BHTT (Hoàn) - Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà - Phong Thính Lan

277 - 278



Chương 277: Đến rồi thì xếp hàng thôi

Bạn của mẹ Chu Linh không thích ăn mấy món xiên chiên hay sườn chiên Kiều Đầu gì đó, bà ấy chỉ thích ăn chả thịt cua sư tử hơn. Bây giờ gặp được món tháp thịt đỏ như vậy, tất nhiên cũng mê mẩn. Dù lượng calo cao ngất, nhưng với dân bản xứ chính hiệu thì rất thích ăn cái vị ngọt này.

Kết quả, bà ấy vừa xách phần tháp thịt ra khỏi quầy của Tôn Miểu thì bị mẹ Chu Linh chặn đường. Đúng như bà ấy nói, bà ấy tới từ 9 giờ, cứ tưởng vậy là sớm rồi, vì 10 giờ Tôn Miểu mới mở quầy.

Ai ngờ đâu, những người kia lại "căng" hơn, ai cũng tới sớm hết!

Cái dáng vẻ muốn ăn một mình của cô bạn này, bà ấy nhìn là thấu. Hai người quen nhau bao lâu nay, bạn thân nghĩ gì bà ấy cũng đoán được. Thế là ngay sau đó, mẹ Chu Linh bắt đầu "trói buộc tình nghĩa":

"Chúng ta quen biết bao lâu rồi, vậy mà miếng thịt cũng không nỡ cho tôi hả?"

"......"

Bạn của mẹ Chu Linh không nói gì, chỉ nhìn lại bằng ánh mắt đầy trách móc.

Mẹ Chu Linh tiếp tục:

"Trước kia đi Tân Cương, không phải là tôi dẫn cậu đi sao, bằng không thì cậu có ăn được gà mâm lớn, sườn cừu nướng, xiên que nướng, bánh trung thu của cô chủ Tôn không? Cậu ngủ sớm thì biết gì. Tôi ăn cái gì cũng nghĩ tới cậu, còn cậu thì sao? Đến một miếng thịt cũng tiếc với tôi!"

"......"

Thấy bạn thân vẫn không lay động, bà ấy lại lôi cả chuyện học hành năm xưa ra:

"Hồi trước cậu trốn học, không phải tôi gọi giúp sao? Trước kì thi cuối kì, tập cũng do tôi cho mượn. Đám cưới của tôi, cậu còn làm dâu phụ, tôi còn lì xì to đùng cho cậu đó!"

Miệng lải nhải, chuyện cũ cứ đào bới mãi, cuối cùng bạn thân chịu không nổi nữa:

"Ăn ăn ăn! Cho cậu ăn! Trời ơi, chuyện 20 năm trước cũng lôi ra nói, tôi sợ cậu rồi. Đi thôi, qua Viên Phúc Lâu gọi thêm 2 chén cơm!"

Mẹ Chu Linh hài lòng.

Thật ra, những khách quen rơi vào cảnh "bị trói buộc tình nghĩa" như vậy cũng không ít. Rõ ràng ban đầu định lén mua một phần để ăn riêng, ai dè... không thành, căn bản là không bao giờ thành.

Còn nhóm 3 cô bạn góp tiền mua chung thì ban đầu không có nỗi phiền này, nhưng càng ăn lại càng thấy phiền, giá mà biết trước, thì đã không rủ nhau mua chung. Họ có quen biết, nhưng cũng không thân đến mức bạn chí cốt, chỉ là vô tình ở chung một nhóm chat, thấy một phần 588 tệ mắc quá nên rủ nhau chia.

Nhưng ngay khoảnh khắc thịt chạm vào miệng, ai cũng hối hận: 'giá mà không góp tiền!'

Ngon quá trời ngon, 588 tệ một phần thật sự xứng đáng! Họ chẳng những không thấy mắc, mà dưới hương vị này, còn cảm thấy quá lời. Người Trung là vậy, sẵn sàng chi cho cái miệng.

Cái hệ số Engel gì đó cơ bản không thể hiện được cái gọi là "chỉ số hạnh phúc" chút nào. Tiền trong túi dù nhiều hay ít, thì vẫn luôn muốn ăn cái gì đó ngon một chút. Trong trường hợp như vậy, tỷ lệ chi tiêu cho ăn uống tất nhiên sẽ cao hơn rồi!

