BHTT | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên

Chương 02: Đại gia đình



Cổng lớn Khuất gia đã sớm rộng mở, người trên kẻ dưới ai cũng trông ngóng giây phút được nhìn thấy hai người Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ trở về.

Ngay từ sáng sớm, khoảng sân rộng lớn đã được trang hoàng lộng lẫy, người người tất bật chạy tới chạy lui, nhìn qua cũng không khác là mấy so với lễ mừng thọ của Khuất Quang Hán khi ấy.

Lúc này trong sảnh lớn, Kỳ Mặc Túc đang cùng với Khuất Quang Hán chơi cờ. Đới Kiến Dân và Khuất Quang Dương bên cạnh không biết từ khi nào lại biến thành bình luận viên, bầu không khí cũng vì vậy mà càng trở nên biến hóa.

"Bác trai, xem ra ván này con lại thua rồi, vẫn nên để Tĩnh Văn chơi với bác, haha."

Khuất Quang Hán nhấp một ngụm trà, an ủi Kỳ Mặc Túc: "Mỗi người đều có một thế mạnh của riêng mình. Thêm nữa, chơi cờ cũng cần vận may."

Kỳ Mặc Túc nghe xong lời này càng thêm cảm thán: "Con đã thua liền năm ván rồi, nếu là Tĩnh Văn có lẽ sẽ khác."

Khuất Quang Dương nghe đến đây thì chen vào: "Từ sáng đến giờ tôi nghe anh nhắc Tĩnh Văn không dưới mười lần, không biết tôi còn tưởng con bé mới là con gái anh."

Kỳ Mặc Túc phản bác: "Anh thông gia, anh cũng đừng nói tôi. Không phải từ nãy đến giờ anh cũng chỉ nhắc đến tiểu Vũ sao. Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân."

"Xem đó xem đó, anh đó, thật là."

Vừa lúc này thì Quản gia chạy vào, gương mặt vốn dĩ nghiêm túc giờ đây không giấu được hào hứng: "Đến rồi đến rồi, tiểu thư và phu nhân đến rồi."

Lời vừa dứt, bàn cờ lập tức bị bỏ lại, Khuất Quang Dương và Đới Kiến Dân cầm theo quải trượng tiến về phía cửa. Mấy người Đới Triêu Lộ cũng từ trong bếp chạy ra, nhanh chóng xếp thành một hàng ngang trên bậc tam cấp, riêng Hồ Nhã Hinh và Khuất Trạch Nguyên ỷ vào sức trẻ trực tiếp chặn ngay đầu xe, không chờ được muốn tóm Kỳ Mặc Vũ từ trên xe xuống.

Nhưng mà ý đồ này của hai người có vẻ không thành công lắm bởi vì trước khi cửa xe bên phía Kỳ Mặc Vũ được mở ra, Khuất Tĩnh Văn đã cho hai người họ một ánh mắt. Đối với Hồ Nhã Hinh thì có thể có tác dụng hoặc không nhưng đối với Khuất Trạch Nguyên thì chắc chắn có. Cậu lập tức đứng chỉnh tề, không dám cướp hoa trên tay Phật nữa.

Sắp xếp xong mọi thứ, Khuất Tĩnh Văn mới thay Kỳ Mặc Vũ mở cửa xe. Cô dùng tay phải mở cửa, tay trái thì che trên đỉnh đầu nàng, hành động này khiến cho Kỳ Mặc Vũ cảm thấy thực sự rất bất đắc dĩ.

Nàng lườm cô một cái: "Khuất lão sư, em có thể tự mở cửa a."

Khuất Tĩnh Văn nghe xong chỉ mỉm cười, cũng không có ý định phản bác, điều này làm cho Kỳ Mặc Vũ càng thêm bất lực.

Hồ Nhã Hinh không nhịn được nữa, bắt đầu trêu chọc: "Mặc Vũ, cậu nhanh lên. Nắng sắp bể đầu rồi mà cậu vẫn ở đó liếc mắt đưa tình."

Kỳ Mặc Vũ nghe xong lập tức bắn ánh mắt về phía Hồ Nhã Hinh: "Gọi chị dâu."

Khuất Trạch Nguyên tiến lên một bước: "Chị dâu, chào mừng chị trở về."

Kỳ Mặc Vũ gật đầu mấy cái, sau đó lại nói: "Chị nói cậu ta, không có nói em."

Hồ Nhã Hinh liền bĩu môi, bộ dáng còn lâu: "Mình với anh ta còn chưa kết hôn, chị dâu cái gì chứ."

Kỳ Mặc Vũ lập tức câu lấy cổ cô: "Vậy thì mau chóng kết hôn đi."

