[BHTT] [HOÀN] ĐÀO LÝ BẤT NGÔN - NHẤT TRẢN DẠ ĐĂNG

Chương 131 Em đã yêu dì nhiều năm như vậy



Đêm đông, Ngôn Hề về trễ. An Chi cũng không ở phòng khách, ánh sáng vàng cam dịu nhẹ ấm áp lặng lẽ truyền ra từ phòng ngủ.

Ngôn Hề cởi áo khoác len dài màu hoa mai, bên trong cô mặc áo vest kẻ sọc và váy dài. Vào mùa đông, cô không thích mặc áo khoác lông, cô cũng tập thể dục thường xuyên nên không còn sợ lạnh, bình thường cô hay chọn cách mặc nhiều lớp áo khoác như vậy, không mặc đồ có màu sắc sặc sở, chủ yếu là màu sắc trang nhã, hài hòa. Chỉ cần thêm khăn choàng cổ, túi xách phù hợp, môi cũng sẽ được tôn lên bằng những gam màu tươi sáng. Các cô gái ở đài luôn khen cô ăn mặc đẹp, bắt chước phong cách của cô nhưng lại luôn bị thiếu khí chất, không thể trang nhã như cô được.

Ngôn Hề cười và nói rằng các cô gái trẻ sẽ trông xinh đẹp hơn nếu mặc đồ sáng màu, họ cũng đùa lại rằng chị Ngôn vẫn còn trẻ chán.

Ngọn đèn nhỏ trong phòng khách lờ mờ, dáng người Ngôn Hề mảnh khảnh, cao thon, đi lại uyển chuyển. Đây chính là phong cách độc đáo do tuổi tác và khí chất của bản thân cô tạo ra.

An Chi nằm ở cuối giường, quấn chăn đọc sách.

"Sao em đọc sách mà không bật đèn?" Ngôn Hề thuận tay đặt áo khoác dài lên sofa bên cạnh, nhìn kỹ mới nhận ra An Chi không hề có ý định đọc sách. Cô nàng đang nằm gối đầu trên con thỏ nhồi bông, di động đặt bên cạnh cuốn sách.

Nghe được giọng nói của Ngôn Hề, đầu cô nàng nhô ra khỏi chăn, đôi mắt trong trẻo nhìn cô, cô nàng ngồi dậy, cong môi, đưa tay ra với ý muốn ôm cô.

Ngôn Hề cười nhẹ, ngồi xuống, cứu con thỏ bông bị rớt xuống giường, đặt nó sang một bên.

An Chi nhoài người ôm lấy cô, vừa làm nũng vừa ấm ức nói: "Dì về trễ quá chừng!"

"Ngày mai tôi sẽ nghỉ nên hôm nay tôi sẽ ghi hình nhiều hơn." Nụ cười trong mắt Ngôn Hề dịu dàng, cô chạm vào đầu cô nàng.

An Chi lặng yên dựa vào người cô, bờ môi vẫn đang bĩu ra, giọng nói có chút không rõ ràng: "Hôm nay em đã nói với lão Trần là em thích con gái."

Ngôn Hề không có gì gọi là ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

Vừa rồi, trong lúc cô đang bận rộn ở đài, Trần Mộ Tề đã gọi cho cô nhiều rất nhiều lần, ngay khi cô bắt máy, lão Trần đã nói liền một lèo: "Ngôn Hề, cô, cô, cô có biết An Chi thích con gái không? Con bé nói với tôi rằng con bé đã có bạn gái. Ôi trời mẹ ơi, tôi phải làm gì đây?"

Ngôn Hề: "..." Cô muốn nói gì đó nhưng Trần Mộ Tề không cho cô cơ hội: "Không phải tôi kỳ thị, tôi chỉ không hiểu, nhìn An Chi đâu có giống như vậy đâu. Tôi cũng có biết một số nghệ sĩ như vậy, nhưng họ cá tính hơn, trông rất lạnh lùng, không để ý đến ai cả, nhưng An Chi đâu có vậy đâu, phải làm sao đây?"

"Người yêu của con bé là kiểu người thế nào vậy chứ? Xem ra An Chi rất thích người đó, cô biết người đó là ai không?"

Ngôn Hề thở phào nhẹ nhõm: "Thật ra tôi..."

"Này, cô nói con bé này, con bé thật sự khiến người ta lo lắng mà, lỡ như người đó là phụ nữ nước ngoài thì sao? Lỡ như người ta lừa dối con bé thì phải làm sao? Ôi ôi ôi!!! Điều này khiến tôi lo lắng quá đi..."

Trần Mộ Tề có vẻ đang bối rối, Ngôn Hề không thể nói chuyện cặn kẽ với anh ấy do không có thời gian. Anh ấy than phiền thêm vài câu thì ngắt cuộc gọi.

