Không hẳn là do em đâu, chị cho rằng cô ta đã bị mất hồn rồi nên mới trở thành như vậy. Chắc có liên quan đến việc ngôi miếu bị đốt cháy." - Nguyễn Thương Nga nhún vai nói với giọng khá đắc ý.

Những lời này khiến cho tâm tình của Đỗ Chiêu Dương trở nên phức tạp, cô ngồi yên như chết lặng.

Nguyễn Thương Nga từ trong búp bê cười khẩy: "Nhìn đi, đây là hậu quả của việc cô gây ra. Cô không những không đạt được mục đích mà còn khiến đồng bọn bị liên lụy. Giờ thì thỏa mãn chưa?"

"Tôi..." Đỗ Chiêu Dương mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại im bặt. Cô liếc nhìn Bảo Viên một lần nữa, lần này không còn là ánh mắt dò xét mà là sự khó xử hiếm thấy.

Bảo Viên dường như cảm nhận được ai đó đang nhìn mình, liền rúc sâu hơn vào trong lòng Trương Gia Mẫn, miệng lẩm bẩm: "Em không biết chị là ai...nhưng chị hung dữ lắm, em không thích chị."

Những lời ngây ngô đó như một cú tát vào mặt Đỗ Chiêu Dương.

Cô bật cười như tự giễu chính mình: "Ha...đúng là nực cười thật. Tôi làm bao nhiêu chuyện lại nhận được kết quả thế này. Cuối cùng thì vẫn không có ai ưa thích tôi cả, mọi người đều xem tôi là kẻ phản diện rồi."

Trương Gia Mẫn nhìn chằm chằm vào Đỗ Chiêu Dương, giọng cô trầm xuống, có phần hòa hoãn hơn: "Lần này tôi đến không phải để kết tội cô. Tôi cần cô giúp tôi tìm cách khôi phục thần trí cho Bảo Viên, đồng thời cũng giúp Nguyễn Thương Nga hồi phục linh hồn. Và tôi cũng mong cô đừng phá rối chúng tôi nữa."

Đỗ Chiêu Dương thoáng nhíu mày. Cô vốn đã nghĩ rằng Trương Gia Mẫn tìm đến là để chất vấn, để trách móc, nhưng không ngờ bây giờ đối phương lại chủ động nhờ mình giúp đỡ. Cảm xúc phức tạp dâng lên trong lòng, cuối cùng cô bật cười nhưng đã không còn vẻ châm chọc như trước: "Cô thật sự tin tôi sao? Biết đâu tôi lại muốn hại mấy người thì sao?"

"Chiêu Dương mà tôi biết vốn không phải người xấu, tôi quả thật có giận, nhưng không hề ghét cô, tôi cũng tin cô sẽ biết sai sửa sai."

Đỗ Chiêu Dương lặng đi trước lời nói của Trương Gia Mẫn. Cô ngước nhìn cô ấy, trong ánh mắt có một tia xúc cảm khó diễn tả, như thể bất ngờ, như thể do dự, lại như thể có một chút ấm áp len lỏi vào tận sâu đáy lòng.

Nhưng ngược lại, Nguyễn Thương Nga thì vẫn giữ thái độ ghét bỏ y như cũ: "Cô ta mà không phải người xấu? Ha...em quá tin người rồi đấy, Gia Mẫn!"

Trương Gia Mẫn không đáp lại Nguyễn Thương Nga mà chỉ chờ đợi phản ứng của Đỗ Chiêu Dương.

Cuối cùng, Đỗ Chiêu Dương thở dài, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt đảo qua Bảo Viên đang nép sát vào Trương Gia Mẫn rồi lại nhìn xuống búp bê chứa linh hồn Nguyễn Thương Nga: "Được thôi, tôi giúp."

Trương Gia Mẫn không khỏi ngạc nhiên vì sự đồng ý nhanh chóng của cô ấy. Nguyễn Thương Nga cũng bất ngờ đến mức im lặng trong chốc lát.

"Nhưng tôi có điều kiện."

Trương Gia Mẫn nhíu mày: "Điều kiện gì?"

Đỗ Chiêu Dương khẽ cong môi, cúi xuống ghé sát vào bên tai Trương Gia Mẫn mà thì thầm bảo: "Từ nay, cô dù có làm gì thì cũng phải cho tôi theo cùng. Tôi muốn nhìn thấy cô mỗi ngày."

Nguyễn Thương Nga lập tức phản đối: "Không được! Con nhỏ không biết điều này mà ở gần em thì chẳng khác nào em rơi vào miệng sói!"

Đỗ Chiêu Dương chậm rãi quay sang, mắt nhìn chằm chằm vào búp bê như thể muốn bóp nát nó ngay tức khắc: "Tôi và cô ấy đang nói chuyện. Cô im đi!"

"Cái con nhỏ hỗn láo này...!"

Trương Gia Mẫn khẽ giơ tay ra hiệu cho Nguyễn Thương Nga im lặng. Rồi nhìn sâu vào trong mắt Đỗ Chiêu Dương, cố gắng tìm kiếm xem liệu cô ấy đang giở trò gì. Nhưng đôi mắt đó lại chỉ phản chiếu một nỗi muộn sầu không tên.

Cuối cùng, Trương Gia Mẫn nhượng bộ: "Được, tôi đồng ý."

Nguyễn Thương Nga gần như muốn nhảy dựng lên phản đối nhưng Trương Gia Mẫn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, như muốn nói rằng cô biết mình đang làm gì mà.

Một lần nữa, Đỗ Chiêu Dương bật cười, phút chốc lấy lại vẻ thản nhiên thường nhật: "Vậy thì đi thôi. Để xem tôi có thể làm được gì cho mấy người."

"Đi đâu đây?" - Trương Gia Mẫn thắc mắc.

"Trước tiên hãy đến nhà Bảo Viên, có khi sẽ tìm thấy được gì đó có ích."

Cả bốn cô gái, một kẻ phức tạp, một kẻ hoài nghi và một người mất trí, lại thêm một người phải gánh vác cả ba người kia. Họ cùng nhau bước vào cuộc hành trình tìm kiếm câu trả lời. Và cũng có lẽ...đây sẽ là lúc họ chạm đến những bí mật sâu thẳm nhất mà không ai trong số họ ngờ tới.

Chương trước Chương tiếp
Loading...