[BHTT] Hợp lại sẽ không phân ly [Cover][Lichaeng]

Chương 54: Kinh hỉ



Lạp Lệ Sa không để ý tới Lạp Hàm nói bóng nói gió, nàng đặt điện thoại lên trên sô pha, vươn tay xoa xoa phần eo. Không hề có cảm giác giống như loại cảm giác mơ hồ đau nhức kia, mà là đau xót ruột đau tới thấu xương. Nàng nhíu nhíu mày, trở về phòng cầm áo ngủ đi vào bên trong phòng vệ sinh.

Nàng thuê phòng ở tầng cao nhất, một tầng chỉ có hai căn phòng, diện tích rất lớn, phòng vệ sinh cũng lớn hơn gấp hai ba lần so với dưới lầu. Đẩy cửa phòng vệ sinh ra có một phòng thay đồ nhỏ, bình thường dùng để cởi quần áo ra khi đi tắm, Lạp Lệ Sa đem áo ngủ treo lên giá đồ ở phía trên, đi chân trần bước vào. Nàng khi mới vừa vào cửa đã cởi ngay áo khoác xuống, giờ khắc này trên người chỉ mặc một chiếc áo màu lam nhạt, quần cùng một màu với áo. Nàng quay đầu nhấc vạt áo lên soi gương, không thể nhìn thấy được vùng da ở phía sau lưng, nàng lắc đầu một cái không để ý tới, chỉ nhanh chóng thay áo ngủ bước ra ngoài. Mới vừa đi tới sô pha thì điện thoại đổ chuông vang lên, nàng cúi đầu nhìn xem, ngơ ngác vài giây.

"Thái Anh?" Lạp Lệ Sa hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Ngữ khí của Phác Thái Anh có chút không tự nhiên: "Chị ở tầng nào?"

Lạp Lệ Sa dừng lại vài giây: "Chị ở 1502."

1502, tầng 15, Phác Thái Anh nắm nắm lấy túi Hoa Thược Dược vừa mới mua ở trên tay, bất đắc dĩ nói: "Tôi đi sang đưa cho chị thứ này, chút nữa chị có rảnh để mở cửa không?"

Lạp Lệ Sa siết chặt lấy quần áo, nàng cầm áo khoác lên treo ở giá đồ sau cửa, liếc mắt nhìn về phía sô pha: "Chị rảnh."

Phác Thái Anh tắt điện thoại đi, nàng đeo khẩu trang và mũ lên, trên tay cầm theo thuốc mỡ. Thật ra nàng đều có thể không cần phải để ý tới sống chết của Lạp Lệ Sa, người kia mỗi tuần đều đi kiểm tra định kỳ, bác sĩ đều chuyên nghiệp hơn rất nhiều so với nàng. Nhưng lại nghĩ đến vừa rồi Lạp Lệ Sa bởi vì mình mà bị thương, Phác Thái Anh liền cảm thấy nếu không làm gì cả, thì có chút không hợp với lễ nghi phép tắc. Công phải ra công mà tư phải ra tư, nếu vừa rồi Lạp Lệ Sa không đỡ nàng, thì người ngã chổng vó chính là nàng, thậm chí còn có thể không vỏn vẹn chỉ là ngã chổng vó. . .

Phác Thái Anh cúi đầu sờ sờ bụng dưới, nàng không có cách nào lừa gạt bản thân, trước một giây khi sắp sửa té ngã, trong đầu nàng lập tức vọt ra một cái suy nghĩ, không thể để cho con mình bị thương.

Nàng sợ nếu bản thân mình có mệnh hệ gì, sẽ liên lụy đến đứa con.

Rõ ràng nàng quan tâm đến đứa con này, cực kỳ quan tâm.

Nhưng đứa con này, đến với nàng rất không đúng lúc.

Nó sẽ không có được sự chăm sóc nên có, sẽ không có được sự yêu thương quan tâm nên có, thậm chí nếu như đứa nhỏ được sinh ra, sẽ bị dán lên các loại nhãn mác ô uế. Đứa nhỏ này có làm sai điều gì đâu? Nó không hề làm sai điều gì cả, thế nhưng vào thời điểm vẫn chưa được sinh ra thì đã phải chịu sự chỉ chỉ chỏ chỏ của những người khác. Vậy thì sau này nếu như được sinh ra có khả năng sẽ phải nhận lấy sự chê trách lớn hơn nữa, bản thân nàng làm sao có thể cam lòng để con mình bị như thế?

Trái tim của Phác Thái Anh hơi đau xót, nàng nắm chặt tay lại, chiếc túi nàng nắm ở trong tay phát ra tiếng xoạt xoạt.

Keng!

