[BHTT] Hợp lại sẽ không phân ly [Cover][Lichaeng]

Chương 124: Em Ấy Là Một Ngôi Sao





Xưa nay Lạp Lệ Sa không phải là người chưa chuẩn bị chiến đấu mà đã vào trận, tuy rằng lần này Phác Thái Anh muốn phát triển sự nghiệp ở tại nước J có chút ngoài dự tính của nàng, thế nhưng sau khi tính toán qua ưu điểm khuyết điểm thì nàng cũng cảm thấy suy nghĩ này rất tốt. Đồng thời nàng cảm thấy Phác Thái Anh cực kỳ thích hợp phát triển sự nghiệp ở nước J, Phác Thái Anh nghiêm túc đóng phim như vậy, sẽ tỏa sáng là chuyện sớm hay muộn. Nàng chấp nhận bồi tiếp Phác Thái Anh cùng nhau chậm rãi đi về phía trước, không chỉ có nàng, mà còn có con của hai người.

Lạp Thủy Tuyền nói không sai, bọn họ còn trẻ, thử trải nghiệm thêm những lựa chọn khác không hẳn là không được, dù sao nếu quay đầu thì nàng vẫn đứng chờ ở đường lui, bất cứ lúc nào Phác Thái Anh cảm thấy mệt mỏi cũng đều có thể chạy tới ôm một cái.

Sau khi vào làm, Phó Cường đứng trong phòng làm việc, nghe thấy Lạp Lệ Sa hỏi không phải là tình hình ở công ty, mà là nói hắn đi điều tra công ty quản lý ở nước J, Phó Cường không hiểu: "Lạp tổng muốn phát triển công ty chi nhánh?"

Không nên á, chỉ có mỗi Kinh Nghi thôi cũng đủ khiến Lạp Lệ Sa bận rộn, tại sao còn phải phát triển công ty chi nhanh ở nước này?

Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Không phải."

Không phải phát triển công ty chi nhánh, lẽ nào là muốn nhập cổ phần? Phó Cường có chút không hiểu rõ, bởi vì bản thân là quản lý công ty ở bên đấy, vì lẽ đó ít nhiều gì Phó Cường cũng có chút hiểu rõ đối với những công ty này. Ở tại nước J, lợi nhuận từ các công ty quản lý kém xa hơn so với các công ty ở tại nước H, cơ cấu phát triển cũng không có đa dạng nhiều như vậy. Có lẽ là do nơi này đa số người dân đều xem đóng phim là một nghề nghiệp bình thường, vì lẽ đó có rất nhiều công ty quản lý, mà không có xuất hiện loại tình huống chiếm một nửa thiên hạ giới giải trí giống Kinh Nghi, cùng lắm thì có mấy nhà công ty lớn xuất hiện ngăn chặn lại. Vì lẽ đó nếu như đúng là nhập cổ phần, lợi nhuận cũng không cao, mà Lạp Lệ Sa, trước giờ sẽ không làm những chuyện như vậy.

Rất kỳ quái nha.

Phó Cường ôm nghi hoặc sâu sắc đi chuẩn bị tài liệu.

Một tuần lễ sau, toàn bộ tài liệu đã được chuẩn bị xong xuôi, hắn đem những tài liệu có liên quan với công ty quản lý đưa đến văn phòng của Lạp Lệ Sa, nhìn thấy Lạp Lệ Sa gật đầu mới nhẹ giọng nói: "Lạp tổng, ngài muốn nhập cổ phần?"

Lạp Lệ Sa giương mắt nhìn hắn, vào lúc Phó Cường cho rằng Lạp Lệ Sa sẽ không trả lời mình thì nghe thấy nàng nhàn nhạt mở miệng: "Không phải."

Nàng cũng không tính nhập cổ phần, nếu như nàng tham gia vào cổ đông, đến lúc đấy Phác Thái Anh lại gia nhập phát triển ở công ty kia, vậy thì có khác chỗ nào với Kinh Nghi đâu? Nếu Phác Thái Anh muốn bắt đầu tất cả lại từ đầu, vậy thì chắc chắn Phác Thái Anh không hy vọng nàng nhúng tay vào. Nàng tôn trọng quyết định của Phác Thái Anh, thế nhưng nàng cũng muốn dùng cách của bản thân để bảo vệ người mình yêu. Lựa chọn công ty, chính là một bước cực kì quan trọng.

Phó Cường có chút ngơ ngác: "Vậy thì tại sao?"

Khuôn mặt Lạp Lệ Sa vẫn lạnh nhạt như cũ, nàng nhìn chằm chằm Phó Cường một lát, dẫn đến sống lưng của Phó Cường hơi hơi chảy mồ hôi. Trong lúc hắn đang hối hận bản thân không nên lắm mồm hỏi nhiều như vậy, thì nghe thấy Lạp Lệ Sa gọi: "Trợ lý Phó."

Phó Cường lập tức đáp lại: "Dạ, Lạp tổng ngài cứ nói."

Giọng nói lạnh lẽo của Lạp Lệ Sa vang lên: "Cậu muốn trở về nước không?"

Sống lưng Phó Cường chảy càng nhiều mồ hôi hơn, thậm chí hai bên tóc mai cũng xuất hiện mồ hôi, hắn không rảnh quan tâm để lau đi, trong đầu chỉ có tính toán, đây là Lạp Lệ Sa chuẩn bị đuổi hắn đi? ? ? ?

