[BHTT] [Hoàn] - Khuynh Thành Huyết Lệ

Chap 10: Lệ này mãi chỉ vì nàng (Hoàn)



Tú Nghiên bệnh đã hai ngày, nàng lệnh cho ngự y không được kinh động đến Hoàng thượng, một mình chịu đựng, cộng thêm vết thương lòng âm ỉ và đôi mắt rát buốt, thật sự làm nàng khổ sở. Tiểu Mai trước cảnh tượng đó đứng ngồi không yên, nhân lúc trời vừa hửng sáng, Tú Nghiên vẫn như mê man trong giấc ngủ khó nhọc, nàng ta bèn lẻn đi tìm Hoàng Thượng. Dù là mang tội cũng được, nhưng nhìn cảnh uyên ương chia cắt, dây tơ không biết vì đâu mà rối, nàng ta vốn được Tú Nghiên đối đãi như tỉ muội, trong lúc này không thể nào bỏ mặc.

Mặt trời chưa kịp hửng sáng, Ngự Thư Phòng chỉ có thứ ánh sáng mờ mờ, hạ nhân trong cung đã bắt đầu đi lại, chuẩn bị cho buổi thiết triều sắp sửa diễn ra. Tiểu Huệ Tử là người luôn theo hầu Hoàng thượng, đang ở bên ngoài căn dặn nữ tì chuẩn bị nước ấm và điểm tâm nhẹ cho Người. Tiểu Mai chần chừ một lúc, đoạn đến bên cạnh nói khẽ.

-Tiểu Huệ Tử, là ta.

-Tiểu Mai tỉ - Tiểu Huệ Tử khẽ ngẩng khuôn mặt non phớt nhìn Tiểu Mai - sớm thế này là có việc gì?

Mỗi khi Hoàng thượng ngự giá Bạch Vân cung, hai người rỗi việc bọn họ lại cùng nhau tâm sự, kể ra cũng vô cùng thân thiết.

-Tỉ tỉ muốn diện thánh, ngươi giúp tỉ được không? - Tiểu Mai không dám lớn tiếng, giọng nói có mấy phần run rẩy.

-Thật thất lễ với tỉ, nhưng Hoàng thượng đêm qua nghỉ trễ, chỉ vừa chợp mắt không lâu, lát nữa lại có buổi thiết triều, vạn lần không được can nhiễu lúc Người nghỉ ngơi - hắn nhẹ lắc đầu.

-Cầu ngươi - nàng ta bồn chồn cắn môi dưới - chuyện liên quan đến Trịnh nương nương, nếu không được diện thánh sớm, e rằng nương nương biến này không thể tự mình vượt qua.

Tiểu Huệ Tử nghe đến Trịnh nương, mặt liền có chuyển biến. Hắn vốn cũng được nương nương chiếu cố không ít, nghe thấy thế cũng không khỏi lo lắng trong lòng, mà phàm những chuyện liên quan đến nương nương, chỉ cần hắn nói ra nhất định sẽ không sợ bị trách phạt. Gật nhẹ đầu một cái, hắn e dè mở cửa Ngự Thư Phòng, vén rèm châu ở gian bên cạnh, khẽ cất tiếng thưa Quân vương đang nghỉ bên trong.

-Khởi bẩm Thánh thượng.

Quyền vương khẽ chau mày, đã mấy đêm không được an giấc, nơi này không có bóng dáng của Tú Nghiên, cũng không có hương thơm của nàng. Người luôn mong chóng hết công vụ để tìm nàng, những lúc đêm thanh lại thêm nhớ nhung cồn cào, chỉ muốn bỏ tất cả để đến bên nàng, nhưng trọng trách nặng nề khiến Người không lúc nào có thể lơi là. Đêm nay lại là một đêm dỗ giấc khó nhọc, hẳn Nghiên Nhi của Người cũng vô cùng cô đơn cùng ủy khuất, xong buổi thiết triều hôm nay, chắc chắn Người sẽ đến cùng nàng. Trong giấc mộng thân ảnh Tú Nghiên mờ ảo, lả lướt như nước chảy vào lòng người, trong phút chốc xoa dịu được sa mạc bên trong Người. Đột nhiên có tiếng nói cắt ngang mộng đẹp, làm Người không khổi phật lòng.