Thang máy đã đến tầng 15, Phác Thái Anh định thần lại, đội mũ lên ngay ngắn, chuẩn bị gọn gàng bước ra khỏi thang máy. Tầng này chỉ có hai phòng, nàng đứng trước cửa phòng 1502, vẫn chưa kịp nhấn chuông thì cửa đã mở ra từ bên trong. Lạp Lệ Sa lộ ra dáng vẻ chờ đợi đã lâu, nàng không hề có một tia ngạc nhiên nào nhìn về phía Phác Thái Anh.

"Đến rồi."

Phác Thái Anh hơi kinh ngạc: "Tại sao chị biết tôi đến rồi?"

Lạp Lệ Sa mở miệng: "Chị nghe được tiếng động ở cửa."

Lừa gạt con nít sao, hiệu quả cách âm của cái khách sạn này là tốt nhất trên toàn thành phố, ở bên trong có thể nghe được âm thanh ở bên ngoài? Huống chi giày nàng mang vẫn là giày đế bằng, vốn dĩ bước chân đều không phát ra tiếng động.

Phác Thái Anh không có đâm thủng lời nói dối rõ ràng của Lạp Lệ Sa, bởi vì vạch trần ra cũng chả có ý nghĩa gì, nàng giơ lên cái túi ở trên tay nói: "Tôi biết vừa rồi eo chị bị đụng vào, đây là thuốc mỡ bôi vào chỗ sưng đau, trước khi đi ngủ chị nhớ bôi qua một lần."

"Hướng dẫn sử dụng có ở bên trong."

Nàng nói xong thì đưa cái túi cho Lạp Lệ Sa, xoay người chuẩn bị rời đi, Lạp Lệ Sa thấy thế gọi lại: "Thái Anh."

Phác Thái Anh xoay người: "Chuyện gì?"

Lạp Lệ Sa nói rằng: "Có thể làm phiền em giúp chị bôi qua một lần được không?"

Nàng nói xong thì giơ tay lên: "Chị không tiện lắm."

Phác Thái Anh trầm tư liếc nhìn Lạp Lệ Sa một cái, ánh mắt âm u, nàng suy nghĩ vài giây gật đầu: "Được."

Lạp Lệ Sa nghiêng người để Phác Thái Anh bước vào.

Căn phòng rất lớn, vừa nhìn đã biết bố cục không hề giống với căn phòng bên dưới của nàng, bất kể những vật dụng trang trí gì ở nơi này đều cao cấp hơn. Vừa vào cửa là một tủ giày cao bằng nửa người, trong đấy có đặt vào mấy đôi dép bông, là loại dùng một lần, Lạp Lệ Sa rút ra một đôi từ bên trong đưa cho Phác Thái Anh, đợi nàng đổi xong sau đó hai người mới bước vào bên trong.

Phòng khách mở lên đèn thủy tinh ấm màu, trên mặt bàn trà có một chiếc laptop, màn hình vẫn đang sáng rực, trên màn hình hiện lên những đường sóng biểu đồ mà Phác Thái Anh nhìn không hiểu. Nàng thu hồi lại tầm mắt, nghe thấy Lạp Lệ Sa hỏi: "Muốn uống chút gì không?"

Phác Thái Anh chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, nàng nói: "Không cần, tôi bôi thuốc cho chị trước, xong việc tôi còn phải trở về."

Lạp Lệ Sa nghe vậy đi tới bên quầy pha chế, nàng vừa muốn chuẩn bị pha cà phê, ngẫm nghĩ lại vài giây sau đó đổi thành hai ly nước ấm, còn thêm một chút đường trắng.

"Uống nước trước đã."

Phác Thái Anh nhận lấy ly nước nàng đưa tới: "Cảm ơn."

Lạp Lệ Sa ngồi ở bên cạnh nàng, uống vào một hớp nước ấm, ánh mắt liếc nhìn Phác Thái Anh, lơ đãng đụng phải cặp mặt kia của Phác Thái Anh. Đôi mắt đó đã từng tràn ngập dáng vẻ yêu say đắm nhìn về phía nàng, đều xấu hổ mỗi khi đối diện với nàng, mỗi lần ánh mắt hai người chạm nhau, Phác Thái Anh đều sẽ cúi đầu thẹn thùng, sắc mặt ửng đỏ. Nhưng mà bây giờ, chỉ còn dư lại một nét bình tĩnh đến hững hờ, vẻ mặt cũng như vậy.

Phác Thái Anh nhìn thẳng Lạp Lệ Sa, sau khi uống xong ly nước ấm thì nói rằng: "Được chưa?"

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Đi sang phòng ngủ hay là ở ngay nơi này?"

Vào phòng ngủ, hay là ở nơi này.

Nghe có hơi kì nhỉ?

Phác Thái Anh ho nhẹ một cái: "Ở ngay nơi này đi."

Vẻ mặt Lạp Lệ Sa rất tự nhiên gật đầu: "Chị đi kéo rèm cửa sổ lại."