"Lạp tổng." Phó Cường cố tự trấn an bản thân mình nói: "Có phải là tôi nói nhầm gì không?"

Lần đầu tiên ánh mắt Lạp Lệ Sa nhìn về phía hắn trông rất ôn hòa, không có nửa phần ác liệt, thậm chí giọng nói cũng khinh nhu lạ kỳ: "Không có."

Nàng nói: "Chỉ là tôi muốn thông báo cho cậu biết, tôi sẽ ở lại nước J rất lâu, nếu như cậu muốn về nước, thì có thể trở về đấy bất cứ lúc nào."

Hóa ra là việc này, Phó Cường thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn có biết Lạp Lệ Sa muốn ở lại nước J, hạng mục N2 đã vào quỹ đạo, sắp tới còn có những hạng mục khác, mà tổng giám đốc và phó tổng vừa bị cắt chức, tất cả gánh nặng đều đè lên ở trên người Lạp Lệ Sa. Bây giờ nàng chỉ thiếu mỗi cách phân thân, chắc chắn không có cách nào trở về nước. Trước khi Lạp Lệ Sa chưa hỏi đến chuyện này, hắn từng nghĩ là, đi theo Lạp Thủy Tuyền thật tốt, người kia ôn hòa tao nhã, nói chuyện hay làm việc đều có một chút khí chất nho nhã, so với phong thái làm việc dứt khoát hẳn hoi của Lạp Lệ Sa cực kỳ khác biệt. Nhưng mà đi theo Lạp Lệ Sa, trái lại hắn lại có thể học được nhiều thứ hơn, Phó Cường suy nghĩ sâu sắc một khoảng thời gian sau đó trung thành trả lời: "Lạp tổng, tôi muốn theo ngài ở lại phát triển ở nước J."

Lạp Lệ Sa nhìn về phía Phó Cường, tuy rằng người này đôi lúc không cơ linh cho lắm, nhưng miệng kín, làm việc lại thận trọng, hoàn toàn khác biệt với trợ lý trước kia ở bên cạnh nàng chỉ vì câu dẫn bản thân nàng. Đến nước J nàng cũng chỉ dẫn theo mỗi một người trợ lý này, ngoài ra cũng không có thư ký đi theo, nếu như Phó Cường đi về nước, tất nhiên nàng phải để tâm bồi dưỡng một người mới. Bây giờ nghe hắn tỏ thái độ như vậy, trên mặt Lạp Lệ Sa nở ra một nụ cười hiếm thấy, nàng khẽ gật đầu: "Tốt lắm, cậu đi ra ngoài trước đi."

Phó Cường thấy nàng lộ ra nụ cười nhạt hiếm thấy thì thở hắt ra một hơi, rời khỏi văn phòng.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, dán vào bàn trà và ghế sô pha, cách đó không xa Lạp Lệ Sa đang cúi đầu đọc tài liệu. Phòng làm việc yên tĩnh vang lên tiếng trang giấy chuyển động, nàng đọc được hai giờ sau đó mới ngẩng đầu lên nặn nặn sống mũi, nhắm mắt thả lỏng. Ánh mắt trời nghiêng xuống từ cửa sổ sát đất, màu đỏ rực nhuộm khắp cả sắc trời, chả khác nào là đem bột phấn màu đỏ tạt lên ở giữa không trung, cực kỳ mỹ lệ.

Lạp Lệ Sa ngắm nhìn một lát sau đó đứng dậy cầm áo khoác đi ra ngoài, Phó Cường đứng ở bên ngoài lập tức đuổi theo, Lạp Lệ Sa phất tay: "Không cần, cậu ở lại công ty đi."

Sau lưng nàng còn có vệ sĩ, Phó Cường cũng không có để ý tới, chỉ là hắn cảm thấy bây giờ Lạp Lệ Sa tan làm, càng ngày càng cố định một khung giờ. Một Lạp Lệ Sa hay tăng ca của trước đây, hình như rất hiếm khi nhìn thấy, cũng có thể là do nàng mang thai nên muốn nghỉ ngơi nhiều hơn.

Phó Cường không nghĩ nhiều, hắn đưa Lạp Lệ Sa vào thang máy mới quay đầu. Trong thang máy Lạp Lệ Sa cầm điện thoại di động lên gửi cho Phác Thái Anh một cái tin nhắn: "Em xong chưa?"

Phác Thái Anh vẫn chưa xong, chỉ là vẫn chưa tới lượt quay của nàng, nàng đang tập dợt kịch bản với Vu Duyệt, cách đó không xa là Du Khinh Chu đang quay phim, xung quanh cũng có mấy người đứng nhìn. Vu Duyệt buông kịch bản xuống nói: "Lần trước cô nói là thật lòng sao?"

Nàng vẫn chưa tin Phác Thái Anh sẽ đưa ra quyết định này, cần có dũng khí can đảm bao nhiêu?

Phác Thái Anh cũng đặt kịch bản xuống, gật đầu cười: "Tôi còn có thể nói giả hay sao?"