Chỉ cần ăn ngon, bỏ bao nhiêu tiền cũng đáng.

Huống chi, còn là thịt ngon thế này. Quan trọng hơn hết là 588 tệ mà được trải nghiệm hai kiểu thịt, vừa giống thịt kho tàu vừa giống thịt kho mặn ngọt, thì quá hời. Nhưng đang ăn ngon lành, lại không khỏi nghĩ: 'ủa, có phải người đối diện ăn nhiều hơn mình một miếng không?'

Họ ăn nhanh hơn hẳn, thấy bản thân chậm hơn thì không chịu, phải tăng tốc, bằng không số tiền góp vào lại uổng phí.

Đến khi hết phần thịt, ai cũng có cảm thấy hình như bản thân ăn ít hơn một chút.

Thực ra, 3 người ăn ngang nhau thôi, nhưng khi cái suy nghĩ "bản thân ăn ít hơn" đã bám vào đầu, thì không thể xua đi. Ngoài mặt vẫn cười cười chia tay, trong bụng lại thầm nghĩ: 'không được, tuyệt đối không góp tiền nữa, tháp thịt ăn một mình còn không đủ, sao mà chia cho ai! 588 tệ thì 588 tệ, lần sau tự mua!

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng lần này cũng coi như được thưởng thức, tự an ủi bản thân. Chắc họ sẽ không mua lại nữa, đợi cô chủ Tôn ra thêm món 588 tệ khác thì chạy đến thử.

Nhưng qua hôm sau, số người xếp hàng còn đông hơn nữa, tất cả đều nhờ hiệu ứng "truyền miệng" trong nhóm. Điều bất ngờ nhất là, số người lên tiếng chia sẻ trải nghiệm lại vượt xa 20 phần giới hạn. Ai cũng khen ngợi, chỉ có một điểm chung là:

[Mọi thứ đều ổn, chỉ có điều là... phần ăn hơi ít.]

Tôn Miểu gãi đầu ngạc nhiên, vì cô nàng biết bản thân làm phần ăn đủ lượng. So với gà mâm lớn thì không bằng, vì đó là cả con gà, còn món này chỉ có một miếng thịt ba chỉ. Nhưng miếng thịt ba chỉ để làm tháp thịt cũng đâu có nhỏ. Thịt thừa cô nàng cũng không bỏ phí, đã đem xào với măng và cải muối rồi.

Một phần ăn chắc chắn đủ cho 2 người. Tối hôm trước cô nàng còn thử với Tô Thụy Hi, dù dạo này khẩu phần của cô lớn hơn, một mình cũng ăn hơn một nửa, nhưng thêm cơm vào vẫn no.

Thế nên Tôn Miểu mới thấy lạ, còn thật thà nói trong nhóm:

[Khẩu phần đủ cho 2 người mà.]

Cô nàng đâu biết, "không đủ" không phải vì số lượng ít, mà vì ai mua xong cũng bị bạn bè lôi kéo chia sẻ, thành ra mới thấy không đủ.

Những người đã ăn thử, tối về nhà lăn qua lộn lại, trong đầu toàn hình ảnh của tháp thịt. Nửa đêm còn bị giấc mơ về nó đánh thức. Trong mơ, đũa đã chạm được đến đỉnh tháp thịt, nhưng ngay lúc đó lại tỉnh dậy!

Thế thì chịu sao nổi, cơn thèm còn vương mãi trên đầu lưỡi. Tỉnh dậy vỗ đùi một cái, nghĩ bụng: 'không được rồi, mai nhất định phải mua một phần riêng, mua xong chuồn lẹ, tuyệt đối không để bị chia sẻ nữa!'

Cũng chính vì cái suy nghĩ ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu những khách quen, nên hôm nay, người tới còn đông hơn hôm qua.

Hôm nay là thứ Năm, theo lý mà nói thì không nên có nhiều người như vậy, nhưng vì quá phấn khích nên chỗ Tôn Miểu bày quầy chật kín người. Không những vậy mà ngày càng "cạnh tranh dữ dội" hơn. Như bạn của mẹ Chu Linh, hôm qua chia đồ ăn với mẹ Chu Linh, ăn xong thấy chưa đã thèm, hôm nay 8 giờ sáng đã lật đật chạy tới.