"Vì đột nhiên em nói cho anh ấy biết chuyện này nên anh ấy không hề chuẩn bị trước tâm lý." Ngôn Hề nói.

An Chi ngước mặt, u oán nhìn cô hai giây: "Nhưng em thật sự có... Bạn gái mà... Em không có gì phải giấu cả."

Ngôn Hề sửng sốt một chút, cảm thấy có vẻ như An Chi thật sự ấm ức. Trong nhất thời, cô không hiểu được ý của An Chi là gì, cô chỉ có thể ôm và dỗ dành cô nàng: "Tôi không nói em phải giấu giếm chuyện này..."

"Lão Trần đã gục ngã tại chỗ, phải vịn cửa mà bước đi."

Giọng An Chi trầm thấp đầy buồn bã: "Dì có cho rằng ông ấy sẽ không nhận em nữa vì em thích con gái không? Khi còn nhỏ, ông ấy cho rằng em phiền phức nên đã bỏ mặc em cho người làm, nếu không phải vì em khá, có thể học giỏi, có thể cho ông ấy nở mày nở mặt, chắc hẳn ông ấy sẽ không nhận lại em đâu..."

An Chi nói xong thì đôi mắt đỏ hoe, từng giọt nước mắt rơi xuống.

So sánh với Đào Trăn Trăn, những năm qua Trần Mộ Tề cũng đã thường xuyên liên lạc với cô nàng, cũng có thể xem là quan tâm đến cô nàng, nếu nói An Chi không cảm động thì là nói xạo.

Nếu không nói thì sẽ không biết, nhiều năm trôi qua như vậy, trong lòng An Chi vẫn luôn hy vọng có người thân mà cô nàng có thể dựa dẫm vào được. Đặc biệt là khi bây giờ, mối quan hệ của cô nàng và Ngôn Hề đã khác, thành thật mà nói, cô nàng cảm thấy không an toàn. Được hay mất chỉ đều phụ thuộc vào suy nghĩ của Ngôn Hề.

Nhiều lúc, khi một mình bắt đầu một cuộc hành trình, không phải khó khăn ban đầu khiến bạn sợ hãi, mà là khi bạn đã đạt được một điều gì đó.

Chỉ là cô nàng không thể diễn tả được nỗi bất an của bản thân. Ngôn Hề đã có quá nhiều chuyện để lo lắng rồi, cô nàng không thể tạo thêm áp lực cho cô nữa. Từ trước đến nay, Ngôn Hề cũng chưa từng hẹn hò với bất kỳ một cô gái nào, cô nàng lại còn nhỏ hơn cô rất nhiều tuổi, bản thân cô nàng cũng không thể cho cô được gì hơn, có thể đến một lúc nào đó, cô sẽ thấy hối hận, rồi sau đó cô nàng sẽ chẳng còn gì cả.

Trong lòng An Chi đột nhiên tràn ngập cảm xúc tiêu cực, cô nàng càng khóc nhiều hơn.

Ngôn Hề vô cùng lúng túng khi thấy An Chi khóc, trực giác mách bảo rằng cô đã bỏ lỡ điều gì đó rồi, nhưng bây giờ cô không biết đó là chuyện gì, chỉ đành ôm cô nàng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Được rồi, Đào Đào... Đừng khóc nữa."

"Trước hết, em đừng tự dọa bản thân, cho dù anh ấy không chấp nhận, tôi vẫn luôn ở đây, tôi sẽ luôn ở bên em."

An Chi nức nở nói: "Em không biết, bởi vì em luôn bám chặt lấy dì nên dì mới ở bên em..."

Cơ thể Ngôn Hề nhất thời cứng đờ, nhìn An Chi khóc đến đỏ bừng mặt mũi, cô đau lòng ôm lấy cô nàng, vuốt ve cô nàng như đang dỗ dành một con mèo con, để cô nàng từ từ bình tĩnh lại.

Ngôn Hề chờ đợi cô nàng trút giận xong, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Tôi không ở bên em chỉ vì em quấn chặt không buông đâu, thật không công bằng khi em nói như vậy." Dừng một chút, cô nói tiếp: "Cũng quá bất công với tôi..."

Cô ôm lấy mặt An Chi, đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt còn vươn lại: "Sau này không cho em nói như vậy nữa."

An Chi thút thít hai tiếng, nhìn Ngôn Hề với đôi mi ướt đẫm, Ngôn Hề ôm lấy cô nàng, nhẹ giọng nói: "Tôi hứa với em, điều mà em lo lắng sẽ không bao giờ xảy ra."

An Chi ngơ ngẩn, nụ hôn của Ngôn Hề rơi xuống, cô nhẹ nhàng mút lấy cánh môi An Chi, hôn lên má cô nàng một cách trìu mến.

