[BHTT] Khoảng Cách Ngàn Năm
Chương 46: Ước Nguyện
Ngọc Đan nhìn xa xa thấy dưới bóng liễu rũ xuống bên hồ có đôi tình lang cùng nhau gấp đèn giấy, vẻ mặt cô liền tràn ra vẻ ngưỡng mộ, mà mắt phượng của Lý Minh Khuê vẫn một mực thuỷ chung đặt trên người Ngọc Đan, thấy cô đưa mắt nhìn chăm chăm đôi tình lang kia liền lập tức hiểu rõ, nàng làm như vô ý hỏi: "Có muốn thả đèn trời không?"
"Hả?" Ngọc Đan ngây ngốc nhìn Lý Minh Khuê, bây giờ nàng vẫn còn tâm trạng để thả đèn sao?
Nét mặt Lý Minh Khuê vẫn lãnh đạm như cũ: "Nhìn biểu tình của ngươi chắc chưa từng thả đèn qua, chi bằng hôm nay liền thử"
Bảo Cường hợp thời phấn khởi gật đầu tán thành: "Điện hạ nói chí phải!"
Quả thật Ngọc Đan chưa từng có dịp tham gia những ngày hội như vậy ở hiện đại, nên cũng không có ý từ chối, cầm mái chèo đến con thuyền gần đó, bỏ ra vài bạc mua lại mấy chiếc đèn trời
Cả ba người cùng nhau đặt bút viết xuống ước nguyện lên đèn giấy. Lý Minh Khuê duyên dáng cầm bút lướt nhẹ, đầu bút uyển chuyển trên giấy trắng như chuồn chuồn lướt nước, nét chữ lưu loát khí thế bất phàm tựa tranh vẽ. Còn về phần Ngọc Đan cùng Bảo Cường, không cần nghĩ cũng biết bút pháp của cả hai lúc thì lên voi lúc thì xuống chó, thảm không thể tả.
Thời khắc dân chúng cùng nhau thả đèn trời ước nguyện đã đến. Ngọc Đan tay cầm đỉnh đèn rồi châm lửa vào *bấc, hơi nóng liền lan toả, chiếc đèn nhanh chóng căng phòng lên, cô học theo dáng vẻ mọi người thả tay cho đèn bay lên trời cao.
*bấc đèn: làm bằng sợ vải tẩm với mỡ lợn
Ánh sáng của hàng ngàn thiên đăng rực rỡ chiếu rọi khắp phố xá, chói loá như vầng sáng hừng đông với muôn vàng tinh tú, lần đầu tiên trong đời Ngọc Đan được chứng kiến khoảnh khắc đẹp đến hư ảo này
Lý Minh Khuê nhìn theo chiếc đèn của nàng, thầm cầu nguyện: "Mong cho nàng cả đời vô lo vô nghĩ"
Ngọc Đan bên cạnh cũng chắp tay, hết sức thành khẩn nói: "Mong cho nàng sớm ngày tìm được như ý lang quân"
Còn Bảo Cường thì cười đến sáng lạng: "Ước gì trúng số!"
Mãi đắm chìm trong cảnh tuyệt mỹ này, đột nhiên một trận gió lớn từ đâu điên cuồng kéo tới, Ngọc Đan cùng Bảo Cường ý thức được thời cơ đã đến, đồng loạt đưa mắt nhìn nhau
"Đan, thời cơ đến rồi!"
Trăng tròn trên trời cao đỏ rực chói loá rọi xuống mặt hồ làm cho không gian khắp nơi đỏ như nhuộm máu, một đạo thiên lôi đánh xuống mặt hồ làm mặt nước xé ra thành một vòng xoáy, bách tính chứng kiến hiện tượng kỳ quái này còn tưởng yêu ma quỷ quái hoành hành đã vội xách quần chạy tám hướng, để lại thuyền nhỏ của Ngọc Đan một mình lênh đênh giữa hồ lớn.
Ngọc Đan kinh ngạc đưa mắt nhìn vòng xoáy sâu hút kia, đoán chắc lần này không thể sai được, đây rõ ràng chính là cánh cổng mở ra hai thế giới song song, cô còn chưa kịp nghĩ nhiều thì tay đã bị Bảo Cường gấp gáp bắt lấy, lớn tiếng hô: "Mau nhảy thôi, vòng xoáy đang thu dần!"