Kết quả, trời ơi, xếp hàng kiểu này thì khỏi mơ tới lượt. Nhìn sơ một cái là biết chắc chắn không tới lượt rồi.

Ngay cả mặt mài bộ đôi hiphop và ya-bi cũng sầm sì, vì đừng nói giành được đầu hàng, đến mua thôi cũng không mua nổi. Thấy tình hình như vậy, bạn của mẹ Chu Linh cũng không thèm xếp hàng nữa, mà đi lại gần bộ đôi hiphop đang đứng gần đó, hỏi:

"Hôm nay hai người đến đây lúc mấy giờ vậy? Sao lại không chen được hàng, hiếm thấy ghê nha."

"Cũng như hôm qua, 6 giờ."

10 giờ mới bán hàng, mà 6 giờ đã có mặt thì còn ai kiên nhẫn hơn nữa chứ! Với cái tinh thần đó, làm gì cũng thành công cho coi.

Nhưng điều khiến bạn của mẹ Chu Linh bất ngờ hơn: 'Không thể nào, mới 6 giờ đã tới, vậy mà còn không lọt nổi top 20?! Bà ấy nhìn kỹ lại, phát hiện trước mặt bọn họ chỉ có 23 người. Thế là bà ấy vội vàng nói:

"Biết đâu hôm nay lại có người mua chung phần thì sao, tới lượt 2 người cũng nên đó."

Cô gái hiphop lắc đầu:

"Không tới lượt đâu. Bọn tôi vừa hỏi hết một lượt rồi, ai cũng định mua riêng, không ai chịu ghép phần hết. Chị coi kìa, cái người xếp thứ 21 đó, mặt mày lo âu muốn chết, nhìn là biết liền."

Nghe vậy, bạn của mẹ Chu Linh cũng ngẩng lên nhìn. Quả nhiên, nét lo lắng trên mặt người thứ 21 không hề che giấu được. Hiển nhiên, anh ta vẫn ôm hy vọng "biết đâu trời thương, tới lượt mình thì sao", nên nhất quyết không chịu bỏ hàng.

Nói chuyện qua lại vài câu, bạn của mẹ Chu Linh thở dài, đảo mắt nhìn hàng dọc thêm lần nữa, không thấy quen ai, đã định bỏ về. Nhưng vẫn buột miệng hỏi:

"Ủa, sao 2 người vẫn chưa chịu đi vậy?"

Cô gái hiphop trả lời tỉnh bơ:

"Lỡ đâu hôm nay cô chủ Tôn nổi hứng làm thêm vài phần thì bọn tôi được hốt đó mà."

"..."

Cái khả năng này, gần như bằng không.

Nhưng nói không có thì cũng không chắc, dù gì Tôn Miểu cũng là người tốt. Lỡ chuyện đó xảy ra thật, mà bà ấy lại bỏ về, không phải thiệt thòi sao? Nghĩ tới đây, bạn của mẹ Chu Linh lại lủi vào hàng xếp tiếp. Người ta còn xếp hạng 24, ôm hi vọng thì cũng tạm chấp nhận được. Đằng này, thứ tự của bà ấy đã hơn 50 mà còn ôm ảo tưởng thì quá đáng sợ.

Mà lạ đời, phía sau bà ấy còn có người chịu khó xếp tiếp nữa chứ!

Tất nhiên, cũng không phải ai cũng "mộng mơ" như bạn của mẹ Chu Linh. Có người nghĩ kiểu: 'Biết đâu trước mặt có ai đó việc bận, bỏ hàng đi thì mình hưởng ké.' Hoặc có người lại bậm gan: 'Tới tận đây rồi, ít ra cũng phải đối mặt nói thẳng với cô chủ Tôn một tiếng, sao làm ít phần quá vậy, rồi hãy về.'

Tóm lại, tình hình ngoài dự đoán, số người bỏ hàng lại không được bao nhiêu.

Thế là hôm nay, còn đông hơn hôm qua. Tới mức Tôn Miểu vừa tới nơi đã hết hồn. Cô nàng còn thoáng thấy ba của Tô Thụy Hi trong đám đông.

