BHTT (Hoàn) - Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà - Phong Thính Lan

257 - 258



Chương 257: Mượn lửa

Hai người không chơi bời gì mấy, nhưng trên người lại toàn mùi khó ngửi. Vừa mới còn là cặp tình nhân ân ái mặn nồng, giờ đã bắt đầu "công kích lẫn nhau".

"Miểu Miểu hôi hơn!"

"Không dám! Chị Tô Tô mới hôi!"

Để cả hai không còn "hôi", họ đành phải quay về khách sạn sớm, tắm rửa cho sạch sẽ. Trong mắt Tô Thụy Hi, khách sạn ở đây căn bản không có cái nào đạt chuẩn 5 sao, ngay cả phòng tổng thống cũng thường thôi. Nhưng mà, đây đã là khách sạn tốt nhất quanh khu này rồi.

Có một điểm khiến Tô Thụy Hi khá hài lòng là chỗ này gần sa mạc, xung quanh còn có khu cắm trại cho phép tự nhóm lửa trại. Ban đầu, cô tính hôm sau thuê xe, dẫn Tôn Miểu đi cắm trại, tối thì ở lại sa mạc ngắm sao.

Ai ngờ kế hoạch lại dời lên ngày đầu tiên.

Tôn Miểu hiếm khi tỏ ra lo lắng:

"Nhưng mà Hệ Thống vẫn chưa dạy em cách làm thịt cừu nướng xiên đâu..."

Tô Thụy Hi thì đầy tự tin với bạn gái, phất tay nói ngay:

"Học nó làm gì, Miểu Miểu của chị giỏi lắm! Dù có dùng gia vị làm đồ xiên chiên trước kia đem nướng thịt xiên thì chắc chắn vẫn ngon mà."

"Không giống nhau đâu."

Tôn Miểu lắc đầu. Chính vì là đầu bếp, nên cô nàng càng rõ hơn ai hết, chỉ cần thay đổi cách làm một chút thôi, cũng phải nghiên cứu nhiều năm mới nắm được bí quyết. Cô nàng có thể làm đồ nướng ngon, nhưng muốn đạt tới cảnh giới thượng thừa thì không dễ.

Tôn Miểu muốn dành cho Tô Thụy Hi điều tốt nhất, nên mới định học trước từ Hệ Thống. Nhưng Hệ Thống lại nói:

[Ở một góc độ nào đó, tôi cũng đồng ý với ý kiến của bạn gái ký chủ. Chim non rồi cũng phải tập bay, ký chủ có thể tự thử học hỏi. Cô ấy là bạn gái của ký chủ, dù ký chủ có làm chưa ngon, cô ấy cũng sẽ bao dung. Chi bằng nhân cơ hội này, tự mình học thử xem sao.]

Cuối cùng, được cả Hệ Thống lẫn Tô Thụy Hi động viên, Tôn Miểu cũng tự nhủ phải cố gắng, quyết định tối nay chơi lớn, nướng nguyên tảng sườn cừu.

Chuẩn bị cũng nhanh. Có hướng dẫn viên mà Tô Thụy Hi tìm giúp, mọi đồ đạc cần cho cắm trại đều đủ cả. Thậm chí cô còn thuê luôn cả xe cắm trại. 4 giờ rưỡi chiều, Tô Thụy Hi lái xe chở Tôn Miểu đi thẳng, không mang theo hướng dẫn viên, chọn một nơi hẻo lánh để dựng trại.

Lần này may mà không kẹt xe. Du khách thích cưỡi lạc đà, trượt cát hơn, mà hôm nay mới là ngày nghỉ đầu tiên nên ít ai giống Tôn Miểu và Tô Thụy Hi, muốn ở lại sa mạc cắm trại ngay trong đêm. Phần lớn mọi người đã chơi mệt, định ăn uống rồi về nghỉ ngơi.

Chỉ có hai cô gái này còn đầy khí thế, ban ngày kẹt lạc đà, chiều tối lại hăm hở ra ngoài.

Thời điểm này ở thành phố khác thì đã khá muộn, nhưng với vùng này mới chỉ bắt đầu. Hoàng hôn ở sa mạc xuống rất chậm, lúc họ xuất phát, mặt trời vẫn còn treo cao. Tới nơi, Tôn Miểu lập tức nhảy xuống xe, bắt tay dựng trại.

Cả hai chuẩn bị lều, túi ngủ, thậm chí còn có tấm bạt che nắng do hướng dẫn viên chuẩn bị.

