[BHTT] [Hoàn] - Khuynh Thành Huyết Lệ

Chap 7: Lệ rơi chỉ vì nàng



Thái hậu nhàn nhã thưởng trà, bên cạnh là Thiên Bích, bà thong thả lên tiếng:

- Con chơi đùa cũng đã đủ, ta muốn giờ ngọ hôm nay con ả đó đầu lìa khỏi cổ.

Thiên Bích nhìn xuống đất khẽ giọng:

- Thái hậu, về phần hoàng thượng...

- Con không phải lo, đêm ấy Quyền nhi say khướt, cho dù con có long thai nó cũng không đường nào chối bỏ. Việc Trịnh Tú Nghiên làm con sảy thai, dù là do ta sắp đặt, nhưng chính nó là người bất cẩn, không thể chối bỏ. Phạm đến long thân là tội chết, ta y luật xử nó, lại còn xử giữa bá quan văn võ, không ai không phục. Hoàng thượng còn có thể nói gì? Đợi hành quyết nó xong, lập tức đem hỏa thiêu, hoàng thượng sẽ không biết con đã hành hạ nó thế nào.

Thiên Bích đột nhiên trải qua một trận ớn lạnh, ghê người. Chưa kịp định thần thì cửa chính đã bị đạp tung. Hoàng thượng là vầng thái dương của mọi người, nay chợt xuất hiện như hung thần, tàn ác, đen tối. Gió tuyết nổi trận cuồng phong, cuốn tung hoàng bào. Long nhãn như hai ngọn lửa, đốt cháy người phía đối diện. Quyền vương gầm lên một tiếng, tựa như long trời lở đất, sấm chớp kinh hoàng.

- Tú Nghiên đang ở đâu?

Thái hậu đã làm rơi tách trà từ khi nào, Thiên Bích cũng ngã ngồi xuống đất. Kim thái sư tóm lấy tên thái giám.

- Dẫn đường!

Hắn mặt cắt không còn giọt máu, Quyền vương một tay nắm bả vai hắn, vặn đến xương cốt nát ra, hắn kêu lên một tiếng kinh khiếp, cố dùng chút lực tàn hướng đến nơi biệt giam Tú Nghiên.

Cửa biệt giam vừa mở. Quyền vương tưởng như tim ngừng đập. Một con người chưa bao giờ biết sợ, chưa bao giờ biết run, nay lại thấy kinh hoàng tột độ khi thấy Tú Nghiên một thân bạch y rách nát, máu nhuộm khắp nơi, đôi mắt nhắm nghiền, thân thể mỏng manh như sắp bị dây xích nghiền nát. Quyền vương khẩn cấp cởi trói cho nàng, cảm thấy môi miệng khô khốc, thần trí đảo lộn. Tú Nghiên như nước chảy vào lòng người hoàn toàn vô lực, thần hồn như tiêu tán bảy tám phần. Hậu cung hôm đó một phen náo loạn, ngự y bị bức đến phát điên, không khắc nào lơi là chăm sóc Tú Nghiên. Quyền vương như con thú dữ bị thương, nổi cơn thịnh nộ chưa từng có. Đã hơn nửa ngày mà Tú Nghiên vẫn chưa tỉnh, Quyền vương túm cổ lão thái y già, thanh âm như sấm rền, làm người khác hồn xiêu phách lạc.

- Nàng ấy sao vẫn chưa tỉnh? Có tin ta đem ngươi lăng trì?

Quyền vương tuy là nữ, nhưng sức mạnh phi thường, thời khắc này bộc phát dữ dội như kim long bị chạm phải đuôi, bảo kiếm đã chém xuống mấy nhát, mọi thứ trong tầm với đều tan hoang. Đại ngự y ôm ngực, không chịu nổi áp lực liền ngã quỵ xuống, vừa may lúc đó nữ tì lớn tiếng gọi:

- Nương nương, nương nương đã tỉnh lại rồi.

Tú Nghiên mắt vẫn nhắm nghiền, chỉ cử động đầu ngón tay, sâu trong khóe mắt vẫn còn vương hàng huyết lệ. Quyền vương thở nhẹ như không, thận trọng xem xét nàng. Ánh mắt Người u tối sâu thẳm, xoáy vào vết phớt hồng trên bạch y, chần chừ không dám nắm lấy tay nàng, đoạn quay người bước đi, cho triệu toàn bộ thái y vào điện.

