[BHTT] Khoảng Cách Ngàn Năm
Chương 63: Vô tri hưởng thái bình
Tư Hạ từ trên trấn trở về đúng lúc Ngọc Đan vừa dùng bữa xong, trên tay nàng bưng theo một chén thuốc, ghét bỏ đưa cái chén về phía Ngọc Đan, lớn giọng thúc giục: "Ăn no cái bụng rồi thì uống thuốc đi"
Từ ngày vị "hàng xóm" họ Lý dọn tới, Ngọc Đan liền hận không thể dán lấy Lý Minh Khuê mười hai canh giờ. Lần nào Tư Hạ muốn đòi người cũng phải mặt dày mày dạn sang nhà "hàng xóm" gõ cửa "hỏi thăm".
Tư Hạ càng nghĩ càng bực bội, mặc dù nàng xem Ngọc Đan như muội muội nhưng khi nhìn muội muội do một tay mình khổ công vỗ béo cuối cùng phải dâng lên miệng kẻ khác, thử hỏi ai lại không tiếc hận.
Nhìn chén thuốc đen òm cùng hương vị đắng chát xộc vào mũi, Ngọc Đan cau mày, sống chết lắc đầu: "Ta không uống!"
Lý Minh Khuê nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan uống thuốc, ngày mốt lên trấn ngươi muốn gì tỷ tỷ liền mua cho ngươi"
"Thật sao!"
"Ân"
Chưa được một khắc đã thấy Ngọc Đan vui vẻ bưng chén uống "ùng ực" một hơi uống sạch.
Tư Hạ càng nhìn càng gai mắt, trước đây nàng phải van nài khan cả cổ mới dỗ được Ngọc Đan uống nữa chén thuốc, bây giờ thì hay rồi, nếu không phải Lý Minh Khuê kịp thời ngăn cản, sợ rằng cô đã đem cái chén nuốt thẳng vào bụng.
Mắt thấy Tư Hạ nhập ngừng như có chuyện muốn nói, Lý Minh Khuê hiểu ý hướng Thiên Thanh dặn dò: "Ngươi đến thư phòng lấy áo choàng lông chồn khoác cho Ngọc Đan rồi dẫn nàng đến hoa viên chơi đi"
Tất cả rời đi, xung quanh nhất thời chỉ còn lại hai người, Tư Hạ an tâm ngồi xuống đối diện Lý Minh Khuê, nhưng làm sao cũng không thể mở miệng được.
Lý Minh Khuê cũng không hối thúc nàng, nhàn nhạt nâng chén trà nhấp một ngụm, chờ nàng mở miệng.
Tư Hạ rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, ủ rủ thuật lại câu chuyện: "Hôm trước Trần Tứ nói hắn tìm được một cây Hoả nhân sâm to gấp ba lần bình thường, ta vô cùng vui mừng, nhưng đúng lúc trên trấn có việc, Hoả nhân sâm lại không thể để lâu, ta đành bảo Ngọc Đan đi cùng Trần Mỹ cũng là nữ nhi của Trần Tứ, đến nhà nàng lấy nhân sâm về. Trần Mỹ năm nay bảy tuổi, chạc tuổi "ý thức" của Ngọc Đan, cũng xem như bạn khuê phòng của nàng, ngươi có biết sau khi Ngọc Đan trở về nàng nói gì với ta không?"
Lý Minh Khuê hơi nhướng mày, ý bảo Tư Hạ tiếp tục nói, rồi tiếp tục nhấp thêm một ngụm trà nhỏ.