Nàng đứng dậy đi tới một bên ban công, tháo nút buộc của rèm cửa sổ ra, rèm cửa sổ tự động khép lại. Rõ ràng đèn trong phòng khách đều được bật lên, rèm cửa sổ không được kéo lại cũng không có vấn đề gì, thế nhưng Phác Thái Anh vẫn nín thở một hơi. Phác Thái Anh nhìn thấy Lạp Lệ Sa chậm rãi bước về phía mình lại thoáng nghĩ đến buổi tối hôm nọ. Lạp Lệ Sa cũng đứng trước cửa sổ ở trong phòng, rèm cửa sổ phía sau lưng nàng từ từ khép lại, nàng chậm rãi bước về phía mình, tóc dài không còn buộc lên cẩn thận tỉ mỉ ở sau gáy giống như bình thường, mà là tùy ý rơi xuống ở trước người. Có vài sợi tóc còn theo động tác của nàng mà nhẹ nhàng lắc lư, khuôn mặt ngũ quan tinh xảo rút đi vẻ sắc bén của thường ngày, có vẻ rất ôn hòa, đặc biệt là đôi mắt kia, cũng không còn sắc bén giống như trước. Phác Thái Anh đối đầu với đôi mắt kia, trầm luân cả một đêm dài.

"Thái Anh?"

Lạp Lệ Sa đi tới bên cạnh Phác Thái Anh, hỏi: "Sao vậy?"

Phác Thái Anh hoàn hồn, nàng phát hiện ra Lạp Lệ Sa gọi tên mình càng ngày càng thuận miệng, mà nàng khi nghe tới cũng không hề cảm thấy chói tai như trước. Lúc mới vừa bắt đầu nghe Lạp Lệ Sa kêu to như vậy chỉ hận không thể dùng bùn nhão nhét kín miệng nàng lại, bây giờ thì lại tùy tiện mặc kệ nàng. Phác Thái Anh lắc đầu: "Không có chuyện gì, chị nằm xuống đi, tôi bôi thuốc cho chị."

Lạp Lệ Sa nghe lời chuẩn bị nằm xuống, Phác Thái Anh đưa cho nàng một cái gối nằm, cuối cùng ngồi xuống ở bên cạnh nàng, mở cái túi được đặt ở trên bàn trà ra. Có hai loại thuốc, một loại là miếng dán, một loại là thuốc bôi trên chỗ đau, lúc Phác Thái Anh đi mua có nghe giới thiệu qua về hướng dẫn sử dụng. Nàng thành thạo mở lọ thuốc ra, đặt lên trên bàn trà, từ trong lọ thuốc tỏa ra một loại mùi vị rất là gay mũi, khó chịu, Phác Thái Anh quay đầu nín thở.

Lạp Lệ Sa mặc vào một chiếc áo ngủ tơ tằm màu xanh sẫm, xúc cảm tơ lụa lạnh lẽo, nàng xốc vạt áo lên một chút, vẫn chưa thấy được nơi bị thương.

"Ở chỗ. . ." Lời nói còn chưa nói ra hết, Phác Thái Anh đã nhìn thấy phần da thịt bị thương. Da thịt Lạp Lệ Sa rất trắng trẻo, không phải là trắng sữa, mà là trắng sứ, eo tinh tế, sống lưng thoát ẩn thoát hiện, phía trên một chút là tấm lưng bóng loáng, lên trên nữa là xương vai hồ điệp tinh xảo. Tuy rằng Lạp Lệ Sa khá gầy, thế nhưng vóc người lại rất cân xứng, sờ vào cũng không phải là loại dáng vẻ chỉ toàn da bọc xương kia, hơn nữa da thịt nàng lại nhẵn nhụi, xúc cảm vô cùng tốt. Phác Thái Anh đoán được Lạp Lệ Sa bị thương không nhẹ, dù sao tư thế bước đi của nàng cũng đều khác lạ so với thường ngày, thế nhưng Phác Thái Anh không nghĩ tới, vùng bị thương lại lớn đến như vậy.

Phía dưới xương hồ điệp có một mảng xanh xanh tím tím, ước chừng to khoảng một bàn tay, rơi vào trên da thịt trắng nõn của Lạp Lệ Sa, cực kỳ chói mắt. Nghiêm trọng như thế, nếu như là nàng bị đụng vào, hoặc là nàng bị ngã xuống đất thì. . . , tay Phác Thái Anh lập tức run lên.

Sau khi trầm mặc nửa phút, Phác Thái Anh nhanh chóng đổ nước thuốc ra thoa lên trên chỗ đau, sau đó lại nghĩ đến trong vòng hai mươi giờ thì chườm đá lạnh có thể hiệu quả sẽ tốt hơn. Nàng nhìn về phần eo của Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng thở dài, đứng lên.

Lạp Lệ Sa không thể nhìn thấy tình trạng thương thế phía sau của bản thân, nàng thấy thế liền hỏi: "Sao vậy?"