"Không phải tôi có ý này." Vu Duyệt nói xong ánh mắt đặt ở trên bụng nàng, do dự vài giây cuối cùng vẫn không nói gì. Phác Thái Anh cúi đầu thì điện thoại truyền đến một trận rung nhẹ, nàng liếc mắt nhìn màn hình, là Lạp Lệ Sa gửi tới, người kia nói bản thân đã tan làm rồi.

Phác Thái Anh mím môi cười cười, nhìn thấy Lạp Lệ Sa lại gửi tới một cái: "Buổi tối hẹn Tô tiểu thư, chị có việc muốn nói chuyện với cô ấy."

Tô tỷ? Phác Thái Anh ngưng lại một chút mới trả lời: "Được."

Vu Duyệt nhìn nàng đặt điện thoại di động xuống nhỏ giọng trêu chọc: "Lão bà của cô à?"

Từ lúc Vu Duyệt biết được mối quan hệ trước đây giữa Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa thì lúc nào cũng xưng hô như vậy, có điều nàng chỉ chọn những lúc không có người để trêu chọc. Phác Thái Anh liếc nàng một chút, không có ý định muốn đáp lại, Vu Duyệt thở dài: "Lão bà của cô thật tốt, không giống như tôi. . ."

Phác Thái Anh bị Vu Duyệt bốc lên lòng hiếu kỳ: "Không phải cô với Tô tỷ cũng rất tốt sao?"

Thậm chí hai ngày nay còn nhìn thấy hai người đi cùng nhau, nhiều lần nàng nghe thấy Lạp Lệ Sa nói đi nói lại việc nhìn thấy Tô Tử Kỳ tìm đến Vu Duyệt. Hai người này đều đã tiến đến giai đoạn không kiêng kị như vậy, vẫn còn không hòa hảo sao?

Vu Duyệt cười khẽ, trong nụ cười có hai phần cay đắng, giọng nói của nàng thoáng chuyển thành nghiêm trang nói: "Muốn biết à?"

Phác Thái Anh gật đầu, tính cách nàng xưa nay đều không quan tâm đến việc riêng tư của người khác cũng là việc bình thường, về chuyện của hai người bọn họ, thực sự là quá hiếu kỳ nên mới hỏi. Vu Duyệt thấy hai mắt của nàng sáng lên lấp lánh không khỏi mím môi nói: "Không nói cho cô biết!"

"Ấu trĩ." Phác Thái Anh nói xong nghiêng đầu qua chỗ khác, ngẫm lại hay là dùng kịch bản đập Vu Duyệt một cái!

Vu Duyệt bắt lấy kịch bản thoải mái bật cười.

Lạp Lệ Sa đến trường quay thì nhìn thấy hai người ngồi bên kia huyên náo vui vẻ, nàng đứng ở dưới bóng cây lúc trước thường hay đến. Chân trời xung quanh bắt đầu tối lại, không ít ánh đèn sáng lên, Phác Thái Anh và Vu Duyệt đang nhỏ giọng nói chuyện. Không biết hai người đang nói cái gì, Phác Thái Anh cau mày suy nghĩ rất lâu, một lúc sau Vu Duyệt mới lên tiếng, kết thúc lại là hai người đùa giỡn.

Khoảng khắc đó, đột nhiên Lạp Lệ Sa liền hiểu rõ Phác Thái Anh là người có nhân duyên tốt như thế nào. Mới làm quen thì Phác Thái Anh rất khéo léo, khi thân thiết rồi thì lại rất tinh tế, vì lẽ đó hai người có loại tính cách khác nhau như Vu Duyệt và Cảnh Viên, đều có thể là bạn bè của Phác Thái Anh, chính là vì nguyên nhân này đi.

Bao gồm cả chính mình, cũng hãm sâu vào sự ôn nhu của em ấy.

Phác Thái Anh và Vu Duyệt nói vài câu thì có trợ lý chạy tới gọi hai người đi bổ trang chuẩn bị quay phim. Lúc Phác Thái Anh đứng dậy chớp mắt một cái hình như phát hiện một cái gì đó, nàng quay đầu nhìn về phía một gốc cây, Vu Duyệt hiếu kỳ nhìn sang: "Sao vậy?"

Phía dưới cây không có ai.

Phác Thái Anh cười cười: "Không có chuyện gì."

Kết thúc quay phim hơn tám giờ tối, Trương Tố Nhân dẫn các thành viên khác trong đoàn phim đi ăn bữa tối, xưa nay mấy việc này diễn viên chính sẽ không tham gia, mọi người cũng đều quen rồi. Phác Thái Anh thay xong một bộ quần áo tương đương vui vẻ đi ra ngoài, nghe thấy cửa phòng thay quần áo mở ra sau đó nàng hỏi: "Hôm nay Tô tỷ đi đâu vậy?"

Gửi tin nhắn cho chị ấy cũng không nhận được tin nhắn trả lời, đến tối cũng đều chưa gặp được người.

Vu Duyệt đưa mắt nhìn điện thoại: "Chắc là ở trong phòng, mấy ngày nay chị ấy có chút bận rộn."

Vì điều tra tài liệu về công ty quản lý ở nước J, buổi tối mấy ngày nay Tô Tử Kỳ đều ngủ rất muộn, tình cờ gặp mặt thì dưới mắt còn có vành mắt đen nhàn nhạt. Vu Duyệt đau lòng lại không khuyên Tô Tử Kỳ được, đương nhiên nàng sẽ không giận chó đánh mèo lên trên người Phác Thái Anh. Tính cách của Tô Tử Kỳ nàng có biết, đụng tới công việc thì sẽ cực kỳ nghiêm túc.