Sắc mặt Tư Hạ càng lúc càng khó coi: "Ngọc Đan sau khi trở về liền kể với ta, nàng và Trần Mỹ tìm một vòng không thấy phu thê Trần Tứ đâu, lại nghe thấy tiếng mẫu thân Trần Mỹ điên cuồng thở dốc, hai nha đầu không hiểu sự đời lấy ngón tay chọc cái lỗ nhỏ trên cửa sổ lén lút nhìn vào bên trong. Khi đó Ngọc Đan lo lắng hỏi ta rằng có phải Trần thẩm bị chồng bạo hành hay không, tại sao Trần thúc lại đè lên người Trần thẩm, còn chọc cái gì đó vào người nàng đẩy tới đẩy lui, Ngọc Đan vừa kể vừa khóc thút thít bảo ta tìm cách giải cứu Trần thẩm nếu không nàng ấy sẽ bị Trần thúc húc đến mất mạng"
"Khục khục khục"
Lý Minh Khuê nghe đến đây không khỏi doạ cho sặc nước trà, bàn tay ôm lấy ngực, không ngừng ho khan, sắc mặt từ trắng sang đen, từ đen sang đỏ vô cùng phong phú, rõ ràng là bị Ngọc Đan chọc cho tức chết: "Nàng, nàng, nàng rõ ràng là một cái nữ nhi lại có thể nói ra lời như vậy"
Tư Hạ xác định phản ứng của Lý Minh Khuê so với nàng khi đó còn khó coi hơn thì hài lòng gật đầu: "Đó chính là vấn đề ta muốn bàn bạc với ngươi", dừng một lúc nàng lại nói: "Ta xem nàng như tiểu muội ruột thịt, yêu thương nàng không kém ngươi nữa phần, ta không hy vọng nàng sẽ mãi vô tri vô thức như vậy cả đời, ta muốn nàng một lần nữa trở thành chính mình. Ta xuất thân bần hèn không có khả năng dạy dỗ nàng trở thành một người ưu tú, nhưng ngươi lại khác, ngươi sinh ở nhà đế vương, lễ nghĩa tri thức không ai sánh bằng, tuy ta rất hận ngươi làm nàng tổn thương, nhưng ta hiểu rõ chỉ có ngươi mới có khả năng dưỡng nàng thành một nữ tử ưu tú"
Nói không xúc động là giả, Lý Minh Khuê thực lòng cảm khích Tư Hạ, người nọ không màn nguy nan dùng cả tính mạng bảo hộ Ngọc Đan chu toàn. Còn nàng thì sao, chính tay nàng phá huỷ cô, tàn nhẫn làm tổn thương đến tin thần lẫn thể xác của người nàng yêu, Lý Minh Khuê vô cùng hổ thẹn: "Ta hứa với ngươi, Lý Minh Khuê ta lần này sẽ không bao giờ để nàng một mình"
Tư Hạ nghe vậy thở dài nói: "Ta cũng không có cách nào, Trần gia thôn đều là nhà nông, đám nhỏ trong thôn không có học hành, không có tri thức. Nếu tiếp tục giữ Ngọc Đan ở lại càng khiến nàng không thể trưởng thành một lần nữa...đứa nhỏ này đã chịu nhiều thiệt thòi rồi"
"Ngươi yên tâm, sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thoả, ta sẽ mang nàng lên trấn ở với ta", Lý Minh Khuê lại hỏi: "Còn ngươi thì sao?"
Tư Hạ không đành lòng nói: "Ta phải ở lại tìm Hoả nhân sâm, loại dược liệu này sau như nhổ lên ba ngày không chế biến sẽ mất hết công dụng, chẳng khác nào cỏ dại. Đó cũng là ý do mấy năm nay ta và nàng chỉ quanh quẩn ở Trần gia thôn"
Lý Minh Khuê sâu kín nhìn Tư Hạ, thật tâm nói: "Những năm vừa qua thật lòng cảm ơn ngươi"
Sau khi tiễn Tư Hạ trở về, Lý Minh Khuê lập tức cho người gọi Ngọc Đan đến tiểu viện gặp nàng.
Vừa đẩy cửa bước vào phòng, Ngọc Đan đã thấy Lý Minh Khuê trên tay cầm sẳn một cây thước dài đứng quay lưng lại với cô. Ngọc Đan chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh, nhỏ giọng gọi: "Minh Khuê tỷ tỷ"
"Quỳ xuống!"