An Chi ngửi thấy mùi hương đặc trưng của cơ thể Ngôn Hề, nhắm mắt lại, cuộn tròn trong vòng tay của cô, đón nhận nụ hôn, sự an ủi dịu dàng của cô.

Rúc trong lòng cô một lúc lâu, An Chi mới bình tĩnh lại, sau đó cô nàng cảm thấy mình đã nói hơi quá, chậm rãi xin lỗi: "Em xin lỗi..."

Ngôn Hề cọ cọ trán cô nàng, cười khẽ: "Không sao đâu."

Lúc này An Chi mới nhận ra Ngôn Hề đã đổi kiểu tóc. Vốn dĩ mái tóc của cô rất dài, được uốn xoăn, nhưng bây giờ đã được cắt ngắn, tóc hai bên mai ngắn hơn một chút, để mái tóc cô trông như xoăn tự nhiên.

Tổng thể là một mái tóc bồng bềnh và xoăn nhẹ. Là một kiểu tóc thanh lịch, rất hợp với cô. Bây giờ nhìn cô có chút cá tính nhưng không hề cứng nhắc, trông rất dịu dàng và quyến rũ.

"Kiểu tóc mới của dì rất đẹp!" An Chi nhìn không chớp mắt.

Ngôn Hề véo má cô nàng, cười nói với giọng điệu xen chút tức giận nói: "Tới bây giờ em mới nhìn ra à..."

Màu tóc không thể nhìn rõ dưới ánh sáng trong phòng, có vẻ như tóc đã được nhuộm và có mùi hương của cam quýt.

Đúng, cô nàng chỉ lo khóc nên mới không để ý.

An Chi có chút ngại ngùng, vùi đầu vào ngực cô, dáng vẻ thanh tú này khiến cho trái tim Ngôn Hề rung động.

Khi Ngôn Hề vừa chạm vào má An Chi, điện thoại của An Chi trên giường điên cuồng rung lên.

Ngôn Hề thoáng nhìn màn hình điện thoại, nghĩ thầm, nếu như là người không quan trọng thì sẽ không bắt máy, nhưng khi cô nhìn thoáng qua thì thấy người gọi lại là Trần Mộ Tề.

Cô cầm điện thoại lên đưa cho An Chi, An Chi nhìn cô rồi bật loa ngoài.

Giọng nói của Trần Mộ Tề vang lên: "Alo, An Chi..." Anh ấy bỗng nhiên lắp bắp, ho vài tiếng rồi mới nói: "Ba gọi điện thoại là muốn nói với con rằng, không sao đâu, ba ủng hộ con."

"Nữ... Cũng được." Có thể nhìn ra được Trần Mộ Tề đã trải qua một phen giằng co tâm lý cực kỳ kịch liệt: "Đúng vậy, hèm, tiêu chuẩn cũng giống như trước, cố gắng là người châu Á, đương nhiên nếu là phụ nữ Trung Quốc thì càng tốt..."

An Chi và Ngôn Hề nhất thời không biết nên nói cái gì.

Trần Mộ Tề nói rất nhiều, cũng không nghe thấy An Chi trả lời, anh ấy cho rằng tín hiệu không tốt nên lớn tiếng gọi vài tiếng: "Này, alo, alo..."

"Con nghe thấy rồi." An Chi dừng lại, nhỏ giọng nói: "Con hiểu rồi ba."

Một chữ "Ba" này rõ ràng khiến Trần Một Tề rất vui mừng, anh ấy "Ơ" một tiếng, hận không thể moi tim móc phổi ra: "Nghe lời ba, thích nam hay thích nữ cũng không có gì khác nhau. Con hãy nhớ là đừng để bị người lớn lừa gạt, phải biết bảo về tốt cho bản thân."

Nghe đến đó, vẻ mặt Ngôn Hề có chút mất tự nhiên, An Chi cũng có chút lúng túng.

"À, đúng rồi, con nói con có bạn gái, cô ấy có ở Bắc Thành không? Có thể gặp ba không... Ừm, đợi đã, đợi đã, hay để sau này đi..." Trần Mộ Tề âm hạ giọng, giống như tinh thần vẫn đang bồi hồi: "Ba vẫn chưa sẵn sàng... Khụ... khụ... Chỉ cần con vui vẻ là được rồi, ba ủng hộ con... Được rồi, trễ rồi, ba không phiền con nữa... Đợi đã, An Chi, các con có yêu nhau thì cũng nên trong sáng, đừng có nhanh như vậy mà chuyển đến ở chung với nhau, biết không? Hèm, con có hiểu ý ba không... Phải cẩn thận một chút."

Trần Mộ Tề nói lan man một lúc lâu, cảm thấy mình đã nói hết những gì cần nói, anh ấy thở phào nhẹ nhõm trước khi cúp điện thoại.