"Cô gọi điện thoại cho Tô tỷ thử xem?" Điện thoại của Phác Thái Anh nằm ở trong túi, nàng đang buộc tóc, không tiện lấy ra: "Buổi tối có việc tìm chị ấy."

"Việc gì?" Vu Duyệt vừa hỏi vừa mở màn hình điện thoại lên, bấm vào số điện thoại của Tô Tử Kỳ, hai người đi ra ngoài, Phác Thái Anh nói: "Quay về rồi nói."

Đầu điện thoại bên kia vang lên tiếng chuông chờ ngắn gọn, sau đó có người bắt máy, Vu Duyệt hô lên: "Tô tỷ."

Tô Tử Kỳ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nàng ngồi xem tài liệu ở trên sô pha nào có biết xem một chút lập tức ngủ quên. Lúc bị tiếng chuông điện thoại đánh thức nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối hề hề, đầu điện thoại di động bên kia Vu Duyệt hô lên một tiếng: "Tô tỷ."

Vừa nghe đã biết có người ở bên cạnh, bằng không Vu Duyệt mới không có quy củ đàng hoàng như thế.

Tô Tử Kỳ hàm hồ đáp lại: "Ừm, làm sao? Quay xong rồi?"

Vu Duyệt nghe giọng nói có chút khàn khàn khi mới vừa tỉnh dậy của nàng đầu quả tim khẽ nhúc nhích, tay nắm chặt điện thoại, tùy ý nói: "Mới vừa xong, chị ở trong phòng?"

"Ừ." Tô Tử Kỳ ngồi dậy từ trên ghế sô pha, cả phòng vừa đen lại vừa mờ, vị trí ở tầng trên cao, ánh đèn ngoài cửa sổ không chiếu vào được, chỉ có ánh trăng loang lổ. Nàng mới vừa tỉnh dậy, còn đang hoàn hồn, nghe thấy Vu Duyệt nói: "Phác Thái Anh có việc tìm chị, cô ấy nói em tới đón chị."

Lúc này Tô Tử Kỳ từ chối: "Không cần, chị tới tìm hai em."

Vu Duyệt sững sờ, kinh ngạc nói: "Nhưng mà em đã ở trên thang máy."

Phác Thái Anh quay đầu nhìn người bên cạnh "ăn ốc nói mò" không khỏi khâm phục. Nàng vỗ vỗ vai Vu Duyệt chỉ chỉ thang máy về hướng trên tầng cao nhất, ra hiệu bản thân đi trước, chờ Vu Duyệt và Tô Tử Kỳ cùng lại đấy, Vu Duyệt gật đầu.

Tô Tử Kỳ nghe thấy Vu Duyệt nói như vậy lập tức đứng dậy, cơ thể mới vừa tỉnh ngủ không có sức lực gì, hơn nữa chân lại ngủ trong tư thế co lại, đứng thẳng lên như vậy còn có chút tê tê. Nàng lại ngã ngồi ở trên sô pha, nghe thấy chuông cửa vang lên mới từ từ đứng dậy.

Lúc mở cửa thì Tô Tử Kỳ mới tiện tay mở đèn, Tô Tử Kỳ nói rằng: "Chờ chị rửa mặt xong rồi lại nói."

Vu Duyệt cùng bước vào ở sau lưng nàng đóng cửa lại, căn phòng này cùng với căn phòng ở tầng cao nhất vẫn có sự khác biệt rõ ràng, đơn giản hơn, giấy dán tường là màu trắng tinh, ở trên có điểm một chút hoa văn hình hoa cỏ, nhưng không nổi bật lắm. Vào cửa chính là một huyền quan, đi vào bên trong là sô pha bàn trà và một căn bếp nhỏ, lại đi vào trong sẽ là phòng ngủ, bên cạnh phòng ngủ là phòng vệ sinh được đóng chặt cửa lại, nàng còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy truyền từ bên trong. Vu Duyệt vào phòng ngồi ở trên sô pha, nàng cúi đầu nhìn thấy có rất nhiều văn kiện được bày ra ở trên bàn trà, giấy trắng mực đen, bên cạnh còn có một notebook, chữ viết xinh đẹp đập vào mi mắt, là kiểu chữ của Tô Tử Kỳ. Nàng đưa tay sờ vào những con chữ kia, từng nét mực trên giấy trắng như rơi vào lồng ngực nàng, từng đường từng nét, từng chữ từng câu.

"Phác Thái Anh tìm chị làm gì?" Tô Tử Kỳ rửa mặt xong bước ra từ phòng vệ sinh, nước ở trên mặt nàng không được lau khô đi hoàn toàn, trên trán vẫn còn mang theo giọt nước sáng lấp lánh, nàng vừa hỏi vừa dùng khăn mặt lau nước ở trên tay.

Vu Duyệt nghe thấy Tô Tử Kỳ hỏi vậy thì lắc đầu: "Cô ấy không có nói."

Nàng suy nghĩ vài giây: "Chắc là có liên quan với Lạp tổng."

