BHTT | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên

Chương 47: Đại kết cục (Chính văn hoàn)



Ngày 30 Tết, khuôn viên Khuất trạch như tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Ánh nắng xuân dịu dàng xuyên qua tán lá, rơi nghiêng trên sân đá cẩm thạch màu trắng, nơi mà những đứa trẻ đang chạy qua chạy lại nô đùa, tựa như những nét mực vô tư đang tô điểm lên trang giấy trắng tinh khôi trong ngày mà trời đất chuẩn bị chuyển mình để đón lộc non xanh biếc.

"Mặc Hy, chờ đã, chị sắp không đuổi kịp rồi."

Tô Mẫn Tiệp mặc dù hơn tiểu Mặc Hy tận 7 tuổi nhưng do khác biệt về sắc vóc nên chẳng mấy chốc đã bị cô bé bỏ xa. Khuất Gia Mân ở một bên xem rồi ôm bụng cười lớn.

"Mặc Hy, em mau nhường chị Tiệp Tiệp đi, đừng chạy nữa, haha."

Tiểu Mặc Hy vốn dĩ đang chơi rất vui vẻ nhưng nghe xong lời này thì chợt dừng lại, hai tay chống lên eo, dáng vẻ nghiêm túc: "Cậu Gia Mân, không được gọi là em, gọi cháu mới phải."

Cô bé vừa nói vừa chu cái môi nhỏ, trông vô cùng đáng yêu. Khuất Gia Mân ở một bên gãi đầu, lại nói với cô bé: "Chúng ta còn nhỏ, đợi sau này lớn lên mới tính."

Tiểu Mặc Hy yên lặng một lúc, giống như đang suy nghĩ, qua một hồi lâu, cô bé lại đáp: "Như vậy cũng không được, ông cố nói người lớn thì phải biết làm gương. Cậu không được hư như vậy."

Khuất Gia Mân nghe đến đây thì cũng không tiếp tục cố chấp nữa, cậu sợ nếu như Mặc Hy đi nói với ông nội, như vậy cậu sẽ no đòn: "Được rồi, cháu thì cháu. Vậy thì cháu phải nhường chị Tiệp, nhìn xem, Tiệp Tiệp sắp ngất luôn rồi."

Tiểu Mặc Hy phủi phủi mông chạy đến nắm tay Tiệp Tiệp: "Chị Tiệp Tiệp, chúng ta không chơi rượt đuổi nữa, bây giờ chúng ta sẽ đi vẽ tranh."

Cô bé nói xong thì cũng mang theo người đi mất, Khuất Gia Mân chững lại một nhịp, sau đó mới đuổi theo.

"Chờ cậu với, Mặc Hy."

Đông Đông, Hạ Hạ, Thu Thu và Xuân Xuân vốn dĩ cũng đang chơi đùa cùng bọn nhỏ, bây giờ người đã bỏ đi mất, bọn chúng cũng chẳng còn hứng thú nô đùa. Hạ Hạ và Thu Thu tìm một góc sân mát mẻ nằm xuống. Đông Đông và Thu Thu thì lại trở vào nhà, chắc có lẽ cũng sẽ tìm một chỗ thích hợp để chợp mắt.

Nói về sự xuất hiện của Thu Thu và Xuân Xuân, đều là từ chỗ tiểu Mặc Hy. Tháng trước cô bé xem trên TV, nhìn thấy loài mèo Anh lông ngắn và chó Corgi thì tỏ ra vô cùng yêu thích. Thế là cô bé đã thương lượng với Khuất Tĩnh Văn, nếu như đạt được điểm tối đa trong tất cả bài kiểm tra gần nhất thì sẽ được mang hai chúng nó về nuôi. Khuất Tĩnh Văn đã đồng ý, cho nên bây giờ Đông Đông và Hạ Hạ mới có thêm hai người em cùng loài khác giống này.

...

Bọn trẻ đi rồi nhưng khuôn viên Khuất trạch vẫn không bớt đi sự huyên náo. Trên dưới Khuất gia cả trăm người hầu đang tất bật ngược xuôi dưới sự điều phối của lão Quản gia. Người thì sắp xếp bàn ghế, người thì cắm hoa, người thì phụ trách bày trí.