Phác Thái Anh nói: "Chị đừng nhúc nhích, tôi đi lấy một thứ mang lại đấy."

Lạp Lệ Sa nằm nhoài ở trên sô pha, gật đầu: "Ừm."

Phác Thái Anh đi vào bên trong phòng vệ sinh cầm lấy một chiếc khăn mặt màu trắng làm khăn chườm, cuối cùng là đi tìm một chút nước đá trong tủ lạnh. Nước đá ở trong khách sạn này đều được đặt vào bên trong khay vuông, rất lạnh, thuận tiện dùng khi uống rượu vang. Nàng lấy ra một ít nước đá đặt lên trên khăn mặt, bọc lại kỹ lưỡng, kề sát vào da mặt để thử nhiệt độ, cảm thấy đủ độ lạnh sau đó nàng mới đứng dậy đi tới một bên sô pha.

"Tôi chườm đá cho chị trước." Phác Thái Anh nói: "Lát nữa rồi sẽ bôi thuốc sau."

"Bằng không ngày mai nhất định sẽ sưng lên."

Lạp Lệ Sa cực kỳ phối hợp: "Được."

Sau khi Phác Thái Anh nói xong lập tức đem khăn mặt kề sát vào da thịt của Lạp Lệ Sa. Vừa đau lại vừa lạnh, Lạp Lệ Sa thở nhẹ ra, Phác Thái Anh nhìn về phía khuôn mặt của nàng, thấy nàng nghiêm mặt, cắn răng.

Phác Thái Anh thả nhẹ động tác lại một chút.

Sau khi chườm nước đá được một chút Lạp Lệ Sa cũng đã thích ứng được với nhiệt độ này. Lò sưởi trong phòng đều được bật lên, cũng không đến nổi cảm thấy là quá lạnh, chỉ là lúc đá lạnh và chỗ đau chạm vào nhau thì cơ thể vẫn tiến vào một trận đau nhức tê dại. Trước sau gì Lạp Lệ Sa cũng không hề hé răng, Phác Thái Anh nói: "Chườm thêm một chút là có thể bôi thuốc."

Lạp Lệ Sa nghe thấy nàng mở miệng cũng mở miệng theo nói: "Khi nào thì bộ phim này đóng máy?"

Tay Phác Thái Anh hơi ngừng lại, trầm mắt: "Còn hơn một tháng nữa."

"Nếu thuận lợi."

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Tiểu Hàm đã nói với em chuyện chương trình chưa?"

Trước đây thời gian mà Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa ở chung một chỗ cũng không nhiều, số lần tán gẫu lại càng ít hơn, đa số đều là nàng tự mình tìm đề tài, đợi Lạp Lệ Sa phụ họa theo. Có lúc nàng nói ra một chuỗi thật dài, cũng chỉ có thể nhận lại được một câu đơn giản ừ hoặc là một cái gật đầu, lắc đầu. Vì lẽ đó số lần Lạp Lệ Sa chủ động mở miệng ra cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, còn chủ động tìm đề tài tán gẫu, đã ít lại càng ít hơn. Mà dạo gần đây, Lạp Lệ Sa quá bất thường, bất thường đến mức Phác Thái Anh không có cách nào tìm được các loại lý do để biện hộ giúp Lạp Lệ Sa, cái gì mà trùng hợp, cái gì mà ngẫu nhiên gặp mặt, cái gì mà do ông nội phân phó. Phác Thái Anh đều không muốn dùng những lý do như vậy để tự lừa gạt bản thân, nàng là đang nghĩ đến một kết quả xấu nhất.

Lạp Lệ Sa biết mình mang thai.

Tuy rằng Phác Thái Anh cũng không biết tại sao Lạp Lệ Sa lại biết được, thế nhưng bây giờ chị ấy cũng đã biết rồi, vậy chị ấy có biết mình không muốn giữ đứa con này không?

Phác Thái Anh nhất thời có chút buồn bực, nàng dùng tăm bông bôi thuốc lên trên chỗ đau, chờ cho nước thuốc màu nâu thấm vào da thịt sau đó nàng mới dùng tăm bông lau chùi phần lưng lại một lần nữa, cuối cùng là dán thuốc mỡ lên, sau khi làm xong tất cả Phác Thái Anh thu dọn lại bàn trà.

"Sáng tối mỗi bữa đều bôi một lần, bôi nước thuốc trước sau đó mới dán thuốc mỡ lên, nếu như cảm thấy cơn đau tăng lên thì nên đi bệnh viện làm kiểm tra. . ."

Giọng điệu Phác Thái Anh lạnh lẽo máy móc phân phó nói: "Tôi cảm thấy ngày mai chị vẫn nên đi tới bệnh viện một chuyến thì tốt hơn."