Có liên quan với Lạp tổng? Ước chừng Tô Tử Kỳ cũng đoán được là chuyện gì, nàng đi tới bên bàn trà đóng lại toàn bộ số tài liệu nằm ở trên. Thời gian bộ phim này quay xong còn khoảng dưới một tháng, trước đấy Lạp Lệ Sa chưa từng đi tìm nàng, thế nhưng tuần này hai người cũng từng chạm mặt nhau nhiều lần, chủ yếu là về sự việc kia của Phác Thái Anh, hai người vẫn giữ hai ý kiến khác biệt. Ở phương diện này, Lạp Lệ Sa rất tôn trọng ý kiến của nàng, mỗi lần sau khi hai người thương nghị xong Lạp Lệ Sa đều sẽ nói cảm ơn, nói sẽ suy nghĩ thêm. Mà hai ngày gần nhất, rốt cục nàng cũng nghĩ ra được một biện pháp khả thi, chỉ là không biết Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa có đồng ý hay không.

Vu Duyệt cũng biết bọn họ muốn nói về chuyện gì, nàng ngẩng đầu: "Vẫn không có kết quả sao?"

Tô Tử Kỳ dọn dẹp bàn trà xong xuôi sau đó thấp giọng nói: "Có một cái, phải hỏi thử ý kiến của Lạp tổng và Thái Anh."

Vu Duyệt nghe thấy Tô Tử Kỳ nói rằng có kết quả mới thả lỏng hàng chân mày đang nhíu chặt ra. Gần đây chất lượng giấc ngủ của Tô Tử Kỳ không tốt bao nhiêu, nàng hi vọng chuyện này sẽ mau chóng có kết quả, để cho Tô Tử Kỳ có thể an ổn ngủ mấy ngày. Tô Tử Kỳ đứng dậy từ bên bàn trà, nói với Vu Duyệt: "Đi thôi, chúng ta đi tìm Lạp tổng."

Người ở trên sô pha không nhúc nhích, Tô Tử Kỳ nhìn sang, nhìn thấy Vu Duyệt đưa tay ra: "Đóng phim mệt quá, làm phiền chị kéo em lên một cái."

Tô Tử Kỳ không để ý, nàng vươn tay nắm lấy tay của Vu Duyệt, còn chưa dùng lực thì cổ tay đã bị người kia nắm chặt, tiếp theo đó là dùng sức kéo về phía trước. Vốn dĩ Tô Tử Kỳ đang không để ý, trong chớp mắt nàng đã ngồi ở trên người Vu Duyệt.

Vu Duyệt kéo nàng ôm nàng vào trong ngực, Tô Tử Kỳ mới vừa rửa mặt xong, trên người còn có một hương thơm nhàn nhạt. Vu Duyệt tới gần khuôn mặt nàng, nhẹ giọng nói: "Tô tỷ, em mệt quá, có phải thả lỏng một chút thì sẽ hết?"

Tô Tử Kỳ bị Vu Duyệt ôm rất chặt, nàng nỗ lực tránh thoát, nghe thấy Vu Duyệt nói thì lại không còn vùng vẫy nữa, quay đầu, gò má vừa hay lướt qua chóp mũi Vu Duyệt. Trong nháy mắt cơ thể nàng cứng đờ, qua một lúc lâu mới nói: "Em thả chị ra trước."

"Không muốn." Vu Duyệt nói năng đàng hoàng đứng đắn: "Em không có cách nào thả lỏng một mình được."

Tô Tử Kỳ cắn răng: "Em muốn thả lỏng như thế nào?"

"Vận động." Vu Duyệt còn chưa nói hết lời thì tay đã tự động mò theo vạt áo của Tô Tử Kỳ đi vào.

Một tiếng sau, hai người sửa soạn thỏa đáng đứng ở trong thang máy, Tô Tử Kỳ nói rằng: "Em về phòng đi trước, chị đi tìm Thái Anh và Lạp tổng."

"Được." Vu Duyệt đã được ăn uống no say rất ngoan ngoãn nghe lời không có nửa phần do dự, chỉ là ngay lúc Tô Tử Kỳ gõ cửa thì nàng gọi một tiếng: "Tô tỷ."

Bên trong phòng truyền đến giọng nói của Phác Thái Anh, Tô Tử Kỳ liếc mắt: "Có chuyện gì?"

Cửa mở ra, Phác Thái Anh nhìn thấy có hai người đứng ở phía ngoài, nàng nói: "Tô tỷ đến rồi à."

Tô Tử Kỳ gật đầu, nhưng cũng không quên khi nãy Vu Duyệt gọi tên mình, nàng nhìn về phía Vu Duyệt, nghe thấy Vu Duyệt nói: "Làm phiền chút nữa Tô tỷ xong việc thì tới chỗ của em một chuyến."

"Không cần." Tô Tử Kỳ từ chối ngắn gọn, Vu Duyệt nói: "Cần, em làm hỏng đồ của chị, dù sao cũng nên đền lại."

Tô Tử Kỳ yên lặng cắn chặt răng không có tiếp tục để ý tới Vu Duyệt, nàng cúi đầu xuống đi vào trong phòng.

Phác Thái Anh đứng ở sau lưng Tô Tử Kỳ nói: "Có muốn đi vào ăn bữa cơm tối không?"