Sở dĩ họ bận rộn như vậy là vì hôm nay không chỉ có giao thừa mà còn có tiệc đầy tháng của đứa cháu vừa mới chào đời của nhà họ Khuất, con gái thứ hai của Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ. Khuất Quang Hán nói, nhân dịp này để người trong gia tộc quy tụ về, ăn bữa cơm đoàn viên.

Bên phía hành lang, những chiếc đèn lồng đã được phủ đầy, tô lên sắc đỏ. Những cây đào được tuyển chọn đang đua nhau khoe sắc, rực rỡ dưới ánh mặt trời. Mỗi lần có cơn gió thoảng qua, hương hoa đào lại càng rõ nét, làm cho hương vị mùa xuân vừa ngọt, vừa mềm.

Khuất Quang Sơn ngồi cùng Khuất Quang Dương ở chiếc bàn dưới tán đào, thở dài cảm thán: "Hai đứa con của anh đều đã yên bề gia thất, anh chị cũng đã có cháu ẵm bồng. Còn em không biết phải đợi đến khi nào."

Khuất Quang Dương cười cười rồi vỗ nhẹ đùi: "Lúc trước ba muốn chú cưới vợ sớm, chú một hai không chịu, bây giờ hối hận rồi sao?"

Khuất Quang Sơn lắc đầu: "Anh không biết đó thôi, lúc đó bà nhà em không chịu gả đó chứ. Tính ra điểm này anh em chúng ta giống nhau, đều cưới người cuồng công việc."

"Còn có tôi nữa."

Kỳ Mặc Túc đi tới, vừa lúc nghe thấy lời này thì góp vui: "Nói về cuồng công việc thì không ai có thể sánh được vợ tôi rồi."

Khuất Quang Dương nhướng mày: "Haha, anh thông gia, anh không sợ chị thông gia nghe thấy sao?"

Khuất Quang Sơn cũng phụ họa: "Tôi nghe nói chị nhà không những cuồng công việc mà còn quản chồng rất nghiêm, haha."

"Vợ tôi đang ở bên trong chơi với cháu rồi, không thèm để ý tôi đâu."

Kỳ Mặc Túc đáp.

"Anh thông gia vẫn nên cẩn thận, tai vách mạch rừng."

Khuất Quang Dương nói, nhưng trong mắt toàn là ý cười.

...

Ba người nói chuyện một hồi thì bàn tiệc ngoài trời gần như cũng sắp xếp xong. Mâm cao cỗ đầy, bát sứ viền xanh đựng canh măng khô, thịt đông, nem rán, bánh chưng vuông vức xếp tầng. Một khay ngũ quả được đặt chính giữa, nổi bật là quả phật thủ vàng rực như bàn tay an lành che chở cho cả đại gia đình.

Trong phòng khách, Khuất Quang Hán đang ngồi đọc sách trên ghế gỗ trắc, bên bàn trà là ấm tử sa và hộp trà do Đới Kiến Dân mang tới. Mặc dù về hưu đã lâu nhưng khí chất quân nhân của ông vẫn vẹn nguyên nơi ánh mắt, nơi dáng ngồi thẳng tắp, không vì tuổi tác mà khom lưng. Mỗi khi tiếng trẻ nhỏ vang lên, ông khẽ ngẩng đầu, môi không nở nụ cười nhưng ánh mắt thì rực lên lửa ấm.

Bên cạnh ông, Trầm Lệ Chi và Khuất Diệu Thanh đang cùng nhau lựa chọn những đôi tất vừa thêu xong cho mấy đứa cháu. Khuất Diệu Thanh chính là em gái của Khuất Quang Hán, bà cô của Khuất Tĩnh Văn, người từng giữ chức Thứ trưởng, cũng đã giúp ích rất nhiều trong việc thúc đẩy hợp thức hóa hôn nhân đồng giới.

"Diệu Thanh, em thấy đôi này hợp với Gia Nghiên không?"

Khuất Diệu Thanh nhận lấy đôi vớ, nhìn xem rồi đáp: "Con bé lớn rồi, chỉ sợ không thích hoa hòe thế này."

Trầm Lệ Chi chững lại: "Vậy sao? Vậy thì lấy cái này."

"Em cũng thấy cái này rất hợp."