Lạp Lệ Sa ngồi thẳng lưng lên, sửa soạn đồ ngủ đàng hoàng nhìn về phía Phác Thái Anh, mở miệng: "Thái Anh."

Phác Thái Anh nghe thấy cái tên này thì hơi đau đầu, vẻ mặt nàng có chút khó xem, sau khi buộc chặt túi thuốc đứng lên nói: "Không có chuyện gì tôi đi về trước."

Lạp Lệ Sa cũng đứng lên theo: "Chị đưa em về."

Nàng đứng lên cũng khá gấp, phần eo đau xót, ánh mắt Phác Thái Anh liếc đến theo bản năng đỡ nàng.

"Đứng yên."

Phác Thái Anh đứng ở bên cạnh nàng, đỡ nàng ngồi xuống ở trên sô pha: "Bị thương hai lần thì không tốt."

Lạp Lệ Sa nghiêng đầu thì nhìn thấy khuôn mặt Phác Thái Anh, tới rất gần, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng hàng lông mi của Phác Thái Anh. Dài mà uyển chuyển, lại dày, đen như mực, đang run rẩy, khiến trái tim của nàng cũng run run theo. Nốt ruồi kia ở khóe mắt cực kỳ thanh tú, khiến cho con người ta không nhịn được muốn đụng vào. Phía sau lưng Lạp Lệ Sa xuất hiện vài giọt mồ hôi nhỏ, cổ họng cũng ngưa ngứa, nàng nghe thấy lời nói của Phác Thái Anh thì đáp lại: "Được."

Hương thơm nhàn nhạt quấn quanh chóp mũi, Lạp Lệ Sa nắm lấy cánh tay Phác Thái Anh không nỡ nới lỏng ra, Phác Thái Anh nhíu mày: "Lạp tổng?"

Lạp Lệ Sa hoàn hồn: "Xin lỗi."

Phác Thái Anh thoải mái nói: "Không có gì, chị nghỉ ngơi cho thật tốt đi, sáng ngày mai nhớ bôi thuốc."

Xa lạ, lãnh mạc, thái độ cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, Lạp Lệ Sa nghĩ đến trước đây bản thân cũng đối xử với Phác Thái Anh như thế, không phải, thậm chí còn quá đáng hơn như thế nữa mới đúng. Nghĩ tới đây, trong lòng Lạp Lệ Sa nổi lên một trận chua xót, nàng nhìn thấy Phác Thái Anh muốn rời đi không khỏi hô lên: "Thái Anh."

Phác Thái Anh đã mặc xong áo khoác, đội mũ và khẩu trang ngay ngắn, nghe thấy Lạp Lệ Sa kêu to nàng quay đầu lại: "Lạp tổng còn có chuyện gì sao?"

Lạp Lệ Sa phát âm rất rõ ràng nói ra: "Có phải trước đây chị làm cho người ta cảm thấy rất chán ghét?"

Suýt chút nữa Phác Thái Anh không đuổi theo kịp tiết tấu của nàng: "Hả?"

Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Không có gì, chỉ là chị muốn nói với em, em có thể đối xử với chị lạnh nhạt hơn một chút nữa cũng được."

Khóe môi của Phác Thái Anh ẩn bên dưới lớp khẩu trang giật giật, nhanh chóng bước ra khỏi cửa mới thả xuống hai chữ: "Bị bệnh!"

Sau khi Phác Thái Anh rời khỏi phòng thì Lạp Lệ Sa âm thầm hít thở, nàng nằm ở trên ghế sô pha, vẻ mặt ảo não, suy nghĩ vừa rồi bản thân đang nói cái gì vậy? Bảo Phác Thái Anh đối xử với mình lạnh nhạt thêm hơn một chút? Mình bị điên rồi sao? Bây giờ mình đang muốn để cho Phác Thái Anh có một chút hảo cảm đối với bản thân còn không kịp, làm sao còn bảo em ấy hãy chán ghét mình nhiều hơn? Tại sao mình lại đi nói như vậy á?

Lạp Lệ Sa càng nghĩ càng hối hận, nàng đứng lên đi về phía phòng ngủ, sắp đi tới bên giường thì nàng vẫn còn buồn bực chính bản thân mình, không nhịn được đá vào một bên chân giường. Chân giường chuyển động cơ thể lập tức chuyển động, cơ thể chuyển động eo cũng cử động, eo cử động vết thương bắt đầu đau nhức. Vừa mới bôi thuốc, vốn dĩ chỉ có cảm giác đau nhói giống như bị bỏng, bây giờ lại đau đến mức suýt chút nữa thì nàng cúi người xuống!

Lạp Lệ Sa nằm trên giường nghĩ đến tin nhắn mà Lạp Hàm gửi cho nàng, quả thực nói không sai một chút nào, nàng đáng đời bị như vậy!