Mấy lão thái y không ai dám ngẩng mặt lên, đến khi được hỏi chỉ có thể đùn đẩy nhau, không ai dám mở miệng. Sau một trận lôi đình thì ai nấy vừa quỳ vừa kể, Tú Nghiên thương thế rất nặng, nội trong ba tháng không thể ra khỏi phòng, nửa năm cũng chưa thể trở lại như bình thường. Nghiêm trọng nhất là đôi mắt, vì đã khóc thương quá độ, cộng thêm nước muối không ngừng xát vào, nay đã vĩnh viễn mù lòa, không cách nào chữa được. Những tưởng sẽ phải gánh thêm một cơn cuồng phong, nào ngờ Quyền vương chỉ im lặng, im lặng đến nửa canh giờ, mấy lão thái y quỳ đến rã chân vẫn không dám động tĩnh. Quyền vương rời long ngai, thả bước chậm rãi như thất thần, Triệu thái y nay đã ngoài lục tuần, không quỳ thêm được nữa nên cứ thế ngồi bệt xuống, không ngờ quân vương tuốt kiếm, nhanh như cắt chém bay mũ miện, thanh âm bức người phát ra như hung long gầm gừ vì bị thương

- Chưa được ta cho phép, các ngươi vạn lần không được nói đến vô phương. Tú Nghiên nếu không thể nhìn thấy ánh sáng thì các ngươi cũng đừng hòng.

Suốt ba ngày sau hoàng cung im lặng như tờ, không gian bí bách đến ngạt thở, ai nấy đều đi nhẹ nói khẽ hơn bình thường, cả đến hoàng yến sơn ca ở vườn thượng uyển cũng không dám cất tiếng hót. Tú Nghiên vẫn mê man, chưa lúc nào tỉnh hẳn, cơn sốt tuy đã dịu đi, nhưng sự đau đớn làm nàng mơ hồ, không thể gượng dậy nổi. Đêm nay trời lại đổ tuyết lớn, Quyền vương sau khi bãi triều luôn ở cạnh bên nàng, mọi thứ tạm thời giao lại cho Kim thái sư. Quyền vương nắm nhẹ tay nàng, ủ ấm cho nàng, Tú Nghiên lúc này thoát khỏi cơn mê, khẽ động người.

- Tú Nghiên, Tú Nghiên, nàng mau tỉnh lại, trẫm nhớ nàng đến sắp thành người điên rồi- Giọng Quyền vương ấm áp hơn cả ngọn lửa, ôn nhu lay gọi.

Sau một lúc định thần, Tú Nghiên khó khăn cất tiếng, trong thoáng chốc cổ họng dường như quên mất phải nói thế nào.

- Hoàng thượng.....

- Nàng đừng nói, ta đã ở đây rồi, nàng không mơ đâu.

Từ đôi mắt vẫn đang nhắm nghiền, nước mắt nàng lại chảy ra, Tú Nghiên đau lòng đến chết mất, nếu không được nghe tiếng hoàng thượng ngay, không biết chừng tim nàng sẽ vỡ ra từng mảnh. Quyền vương thấy nàng khóc thì có phần kinh động, đôi mắt ấy không thể khóc được nữa.

- Hoàng thượng, thần không thấy được Người- giọng nàng thổn thức như pha lê rơi vỡ- Mắt thần rất đau, có phải...

Quyền vương cõi lòng tan nát, hận không thể ôm chầm lấy nàng, chỉ có thể cúi thật thấp, để hai má chạm nhẹ vào nhau.

- Nàng đừng lo, thái y sẽ chữa cho nàng, nàng ngoan đừng quá bi khuất, nghe ta...

Tay Người gần như bóp vụn thanh giường, vừa oán hận Thiên Bích, vừa xót thương Tú Nghiên,giọng nói tuy nhẹ nhàng trầm ổn, nhưng biểu tình trên mặt như hung thần muốn ra tay tàn sát người khác. Tú Nghiên bất chấp đau đớn, cố dùng sức ôm lấy tấm lưng rộng lớn của Quyền vương, nàng tuy bàng hoàng vì đôi mắt, nhưng sự vui sướng này thật to lớn hơn tất cả, chỉ cần gặp lại Người, nàng dù chỉ còn nửa cái mạng cũng mãn nguyện. Quyền vương nhất thời bối rối, không dám ôm lại nàng, giọng nàng mười phần bi thương cất lên, như đem tâm can của Người bỏ xuống hố gươm.

- Ôm thần...thần không đau, chỉ sắp đau lòng mà chết đi.

Quyền vương không chịu được, hết sức nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, đau đớn đến rơi lệ, đời này kiếp này, quân vương chỉ rơi lệ vì nàng.

- Nàng chóng khỏe, nếu vẫn không khỏe thì hằng ngày ta sẽ đến đây, nàng không cần phải đi đâu cả.

- Mắt thần...

- Sẽ khỏi.

Không ai nói thêm lời nào, chỉ yên lặng lắng nghe hơi thở của nhau, một lúc sau Tú Nghiên thiếp đi, môi còn thoáng nụ cười. Quyền vương nhẹ đặt nàng xuống, nhìn ngắm không thôi, vẻ mặt say đắm nhưng bi thương, càng lúc càng phức tạp.

Chương trước Chương tiếp
Loading...