Trầm Lệ Chi lại lấy mấy đôi vớ nhỏ: "Chỗ này đều là của Mặc Hy, con bé thích chạy nhảy, phải giữ ấm thật tốt."

Vừa lúc này thì giọng cô bé vang lên: "Bà cố, bà xem!"

Tiểu Mặc Hy vừa gọi vừa nhào vào lòng bà, còn mang theo một bức tranh với những nét vẽ không giống với lứa tuổi.

"Mặc Hy vẽ em sao?"

Bà mỉm cười hỏi, tay xoa đầu cháu gái.

Tiểu Mặc Hy gật đầu: "Hôm nay là đầy tháng em Vũ Hy, con muốn vẽ tranh tặng em nhưng mà mấy bức trước đó không được đẹp lắm. Lúc nãy con nhờ chị Tiệp Tiệp giúp một tay, bà cố xem, rất đẹp đúng không ạ?"

Trầm Lệ Chi gật gù: "Rất đẹp, Quang Hán, ông xem."

Khuất Quang Hán vốn dĩ đang đợi Trầm Lệ Chi gọi mình, cho nên rất nhanh hướng ánh mắt về bức tranh trên tay bà: "Là con vẽ sao? Ông xem nào."

Tiểu Mặc Hy mang bức tranh từ chỗ bà cố sang, ngồi vào lòng ông cố: "Đây là Vũ Hy 1 tháng tuổi, sau này con sẽ vẽ Vũ Hy 2 tháng, 3 tháng,... Một năm sẽ vẽ 12 bức tranh tặng em bé. Như vậy sau này em lớn lên có thể nhìn thấy dáng vẻ của mình."

Cô bé nói xong thì lại tự phủ nhận: "Ây da, nhưng mà con quên mất, mẹ và mami chụp rất nhiều ảnh cho em, không sợ em không nhìn thấy được."

Khuất Quang Hán xoa đầu cháu gái: "Mặc Hy vẽ vẫn đẹp hơn, còn thể hiện con rất yêu thương em mình. Đây là chuyện nên làm."

Tiểu Mặc Hy mở to mắt: "Thật ạ? Vậy thì ngày nào con cũng vẽ."

Khuất Quang Hán bị lời nói này của cô bé chọc cười, chòm râu bạc cũng vì thế mà rung rung.

...

Đồng hồ điểm 6 giờ, bầu trời ngoài kia cũng đã ngả màu tím nhạt. Những chiếc đèn lồng đỏ đã được thắp sáng, ánh sáng dịu dàng rọi lên gương mặt từng vị khách mời, nhuộm lấy một tầng ấm áp hư hư thực thực.

Trong sân lớn, khúc nhạc dạo dịu dàng vang khắp không gian, Kỳ Mặc Vũ xuất hiện trong bộ váy trắng, khẽ ngân lên những ca từ dễ nghe.

Đã lâu lắm rồi nàng không hát trước đông người thế này, cùng lắm là mỗi tối trước khi đi ngủ ngâm nga cho Khuất Tĩnh Văn nghe, sau này là ru tiểu Mặc Hy ngủ.

Cảm giác được thả hồn theo âm nhạc thật tuyệt, nhất là khi tiếng đàn này do chính tay Khuất Tĩnh Văn đàn từng nốt một. Kỳ Mặc Vũ không khỏi nghĩ đến đêm văn nghệ nhiều năm về trước. Vẫn là cô đàn, nàng hát, vẫn là tình yêu không chút đổi thay.

"Oa, mẹ và mami thật xinh đẹp."

Tiểu Mặc Hy vừa nói vừa vỗ tay, đôi mắt cũng ánh lên tia sáng, Trang Thu Nhiên gật đầu vỗ vỗ lưng cháu: "Đúng vậy, con cũng xinh đẹp giống như mẹ và mami."

Tiểu Mặc Hy chu môi: "Còn có em nữa."

Lúc này tiểu Vũ Hy đang được Thái Vịnh Nghi bế trên tay, dường như nghe thấy tên mình, bé con chép chép cái miệng nhỏ.

Thái Vịnh Nghe gọi Kỳ Mặc Túc: "Xem kìa, đáng yêu quá."