Rõ ràng ông cũng nhìn thấy cô nàng, nhưng nhanh chóng dời mắt đi, giả vờ như không thấy.

Đến khi Tôn Miểu bắt đầu bán, cô nàng mới hiểu ra tại sao ông lại đứng tít phía sau mà không bỏ về, thì ra là trưởng phòng nhân sự của ông đang xếp ngay ở hàng đầu kia kìa. Người trưởng phòng nhân sự này cũng biết sếp lớn của mình đứng ngay sau lưng quan sát, nên lúc trả tiền, nụ cười gượng gạo đến thấy thương.


Chương 278: Chuẩn bị tiệc chia tay

Hôm đó người quá đông, về nhà ăn cơm tối, Tôn Miểu than thở với Tô Thụy Hi:

"Thậtt ra mọi người không mua được, mà xếp hàng kiểu này làm em áp lực quá. Ai cũng nói em làm ít phần, nhưng em thấy người đông quá, em có làm bao nhiêu cũng không đủ cho họ mua."

Ngay lúc này, Tô Thụy Hi đưa ra một ý kiến mang tính trọng tâm:

"Hay là... đừng bày quầy nữa?"

Hệ Thống đang rất yên tâm với Tôn Miểu, nghe câu này lập tức nhảy dựng, trên đầu lốp bốp bung ra toàn dấu chấm than:

[Cô coi! Cô coi đi! Ký chủ coi kìa! Bạn gái cô quá đáng lắm luôn, sao lại nói vậy chứ! Tuyệt đối không được mê muội vì sắc đẹp, nhất định phải ngoan ngoãn bày quầy nha!]

Tôn Miểu thì không vội an ủi nó, mà cô nàng còn cười hì hì:

"Nếu lo vậy thì đừng đi nữa, ở lại đi."

[......]

Hiếm khi Hệ Thống im lặng như vậy. Tôn Miểu biết chắc chắn nó đang cực kỳ giằng co, thực ra nó cũng không nỡ rời đi. Thế là cô nàng dịu giọng dỗ dành:

"Tôi giỡn thôi mà, yên tâm, tôi sẽ bày quầy đàng hoàng, không quên cái gốc ban đầu đâu."

Nghe cô nàng nói vậy, lúc đầu Hệ Thống còn mừng, nhưng nghĩ tiếp lập tức lạnh sống lưng, bởi "cái gốc ban đầu" mà Tôn Miểu từng thẳng thắn thừa nhận chính là "Kiếm tiền".

Nghĩ tới đây, nó càng thấy bất an hơn: 'Lỡ mình đi rồi, ký chủ tăng giá cắt cổ thì sao?'

Nhưng rồi nghĩ kỹ lại, Tôn Miểu không phải kiểu người như vậy. Tuy cô nàng coi trọng tiền, nhưng bản chất là người dễ thỏa mãn, lạc quan thiện lương, chắc chắn không làm chuyện "chém đẹp" đâu. So với lo cô nàng bán mắc, chi bằng lo cô nàng hạ giá bừa bãi còn hợp lý hơn.

Hệ Thống không yên tâm, dặn dò:

[Sau này tôi đi rồi, cô nhớ cứ theo giá trước giờ tôi đề ra mà tính nhé. Cô biết rồi đó, mấy món đại tiệc thì cứ để 588 tệ, mức giá này cơ bản đã đầy đủ hết các khoản chi phí. Nếu có món gì đặc biệt mắc thì nâng lên 888 tệ hoặc 1.588 tệ cũng được. Còn mấy món ăn vặt thì cứ 30 - 50 tệ thôi.]

Có lúc Hệ Thống lải nhải y như mấy bà mẹ già. Tôn Miểu vừa gắp cơm vừa gật gù trong lòng:

"Biết rồi mà."

Đồng thời cô nàng cũng quay sang trả lời Tô Thụy Hi:

"Ha ha, thôi khỏi, em thích bày quầy mà."

Cô nàng vừa trò chuyện với Tô Thụy Hi vừa bàn bạc với Tệ Thống, rồi bỗng hớn hở đề nghị:

"Chị Tô Tô, ngày 17 chị có rảnh không? Em muốn tổ chức tiệc chia tay cho Hệ Thống."