-Chuyện gì?

Thanh âm thâm trầm lan tỏa, có thêm mấy phần bức người. Tiểu Huệ Tử đột nhiên khôn rét mà run, vội quỳ ngay xuống.

-Nô tài đáng chết, cả gan kinh động thánh giá, nhưng muôn tâu Thánh thượng, Tiểu Mai vừa đến chuyển lời, là Trịnh phi nương nương...

Mặt trời lúc này vừa ló dạng, bên ngoài các đại thần được triệu đang bắt đầu tiến đến. Hôm nay không thiết triều trên Chính điện, mà là gặp riêng một số người quan trọng tại Ngự Thư Phòng. Ánh sáng từ bên ngoài nhanh chóng tràn vào, làm Quyền vương nhất thời bị chói mắt mà mơ hồ, đoạn cất ngay tiếng hỏi.

-Ngươi nói Trịnh phi thế nào?

Tiểu Huệ Tử lúc này lại thấy sợ, sợ rằng kẻ mang tin không tốt cũng sẽ bị vạ lây, giọng nói run rẩy.

-Muôn tâu, Trịnh phi nương nương... Tiểu Mai nói rằng nương nương có chuyện.

Quyền vương ngay lập tức thanh tỉnh, cơn mệt mỏi bỗng dưng tiêu tan, chỉ thấy trong lòng như đang bùng phát ngọn lửa, vội vén tung rèm châu, không nói không rằng, bước chân kiên định tựa núi, mang theo hàn khí nhắm hướng cửa mà tiến. Đúng lúc Kim Thái Nghiên mở cửa bước vào, phía sau là hai hàng khoảng sáu bảy đại thần đang chờ diện thánh, nhóm người làm Quyền vương khựng lại.

-Tâu Hoàng thượng - Thái Nghiên thoáng chút ngạc nhiên - chẳng hay Người gấp như vậy là do có việc gì?

-Tránh đường - Quyền vương một câu uy quyền buông ra, làm Thái Nghiên càng thêm sửng sốt, từ lúc hay hung tin của Tú Nghiên, cũng chưa thấy Người một lần nào như vậy nữa.

-Nhưng hôm nay chúng thần được triệu vào diện thánh - Hoàng Tể tướng mạo muội hỏi - lúc này Thánh thượng...

-Ta bảo các ngươi tránh đường.

Quyền vương một câu cũng không nói thêm, rồi tựa như Kim long xuất hải, phất tung hoàng bào mà ngang qua họ.

Thái Nghiên bình ổn tâm tình, đoán được không gì ngoài Tú Nghiên, bèn giúp hòa hoãn, mời khéo mấy lão đại thần về.

Tú Nghiên mơ thấy ác mộng, thấy mình bị giam ở nơi u tối ẩm ướt, xung quanh có đầy tiếng gầm gừ dữ tợn của hùm beo. Nàng lớn tiếng gọi Hoàng thượng, gọi Tiểu Mai, nhưng không ai đáp lời nàng. Một cơn giông tố ập đến, trong thoáng chốc chỉ thấy được dáng vẻ ủ rũ tàn tạ của Thiên Bích, miệng không ngừng lẩm bẩm bài thơ ly biệt. Tú Nghiên cảm thấy kinh khiếp, mồ hôi lạnh ướt cả trán, mơ hồ tỉnh dậy. Ánh nắng ban mai lờ mờ lọt qua khung cửa, nhưng vẫn không làm nàng bớt sợ hãi. Nàng nhẹ đặt chân xuống giường, khẽ cất tiếng gọi Tiểu Mai nhưng không thấy người đâu. Tưởng như chăn gối vẫn còn ám mùi kinh sợ của giấc mơ, nàng vội vàng muốn rời khỏi, nhưng đôi chân vô lực vốn dĩ không chống đỡ được, khiến nàng ngã ra đất.

Quyền vương vừa đến thì nghe bên trong có động, ngay lập tức xô cửa vào. Thấy Tú Nghiên mềm rũ nằm trên đất, tim Quyền vương không khỏi bỏ lỡ nhịp đập, một bước làm hoàng bào tung bay, quỳ xuống mang nàng vào lòng mà bảo hộ.