Khuất Trạch Nguyên ở bên cạnh nghe đến đây đôi mắt liền sáng rực, chỉ là rốt cuộc vẫn bị Hồ Nhã Hinh dội cho một gáo nước lạnh: "Nằm mơ đi, mình vẫn còn muốn bay nhảy."

Kỳ Mặc Vũ còn muốn trêu ghẹo thêm mấy câu nhưng đã bị Thái Vịnh Nghi réo tên, lúc này nàng mới đưa mắt quan sát hết một lượt.

Đứng ở vị trí chủ vị là Khuất Quang Hán, Trầm Lệ Chi, Đới Kiến Dân và Trang Thu Nhiên. Bên cạnh họ là Đới Thu Giang, Hứa Bân và Hứa Vũ Tình. Kỳ Mặc Túc, Thái Vịnh Nghi, Khuất Quang Dương và Đới Triêu Lộ thì đang đi về phía nàng, mỗi người một cảm xúc khác nhau. Nếu như Khuất Quang Dương và Đới Triêu Lộ không giấu được vẻ vui mừng thì Thái Vịnh Nghi vẫn cố bày ra dáng vẻ nghiêm túc. Chỉ có Kỳ Mặc Túc sớm đã rưng rưng, khiến cho Thái Vịnh Nghi cảm thấy rất mất mặt.

"Ba, mẹ."

"Con gái, rốt cuộc con cũng về rồi."

Kỳ Mặc Vũ dùng tốc độ nhanh nhất nhào vào lòng Kỳ Mặc Túc. Hôm nay nàng mặc một cái váy màu trắng liền thân được thiết kế riêng, tóc dài màu đen theo gió tung bay càng tôn lên dáng vẻ của thiếu nữ trưởng thành. Chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đủ để khiến trái tim người làm cha mềm nhũn.

"Sao lại có tóc bạc rồi? Nhưng mà ba của con vẫn đẹp trai như ngày nào."

Kỳ Mặc Túc bị câu nói này của nàng chọc cười, nhanh chóng lấy lại phong độ: "Đó là đương nhiên, con là thừa hưởng gen của ba đó."

Lúc này Thái Vịnh Nghi mới tiến lại gần hắng giọng: "Một mình anh có thể sinh con được sao?"

Kỳ Mặc Túc bắt đầu nịnh bợ: "Vẫn phải cảm ơn vợ."

"Mẹ."

Thái Vịnh Nghi lại cho chồng một ánh mắt rồi mới nhìn sang con gái. Bà không thể không thừa nhận Kỳ Mặc Vũ của hiện tại đã ngày càng xinh đẹp thành thục, người làm mẹ như bà cũng hết sức tự hào.

Mặc dù rất muốn khen con gái một tiếng nhưng rốt cuộc vẫn cố tỏ ra ngạo kiều: "Cửa xe cũng không biết tự mở, có phải con bị vợ chiều hư rồi không?"

Kỳ Mặc Vũ cúi người ôm bả vai mẹ: "Nào có, mẹ hỏi chị ấy đi."

"Tĩnh Văn, có phải không?"

Khuất Tĩnh Văn liền gật đầu: "Là do con muốn thay em ấy mở cửa."

"Mẹ nghe chưa, con rất ngoan nha."

Kỳ Mặc Túc cười to: "Con gái của ba đương nhiên ngoan rồi."

Thái Vịnh Nghi thở dài: "Tĩnh Văn, con chỉ biết bênh nó."

Kỳ Mặc Vũ lè lưỡi, vô cùng tinh nghịch.

Khuất Tĩnh Văn đưa tay xoa đầu nàng, còn dành cho nàng một ánh mắt chứa muôn vạn cưng chiều.

Chờ đến khi Kỳ Mặc Vũ chào hỏi đến chỗ Khuất Quang Hán đã là chuyện của mười phút sau. Khuất Quang Hán đối với đứa cháu dâu này càng nhìn càng vừa mắt, thế nên thái độ của ông đối với nàng kém đi một phần nghiêm khắc, ngược lại còn có chút nuông chiều.

"Tiểu Vũ, ông nội có chuẩn bị quà cho con, có nhìn thấy không?"

Kỳ Mặc Vũ nhìn theo ánh mắt của Khuất Quang Hán, lúc này nàng mới chú ý, ngay vị trí trung tâm có hai chiếc xe mới tinh đang đậu, một đỏ một trắng.

Trong đầu Kỳ Mặc Vũ lập tức hiện lên một dấu chấm hỏi, Khuất Quang Hán không nhanh không chậm giải thích: "Chiếc màu trắng là ông nội tặng con, đây là xe sản xuất riêng, chỉ có một chiếc duy nhất."