An Chi im lặng vài giây, sau đó mới chậm rãi nói: "Em cảm thấy tốt nhất là đừng cho ông ấy biết ngay lúc này... Chờ chuyện của chúng ta ổn định hơn rồi hãy nói, em sợ ông ấy chịu không nổi..."

Ngôn Hề vẫn còn vẻ hơi mất tự nhiên, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

An Chi mím môi cười, lại nhào vào lòng cô: "Nhưng em thấy ông ấy cũng khá chấp nhận, chờ thêm một thời gian nữa em sẽ nói cho ông ấy biết dì là bạn gái của em."

Ngôn Hề yên lặng, gật đầu. An Chi tưởng cô ngại ngùng, nên ôm chặt cô, ngẩng đầu hôn lên má cô.

An Chi nói tiếp: "So với lúc dì chấp nhận thì tốt hơn rất nhiều."

Ngôn Hề nhớ lại, năm đó cô thật sự đã rất sốc, lúc đó An Chi vẫn chưa nói với cô rằng cô là người cô nàng thích.

Cô khẽ vuốt tóc cô nàng, cảm thấy đau lòng.

An Chi nhịn không được, giả vờ làm nũng với cô: "Dì xem, em đã yêu dì nhiều năm như vậy..."

Giọng nói than phiền nhẹ nhàng của cô gái nhỏ giống như nam châm, hút lấy cơ thể và tâm trí của Ngôn Hề, môi cô tiến đến gần hơn. Nhưng An Chi đã đi trước cô một bước, câu cổ cô, hôn lên môi cô.

Đôi môi của cô gái nhỏ còn ngọt ngào hơn cả giọng nói của cô nàng, đôi môi non nớt, đầu lưỡi ngọt ngào ấm áp, lông mi của Ngôn Hề chạm nhẹ vào lông mi của An Chi, thì thầm: "Tôi biết, tôi biết..."

Nụ hôn giữa phụ nữ với nhau, giống như đặt một bông hoa lên đầu môi và nhấm nháp nó.

Không thô lỗ, không vội vã, nhưng toàn thân cô như đang bốc cháy.

Ngôn Hề ôm cô nàng vào lòng, An Chi nắm lấy tay áo cô, hai người hôn nhau càng lúc càng sâu.

Lăn qua lộn lại, An Chi thở hổn hển, tay Ngôn Hề kéo mở cổ áo cô nàng ra, vén tóc cô nàng rồi hôn lên bờ vai trắng nõn của cô nàng.

"Hửmm? Em mới đổi sữa tắm à..."

Môi của người phụ nữ di chuyển dọc theo vai và gáy của cô nàng, An Chi run rẩy trả lời: "Loại cũ đã dùng hết rồi... Ưmmm......"

"Thơm quá." Ngôn Hề vòng tay ôm lấy vòng eo mềm mại của cô nàng, dựa sát vào cơ thể cô nàng.

Đôi chân thon dài của An Chi lộ ra khỏi váy ngủ, nhẹ nhàng chạm vào chiếc váy dài của người phụ nữ.

Cô nàng vẫn cố gắng tỉnh táo, tay cô nàng trượt từ áo vest vào trong áo sơmi của cô.

Ngôn Hề rùng mình, nhìn vào đôi mắt ngấn nước của An Chi: "Tôi vẫn chưa..."

"Tắm..."

Tay của cô gái nhỏ đã tới nơi muốn đến, từ cuối cùng của người phụ nữ lơ lửng trong không khí: "Rửa..."

Ánh sáng trong phòng có màu vàng cam mờ ảo.

Trên sofa hai chỗ ngồi, có một chiếc áo khoác dài màu hoa mai, trên bàn rải rác vài cuốn sách, một chậu hoa nhỏ cắm đầy hoa mãn thiên tinh khô (Bông bi), laptop hiệu Apple đang mở, sàn gỗ được đánh sáp bóng phản chiếu ánh sáng màu men, tiếp đến là trên tấm thảm màu xám lần lượt là 2 chiếc dép màu trắng... Xa hơn nữa là áo vest, chân váy bút chì hơi nhăn nhúm, và áo sơ mi trắng, váy ngủ màu trắng...

Rải rác có trật tự, giống như một bức tranh tĩnh lặng được vẽ một cách tỉ mỉ.

Chiếc gối karo màu nâu lăn tròn trên tấm drap trải giường màu trắng, những tiếng rên rỉ mềm mại và dai dẳng được bao bọc trong chăn.

Bức tranh tỉ mỉ này đột nhiên trở nên sống động, như từng đợt sóng ngầm, như con thuyền lênh đênh giữa khơi xa, quyến rũ vô tận.

(Phiên bản Tấn Giang Thanh Thủy) 😊

Chương trước Chương tiếp
Loading...