-Nghiên Nhi, Nghiên Nhi...

Thanh âm trầm ổn lan tỏa làm Tú Nghiên thoát khỏi cơn ác mộng, đôi tay bất giác cuốn quanh người Quyền vương, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp. Quyền vương trong lòng trải qua một trận đau đớn, ôm Tú Nghiên thật chặt, dịu dàng vuốt ve suối tóc nàng, cảm giác gần Tú Nghiên đã lâu Người không có được, nhưng gặp lúc ái phi ngọc thể không được an, làm biểu tình vừa thương yêu vừa đau xót đan xen trong Người, thập phần khó chịu.

-Ngoan, nàng đang sợ gì, đừng sợ, đã có trẫm đây - nói rồi nhẹ nhàng ôm nàng đặt lên giường, cũng không nỡ gỡ tay nàng ra.

Tú Nghiên khẽ nới lỏng, yên ổn mà thở đều, nhưng không dám ngẩng lên nhìn Hoàng thượng, mắt nàng lúc này rất tệ, lại muôn phần thống khổ không dám nói rằng mắt mình đã vô phương cứu chữa, chỉ có thể giấu mặt vào lòng Người.

-Nàng không khỏe ở đâu? Nói trẫm biết.

Tú Nghiên chỉ lắc đầu, mãi lâu sau mới cất giọng.

-Chỉ là thần nhiễm phong hàn qua loa, đến nay đã khỏe rồi.

Quyền vương nghe được giọng nói ngọt ngào quen thuộc, lòng trút bỏ thêm được mấy phần nhung nhớ, đoạn đem chuyện vui của Thái Nghiên mà nói ra, cốt để tâm tình nàng khá lên.

-Nàng có biết Kim Thái sư và đại tiểu thơ phủ Tể tướng Hoàng Mỹ Anh sắp kết thân không, ta đã tác thành cho bọn họ, thật là chuyện đáng vui.

Tú Nghiên như không tin vào tai mình, trong thoáng chốc không thể hiểu được ý tứ.

-Mỹ Anh biết được Thái Nghiên lã nữ nhân, cũng trải qua một phen đau lòng. Hôm nọ vào cung ủy khuất nói trẫm biết, trẫm đành tiết lộ thân phận cho nàng ta. Nghiên Nhi, thật có lỗi với nàng - Quyền vương lúc vui vẻ, lúc ôn nhu, cẩn trọng lời nói mà giải thích với nàng - trẫm vốn không định nói, cũng đã hứa với nàng sẽ không để ai biết, nhưng là vì giúp Thái Nghiên toại nguyện, thật không còn cách nào.

Từng lời của Quyền vương lúc như đốt lửa, lúc như đổ nước vào lòng Tú Nghiên. Chuyện nàng nghe thấy ở Ngự Thư Phòng hóa ra là thế này. Trải qua một phen sóng gió, hà cớ gì đến lúc này nàng lại sinh lòng hoài nghi chân tình của Người, để rồi tự mình đau khổ, tự mình bi thương, hằng đêm lấy lệ dỗ giấc ngủ. Khúc mắc bao ngày giờ lại nhẹ nhàng tháo gỡ, nàng lại thấy sóng mũi cay cay, đôi mắt đau nhức chực như rơi lệ, phát ra tiếng thổn thức, vì tủi thân, vì hạnh phúc, cũng vì thấy có lỗi. Quyền vương thấy nàng ủy khuất, lại nổi lên đau xót, sủng nịnh hôn lên tóc nàng, vuốt nhẹ tấm lưng ngọc, ôn nhu dỗ dành.

-Nàng ngoan đừng khóc nữa, tim trẫm rất đau. Thời gian này đã để nàng một mình chịu khổ, trẫm xin lỗi, nàng cứ trách trẫm, đừng khóc nữa.

Tú Nghiên không ngừng lắc đầu, cố nén thổn thức mà nói.

-Thần mới là người có tội, thần đã thấy Người và Mỹ Anh, trong lúc không hiểu chuyện đã sinh lòng ngờ vực.