Tô Thụy Hi gật đầu:

"Được."

Trong lòng cô xen lẫn hai cảm giác, vừa vui mừng vì cuối cùng cũng sắp tiễn được Hệ Thống rồi, vừa lo lắng Tôn Miểu có thấy buồn khi nó rời đi không. Dù trước kia cô từng nhiều lần ghen, thậm chí còn nhờ Tôn Miểu làm "trung gian" để cô... cãi nhau gián tiếp với Hệ Thống. Nhưng giờ nó đi rồi, tiễn biệt một bữa cũng hợp lý.

Hệ Thống nghe thấy Tôn Miểu thật sự bàn chuyện "tiệc chia tay", nó không kìm được thở dài:

[Thật sự không cần đâu, tôi chỉ là một Hệ Thống mà thôi.]

Là con rối của Hệ Thống Chính, nó không có cảm xúc, không hiểu lòng người. Nhưng Tôn Miểu lại coi nó như bạn bè, đối đãi bằng sự chân thành, thậm chí cho nó thứ người khác chưa từng có, một buổi tiệc chia tay.

Nghĩ tới đây, Hệ Thống bỗng thấy cái "trái tim vốn không tồn tại" của nó hình như cũng mềm lại.

"Cần chứ, quyết định vậy rồi."

Câu này không phải Tôn Miểu nói trong lòng, mà nói thẳng ra miệng. Ngồi đối diện, Tô Thụy Hi gật đầu, xác nhận lời cô nàng.

Nói thật thì dạo này Tô Thụy Hi bận rộn lắm. Trước nay cô vẫn ôm ý định tự xây một tòa nhà riêng, không phải chen chúc thang máy nữa. Và gần đây, kế hoạch ấy đã thật sự bắt đầu bước vào giai đoạn thực thi.

Sau kỳ nghỉ Quốc khánh, xử lý xong đống công việc tồn đọng, cô và trợ lý chạy khắp thành phố tìm địa điểm thích hợp. Muốn để trống ngày 17, thứ Ba, cô đành bật chế độ tăng ca, vừa làm việc, vừa khảo sát vị trí. Giữa lúc đó, ba Tô còn gọi điện tới "than khổ".

Ngày 13, đúng lúc Tôn Miểu bày quầy ngày thứ ba, Tô Thụy Hi nhận được cuộc gọi từ ba Tô. Cô còn chưa kịp nói gì, thì ông đã buông những lời nói xấu về bạn gái cô.

"Ba thấy Tiểu Tôn không biết điều gì hết, hôm qua con bé thấy ba, vậy mà không nghĩ tới chuyện đem nột phần tháp thịt cho ba với mẹ con. Con bé không coi ba mẹ ra gì!"

Ba Tô nói với giọng hùng hổ, nhưng chỉ trong chớp mắt Tô Thụy Hi đã nắm được trọng điểm.

"Vậy hôm qua ba đi xếp hàng mua tháp thịt, ba có mua được không? Có ăn được không?"

Tô Thụy Hi có thể bình tĩnh nói chuyện với ông, thực ra cũng có lý do.

Lúc ấy, cô đang đứng trước một trong những tòa nhà nằm trong danh sách chọn lọc, chuẩn bị đi khảo sát với trợ lý. Nghe điện thoại, cô để trợ lý dẫn môi giới đi trước, hỏi thêm chi tiết mà điện thoại không tiện bàn.

Ba Tô khựng lại một nhịp, mới nói:

"Không mua được..."

"Vậy ba có ăn được không?"

Ba Tô tức nghẹn, sao mà con gái ông nhạy bén quá vậy trời:

"Thì... ăn ké được hai miếng từ bạn."

Tô Thụy Hi biết ngay ba Tô ăn rồi mà chưa đủ thỏa mãn, thèm quá mà đi xếp hàng không tới lượt, thế là quay sang gọi cho cô, tính công kích vòng ngoài đây mà. Đồng thời cô cũng nắm ra một thông tin khác, chắc chắn mẹ Tô chưa được ăn, nếu không thì Thẩm Dật Thu đã trực tiếp nhắn cho Tôn Miểu rồi.

Khóe môi cô nhếch lên nụ cười chắc thắng, lập tức chuyển đề tài:

"Ồ, vậy là ba ăn một mình, không chia cho mẹ à?"