"Vậy còn..."

Kỳ Mặc Túc lập tức nhảy vào: "Chiếc màu đỏ là ba tặng con, không phải lần đó con nói với ba là thích nó sao? Bây giờ cũng nên mua cho con rồi."

Mặc dù bình thường tương đối kiệm lời nhưng mà nhìn thấy Khuất Quang Hán mua món quà như vậy tặng cho cháu dâu, Đới Kiến Dân hiếm khi nổi hứng trêu chọc: "Lão Khuất, sống tới từng tuổi này, lần đầu tiên tôi thấy ông vô vị như vậy."

Khuất Quang Hán cũng không hề bị câu nói này làm cho lung lay, ông quay sang nói với Đới Kiến Dân: "Lão già như ông làm sao hiểu được."

"Tôi không hiểu sao, hứ. Tiểu Vũ, ông ngoại cũng có quà tặng con."

Đới Kiến Dân nói xong ra hiệu cho Trang Thu Nhiên, Trang Thu Nhiên liền mỉm cười ôn hòa rồi đưa đến một xấp giấy: "Đây là phần đất đai ở Bắc Thành của nhà họ Đới, tất cả đều đã chuyển cho con, xem như quà chúc mừng."

"Ông ngoại, bà ngoại, cái này quá lớn, con..."

Trang Thu Nhiên mỉm cười vỗ vỗ bàn tay nàng: "Chỉ là một phần nhỏ, con không nhận ông bà già này sẽ ăn không ngon ngủ không yên."

Nghe xong lời này, Kỳ Mặc Vũ liền hướng ánh mắt cầu cứu về phía Khuất Tĩnh Văn, chỉ là Khuất Tĩnh Văn cũng không phản đối: "Cảm ơn ông bà ngoại."

Khuất Quang Hán liếc mắt một cái rồi nói với Đới Kiến Dân: "Tôi còn tưởng thế nào, hóa ra ông cũng vô vị không kém."

Hiếm khi hai lão già này trẻ con như vậy, Trầm Lệ Chi và Trang Thu Nhiên đều tỏ ra bất lực. Rốt cuộc thì vẫn là Khuất Tĩnh Văn lên tiếng.

"Đứng cũng mỏi rồi, ông bà nội, ông bà ngoại, ba mẹ, chúng ta vào nhà trước đi."

Trầm Lệ Chi cũng nhanh chóng thúc giục: "Phải phải, vào nhà trước đi, tiểu Vũ chắc cũng đói rồi."

Bên trong bàn tiệc đã chuẩn bị xong, nhìn hết một lượt thì toàn là những món ăn mà Kỳ Mặc Vũ yêu thích.

Mặc dù kết hôn đã gần 3 năm nhưng những bữa cơm đông đủ thế này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nói gì thì nói nàng vẫn có chút chưa quen, huống chi hôm nay lại là nhân vật chính.

"Nghe Tĩnh Văn nói con không những là thủ khoa mà còn đạt số điểm tối đa, con cháu Khuất gia đúng là không làm người khác thất vọng."

Đới Kiến Dân nghe Khuất Quang Hán nói xong thì phản bác: "Ông cũng thật biết tranh thủ, hai cháu bên thông gia vẫn còn ngồi đây đó."

Thái Vịnh Nghi mỉm cười: "Không sao ạ, chúng con cũng xem Tĩnh Văn là con cháu của Kỳ gia."

"Đã nghe thấy chưa?"

Hồ Nhã Hinh từ nãy đến giờ vẫn chưa được nói chuyện, vừa tìm thấy cơ hội thì lập tức xen vào: "Mặc Vũ, lần trước cậu nói có một người tên Christina theo đuổi cậu, quá trình như thế nào?"

Câu hỏi này của cô đã thành công thu hút tất cả ánh mắt của những người có mặt, Kỳ Mặc Vũ vô thức nhìn sang Khuất Tĩnh Văn rồi mới lườm Hồ Nhã Hinh một cái: "Cái gì mà theo đuổi chứ, cô ta là làm phiền mình nhưng đã bị vợ mình đá bay rồi."

"Thật sao? Làm mình tưởng sẽ hóng được gì đặc sắc, xem ra là phải thất vọng rồi."

Để tránh cho bình giấm nhà bị đổ, Kỳ Mặc Vũ vội nói lảng sang chuyện khác: "Công ty của cậu sao rồi?"

