[BHTT] Khoảng Cách Ngàn Năm
Chương 59: Chia xa
Thấy Lý Minh Khuê đột nhiên thất thanh khóc nức nở, Thiên Thanh trong lòng thở dài nói: "Nàng đang trên đường đến *Đông Doanh...nếu chậm trễ sợ sau này không có cơ hội gặp lại"
*Nhật Bản
Lý Minh Khuê nghe vậy trái tim kịch liệt run lên, nàng ngơ ngác vài giây sau đó liền vọt ra khỏi Mộc Hà Cung
Thị vệ thấy nàng chân đất chân trần, quần áo xộc xệch chạy ra cửa cung liền khẩn trưng hỏi: "Điện hạ, đây là..?"
"Ngựa!" Lý Minh Khuê mất bình tĩnh
Thị vệ thấy vậy cũng không dám nhiều lời vội vàng mang đến cho nàng một con ngựa, thấy ngựa được mang đến Lý Minh Khuê liền lập tức phóng lên thúc ngựa thật nhanh lao khỏi cửa cung
Lý Minh Khuê như mù quáng điên cuồn thúc ngựa chạy như bay về phía trước. Vì đã nhiều ngày không ăn thân thể tràn đầy mệt mõi, Lý Minh Khuê vẫn cắn răng đi thật nhanh, nàng chỉ sợ chậm một giây thôi nàng sẽ mãi mãi mất cô.
Bến tàu
"Híi"
Đừng ngựa Lý Minh Khuê loạng choạng bước xuống, nàng lê thân thể gầy gò đi tìm hình bóng Ngọc Đan khắp nơi, không ngừng gọi tên cô: "Ngọc Đan?...Ngọc Đan?"
Bỗng nàng chú ý thanh ảnh mảnh mai quen thuộc, trái tim như co thắt lại, nàng không dám chậm trễ liền chạy thật nhanh về phía trước
"Đan!" Lý Minh Khuê gọi tên cô
Tấm lưng Ngọc Đan cơ hồ run lên, đã lâu rồi mới nghe được âm thanh này, trái tim ngàn vạn lần muốn quay đầu nhưng cô không đủ dũng khí, cô sợ mình lại tổn thương, cô sợ lại một lần nữa bị mình vứt bỏ, cô sợ nếu quay đầu lại đối mặt với Lý Minh Khuê thì coi như mọi quyết tâm coi như công cốc. Hiện tại cô chỉ muốn quên đi quá khứ đi đến một thật xa, nơi đó không có Nhị công chúa cao cao tại thượng, cũng không có một phò mã nữ cải nam tranh mà chỉ có một người bình thường....bình bình đạm đạm dùng cả một đời quên đi quá khứ.
Rõ ràng nàng cảm nhận được Ngọc Đan nghe nàng gọi cô, thân thể cô rõ ràng run lên vậy tại sao một cái quay đầu cũng không đáp lại nàng!
"Ta yêu nàng! Người ta yêu là nàng...vĩnh viễn là nàng!" Lý Minh Khuê đi đến trước mặt ôm chặt lấy Ngọc Đan, giờ phút này nàng không cần gì cả, chỉ cần Ngọc Đan ở lại bên cạnh nàng nguyện khuynh tẫn thiên hạ
Khóe miệng Ngọc Đan khẽ động, chưa bao giờ cô thấy trái tim đau như lúc này, cô cương quyết đẩy Lý Minh Khuê ra rồi xoay người đưa lưng về phía nàng: "Bây giờ ngươi nói những lời này với ta còn ý nghĩa gì, đã quá muộn rồi Lý Minh Khuê" Trước đây Ngọc Đan luôn hưởng thụ cảm giác được Lý Minh Khuê nói lời yêu thương, nhưng bây giờ nghe được chỉ cảm thấy châm học dị thường. Đây là cơ hội tốt nhất để chặt đứt thứ tình cảm hoang đường này, cô tuyệt đối không muốn mình một lần nữa lại bị vứt bỏ.
Cảm giác được Ngọc Đan đã hạ quyết tâm rời đi, đáy lòng Lý Minh Khuê dâng lên một nổi sợ hãi, nàng sợ cô đi rồi thì cả đời này sẽ không có cơ hội gặp lại, nàng đau khổ ngã quỵ xuống, đáy lòng dâng lên một nổi sợ hãi, ngữ khí nàng nành đã không còn bình tĩnh: "Ta xin nàng đi, ta biết nàng hận ta nhưng xin này đừng đi có được không?"