Kỳ Mặc Túc như muốn khóc tới nơi: "Cháu ngoại của anh đương nhiên đáng yêu."

Thái Vịnh Nghi nhăn mi quở trách: "Anh đó, hết con gái rồi tới cháu ngoại."

Kỳ Mặc Túc cũng chỉ cười hì hì.

...

Phía bên này, Hồ Nhã Hinh và Khuất Trạch Nguyên cũng bận rộn không kém.

"Anh bế con đi, em không bế nữa."

Khuất Trạch Nguyên nhìn hai cậu nhóc rồi thở dài: "Anh còn phải tiếp khách, có thể để bảo mẫu bế không?"

Hồ Nhã Hinh hừ lạnh: "Chúng nó không muốn bảo mẫu, hừ. Đã nói đừng sinh con rồi mà, anh tự lo liệu đi."

Hồ Nhã Hinh từng bày bỏ không muốn sinh con, nhưng mà sau này trông thấy tiểu Mặc Hy quá đáng yêu cho nên đã cân nhắc lại.

Cứ tưởng tượng có một cô công chúa đáng yêu, ngày ngày cùng cô trang điểm, mặc đẹp cũng không tệ. Thế nhưng ông trời lại phụ lòng người, cô không những không sinh được con gái mà còn sinh một lượt hai cậu con trai kháu khỉnh. Hồ Nhã Hinh chỉ giận đến mức muốn nhét bọn chúng ngược vào trong.

Khuất Trạch Nguyên bế Khuất Văn Quân và Khuất Văn Hạo đến cho Đới Triêu Lộ: "Mẹ..."

Đới Triêu Lộ còn chưa nghe hết câu đã biết cậu muốn nói gì: "Mang sang cho ba con đi."

Khuất Trạch Nguyên nhìn Khuất Quang Dương, lại nghe ông nói: "Để bảo mẫu dỗ chúng nó ngủ."

Khuất Trạch Nguyên có chút bất lực, sở dĩ ai đối với hai đứa trẻ này cũng có phần né tránh là vì chúng nó rất thích khóc, nếu không phải cậu bế thì sẽ khóc suốt. Đối với chuyện này, người sành sỏi trên thương trường như cậu cũng hết cách.

Sau khi giao cục nợ cho Khuất Trạch Nguyên xong, Hồ Nhã Hinh rất vui vẻ chạy đi tìm Tô Giai Nghê. Lúc này bên cạnh cô còn có Chu Chính Nghĩa và Tiệp Tiệp, cả ba người đều đang thưởng thức màn hòa tấu của Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ, say mê đến không thể rời mắt.

"Tô Giai Nghê."

Hồ Nhã Hinh vừa xuất hiện đã câu lấy cổ Tô Giai Nghê, nhân tiện còn xoa đầu Tiệp Tiệp mấy cái.

Tô Giai Nghê có chút buồn cười: "Đều đã làm mẹ, cũng không nghiêm chỉnh hơn."

Hồ Nhã Hinh nghe xong thì chống eo: "Cũng không thể trách mình, có trách thì trách hai đứa nó quá ồn ào."

"Cậu đó, con của người khác thì xem như bảo bối, con của mình lại ghét bỏ."

Hồ Nhã Hinh phồng má: "Ai nói mình ghét bỏ, mình chơi với bọn nó cả buổi tối rồi đó, bỏ lỡ biết bao nhiêu chuyện vui."

Tô Giai Nghê nghe xong chỉ biết lắc đầu, sau đó ánh mắt lần nữa hướng về sân khấu.

...

Âm nhạc kết thúc, Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ cùng nắm tay nhau đi về phía chỗ ngồi.

Khuất Quang Hán từ tốn đặt cái tách nhỏ xuống bàn trà, đưa tay vuốt lại nếp áo rồi chậm rãi đứng lên. Ánh mắt ông lướt qua từng khuôn mặt trong sân, nơi những chiếc đèn lồng đang bập bùng soi rõ từng nét cười rạng rỡ của từng người rồi khẽ hắng giọng.

"Đêm nay, Khuất gia không chỉ đón xuân, mà còn đón một mầm non mới đến với thế gian này."