Vu Duyệt nhìn về phía bóng lưng của Tô Tử Kỳ, cười: "Tôi vừa ăn xong, vẫn chưa đói, mọi người ăn đi."

Phác Thái Anh hiểu được ý nghĩa sâu xa trong câu nói liếc nhìn nàng một cái, mím môi cười cười, lắc đầu một cái, cuối cùng khép cửa lại. Lúc đi vào bước đi bên cạnh Tô Tử Kỳ cũng không có hỏi chuyện gì mới vừa xảy ra, nàng chỉ đơn giản nói: "Tô tỷ ngồi đi."

Trên bàn cơm có cơm nước còn bốc khói nóng hổi, trong phòng bếp Lạp Lệ Sa đang buộc tạp dề vào, đây là lần đầu tiên Tô Tử Kỳ gặp nàng trong dáng vẻ này, không khỏi có chút ngạc nhiên: "Hai người gọi chị đến, là mời chị ăn cơm?"

Phác Thái Anh cười: "Coi như là vậy đi."

Nàng nhận được sự quan tâm chăm sóc của Tô Tử Kỳ lâu như vậy, còn chưa kịp cảm ơn, một tháng quay phim này cũng không có thời gian. Gần đây Tô Tử Kỳ vì chuyện của nàng mà bận rộn không ngớt, Phác Thái Anh đã sớm băn khoăn, vì lẽ đó lúc biết đêm nay Lạp Lệ Sa gọi Tô Tử Kỳ lại đây, nàng liền nói sẽ làm một bữa cơm tối tiếp đón. Chỉ là sau khi nàng đã làm xong cơm tối đầy đủ mà Tô Tử Kỳ vẫn còn chưa tới, Phác Thái Anh có thể đoán được là có chuyện gì, vì vậy nàng cũng không có đi thúc giục. Vừa rồi Lạp Lệ Sa đi hâm nóng món ăn lại, Tô Tử Kỳ cũng lập tức gõ cửa.

Tô Tử Kỳ có chút thụ sủng kinh nhược, để Lạp Lệ Sa làm cơm tối cho mình, chuyện này sợ là chuyện mà tất cả mọi người cũng không dám tưởng tượng, nàng nói rằng: "Là có đại sự gì sao?"

Phác Thái Anh gật đầu: "Ngồi trước đi, vừa ăn vừa nói chuyện."

Tô Tử Kỳ không thể làm gì khác hơn là ngồi vào ghế.

Phòng ở trên tầng cao nhất rất lớn, có một nhà bếp riêng, phòng ăn cũng được thiết kế độc lập. Sau khi Tô Tử Kỳ ngồi xuống Phác Thái Anh đi bưng thức ăn, đều là các món ăn gia đình. Thai trong bụng càng lớn, Phác Thái Anh thường xuyên sẽ đói bụng tỉnh giấc vào nửa đêm, vì lẽ đó Lạp Lệ Sa luôn luôn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn tươi sống ở ngay trong tủ lạnh.

Lạp Lệ Sa hâm nóng xong món ăn cuối cùng đem vào bàn, tất cả ba người đều ngồi xuống. Phác Thái Anh không thể uống rượu, liền đem ra ba chai nước, nàng đưa cho Tô Tử Kỳ một chai, nói rằng: "Nếm thử mùi vị xem?"

Dù sao nơi này cũng không phải nước H, chỗ bán món ăn gia đình cũng không có nhiều như trong nước, chỉ có vài ba chỗ, Tô Tử Kỳ gắp lên một đũa rau, vừa ăn vừa nói: "Cũng không tồi."

"Lạp tổng xào sao?"

Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Là Thái Anh làm."

Trước đây Phác Thái Anh đã từng học một khoá chuyên làm bếp, đương nhiên tay nghề không tồi, lúc trước khi nàng tham gia chương trình còn bị fans thán phục rằng cái gì cũng biết làm, hát khiêu vũ diễn kịch làm bếp, quả thực là nhân tài toàn năng. Tô Tử Kỳ nghĩ tới những thứ này thì đặt đũa xuống, Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa đưa mắt nhìn lẫn nhau, hai người nghe thấy Tô Tử Kỳ nói: "Thái Anh, Lạp tổng, khoảng thời gian này tôi đã điều tra tình hình giới giải trí ở nước J rồi."

"Tôi cảm thấy Thái Anh có thể phát triển ở nước J."

Một câu nói liền khiến Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa cùng nhau nhìn về phía nàng, khoảng thời gian này không chỉ có Tô Tử Kỳ điều tra, mà Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa cũng tra xét rất nhiều tài liệu. Từ cách vận hành trong giới giải trí đến tình hình của các công ty quản lý, hai người đều đã điều tra tỉ mỉ. Càng điều tra Lạp Lệ Sa càng cảm thấy Phác Thái Anh lựa chọn phát triển ở nước J là chuyện hoàn toàn có thể, chỉ là đề nghị này vẫn bị Tô Tử Kỳ phủ quyết. Tuy rằng Tô Tử Kỳ không phải là một người quản lý thâm niên gì, cũng không được tính là một vương bài quá ưu tú, thế nhưng mấy lần trước nàng xử lý sự cố lại rất gọn gàng mượt mà, cho nên bọn họ đều tôn trọng ý kiến của Tô Tử Kỳ.