Một đêm tuyết lớn, sang ngày hôm sau có vài con đường bị phong tỏa, Phác Thái Anh và mọi người đều là đi bộ tới phim trường. Giai đoạn quan trọng nhất của bộ phim này chính là giai đoạn vào mùa đông, trùng hợp trời lại có tuyết rơi, vì lẽ đó lịch trình đều bị kéo căng ra, ngay cả Cảnh Viên và Cố Khả Hinh sau khi kết thúc ngày quay cũng đều không có trở về, mà là trụ ở trong khách sạn.

Sáng sớm đoàn người mênh mông cuồn cuộn di chuyển về phía phim trường, Phác Thái Anh đi ở chính giữa chìm vào bên trong mưa tuyết rơi. Nàng cúi đầu, tập trung nhìn đường đi ở dưới chân, người người ở bên cạnh đều vui cười đùa giỡn thậm chí còn có người nghịch tuyết, cùng với dáng vẻ chăm chú của nàng hoàn toàn không giống nhau, quá dễ dàng để phân biệt. Lạp Lệ Sa lái xe chầm chậm, ngoài cửa xe trước sau gì người kia vẫn cúi đầu bước đi, tình cờ lúc nói chuyện thì có thể nhìn thấy sương trắng thở ra. Vẻ mặt người kia hờ hững, thần sắc yên tĩnh, mặc kệ mọi người ở bên cạnh đều đang huyên náo vui vẻ, nàng vẫn giống như mọi chuyện đều không liên quan tới mình. Ở bên người nàng, không khí đều yên tĩnh đi không ít.

Phía sau có ánh đèn xe chạy tới, Lạp Lệ Sa nhìn sang gương mặt Phác Thái Anh một lần cuối cùng rồi một cước đạp lên trên chân ga, chiếc xe màu đen từ từ biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Đến công ty Phó Cường đã chờ đợi từ rất sớm, hắn nhìn thấy Lạp Lệ Sa đi vào thì lập tức đuổi theo: "Lạp tổng."

Lạp Lệ Sa liếc mắt nhìn sang hắn: "Vào trong."

Phó Cường kêu lên một tiếng đi theo sau lưng nàng, sau khi tiến vào bên trong hắn không nhịn được lập tức ngắm nghía Lạp Lệ Sa. Từ lúc sang năm Lạp Lệ Sa dường như đã biến thành một con người khác, đầu tiên là đem chức quyền công ty giao ra, sau đó đẩy đi rất nhiều công việc, bây giờ lại nghe nói bởi vì một cái hạng mục nhỏ mà trực tiếp đi đến trụ ở trong khách sạn mỗi ngày cùng đàm luận với khách hàng. Rõ ràng chỉ là một cái hợp đồng mấy trăm vạn, trước đây chỉ cần một ngày nàng đã có thể hoàn thành, bây giờ đều kéo dài đến mấy ngày vẫn chưa ký được hợp đồng. Mọi người trong phòng thư ký đều đang thắc mắc đến cùng thì Lạp Lệ Sa bị cái gì, còn có người tới gặp hắn hỏi thăm tin tức. Hắn nào có biết cái ôn dịch gì đâu á, hắn cũng mới theo Lạp Lệ Sa chưa bao lâu, trước đây tốt xấu gì Lạp Lệ Sa đi công tác cũng đều dẫn theo hắn, bây giờ lại bỏ đi không cần, ngay cả tan làm cũng không cần hắn đưa trở về. Nếu không phải ánh mắt của Lạp Lệ Sa nhìn hắn vẫn được tính là ôn hòa, hắn đều có cảm giác như mình sắp bị sa thải.

Tôi không hiểu, tôi không hiểu, cực kỳ không hiểu, ngàn lần không hiểu.

Phó Cường than thở đi theo phía sau Lạp Lệ Sa, nghe thấy nàng nói: "Bệnh viện sắp xếp chưa?"

"Đã sắp xếp rồi." Phó Cường không dám thất lễ: "Tối hôm qua đã an bài xong, vào ba giờ chiều."

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Được, cậu ra ngoài lấy hạng mục của Lương thị vào cho tôi."

Phó Cường có chút lo lắng nói: "Lạp tổng, ngài bị bệnh sao?"

Lẽ nào những chuyển biến gần đây là do bị bệnh? Nếu thật là như vậy thì xem ra bệnh này cũng rất nặng á, ngay cả công việc thích nhất nàng đều có thể buông xuống được cơ mà. Phó Cường cực kỳ cực kỳ lo lắng.

Lạp Lệ Sa lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, Phó Cường mím chặt môi, lúng túng nói: "Vậy Lạp tổng, tôi đi ra ngoài trước."

Chờ đến khi Phó Cường rời đi Lạp Lệ Sa mới tựa lưng vào ghế ngồi. Phác Thái Anh nói không sai, quả nhiên hôm nay phía sau lưng nàng đã sưng lên rồi, chỉ là không biết có phải bởi vì được chườm qua đá lạnh hay không, cũng không tới mức sưng lên quá lợi hại. Hơn nữa khi bôi thuốc thì cũng không còn cảm thấy đau như trước, nàng nhẹ nhàng xoa xoa phía sau lưng, nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi."