Ông dừng một chút, nhìn về phía Kỳ Mặc Vũ và Khuất Tĩnh Văn, còn có hai đứa trẻ Mặc Hy và Vũ Hy đang ở ngay bên cạnh.

"Chắt nội vừa chào đời của nhà họ Khuất, con bé tên là Khuất Vũ Hy. Tên nghe như mưa xuân rơi xuống đồng cỏ, là hy vọng, là hân hoan."

Ánh mắt ông lại điểm thêm tia sáng, như một vầng trăng rằm vừa nhú sau lớp mây mỏng.

"Trẻ con trong nhà, không chỉ là hoa trái, mà còn là tương lai. Mỗi một nụ cười, mỗi một tiếng khóc, đều là mạch sống. Năm tháng đời người, suy cho cùng cũng chỉ xoay quanh một chữ 'nhà'. Bao nhiêu giông gió cũng mong có một nơi trở về, bao nhiêu vinh quang cũng mong có người thân đón nhận. Ông cố chúc con thừa hưởng phước đức của gia tộc, một đời bình an, vinh quang vạn dặm."

Đới Kiến Dân ở bên dưới nghe xong cũng đứng dậy tiếp lời: "Ông cũng chúc con khỏe mạnh, bình an, mỗi bước đi đều vững chãi, mỗi tâm nguyện đều toại thành."

Lời vừa dứt, tiếng trống lễ nhẹ nhàng vang lên, từng hồi một, như nhịp tim của đất trời đang cùng chung nhịp với lòng người. Một bàn thờ nhỏ đã được bày trí từ sáng, giờ đây hương đã chín, hoa đã thơm, và chiếc bánh đầy tháng màu hồng phấn đang được đưa ra đặt chính giữa. Kỳ Mặc Vũ và Khuất Tĩnh Văn cùng bế tiểu Vũ Hy lên, đặt tay con lên trước bánh, như một nghi thức trao gửi.

Trầm Lệ Chi đích thân lấy từng cánh hoa đào, rải nhẹ lên tóc bé con, miệng lẩm nhẩm: "Hoa đào khai phúc, hoa đào an nhiên."

Sau đó, bà đưa tay về phía Mặc Hy, nói khẽ: "Đến đây, giúp bà rải chút nước thơm."

Tiểu Mặc Hy cẩn thận bưng chiếc chén nhỏ bằng gốm hoa lam, trong đó là nước được ngâm từ vỏ bưởi, cánh sen và mùi già. Cô bé vừa rải vừa đọc theo lời bà cố dạy.

"Rải nước thơm, rải điều lành, cho em mau ăn chóng lớn, an khang vui khỏe quanh năm."

Mọi người đồng loạt vỗ tay, tiếng cười vang lên hòa với tiếng hòa tấu do những nghệ sĩ chuyên nghiệp biểu diễn. Những giai điệu mang âm hưởng dân gian, giản dị mà ấm áp, lan ra như cánh hoa vương vấn bên thềm.

Khuất Quang Hán một lần nữa đứng nhìn mọi người, nơi đáy mắt ông là cả một thế hệ đang nối tiếp nhau đi về phía trước. Ông không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ khom lưng, thắp một nén hương cho tổ tiên rồi lặng lẽ ngồi xuống, đưa mắt về phía cháu gái nhỏ vừa cười khanh khách trong vòng tay mẹ. Có lẽ, đời người chỉ cần có vậy, cũng đã đủ tròn trịa.

...

Âm thanh huyên náo chưa kịp lắng xuống thì lần nữa vang lên. Mọi người dường như là gom thành một chỗ, chuẩn bị chứng kiến đoạn kết ngọt ngào của một chuyện tình.

Chu Chính Nghĩa quỳ xuống trước mặt Tô Giai Nghê. Trong tay anh là một chiếc hộp nhỏ màu đỏ, đơn giản nhưng gọn gàng.

Anh cất giọng, có chút xúc động: "Giai Nghê."

Tiệp Tiệp đứng một bên, hai tay nắm chặt, ánh mắt lấp lánh như được thắp sáng bằng pháo hoa.

Cô bé quay sang Hồ Nhã Hinh thì thầm: "Chú Nghĩa muốn cầu hôn mẹ sao?"

Hồ Nhã Hinh nháy mắt với cô bé: "Đúng vậy, Tiệp Tiệp có thích chú Nghĩa làm ba con không?"