Ngọc Đan quả nhiên không nhịn được quay đầu lại, tấm thân đơn bạc của Lý Minh Khuê lúc này như khắc sâu vào tâm trí cô, thân ảnh chật vật của nàng làm Ngọc Đan hoảng hốt. Đối diện với đôi mắt ngấn lệ của Lý Minh Khuê đang khẩn thiết nhìn mình, trái tim Ngọc Đan không ngừng đau nhói: "Đây không phải kết quả mà ngươi muốn sao? từ bỏ ta để đổi lấy thiên hạ mà ngươi luôn muốn có chẳng phải hết thảy đều là sắp đặt của người sao!"
Huyết sắc trên mặt Lý Minh Khuê một chút cũng không còn, nước mắt vô thanh vô thức tuôn rơi, nàng chỉ biết bất lực níu lấy vạt áo Ngọc Đan nhẹ giọng cầu khẩn: "Cho ta một cơ hội có được không?"
Nhìn Lý Minh Khuê như vậy trong tâm Ngọc Đan đau đớn dị thường, nữ tử cao cao tại thượng trước đây cô luôn ngưỡng mộ, người mà cô vừa yêu vừa hận đến tận xương tủy, bây giờ lại vứt hết tự tôn quỳ xuống chân cô cầu xin, tâm Ngọc Đan khẽ động, cô thực không nỡ nhìn thấy nàng chật vật như vậy, cô muốn lập tức cúi người xuống đỡ lấy Lý Minh Khuê nhưng ai đó đã nhanh hơn một bước bắt lấy tay cô.
"Mau đi thôi, tàu sắp rời bến rồi" Tư Hạ cương quyết siết chặt tay Ngọc Đan nói
Ngọc Đan có chút bất ngờ nhìn Tư Hạ: "Ta..."
"Đây là cơ hội cuối cùng ngươi chớ lãng phí !" Tư Hạ nói tiếp, tay càng lúc càng siết chặt Ngọc Đan hơn như sợ Ngọc Đan sẽ đổi ý
Ngọc Đan nhìn Lý Minh Khuê chật vật níu kéo mình, dẫu biết là hận nàng vô cùng như lòng không khỏi xót xa khi thấy nàng bỏ hết tự tôn vì mình, nếu ở lại khiến cả hai tổn thương như vậy thì thà để cô rời đi còn hơn.
Trong lòng Ngọc Đan dường như đã hạ quyết tâm, cô xoay đầu nhìn thoáng Lý Minh Khuê lần cuối rồi khó khăn mở miệng: "Bảo trọngv"
Bàn tay Lý Minh Khuê níu lấy tà áo của Ngọc Đan cũng không còn chút khí lực chỉ có thể bất lực để cô rời đi, nước mắt vô lực tuôn rơi, nghe tiếng cước bộ của Ngọc Đan ngày càng xa, đáy lòng Lý Minh Khuê như bị nhấn chìm trong tuyệt vọng
Một lúc sau Thiên Thanh đến nơi chỉ thấy thân ảnh Lý Minh Khuê gục trên mặt đất, nàng hốt hoảng xuống ngựa đi đến bên cạnh Lý Minh Khuê, khẩn trương hỏi: "Điện hạ sao lại ra nông nổi này?"
"Nàng bỏ ta rồi, nàng thực sự vứt bỏ ta" âm thanh Lý Minh Khuê rất nhỏ nhưng có thể rõ ràng nghe được sự tuyệt vọng của nàng, giống như đứa trẻ bị vứt bỏ, hai mắt trống rỗng bi thương
Thiên Thanh nghe vậy mới ý thức được xung quanh không thấy bóng dáng Ngọc Đan, nàng đưa mắt nhìn chiếc tàu đã đi xa bờ liền ý thức được chuyện gì xảy ra, đáy lòng nàng chua xót thay cho Lý Minh Khuê: "Điện hạ.."
"Nàng bỏ ta rồi...bỏ ta rồi" Lý Minh Khuê mất hết tự chủ tay nắm chặt tóc, cánh môi không ngừng run rẩy khiến cả người cũng run rẩy theo, không ngừng nói: "Phải làm sao... phải làm sao"
Thiên Thanh nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của Lý Minh Khuê, không đành lòng chỉ có thể đánh ngất nàng rồi đưa về tẩm cung