Là Lạp Hàm, nàng cầm bảng danh sách đi tới: "Chị hai, đây là hành trình và phương pháp tuyên truyền đã được sửa đổi sắp xếp lại, chị xem thử, không có vấn đề gì là có thể kí tên."

Ánh mắt của Lạp Hàm len lén ngắm nhìn Lạp Lệ Sa, tối hôm qua nàng uống quá nhiều rượu, thần trí có chút không tỉnh táo, sáng sớm khi tỉnh dậy nhìn thấy đoạn tin nhắn tán gẫu giữa nàng và Lạp Lệ Sa thì nàng suýt chút nữa đã bị hù chết. Cũng may ngày đó Lạp Lệ Sa không có gọi điện thoại lại nói chuyện với nàng, bằng không khi đó nàng cũng không biết bản thân sẽ nói ra những lời nói kinh người gì nữa. Cho nên khi trời vừa sáng nàng lập tức dựa vào lý do kí tên để tới đây xem một chút.

Hình như như không có tức giận.

May quá, ông bà độ cho rồi.

Lạp Hàm thở phào một hơi, vuốt ngực một cái.

Lạp Lệ Sa nhận lấy danh sách Lạp Hàm đưa cho mình, cúi đầu nhìn xem. [Tuần trăng mật ba mươi ngày] là chương trình nước ngoài tiến vào trong quốc nội, độ nổi tiếng cực kỳ cao, năm ngoái ngay khi có tin tức nói rằng chương trình được mua bản quyền đồng thời cũng bắt đầu ghi hình ở trong nước, thì cộng đồng mạng vô cùng mong chờ, còn thường xuyên chia sẻ về cái đề tài này. Vì lẽ đó về phương diện tuyên truyền cũng không cần phải tốn quá nhiều sức, cứ như thường lệ là tốt rồi, nên tập trung vào cái khác như sắp xếp thời gian.

"Chị hai, không có vấn đề gì chứ?" Lạp Hàm thấy Lạp Lệ Sa không hé môi nói rằng: "Em đã đối chiếu lịch trình cùng với trợ lý của chị, cũng không có vấn đề gì cả."

Lạp Lệ Sa nhìn qua nhìn lại sau đó kí xuống tên của mình ở trên mặt giấy, Lạp Hàm chớp mắt cười: "Chị hai, vậy không có chuyện gì nữa, em đi ra ngoài trước."

Nàng nói xong cầm lấy danh sách chuẩn bị bước ra ngoài, Lạp Lệ Sa âm trầm lạnh lẽo cất tiếng gọi: "Lạp Hàm."

Lạp Hàm tê cả da đầu rợn tóc gáy, chân nàng đều mềm nhũn, nịnh nọt nói: "Chị hai."

Lạp Lệ Sa không có nhìn nàng, trái lại hỏi tới: "Em còn nhớ buổi tối hôm nọ Thái Anh đến nhà chính ăn cơm không?"

Không phải là kêu lại để tính sổ à, chân Lạp Hàm đứng thẳng lại, nàng suy vài giây: "Tối hôm nào?"

Lạp Lệ Sa nhấc mắt lên: "Chính là buổi tối hôm 30 tết."

Lạp Hàm gật đầu: "Nhớ á, sao vậy?"

Ánh mắt của Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm nàng, hỏi: "Chị nhớ hình như buổi tối hôm đó em ấy suýt chút nữa thì té xỉu."

"Đúng!" Lạp Hàm vỗ tay một cái: "Chị ấy bị hạ đường huyết, trước đây thì có, chỉ là hai năm qua chị ấy đã dưỡng tốt thân thể, cũng không có tái phát lại."

Lạp Lệ Sa gật đầu, tiếp tục hỏi: "Vậy lúc hai người rời đi em ấy có nói mình cảm thấy không thoải mái hay không?"

"Chậc chậc." Lúc này Lạp Hàm không quên trêu ghẹo một cái: "Chị hai, thật sự chị bây giờ cùng với bản thân chị trước đây không giống nhau nha."

Tốt quá rồi, người chị đầu gỗ này rốt cục cũng đã thông suốt, đều biết quan tâm người khác.

Lạp Lệ Sa phóng mắt lạnh liếc tới, Lạp Hàm nghiêm túc trả lời: "Không có á, lúc chị Thái Anh cùng chào hỏi với ba mẹ sau đó rời đi vẫn còn rất tốt."

"Chắc là do ngày đó khá lạnh thôi, bước ra ngoài bị cảm lạnh."

Lạp Lệ Sa hắng giọng ừm một cái, tiếp tục nói: "Ngày đó hai người đang nói tới chuyện gì?"