Tiệp Tiệp vui vẻ gật đầu: "Muốn ạ."

Chu Chính Nghĩa nhẹ nhàng mở hộp, một chiếc nhẫn kim cương được ánh sáng đèn lồng chiếu lên, lấp lánh và xinh đẹp.

"Anh biết mình không phải người giỏi nói lời ngọt ngào, nhưng nếu em chịu làm vợ anh, anh sẽ lấy tất cả thời gian còn lại của đời mình để lắng nghe em nói, nhìn em cười, nắm tay em đi qua bốn mùa, cùng em chăm sóc Tiệp Tiệp thật tốt."

Không ai cất lời, bởi khoảnh khắc đó không cần ngôn từ. Ngay cả gió xuân cũng dừng lại nơi hàng cây như để lắng nghe trái tim bày tỏ.

Tô Giai Nghê cụp mi, môi run nhẹ. Trong mắt cô, có nước long lanh rơi vào sâu tận trái tim, từng giọt đều mang hình bóng người kia. Cô đưa tay ra, giọng nói mềm đến độ như vừa tan vào màn đêm.

"Em đồng ý."

Chu Chính Nghĩa mỉm cười, tay anh run run đeo nhẫn vào ngón áp út của cô. Một chiếc nhẫn nhỏ bé, nhưng lại chứa đựng tình cảm gắn bó suốt ngần ấy năm trời.

Tiệp Tiệp nhảy cẫng lên, reo to: "Mẹ đồng ý rồi, Tiệp Tiệp sắp có ba!"

Tiếng vỗ tay nổi lên, không biết ai bắt đầu, nhưng rồi vang dội như sóng vỗ. Từng ánh mắt hướng về đôi tình nhân vừa bày tỏ, không hoa mỹ, không lộng lẫy, nhưng lại khiến lòng người lay động.

Khổng Thanh Vân nắm lấy tay Doãn Tuyết Lan, khẽ cong môi: "Ai rồi cũng sẽ tìm được bến đỗ của mình."

Doãn Tuyết Lan gật đầu, đáp lại cô bằng một nụ cười hạnh phúc chưa từng có.

...

Ở một góc khác, Khuất Văn Hạo và Khuất Văn Quân cuối cùng cũng chịu ngừng khóc, nằm ngủ ngoan ngoãn trong vòng tay ba.

Hồ Nhã Hinh trông thấy thì bĩu môi: "Lúc mẹ bế thì gào thét, đến khi ba bế lại ngủ như heo con. Đúng là bất công."

Khuất Trạch Nguyên chỉ biết cười khổ: "Không phải vì em suốt ngày quăng con lại cho anh sao?"

Hồ Nhã Hinh lè lưỡi, sau đó thì nói với cậu: "Được rồi, ra ngoài xem pháo hoa."

Khuất Trạch Nguyên đứng dậy, dặn dò bảo mẫu rồi mới cùng cô đi đến trước hiên nhà.

...

Một tiếng "đùng" vang lên, phá tan sự tĩnh lặng dịu dàng của đêm. Bầu trời phía trên Khuất trạch vụt sáng, chói lòa bởi năm sắc màu khác nhau. Từng đóa pháo hoa bung nở như hoa đăng, tầng tầng lớp lớp, kéo dài vô tận.

Tô Giai Nghê ngả đầu lên vai Chu Chính Nghĩa, bàn tay vẫn nắm chặt không rời, như thể sau bao năm phiêu bạt, cuối cùng cũng tìm được nơi chốn yên ổn nhất.

Tiệp Tiệp thì hò reo không ngừng: "Anh Gia Mân nhìn kìa, cái kia giống trái tim, cái kia giống tòa tháp. Oa, còn có cánh hoa từ trên trời rơi xuống."

Tiếng cười trong trẻo của cô bé hòa cùng tiếng pháo vang dội, như bản hòa âm ngẫu hứng mà tự nhiên nhất của đêm xuân. Đông Đông, Hạ Hạ, Thu Thu và Xuân Xuân đều chạy vòng quanh, đuôi vẫy không ngừng, không biết là vì vui lây hay đơn giản chỉ vì bầu không khí hôm nay quá đỗi ngọt ngào.