Tô Tử Kỳ tiếp tục nói: "Hai người biết Trường Thiên không?"

Trường Thiên là một công ty không lớn không nhỏ ở nước J, về độ nổi tiếng không thể so được với công ty lớn, thế nhưng cũng xa hơn với các công ty nhỏ bình thường. Nghe nói lão bản của cái công ty này khá là có tiền, lúc trước đầu tư vào cái công ty này cũng chỉ vì chơi cổ phiếu, công ty nhất thời hưng khởi, bởi vì có tiền, lại tiếp tục chơi cổ phiếu, liền cho ra rất nhiều chương trình mới mẻ. Sau đó cái công ty này tự lập ra một đài truyền hình riêng cho chính mình, tỉ lệ người xem của mỗi chương trình cũng không thấp. Đương nhiên Tô Tử Kỳ cũng không cảm thấy Phác Thái Anh thích hợp tham gia những chương trình kia, thứ nàng vừa ý là những thứ khác.

Trường Thiên từng sản xuất ra ba bộ phim truyền hình, đều là các tác phẩm được cho ra mắt vào tháng sáu. Bộ thứ nhất và bộ thứ hai là phim về hình sự hành động, bộ thứ ba là phim theo lối hài kịch, tỉ lệ người xem đều không thấp, hiện tại bộ thứ ba được phát hành vào tháng sáu hàng năm còn rất được các rạp chiếu phim coi trọng quảng bá. Mà sau khi Tô Tử Kỳ nghiên cứu qua ba bộ phim truyền hình này thì phát hiện có một điểm giống nhau, nhân vật chính hoặc là các nhân vật phụ quan trọng ở bên trong các bộ phim này, đều không phải là nghệ sĩ thuộc giới giải trí nước J. Nàng còn tìm được một bài viết vào năm đó lúc Trường Thiên quay bộ phim truyền hình thứ nhất gây nên một làn sóng trong mắt công chúng, ngày đó tất cả mọi người cũng không coi trọng, cảm thấy hành động bắt đầu dùng những nghệ sĩ ở quốc gia khác làm diễn viên chính thực sự to gan. Hơn nữa bọn họ cũng cảm thấy cực kỳ gai mắt, thậm chí ngày đó còn xuất hiện tình huống phản đối một lần, nhưng sau đó, khi phim truyền hình được quay xong phát sóng ra ngoài, đây là bộ phim đầu tiên được phong là một trong những phim truyền hình đáng được theo dõi nhất năm trong vòng một tháng phát sóng. Lại một lần nữa chứng minh giới giải trí ở nước J, càng coi trọng thực lực hơn, mà không phải là bối cảnh của nghệ sĩ.

Chịu phải sự dẫn dắt này, Tô Tử Kỳ cảm thấy nếu Phác Thái Anh muốn phát triển ở nước J, cũng được, nhưng một trong những điều kiện quan trọng chính là, phải gia nhập Trường Thiên.

Phác Thái Anh đưa mắt nhìn Lạp Lệ Sa, hai người không hẹn mà cùng gật đầu, thật ra bọn họ cũng đã điều tra Trường Thiên, đêm nay gọi Tô Tử Kỳ lại đây, chính là vì bàn bạc về chuyện này. Tô Tử Kỳ thấy cả hai gật đầu thì còn có thể nói cái gì nữa, nàng bật cười, Lạp Lệ Sa nói: "Ăn cơm trước đi, đồ ăn đều nguội rồi."

Sau buổi cơm tối Phác Thái Anh dọn dẹp bát đũa, Lạp Lệ Sa muốn giúp đỡ, Phác Thái Anh nói nàng đi ngồi sô pha nghỉ ngơi đi. Tô Tử Kỳ làm khách nhân càng không được động vào, Lạp Lệ Sa bưng trái cây đã được cắt tỉa gọn gàng đi tới ngồi ở bên cạnh Tô Tử Kỳ, nàng nói rằng: "Tô tiểu thư, cứ dùng từ từ."

Tô Tử Kỳ nghe thấy lời nàng nói cúi đầu cười: "Lạp tổng quá khách sáo rồi."

Nàng nói xong cầm lên một miếng táo cắn một cái, hình như thoáng nghĩ đến cái gì đấy, nàng nhìn Lạp Lệ Sa nói: "Đúng rồi Lạp tổng, vừa rồi quên nói, cô và Thái Anh có thể chuẩn bị tuyên bố chuyện kết hôn được rồi."

Đương nhiên không phải tuyên bố ở nước J, mà là ở tại nước H, Lạp Lệ Sa nói: "Cô chuẩn bị sẵn sàng?"

"Đã sớm chuẩn bị tốt rồi." Tô Tử Kỳ bật cười: "Trận xuất quân này, là tôi mang danh quản lý của Thái Anh tặng cho em ấy một món quà cuối cùng."

Lạp Lệ Sa nghiêm túc cẩn thận nhìn về phía Tô Tử Kỳ, mãi đến khi Tô Tử Kỳ có chút xấu hổ hỏi ngược lại: "Lạp tổng, có chuyện gì sao?"

"Không có gì." Lạp Lệ Sa nói: "Trước đây thường nghe Thái Anh nói cô là người quản lý tốt nhất em ấy từng gặp, quả nhiên không sai."