"!!!"

Trong giây phút đó ba Tô suýt đập máy, nhưng chưa kịp thì nghe con gái tiếp tục:

"Ba mà dám cúp máy, con sẽ lập tức nói cho mẹ biết, ba ăn tháp thịt mà không gọi mẹ."

"...... Con muốn gì hả?"

Giọng nói ông đã mang chút không cam lòng. Tô Thụy Hi khẽ cong môi cười:

"Con mua đồ, thiếu ít tiền, ba chuyển cho con đi."

Ba Tô thở phào:

"Ờ, vậy con thiếu bao nhiêu?"

"Không nhiều đâu, có 300 triệu tệ thôi."

Ba Tô nghẹn họng, 300 triệu tệ tiền mặt là nhiều lắm đó trời! Thời buổi này nhà ai mà có sẵn 300 triệu tệ nhét trong tủ được chứ. Ông hít sâu một hơi, hỏi tại sao con gái cần số tiền lớn vậy, rồi còn mặc cả xem có thể bớt chút nào không.

Sau khi nghe Tô Thụy Hi nói muốn mua tòa nhà làm trụ sở công ty, ba Tô cạn lời:

"Cái công ty nhỏ bé xíu xiu của con mà cũng cần mua tòa nhà sao? Chen chúc tí ở văn phòng cũ thì có sao đâu?"

"Chen chúc trong thang máy tốn thời gian của con, về nhà cũng trễ. Có tòa nhà riêng thì khỏi phải chen lấn thang máy."

Thật ra với thân phận là sếp, Tô Thụy Hi muốn về sớm cũng được. Nhưng cô lại bướng bỉnh, đã làm gương thì tuyệt đối không bỏ về trước. Nhưng nếu tòa nhà thuộc quyền sở hữu của cô thì khác rồi, thậm chí cô có thể sắp xếp văn phòng giám đốc ở tầng hai, cứ thế mà "tưng tưng tưng" đi xuống dưới.

Ban đầu Tô Thụy Hi còn định dành riêng một thang máy cho bản thân, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại thấy không ổn.

Vì chuyện này... quá tư bản! Quá xấu xa! Độc chiếm thang máy không cho nhân viên đi, nếu để Tôn Miểu biết, chắc chắn cô nàng sẽ nhìn cô bằng ánh mắt khác lạ. Thế nên thôi, đi cầu thang cũng được, coi như tập thể dục luôn.

Sau một hồi giằng co, kéo qua kéo lại với ba Tô, cuối cùng Tô Thụy Hi vẫn moi được 100 triệu tệ. Cúp máy xong, cô khẽ hừ một tiếng, đúng như dự đoán, quả nhiên ba Tô có tiền.

Ban đầu cô đang định tìm cơ hội gọi cho ba Tô, ai ngờ ông tự dâng người đến họng súng. Tô Thụy Hi thật lòng cảm kích Tôn Miểu, nếu không nhờ cô nàng, e là việc xin tiền cũng không trót lọt đến vậy. Giờ đã có tiền trong tay, cô càng thêm vững dạ, lập tức gọi trợ lý đi khảo sát tòa nhà.

Chuyện mua trụ sở thật sự rất gấp gáp. Bởi vì có mua về cũng đâu dùng ngay được, tòa nhà văn phòng thường chỉ mới có phần thô, phải tự bỏ tiền làm nội thất hoàn chỉnh, không thì không ở nổi. Hơn nữa, đã là tòa nhà riêng thì ít nhất cũng phải treo cái bảng hiệu nổi bật chứ.

Mà cho dù đã trang trí xong xuôi, cũng không thể dọn vào ngay, ít nhất phải để thoát khí nửa năm cho bay bớt mùi keo, mùi sơn.

Tôn Miểu từng than với cô rằng, ông chủ công ty ở đời trước của cô nàng không có lương tâm. Vừa dọn sang văn phòng mới chưa được 2 tuần, đã bắt nhân viên vào làm, ép người ta hít formaldehyde(*). Tô Thụy Hi nghe xong liền đau lòng cho Tôn Miểu muốn rớt nước mắt.