...

Dưới tán đào, Kỳ Mặc Túc yên lặng đứng đó, bàn tay khẽ nắm hờ chiếc ly rượu nhỏ, ánh mắt dõi về phía xa nơi Kỳ Mặc Vũ đang tựa đầu lên vai Khuất Tĩnh Văn. Mặc dù không nói gì, nhưng nơi đáy mắt đã sớm trở nên ướt át.

Thái Vịnh Nghi đi đến, đỡ nhẹ khuỷu tay chồng: "Lại khóc nữa sao?"

Kỳ Mặc Túc nhìn vợ, nở một nụ cười: "Anh vui quá."

"Lần nào anh cũng nói như vậy."

"Haha, vậy thì không nói như vậy nữa. Anh khóc là vì pháo hoa quá đẹp."

"Thật là."

...

Kỳ Mặc Vũ yên lặng nhìn pháo hoa rực sáng rồi quay sang nói với Khuất Tĩnh Văn: "Chúng ta đã đi được một đoạn rất dài..."

Khuất Tĩnh Văn không trả lời, chỉ siết tay nàng chặt hơn một chút. Ánh sáng rực lên nơi đáy mắt, soi bóng hai người xuống nền sân đá cẩm thạch, chồng lên nhau, không thể tách rời.

Trầm Lệ Chi đứng bên bậu cửa, tay ôm lấy tiểu Vũ Hy không biết đã thiếp đi từ bao giờ, miệng vẫn khe khẽ hát khúc dân ca năm cũ. Khuất Quang Hán đứng cạnh bà, ánh mắt nhìn lên trời nhưng tâm hồn như thả về những năm tháng đã qua.

Một loạt pháo cuối cùng bung nở, sáng rực như nhật thực đảo chiều, rồi tan dần vào màn đêm. Bầu trời lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn ánh đèn lồng và mùi nhang trầm quấn quýt.

Năm mới lại đến, với ngập tràn hy vọng.

Không ai nói gì thêm, nhưng lòng mỗi người đều ấm như chén trà đầu năm. Những lời nguyện ước được giữ kín trong tim, như hạt giống nhỏ bé nằm yên chờ mùa mưa tới, như lời mà cô đã nói với nàng: Nguyện gom tất cả sự dịu dàng, hóa thành nắng ấm gửi tới em.

/Chính văn hoàn/

...

Tác giả có lời muốn nói:

1. Truyện vẫn còn vài phiên ngoại, nhưng sẽ không đăng tải trong thời gian gần. Tiết lộ một chút, phiên ngoại sẽ viết về Tiêu Vũ Tranh x Đường Hiểu Tình, Doãn Tuyết Lan x Khổng Thanh Vân.

2. Nếu mọi người thắc mắc chi tiết về Doãn Tuyết Lan và Khổng Thanh Vân thì hãy lưu ý đây là thời điểm hơn 4 năm sau khi chấm dứt với Vệ Âm, cho nên không có gì là sai cả. Diễn biến trong 4 năm đó sẽ có ở phiên ngoại.

3. Sở dĩ có nhiều cặp phụ là để làm phong phú cốt truyện, bởi vì Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ sẽ luôn HE, nếu chỉ viết về hai người họ, lặp đi lặp lại thì rất dễ gây ra nhàm chán. Tác giả thêm vào vài tình tiết thế này là để có thêm sự hòa trộn của nhiều gia vị, cũng để  ai cũng nhìn thấy được mặt trái trong tình yêu.

4. Truyện do mình tự viết, mong mọi người đừng nhầm lẫn.

5. Tác giả viết bộ này trong trạng thái quay cuồng với công việc và cuộc sống, cũng đã cố gắng để hoàn thành lời hứa với mọi người, mong sẽ được đón nhận.

6. Đừng quên, Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm sắp phát hành sách, mọi người nhớ ủng hộ nha ^^

7. Theo dõi tác giả ở phây búc và tóp tóp Hạ Quân để cập nhật thêm thông tin.

Ngày bắt đầu: 19/1/2025

Ngày kết thúc: 14/4/2025

Đại công cáo thành, cảm ơn vì đã đến.

Hạ Quân,

Chương trước Chương tiếp
Loading...