Mỗi một giây một khắc trôi qua đối với Ngọc Đan như một loại tra tấn vô hình, cô vô vọng nhìn cánh cổng không gian rồi lại đưa mắt nhìn về phía Lý Minh Khuê, thấy nàng đã quay đầu sang một bên không dám trực tiếp đối diện với cô, điều này làm cho Ngọc Đan có chút mất mát, rốt cuộc Ngọc Đan cũng nhẫn tâm buông lời từ biệt rằng không hẹn kiếp sau, chỉ nhẹ giọng nói: "Minh Khuê, ta sẽ không quên nàng" dứt lời liền xoay người theo Bảo Cường đến mũi thuyền
Lý Minh Khuê nghe thấy, trái tim như bị cắm một dao thật sâu, đau đến tê tâm phế liệt, cảm giác được Ngọc Đan sắp rời xa mình, không tự chủ nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng Ngọc Đan rời đi, nước mắt vô pháp kìm nén vô thanh vô tức tuôn rơi, nếu biết trước sẽ đau đớn đến như vậy thì từ đầu nên chặt đứt đoạt tình này thì hơn, biết rõ đây là quyết định tốt nhất cho cô, nhưng sao lòng vẫn không nhịn được uỷ khuất
Trước một khắc quyết định nhảy xuống vòng xoáy không gian, Ngọc Đan quả nhiên không nhịn được mà quay đầu nhìn Lý Minh Khuê lần nữa, vừa lúc chạm phải ánh mắt nàng, không phải là đôi mắt lãnh đạm vô can với đời thường ngày, mà lại là đôi mắt đỏ âu ngập lệ cô chưa từng thấy qua, nàng khóc đến thương tâm, dù cho nàng có cố gắng phòng vệ đến đâu thì ánh mắt nàng cũng không thể dối gạt được cô, rõ ràng nàng khổ sở đến ngần ấy nhưng vẫn cắn răng can chịu. Trong nháy mắt, trái tim Ngọc Đan như mũi đồng xuyên thấu, cô tựa hồ cảm giác nếu hôm nay cô kiên quyết rời khỏi nàng thì cả đời cô sẽ phải sống trong ân hận, Ngọc Đan lập tức dừng bước, gạt tay Bảo Cường ra khỏi tay mình, Bảo Cường khó hiểu quay đầu nhìn cô, nhưng lại thấy vẻ mặt kiên định đó của Ngọc Đan liền biết cô đã hạ quyết tâm
"Cường, chuyện gia đình mình đành nhờ cậu lo liệu" Ngọc Đan lùi lại một bước, áy náy nói
Bảo Cường cắn răng thật chặt không để nước mắt rơi xuống, cứ ngỡ sẽ cùng nhau trở về, thế nhưng bây giờ kẻ đi người ở lại hỏi sao cậu không đau lòng cho được, Bảo Cường liều mạng gật đầu, sau đó hít một hơi thật sâu, khó khăn mở miệng: "Cậu phải sống thật tốt có biết không"
Ngọc Đan sóng mũi cay cay, vẫy tay nói: "Được, cậu cũng phải thật thành công đó!"
Bảo Cường nhìn Ngọc Đan lần cuối, nở nụ cười rạng rỡ với cô: "Tạm biệt Ngọc Đan!" dứt lời liền như chạy thật nhanh về phía mũi thuyền, như con thiêu thân lao mình vào vòng xoáy không gian sâu sâu hun hút
Ngọc Đan trơ mắt nhìn Bảo Cường cùng vòng xoáy dần thu nhỏ rồi hoá thành một mảnh hư không, không gian xung quanh được trả về vẻ tĩnh mịch ban đầu, hết thảy đã xong rồi, âu cũng là số phận, kể từ hôm nay cô chính thức là người ở Nam Lang quốc này, thế giới hiện đại kia giờ đối với cô chỉ là giấc mộng nam kha
Lý Minh Khuê chứng kiến một màn vô thực diễn ra trước mắt, vừa cảm thấy vui mừng vì Ngọc Đan quyết định ở lại bên mình, vừa tự trách bởi vì chính nàng khiến cô từ bỏ cơ hội trở về nơi vốn thuộc về cô, nàng vô pháp hiểu được cảm xúc hiện tại của chính mình
"Tại sao?" Lý Minh Khuê nhịn không được buông lời hỏi
Ngọc Đan đi tới trước mặt Lý Minh Khuê, vòng tay ôm lấy nàng vào ngực, nhu tình nói: "Trái tim ta đã sớm không thuộc về ta nữa rồi, cho dù hôm nay ta quyết định rời xa nàng thì tâm ta mãi hướng về nàng"
Lý Minh Khuê trong lòng khẽ động, cũng vòng tay đáp trả cái ôm của Ngọc Đan, xót xa hỏi: "Như vậy đáng sao?"
"Cho dù để ta lựa chọn một lần nữa, câu trả lời vẫn sẽ là nàng, Minh Khuê"
---đường phân cách hoa lệ
Tác giả lảm nhảm:
Tác giả ngu shi viết sai chính tả quá nhiều, vất vả các bạn rồi :)))