Quyền vương vừa xót nàng, vừa cảm thấy muốn trêu ghẹo, tiểu bảo bối này lúc nào cũng trầm ổn như bạch vân, nay hóa ra cũng biết ghen, lại còn vì thế mà ấm ức, thật là muôn phần đáng yêu, khiến người khác không nhịn được mà muốn mang ngự vào lòng, không chút buông lơi.

-Không trách nàng, bảo bối, ngoan đừng khóc nữa. Chóng khỏe trẫm còn đưa nàng dự hỉ sự của họ, cũng để giải nỗi oan của trẫm.

Lời nói của Quyền vương mang theo ý cười, khẽ đẩy nhẹ Tú Nghiên ra để ngắm nhìn khuôn mặt nàng, lau đi nước mắt đang chực thấm ướt hoàng bào.

-Nàng ngoan đừng khóc nữa, mắt nàng....

Trong phút chốc Quyền vương nín lặng, ánh mắt bàng hoàng nhìn đôi mắt kiều diễm của Tú Nghiên như lại đổ huyết lệ, từng giọt từng giọt hồng phớt lăn trên đôi má. Tú Nghiên đoán được tâm ý, khẽ nắm lấy tay Người, thanh âm bi thương chực tan vỡ, chầm chậm nói ra lời nói đau lòng người.

-Hoàng thượng, là thần có tội, phụ chân tình của Người, đôi mắt này qua những đêm không ngủ vì rơi lệ, sớm đã trở nên không thể cứu chữa được nữa. Hoàng thượng...

Quyền vương ánh mắt u tối lãnh khốc, đôi tay nắm chặt, hận không thể nổi một trận cuồng phong khuynh đảo đất trời trước mặt nàng, lạnh lùng hỏi.

-Nàng vừa nói gì?

-Hoàng thượng... - Tú Nghiên có phần run sợ, có phần thương tâm, chỉ có thể cố nắm tay Người thật chặt.

Quyền vương chỉ cần xoay nhẹ người đã có thể rời khỏi vòng tay của Tú Nghiên, chống người lên chiếc bàn giữa phòng, biểu tình mang đến cái lạnh thấu xương.

-Ta bảo nàng không được khóc, bảo nàng mau chóng khỏe, là thế này sao? - Đoạn giận dữ hất tung chiếc bàn, gầm lên như sấm dậy - Nàng có tin ta lập tức san bằng Thái Y Viện, hết thảy lũ thái y vô dụng kia đều mang ra chém, có tin không?

Tú Nghiên tim như ngừng đập, thân thể yếu nhược rời giường, quỳ ngay xuống đất.

-Hoàng thượng, trăm ngàn lần đều là thần có tội, xin Người...

Không để nàng nói hết câu, Quyền vương đã không chịu được mà ôm ngay nàng vào lòng.

-Nghiên Nhi, Nghiên Nhi, nàng là đại ngốc, tại sao nàng lại như vậy? Đau buồn ủy khuất sao không trút lên người trẫm, nàng cứ luôn chịu đựng thế sao? Nghiên Nhi, đau lòng trẫm bao nhiêu nàng có biết không?

-Là thần có tội với Người, là thần...

Quyền vương hôn trán nàng, hôn mắt nàng, hôn cả môi nàng, cái hôn xen lẫn máu và nước mắt, đau xót không thể nói hết. Lệ kia không biết là của ai, từng dòng lăn dài trên đoạn tình bi khuất này.

-Nghiên Nhi, là trẫm có lỗi với nàng, không thể bảo hộ nàng, không thể khiến nàng vui vẻ. Quân vương như trẫm không biết có bao nhiêu phần thất bại.

Ái tình tưởng như mật ngọt, nhưng không phải ngây ngốc đến mức tự nhuyễn hoặc rằng cuộc sống luôn như mộng đẹp. Chỉ là cố chấp dấn thân, cũng không thể tưởng tượng được đến lúc thâm trầm lại ai oán bi thương thế này.

-Hoàng thượng - Tú Nghiên ôm lấy mặt Quyền vương, cố mở to đôi mắt đau đớn mờ mịt của mình - thần vẫn còn thấy được chút ánh sáng, để thần nhìn Người lần cuối, từ nay về sau, thần chỉ còn có thể thấy được Người trong giấc mơ.

