[BHTT] [Hoàn] Hỏi Em Thế Nào Là Hạnh Phúc? - Hương Giang, Gia Hân
Phiên ngoại
Gia Hân được Tử Lẫm ôm lên từ dưới nước, toàn thân ướt đẫm, váy trắng loang lổ vết máu, cả người không chút hơi ấm hệt như con rối không có chút sự sống. Hốc mắt Hương Giang cay xè, cả người vô lực ngã quỵ xuống đất, run rẩy vén lên mái tóc dài của nàng, gương mặt nàng giờ khắc này trắng bệch, đôi môi đã chuyển sang màu tím. Cổ họng khô khốc kịch liệt gọi tên nàng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, Gia Hân ấm áp của nàng giờ đây thật lạnh, thật lạnh. Cầu xin em, cầu xin em, Gia HânGia Hân... Hương Giang hoảng hốt, đầu óc quay cuồng trong vô số âm thanh truyền đến đại não, cô không nhớ mình gọi tên nàng bao nhiêu lần, tất cả như một cơn ác mộng đáng sợ. Đến lúc có lại ý thức, Tử Lẫm đã mang Gia Hân lên xe cứu thương biến mất khỏi tầm mắt.Hương Giang tỉnh lại trong phòng bệnh, đầu óc mơ màng nhìn trần nhà màu trắng. Một khắc sau đó mùi nước khử trùng phút chốc làm cô bừng tỉnh nhận ra mình ở đâu. Bật dậy như một cái máy, chân trần đạp lên nền gạch bệnh viện. Hoài Thương từ bên ngoài bước vào, nghẹn ngào nhìn con người trước mắt- Cuối cùng chị cũng tỉnh! Đã năm ngày...- Gia Hân đâu? Cô ấy đang ở đâu? Cô ấy đang ở đâu hả?Thần kinh của Hương Giang chưa từng buông xuống sự căng thẳng, trước sự chần chờ ấp úng của Hoài Thương thì Tử Lẫm từ bên ngoài bước vào lạnh lùng cất tiếng- Đi theo tôi.Hương Giang càng đi theo Tử Lẫm thì tâm càng lạnh, nhịn không được nghẹn đắng cất tiếng hỏi Tử Lẫm- Chúng ta đi đâu? Không phải đi gặp Hân sao? Tại sao Tử Lẫm lại kéo cô lên xe, tại sao lại đi một đoạn đường xa như vậy, Gia Hân hiện tại đang ở bệnh viện mà? Tại sao...Tử Lẫm không nói một lời, dứt khoác xách tay Hương Giang lôi về phía trước, dừng ở giữa một vườn hoa trắng. Anh chỉ tay về phía trước, giọng nói không rõ cảm xúc mà vang lên- Em ấy ở nơi đó.Đau đớn, thống khổ, không thể nào tin được. Giây phút này chẳng từ ngữ nào có thể diễn tả cảm xúc của Hương Giang, linh hồn cô như bị xé rách, hô hấp bị rút cạn, trái tim như bị ai tàn nhẫn dùng tay xé toạc. Không gian và thời gian như ngừng lại, nước mắt không hiểu từ lúc nào tràn ngập trên gương mặt ấy.Đôi chân run rẩy, quỳ trên mặt đất, gió lạnh xé cắt ruột gan, hai tay Hương Giang cào lên phần mộ- Không thể! Không thể nào! Không! Gia Hân không thể chết, không thể nào chết được.Tử Lẫm cũng đã khóc, anh ta phẫn nộ, hai tay nắm chặt, con người dịu dàng, lịch thiệp như hắn giờ phút này cũng không thể chịu được nữa- Tao thật sự rất muốn giết mày, thật đó Hương Giang. Nhưng mày biết không, nếu tao thật sự giết mày thì như là chính tay tao giết em gái mình lần nữa. Gia Hân nói em ấy rất mệt, tồn tại thế này làm em ấy thống khổ, cái chết lại là một sự giải thoát. Em ấy cứ thế rời đi trước mặt tao, một chữ cuối cùng lại là gọi tên mày.- Em ấy cả đời bất hạnh, là anh tao lại lần lượt không thể bảo vệ em gái của mình, lúc còn sống chịu bao nhiêu thương tổn cũng chưa từng trách mày thì giờ đây tao có quyền gì oán mày. Hãy sống cho tốt, sống thật lâu để nhớ kỹ ngày hôm nay, Hương Giang!Giọng Tử Lẫm càng lúc càng nhẹ, nhưng Hương Giang lại máu thịt đầm đìa.Gia Hân khổ sở, cô ở đâu. Nàng đau đớn, tuyệt vọng, cô ở đâu. Lúc nàng rời đi, cô ở đâu?Người con gái cô từng nói yêu như sinh mệnh, lại từng chút từng chút tra tấn nàng, hành hạ nàng, ép chết nàng.Hương Giang gào khóc như trời đất đảo điên, khóc đến khàn cả giọng, đau đớn đến muốn chết."Gia Hân, mất đi là cảm giác thế nào, mất đi người yêu thương nhất, chúng ta còn có thể tiếp tục tồn tại sao? Là cảm giác này sao, Gia Hân."Hương Giang từ từ nằm xuống, cuộn tròn người bên cạnh phần mộ Gia Hân, run rẩy dùng bàn tay dính đầy bùn đất và máu tươi ôm lấy nàng. Nơi này lạnh như thế, Gia Hân làm sao chịu được, cô phải ôm chặt nàng một chút, ôm thêm một chút."Gia Hân, ra đi là lựa chọn của em, Giang tôn trọng nó"" Gia Hân, Giang đến tìm em được không..."Nhân duyên trăm năm, sai trong một phút, quay đầu tìm lại, tình đã thành không.Yêu rồi biệt ly, oán rồi hội hợp, buông tay về trời, tất cả đều thành hư vô.Bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ,nhân sinh như một giấc mộng, tỉnh giấc hối hận có kịp không?-----
Không nhớ là mình trở lại sau bao lâu, thật nhớ mọi người, chắc hẳn nhiều người quên mất câu chuyện rồi, chúng ta cùng ôn lại chuyện cũ nha.
Không nhớ là mình trở lại sau bao lâu, thật nhớ mọi người, chắc hẳn nhiều người quên mất câu chuyện rồi, chúng ta cùng ôn lại chuyện cũ nha.