Xưa nay Tô Tử Kỳ không dám lấy cái danh xưng là quản lý tốt nhất gì, nàng cảm thấy những việc này đều thuộc phận sự của bản thân mình, nếu như nàng đã nhận người nghệ sĩ này, thì phải mang đến cho nghệ sĩ những gì tốt nhất, đây là nguyên tắc của nàng.

Lạp Lệ Sa đưa tay cầm một miếng táo đặt vào trong miệng chầm chậm nhai nuốt, nàng nghe thấy Tô Tử Kỳ hỏi: "Lạp tổng, cô và Thái Anh, sau này thật sự không về nước phát triển sao?"

Câu hỏi của Tô Tử Kỳ khiến Lạp Lệ Sa ngừng nhai, nàng quay đầu nhìn về phía nhà bếp, nơi này vừa hay có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Phác Thái Anh. Phác Thái Anh đã mang thai nhiều tháng, cái bụng càng ngày càng nhô ra rõ ràng, nhưng động tác vẫn rất lưu loát, khuôn mặt hờ hững, có ánh sáng chiếu rọi ở trên người nàng, trông rất ôn nhu. Lạp Lệ Sa không trả lời mà hỏi lại: "Tô tiểu thư, nếu như trên tay cô có một ngôi sao bị chìm vào trong bóng tối thì sao, cô sẽ làm gì?"

Tô Tử Kỳ nghe nói như thế quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa, ánh mắt lại nghiêm túc lạ thường, đột nhiên nàng nhớ đến Vu Duyệt.

Không khí thoáng chốc có chút vắng lặng, Lạp Lệ Sa lại mở miệng cất lời một lần nữa: "Tôi sẽ khiến cho em ấy tỏa sáng một lần nữa."

"Chờ em ấy tỏa sáng lại một lần nữa, tôi sẽ trở về cùng với em ấy."

Rất rõ ràng, Phác Thái Anh chính là ngôi sao, trước đây em ấy bởi vì kết hôn với mình, mà tránh bóng ba năm. Sau đó lại bởi vì đứa con trong bụng, không thể không đến phát triển ở nước J. Mình đã khiến cho em ấy bị long đong quá lâu, đây là lúc để em ấy tỏa sáng một lần nữa.

Tô Tử Kỳ nhìn theo ánh mắt của Lạp Lệ Sa nhìn về phía Phác Thái Anh, có chút lĩnh ngộ hiểu được, ánh mắt của nàng cũng từ từ ôn hòa, ngưng lại vài giây rồi nói: "Lạp tổng, tôi nhớ tới còn có một vài chuyện khác, xin phép đi trước."

"Làm phiền cô giúp tôi nói với Thái Anh một tiếng."

Lạp Lệ Sa ngồi ở trên sô pha, không có đeo đạo cụ giả mang thai khiến thân hình của nàng cực kỳ tinh tế, nàng cũng đứng dậy: "Tôi tiễn cô đi."

Tô Tử Kỳ còn chưa kịp nói ra hai chữ không cần, thì Lạp Lệ Sa liền cúi đầu: "Tô tiểu thư chờ một chút."

Lạp Lệ Sa nói xong cầm lấy một túi văn kiện từ trên khay trà, văn kiện khá dày và đầm tay. Tô Tử Kỳ có chút không hiểu cau mày, nàng nghe thấy Lạp Lệ Sa nói: "Đây là một phần quà nhỏ mà Thái Anh tặng cho Tô tiểu thư."

Tô Tử Kỳ không có đưa tay nhận lấy, Lạp Lệ Sa đem văn kiện đưa cho nàng, đồng thời còn nói: "Có liên quan đến Hạ Ý."

Trong nháy mắt văn kiện trên tay như nặng ngàn cân, nghĩ đến Phác Thái Anh bận rộn chuyện của bản thân còn không quên giúp mình điều tra Hạ Ý, Tô Tử Kỳ liền xiết chặt túi giấy, giọng nói nàng hơi thấp nói: "Cảm ơn Lạp tổng, cũng làm phiền Lạp tổng giúp tôi cảm ơn Thái Anh."

"Không cần."

Giọng nói của Lạp Lệ Sa dứt khoát mà lạnh nhạt, so với dĩ vãng thì không khác gì mấy, nhưng lần này Tô Tử Kỳ lại không cảm thấy nàng lạnh lùng người người cách xa ngàn dặm, trái lại còn cảm nhận được một thứ tình cảm khác biệt từ lời nói dứt khoát của nàng. Bây giờ bọn họ là chiến hữu, hơn nữa thì gọi là bạn bè. Tô Tử Kỳ ôm chặt cặp văn kiện trên tay, vẻ mặt nghiêm túc mà lại thận trọng: "Cảm ơn, vậy sau này tôi không khách sáo."

Lạp Lệ Sa hiếm khi nào lộ ra nụ cười ôn hòa trên mặt đối với người ngoài.

Phác Thái Anh dọn dẹp bát đũa xong bước ra khỏi nhà bếp thì nhìn thấy hai người kia đang ngồi trên sô pha nhìn nhau mà cười. Bầu không khí khá hòa hợp, nàng không có bước tới, mà là dựa người ở cạnh cửa, lẳng lặng nở một nụ cười.

Chương trước Chương tiếp
Loading...