Hình ảnh cuối cùng Tú Nghiên thấy được là Quân vương đang rơi lệ, lệ này rơi mãi mãi cũng chỉ vì nàng. Biểu tình đau đớn, nuối tiếc đến nát cả tim, từng đường nét đều khắc sâu vào tận tâm can xương tủy. Nàng không chịu được, lại châu sa không thôi, đem muôn phần bi khuất khóc thành tiếng nức nở. Quyền vương chỉ có thể ôm nàng thật chặt, cảm thấy bản thân là tên vô dụng nhất trên thế gian, đau khổ cùng buồn bã không thể nào chịu thay nàng. Giờ khắc này liền hiểu rõ thế nào là bại quốc khuynh thành vì mỹ nhân, nếu có thể làm nàng lạc hỉ mà sống, thế gian này Người tuyệt không tiếc thứ gì.

-Nghiên Nhi, trẫm mãi mãi vẫn như lúc nàng thấy trẫm, không bao giờ khác đi, nàng đừng quên.

-Tú Nghiên đời này kiếp này gặp được Người, đã không còn gì hối tiếc nữa - Tú Nghiên nở nụ cười mỹ lệ câu hồn đoạt phách giữa làn nước mắt - Thần vì Người mà sống vui vẻ, Hoàng thượng, chỉ cần Người không ngại khiếm khuyết này của thần...

-Trẫm cấm nàng - Quyền vương siết chặt vòng tay, thêm chút nữa thôi tưởng như cũng có thể bóp nát nàng - không bao giờ được phép có suy nghĩ đó, nàng đối với trẫm thập toàn thập mỹ. Đợi nàng khỏi bệnh, trẫm lập tức sắc phong nàng làm hậu.

Tú Nghiên ngỡ ngàng, không tin vào tai mình, rồi không đợi nàng hỏi lại, Quyền vương nhẹ nhàng nhất bổng nàng lên, nhằm hướng Long Trụ cung thẳng tiến.

-Từ lúc này trẫm không để nàng rời khỏi một khắc nào, ngoan ngoãn mà ở trong lòng trẫm, hiểu không? Nghiên Nhi, nàng có hiểu không?

Tú Nghiên nhu thuận gật đầu, vòng tay ôm lấy Quyền vương, tưởng như chuyện đau lòng gì cũng chưa từng xảy ra, chỉ thấy ái tình lại tuôn trào, che lấp tất cả. Có được nhân duyên thế này, dù có bắt nàng trầm luân đau khổ thêm ngàn vạn lần nàng vẫn cho là xứng đáng.

Quả nhiên qua hơn tháng sau, Quyền vương ban chiếu chỉ sắc phong Trịnh Tú Nghiên làm đương kim Hoàng hậu, đối với chuyện sủng ái chỉ có thêm chứ không thuyên giảm. Quần thần phản đối một lần, cho rằng người có khuyết điểm như thế không thể xứng với ngôi vị cao quý kia, Quyền vương không nói lời nào, sau thêm hai tháng có thánh chỉ triệu bá quan văn võ vào ngày lành tháng tốt phải chuẩn bị thật tốt, nhập cung nghênh đón Hoàng hậu. Đến lúc này không ai có thể nói thêm lời nào, cũng không dám nhắc đến phản đối nữa.

Ngày phong hậu Tú Nghiên vận y phục đỏ dát kim phụng, dù uy nghiêm tại thượng nhưng cũng muôn phần thanh cao thoát tục. Mão rũ nhẹ che khuất đôi mắt, chỉ hé lộ sóng mũi thanh thoát cùng cánh môi anh đào đỏ thắm, càng làm nước da trắng tuyết mong manh nổi bật, cũng không ai biết nàng không thể thấy được. Cả người nàng toát lên mị khí, mỗi bước chân đều để lại lưu luyến, nhưng đồng thời cũng để lại sự lạnh lùng cao quý, không ai chạm đến được. Quần thần đều cuối đầu trước nàng, không nhìn ra được rốt cuộc nàng có khiếm khuyết gì, chỉ thấy Hoàng hậu đẹp đến chấn động lòng người, đến nhìn cũng không dám nhìn lâu vì sợ sẽ bị mị hoặc. Quyền vương vận hoàng bào mang sắc đỏ, uy nghiêm không sao tả hết, dùng ánh mắt ôn nhu như mê luyến mà bao trùm lấy nàng. Một bước rời khỏi ngai vàng, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, thế gian như không còn ai, thời khắc này thấm nhuần câu khắc cốt ghi tâm, mọi thứ dù có chết cả cũng không thể đánh mất ái tình này.

-Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế. Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế.

Tú Nghiên ngồi ở ngai vàng cạnh Quyền vương, trong lòng vẫn còn xôn xao, không nghĩ lại được bước lên ngôi vị mẫu nghi thiên hạ. Nàng tuy không nhìn thấy, nhưng mọi thứ vẫn rất rõ ràng trong đầu nàng. Đêm hôm trước Quyền vương ôm nàng mà ấp ủ, đem từng chi tiết của đại lễ mà nói với nàng, chạm tay nàng vào từng đường nét trên lễ phục. Hôm nay Người uy nghiêm thế nào, long nhan thổn thức lòng người thế nào nàng đều có thể nhìn ra. Một cái nắm tay không nặng không nhẹ nhưng hàm chứa bao nhiêu điều, làm Tú Nghiên quên cả ngạc nhiên, quên cả lo lắng. Ngôi vị này có là gì, nàng có thể bỏ đi tất cả, đời này kiếp này nàng chỉ cần mỗi Quyền vương.

Đêm đó trăng rằm sáng hơn cả ngọn long đăng, ánh trăng phủ lên người Tú Nghiên như nước, làm nàng càng thêm như thoát khỏi chốn phàm trần, đồng thời cũng muôn phần yêu mị. Quyền vương đem nàng ngự vào lòng, ngắm nhìn không thôi, nàng tuy không thấy được, nhưng ánh nhìn đó làm mặt nàng bất giác phiếm hồng.

-Thật hận không thể đem nàng ăn vào bụng - Quyền vương vuốt mặt nàng, thanh âm trầm ổn buông ra một câu.

Tú Nghiên mặt càng thêm đỏ, nhưng ái tình trong lòng dạt dào, nàng không kìm được mà nắm lấy tay Người áp vào mặt, khoan khoái mà tận hưởng giây phút êm đềm. Đã lâu lắm rồi cả hai người không được bình yên thế này, bỏ qua tất cả nước mắt, tất cả đau thương, tất cả thương cảm với Thiên Bích, lúc này nàng ích kỉ chỉ muốn Hoàng thượng là của riêng mình, ích kỉ mà hưởng thụ. Đêm trăng vẫn còn dài, ái tình cũng như nước mà lai láng, thật rung động lòng người. Long đăng sớm đã tắt từ lâu, đêm tưởng như thanh tĩnh, nhưng cũng thật là không như thế.

Không lâu sau đó Thái sư Kim Thái Nghiên và Tể tướng phủ Đại tiểu thơ Hoàng Mỹ Anh cũng nên duyên, hoan hỉ tràn lan khắp lối.

Thiên Bích không ai nghe đến nữa, qua một thời gian chịu đựng cũng lặng lẽ mà rời khỏi thế gian, cũng không biết nàng ta chết từ lúc nào. Kim Dương từ đó hoàn toàn cô tịch, Tú Nghiên trong lòng thương cảm không thôi, cho người chôn cất Thiên Bích tử tế, sửa sang lại Kim Dương cung, làm gian thờ nàng ta.

Đông chí lại về, mọi chuyện cũng đã qua được gần năm. Kim Liên đình lại đón tiếp đôi uyên ương, nhưng không còn đôi mắt Thiên Bích dõi theo đầy bi khuất. Tú Nghiên ngự trong lòng Quyền vương, từ lúc đó đến nay vẫn luôn như thế, ngắm nhìn tuyết lơ đãng rơi trên mặt hồ. Tiếng đàn tranh của Mỹ Anh ở cách đó không xa, nhẹ nhàng gieo xúc cảm vào lòng người, lại thêm tiếng sáo ngọc của Thái Nghiên, réo rắt tràn đầy hỉ lạc rất đỗi dịu dàng, từng chút dệt nên bức tranh mỹ lệ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...