(*)Formaldehyde (công thức hóa học: HCHO) là một hợp chất hữu cơ dễ bay hơi, có mùi hăng rất đặc trưng. Ở nhiệt độ thường nó là khí không màu, dễ tan trong nước. Trong công nghiệp, formaldehyde được dùng nhiều để sản xuất nhựa, keo dán, sơn, chất bảo quản gỗ, vật liệu xây dựng... Nó cũng thường xuất hiện trong đồ nội thất mới, sơn tường, thảm, gỗ ép, ván MDF... vì các chất này thường được dán, xử lý bằng keo có formaldehyde. Vấn đề là formaldehyde độc hại:

· Nồng độ cao có thể gây cay mắt, kích ứng mũi, họng, gây ho, đau đầu.

· Tiếp xúc lâu dài dễ ảnh hưởng đường hô hấp, thậm chí được WHO xếp vào nhóm chất có khả năng gây ung thư.

Cô tuyệt đối không thể làm ra chuyện ác ôn như để nhân viên vào đó hít formaldehyde. Ý nghĩ ấy không thể có, vì chỉ cần lóe qua đầu thôi, cô sẽ tưởng tượng ra cảnh phiên bản mini của Tôn Miểu ngồi trong văn phòng ngập formaldehyde, đôi mắt rưng rưng gõ máy tính.

Lương tâm cô sao chịu nổi chứ!

Ngoài chuyện bày quầy, Tôn Miểu cũng bận bịu lo việc khác, cô nàng đang nghĩ cách tổ chức tiệc chia tay cho Hệ Thống. Để giữ bí mật, cô nàng còn bắt Hệ Thống tạm thời tự chặn. Cô nàng nhất định phải cho nó một bất ngờ.

Nhưng vấn đề lại rắc rối, Hệ Thống vốn chỉ là một "Hệ Thống", không có hình thể, thì tổ chức kiểu gì? Không lẽ phải tặng nó món "dưa muối điện tử"? Nghĩ đến mức sứt đầu mẻ trán, cuối cùng Tôn Miểu cũng chốt được một kế hoạch sơ bộ.

Đầu tiên, cô nàng tìm một họa sĩ online vẽ chữ "Hệ Thống" theo phong cách dễ thương, rồi đem mẫu đó gửi tới xưởng làm đồ thủ công, đặt hẳn một cái gối ôm đặc biệt in hai chữ "Hệ Thống" lên. Cô nàng cũng không chắc Hệ Thống có mang đi được không, nếu được thì tặng nó luôn, còn không thì giữ lại bên người, coi như nói với nó rằng dù Hệ Thống có rời đi, cô nàng vẫn mãi nhớ nó.

Ngoài ra, Tôn Miểu còn viết một quyển sổ "cảm ơn", trong đó có cả thư tay và công thức của từng món ăn mà Hệ Thống đã dạy, in ra kèm theo, lại còn học theo video để trang trí cho thật đẹp mắt.

Cô nàng rất khéo tay, nhưng đây là lần đầu tự làm quyển sổ như thế, cũng khá vất vả. May mà cô nàng có nhiều thời gian, trước ngày 17 vẫn hoàn thành xong xuôi. Gối ôm cũng được lấy về, giấu kỹ trong tủ quần áo, chỉ chờ ngày tới mang ra cho Hệ Thống một niềm vui.

Cô nàng còn đặt một chiếc bánh kem nhỏ, dù Hệ Thống không ăn được, thì cũng cho nó "thổi nến" một lần.

Thời gian cứ thế trôi qua, rồi cũng đến sáng ngày 17. Đây là ngày cuối cùng bán món tháp thịt, nhưng khách đã không còn đông nghịt như hôm đầu nữa. Chính xác mà nói, sau 2 ngày đầu bùng nổ, từ ngày thứ ba trở đi số lượng khách đã giảm bớt, vì mọi người cũng hiểu rằng chen chúc chưa chắc mua được.

Dù những người tới sớm vẫn đến từ rất sớm, nhưng tổng số khách không còn quá khủng như trước, điều này cũng khiến Tôn Miểu thở phào nhẹ nhõm.

Đến ngày thứ bảy, Tôn Miểu còn gặp lại vài người khách quen đã lâu không thấy.


Chương trước Chương tiếp
Loading...