Ngọc Đan bị giọng nói uy nghiêm của Lý Minh Khuê doạ cho bay nữa cái hồn, tức khắc quỳ xuống trên nền gạch lạnh băng, cái mũi đỏ ửng: "Tỷ tỷ bớt giận "
Lý Minh Khuê xoay người lại nhìn cô, thấy bộ dáng uẩn khúc như thỏ con của Ngọc Đan, trong lòng vạn phần không nỡ, nhưng vẫn giữ thái độ lạnh lùng như cũ: "Đưa hai bàn tay ra đây"
"Vút chát"
"Ngươi có biết mình sai ở đâu không?"
"A huhu đau! Đan Đan không biết, tỷ tỷ đừng đánh ta mà"
"Vút chát"
"Đôi mắt này của ngươi từ bao giờ dùng để nhìn những thứ bậy bạ kia?"
"Là Trần Mỹ xúi ta chọc cái lỗ trên cửa sổ mà huhu"
"Vút chát"
"Nàng nói gì ngươi liền nghe theo?"
"Tỷ tỷ tha mạng, ta chỉ là thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ...Hic, ta sợ Trần thúc sẽ húc chết Trần thẩm"
"Vút chát"
"Ăn nói hàm hồ!"
"Vút chát"
"Để bản cung xem ai có thể ra tay tương trợ ngươi lúc này!"
"Vút chát"
Cứ như vậy suốt một canh giờ, Ngọc Đan thành công bị Lý Minh Khuê doạ sợ đến bất tỉnh nhân sự.
Tối đó, Ngọc Đan dưới sự cho phép của "phụ huynh" Tư Hạ, một lần nữa thành công ngủ lại đại trạch của Lý Minh Khuê.
"Có đau không?"
Lý Minh Khuê đau lòng thấy thuốc mỡ cẩn thận thoa lên mấy chỗ bầm xanh ứa máu chằng chịt đan nhau trên bàn tay trắng nõn của Ngọc Đan.
Lúc nãy Lý Minh Khuê nhớ rõ bản thân chỉ đánh cho ba phần lực lại không dùng đến nội lực, không hiểu sao vẫn đánh cho tay Ngọc Đan sưng trướng như cái bánh bao, nhìn đến có chút không nỡ.
"Không đau chút nào"
Lý Minh Khuê buồn cười nhìn đôi mắt sưng húp của Ngọc Đan, rõ ràng khóc đến ngất đi vẫn mạnh miệng bảo không đau, kỳ thật tính tình này rất giống với Ngọc Đan "trưởng thành" khi các nàng mới gặp nhau.
"Lần sau còn dám lén lút nhìn trộm nữa sao?"
"Ta biết sai rồi, tỷ tỷ dạy phải, sau này ta sẽ không nhìn bậy nhìn bạ nữa", giống như nhớ tới chuyện gì đó, biểu tình Ngọc Đan lộ ra vẻ sợ sệt: "Mẹ ta nói trẻ hư sẽ bị ông kẹ bắt đi, sau này... sau này ta hứa sẽ nghe lời Minh Khuê tỷ tỷ"
Lý Minh Khuê mềm giọng hỏi: "Thật sao?"
Ngọc Đan cũng không biết làm sao bày tỏ cảm xúc của mình, cô nhích lại gần, dựa vào ngực Lý Minh Khuê, vòng tay ôm lấy eo nàng, giống như hành động cô hay làm với mẹ mỗi khi muốn bày tỏ cô yêu mẹ đến dường nào khi còn bé: "Minh Khuê tỷ tỷ đừng lo, ta sẽ bảo vệ tỷ khỏi ông kẹ, không để ông kẹ bắt tỷ đi"
Lý Minh Khuê dĩ nhiên biết rõ hành động này của Ngọc Đan xuất phát từ tấm lòng của một đứa bé đối với người lớn mà nó yêu thương, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được cảm thấy ngọt ngào.
Nàng đè đặt hôn một chút lên tóc cô: "Đứa trẻ ngoan"
Chính hành động này lại làm Lý Minh Khuê cảm thấy chột dạ, giống như nàng là một lão bà đáng khinh.