Nhắc đến chuyện này, đôi mắt của Hồ Nhã Hinh liền sáng rực: "Nói cho cậu biết, sắp tới mình sẽ ký với rất nhiều tiểu thịt tươi, đến lúc đó sẽ giới thiệu với cậu."

"Tiểu thịt tươi?"

Đới Thu Giang đối với thuật ngữ này có chút mới lạ nên không nhịn được thắc mắc.

Hứa Vũ Tình vội giải thích: "Mẹ, tiểu thịt tươi là chỉ những nam diễn viên trẻ tuổi đẹp trai đó."

Sau đó cô lại nói với Hồ Nhã Hinh: "Chị Nhã Hinh, em cũng rất có hứng thú với giới giải trí, chị xem em có thể đi làm diễn viên được không?"

"Đương nhiên là được, với bàn tay tài hoa của chị, không chuyện gì là không thể."

"Vậy được nha, em sẽ nhắn tin cho chị."

Hồ Nhã Hinh ra dấu ok sau đó mới cúi đầu tiếp tục dùng bữa, Khuất Trạch Nguyên bên cạnh từ đầu đến cuối chỉ lắng nghe, dù cho có chút ghen tuông cũng không dám lên tiếng.

"Em trai, em nuông chiều cậu ấy như vậy cậu ấy sẽ được nước làm tới đó."

Nghe Kỳ Mặc Vũ nói như vậy, Khuất Trạch Nguyên mới mỉm cười: "Em chỉ sợ nuông chiều không đủ."

Kỳ Mặc Vũ bĩu môi cảm thán: "Chị em hai người thật giống nhau."

Khuất Tĩnh Văn đang bóc vỏ tôm nghe xong thì ngẩng đầu nhìn nàng: "Đừng chỉ lo nói chuyện, ăn nhiều một chút."

Đới Triêu Lộ bổ sung: "Đúng đó, mấy món này là chúng ta thay nhau chuẩn bị, còn cá cược xem con thích ăn món nào nhất. Lát nữa nhớ phải chấm điểm đó."

"Con dâu, nói cho con biết. Ba đây còn hiếm khi được ăn đồ ăn do bà ấy nấu."

Đới Triêu Lộ vỗ vai chồng: "Sao anh lại hơn thua với con mình chứ."

Thấy Kỳ Mặc Vũ được trên dưới Khuất gia yêu thương như vậy, Kỳ Mặc Túc và Thái Vịnh Nghi đều cảm thấy hạnh phúc thay nàng. Thật ra trước lúc gả nàng vào nhà họ Khuất, không đêm nào Thái Vịnh Nghi được ngon giấc. Khuất gia ở Bắc Thành là đại gia tộc đứng đầu, khuôn phép và lễ nghĩa sẽ không thể nào thiếu được. Nhưng mà đứa trẻ Kỳ Mặc Vũ này từ nhỏ đã thích bay nhảy, bà không thể tưởng tượng được cảnh nàng về làm dâu nhà người ta sẽ như thế nào. May mắn thay người nàng lấy là Khuất Tĩnh Văn, chỉ bằng sự chở che của cô thôi cũng đủ để nàng sống vô lo vô nghĩ nửa đời còn lại.

Buổi tối tất cả mọi người đều lưu lại Khuất trạch. Kỳ Mặc Vũ sau một ngày bị mọi người vây lấy hỏi đông hỏi tây thì rốt cuộc cũng được thả về vòng tay của Khuất Tĩnh Văn. Cửa vừa đóng lại, nàng liền ngã vào cái ôm ấm áp. Khuất Tĩnh Văn khẽ vuốt tóc nàng rồi nhẹ nhàng hôn lên vầng trán non mịn.

"Có mệt lắm không?"

Kỳ Mặc Vũ rất muốn nói không mệt nhưng đứng trước sự nuông chiều này nàng vẫn là vừa mềm vừa dính mà gật đầu.

Khuất Tĩnh Văn khẽ mỉm cười, vừa định nói gì đó thì tiếng gõ cửa vang lên, theo sau đó là giọng nói của Thái Vịnh Nghi: "Mẹ vào được không?"

Kỳ Mặc Vũ vội đứng thẳng người, Khuất Tĩnh Văn thì nhanh chóng đi đến mở cửa: "Mẹ, đến tìm tiểu Vũ sao?"

Thái Vịnh Nghi nhẹ gật đầu, sau đó hướng ánh mắt về phía con gái cưng đang tươi cười đứng đó.

Khuất Tĩnh Văn quay sang nói với hai người: "Em nói chuyện với mẹ đi, chị pha cho em ly sữa."

Kỳ Mặc Vũ mỉm cười với cô một cái sau đó còn tặng kèm một cái hôn gió.