"Tán gẫu cái gì sao?" Lạp Hàm ngẫm nghĩ trả lời: "Không có tán gẫu cái gì hết á, em nói em muốn đi mua đồ, thuận tiện đưa chị ấy trở về, sau đó chị ấy lại bị hạ đường huyết."

Mua đồ?

Đôi mi thanh tú của Lạp Lệ Sa run lên: "Em muốn mua cái gì?"

Ngữ khí của Lạp Hàm rất tự nhiên nói: "Thì đồ mà mỗi tháng đều phải dùng ấy."

Nàng nói xong nhìn sang Lạp Lệ Sa: "Có chuyện gì hay sao chị hai?"

Lạp Lệ Sa xua tay: "Không có gì, em đi ra ngoài đi."

Lạp Hàm a lên một tiếng cầm lấy danh sách đi ra ngoài. Sau khi Lạp Hàm rời đi cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, Lạp Lệ Sa ngồi ở trên ghế, cấp tốc nối liền những thông tin nhận được lại với nhau: Lạp Hàm nói muốn mua đồ —— Phác Thái Anh té xỉu —— em ấy nghi ngờ mình mang thai —— sau đó gặp mặt mình thì bất an.

Những việc nhỏ nhặt không đáng kể này như những mảnh vỡ của ký ức, chắp vá lại từng chút từng chút một thành một cái bản đồ hoàn chỉnh. Đôi mi thanh tú của Lạp Lệ Sa càng ngày càng run lên, trong suy nghĩ của nàng lóe lên một tia sáng thoáng qua. Nhấc mắt lên, ánh mắt trong trẻo, hai tay bởi vì kích động mà hơi run nhè nhẹ!

Trong lòng nàng có một cái giả thiết, một cái giả thiết lớn mật.

Người mang thai không phải nàng, mà là Phác Thái Anh. . .

Cửa phòng làm việc lại vang lên một lần nữa, Phó Cường đứng ở ngoài cửa nói: "Lạp tổng."

Lạp Lệ Sa cưỡng chế lại trái tim đang đập loạn điên cuồng: "Vào đi."

Phó Cường cầm tập văn kiện bước vào, hắn đi tới bên cạnh bàn làm việc đưa cho Lạp Lệ Sa: "Lạp tổng, đây là phân kiện cần gấp, ngài xem qua thử."

Lạp Lệ Sa cúi đầu, đàng hoàng trịnh trọng xem xong, kí tên của mình lên trên, cuối cùng giao cho Phó Cường, ngẩng đầu lên nói: "Còn có cái phân kiện gấp nào nữa không?"

Phó Cường lắc đầu: "Hiện tại vẫn chưa có."

Sắc mặt của Lạp Lệ Sa vẫn như bình thường phân phó: "Tốt lắm, cậu đem hạng mục N1 chuyển cho tổ một, hạng mục N2 chuyển qua đây, tiếp tục liên hệ lại một lần nữa với người bên Hoa thị. Có phải kiểm kê cuối năm của đài truyền hình đã được hoàn tất rồi không, đem qua bên đây cho tôi một bản, sau đó để IER nhanh chóng đề ra phương án cho tôi."

Phó Cường nghe xong lời nói của nàng thì trợn mắt há mồm, run rẩy nói: " Lạp. . , Lạp tổng?"

Lạp Lệ Sa quay đầu sang: "Sao còn chưa đi?"

Phó Cường nuốt nước bọt: "Hạng mục N1 đã kết thúc vào năm ngoái, hạng mục N2 ngài vẫn đang phụ trách, không cần chuyển qua. Cuối năm ngoái Hoa thị đã phá sản, ngài còn chiếm được công ty con của bọn họ. Kiểm kê cuối năm của đài truyền hình đã sớm đưa qua cho ngài, ngài còn phê duyệt, phương án bên IER đưa ra chính là cái văn bản mà tôi vừa mới đưa cho ngài xem."

Lạp tổng đến cùng là làm sao vậy?

Phó Cường muốn khóc rồi, hắn chỉ vào phần kí tên nằm cuối cùng ở trang giấy kia nói: "Còn có chữ kí của ngài, ngài kí tên sai chỗ rồi."

Lạp Lệ Sa nghe xong lời nói của hắn thì sắc mặt vẫn tự nhiên, nàng chớp mắt: "Thật sao?"

Thật á!

Đến cùng thì ngài bị cái gì vậy! Tôi đây cũng chỉ là một tên trợ lý nhỏ nhoi thôi, đừng hù dọa tôi!

Phó Cường khẽ cắn răng, đánh bạo nói: "Bằng không, tôi đưa ngài đi bệnh viện kiểm tra trước?"

Để xem có phải đầu óc bị hỏng rồi hay không.

Lạp Lệ Sa: . . .

Chương trước Chương tiếp
Loading...