Người đi rồi, nàng mới đến gần ôm lấy mẹ mình mà nũng nịu: "Mẹ nhớ con sao?"

Thái Vịnh Nghi dùng ngón trỏ điểm mũi nàng, sau đó cố ý đẩy ra xa: "Đừng có tưởng bở."

Nàng xem như cũng đã quá quen thuộc với tính cách này của mẹ nàng nên vội tiếp lời: "Vậy chắc chắn là lão ba bảo mẹ sang đúng không?"

Lúc này Thái Vịnh Nghi mới miễn cưỡng gật đầu, lại còn cố ý bổ sung: "Ba của con già đầu rồi chỉ biết có con gái, mẹ thấy tốt nhất nên để ba con dọn sang sống cùng hai đứa."

Nghe đến đây Kỳ Mặc Vũ liền không khách sáo mà lắc đầu: "Không được đâu, ba mẹ vẫn nên tận hưởng thế giới hai người thì tốt hơn, con sợ để ba sang chỗ con thì đổi lại mỗi ngày con đều phải nghe ba khóc lóc vì nhớ mẹ."

"Nói rõ một chút, là thế giới hai người của ba mẹ hay là thế giới hai người của con?"

Bị nói trúng tim đen, Kỳ Mặc Vũ liền thè lưỡi: "Không phải chúng ta đều giống nhau sao?"

Thái Vịnh Nghi lần nữa bất lực thở dài: "Con đó, đã làm vợ người ta rồi mà vẫn trẻ con như vậy."

Kỳ Mặc Vũ thay đổi tư thế gối đầu đùi bà, cả người cuộn tròn lại trông như một đứa trẻ: "Làm vợ người ta thì vẫn là con của ba mẹ, điều này sẽ không bao giờ thay đổi."

Thái Vịnh Nghi ngước mắt sau đó lại cúi đầu vuốt tóc nàng: "Sắp tới có dự định gì không?"

Nàng nắm lấy tay mẹ mình: "Mẹ, có chuyện này con muốn nói với mẹ. Tinh Kiện..."

Nghe đến đây bà vội ngắt lời: "Mẹ biết, nếu như con chưa muốn tiếp quản công ty thì cũng không sao. Dù sao ba mẹ vẫn còn đủ sức, con cứ đi làm chuyện con muốn làm."

Nếu như là trước kia, Thái Vịnh Nghi tuyệt đối sẽ không tùy ý chiều theo ý muốn của Kỳ Mặc Vũ. Chỉ là hiện tại đã khác, bên cạnh nàng đã có Khuất Tĩnh Văn, bà đối với cô là hoàn toàn tin tưởng. Thêm nữa Kỳ Mặc Vũ của hiện tại đã thành thục hơn rất nhiều, bà tin rằng mỗi lựa chọn của nàng đều đã qua suy tính kỹ càng, chuyện của bà cùng chồng là ủng hộ và tiếp thêm cho nàng thêm động lực.

"Mẹ, mẹ vẫn là tốt nhất."

Thái Vịnh Nghi hơi nhướng mày: "So với vợ con thì sao?"

"Cái này không thể so sánh đâu."

"Con đó."

...

Lúc Thái Vịnh Nghi trở ra thì Khuất Tĩnh Văn vừa lúc nhìn thấy, cô lên tiếng chào hỏi trước: "Mẹ, đã nói chuyện xong rồi sao?"

Thái Vịnh Nghi gật đầu một cái: "Dặn dò nó mấy câu, tránh bị con nuông chiều quá sinh hư."

Âm thanh trầm thấp của Khuất Tĩnh Văn vang lên, theo sau đó là nụ cười sủng nịch: "Em ấy là vợ con, đây là chuyện nên làm."

Thái Vịnh Nghe nghe xong vỗ vỗ vai cô: "Được rồi, mang sữa vào kẻo nguội. Mẹ về phòng trước."

"Dạ được, chúc mẹ ngủ ngon."

...

Tác giả có lời muốn nói:

Kỳ Mặc Vũ: "Nguyện cùng nhau đi qua năm tháng dài đằng đẵng, dù có thế nào vẫn chung thủy vẹn nguyên, trước sau như một."

Khuất Tĩnh Văn:

"Nguyện cùng nhau,

Xuân ngắm hoa rơi, hạ ăn trái ngọt

Thu đón gió mát, đông nhìn tuyết rơi

Xuân hạ thu đông, bốn mùa như ý."

P/s: Phúc lợi Valentine nha. Chúc mọi người lễ tình nhân vui vẻ!!!

Chương trước Chương tiếp
Loading...