Tôn Miểu không rành mấy chuyện này, ngược lại Tô Thụy Hi lại rất hăng, còn chỉ đạo bạn gái làm thế nào. Hai người bận bịu đến tận hơn 6 giờ tối mới xong cái trại nhỏ.

Khu cắm trại khá vắng, nhưng khi trèo lên đồi cát quan sát, Tôn Miểu thấy ở xa xa cũng có 2, 3 cái lều. Thế là yên tâm hơn nhiều, dù gì đây cũng là lần đầu cô nàng cắm trại ngoài trời.

Xong phần dựng lều, việc tiếp theo là nhóm lửa trại và chuẩn bị nướng sườn cừu.

Khâu chuẩn bị Tôn Miểu đã lo từ khách sạn, như ướp sườn chẳng hạn.

Cô nàng và hướng dẫn viên đi khắp 2 khu chợ mới mua được tảng sườn cừu ưng ý, cả tấm sườn non, dài bằng cánh tay, tươi rói, chắc chắn là mới mổ trong 2 ngày gần đây. Để trong tủ lạnh còn phủ một lớp hoa băng đẹp mắt.

Tôn Miểu nhìn thấy là chọn ngay, không trả giá mà mua liền vì sợ lỡ mất.

Về khách sạn, cô nàng rã đông, rồi chặt khứa. Mặt sau cắt ngang vài đường để phá vỡ màng gân, tránh nướng lên co lại khó nhai. Mặt trước thì khứa dọc theo xương sườn, không cắt rời, để dễ thấm vị.

Cô nàng cũng tính sẵn gia vị, muối, tiêu đen, cumin, bột tỏi, rượu nấu ăn, xì dầu, dầu hào, chút đường. Rắc xong lại phủ thêm lớp hành tây băm, xoa đều. Sau đó chỉ cần để một thời gian cho thấm vị.

Đến giờ, sườn cừu đã ngấm, thơm lừng.

Tôn Miểu nhóm lửa, việc này với cô nàng không khó. Có sẵn dụng cụ hướng dẫn viên chuẩn bị, chưa tới nửa tiếng, bếp lửa nhỏ đã bùng lên. Cô nàng đặt vỉ nướng, lau sạch giá xiên, rồi xiên nguyên tảng sườn lên.

Việc này cũng không đơn giản, khiến Tô Thụy Hi ngồi ghế bên cạnh cứ thấp giọng dặn dò:

"Miểu Miểu, cẩn thận đó, coi chưng đâm trúng tay."

"Không sao, cái này dễ mà."

Vừa xiên, Tôn Miểu vừa kể chuyện:

"Hồi nhỏ em xiên nhiều lắm, lúc đó đâu có cầu kỳ gì, lấy đại cành cây, kiếm được gì ăn nấy. Vui nhất là có khoai lang hay khoai tây. Viện mồ côi thường ở ngoại ô, đất rẻ, xung quanh toàn ruộng nương. Các bác trong làng thương trẻ con lắm, không thì ruộng làm gì có đồ thừa cho bọn em. Trẻ con cùng tuổi trong làng còn mang bắp cho bọn em nữa đó."

Vừa nói, cô nàng vừa quăng trái bắp bọc giấy bạc vào đống lửa.

Xử lý xong sườn, cô nàng treo lên giá, vừa nướng vừa tranh thủ làm thêm món khác. Khoai lang, khoai tây, rau củ gói giấy bạc, đặt tất cả lên vỉ.

Trời dần tối, nhiệt độ cũng tụt nhanh.

Tôn Miểu vô thức kéo áo, nhưng mặt mày vẫn rạng rỡ:

"Lúc đi học, em đọc sách, thấy có nói chênh lệch nhiệt độ giữa ngày đêm ở sa mạc rất lớn, em còn thắc mắc là cỡ nào. Giờ mới thấy đúng là lớn thật, lạnh rõ rệt luôn."

"Em lo nướng sườn nên không thấy được hoàng hôn, đẹp lắm."

Tô Thụy Hi rúc người trong ghế sofa, tay ôm ly trà sữa nóng Tôn Miểu vừa hâm lại, áp vào lòng bàn tay cho ấm. Trong mắt cô phản chiếu ánh lửa trại bập bùng, cả người rạng rỡ hẳn ra, hoàn toàn khác với bộ dạng ban ngày bị mùi lạc đà làm cho khổ sở.

So với lúc ấy, Tôn Miểu vẫn thích nhìn Tô Thụy Hi của bây giờ hơn nhiều.

"Không sao, còn ngày mai mà. Ngày mai bọn mình lại đi xem, với lại sáng mai còn có thể leo lên đồi cát ngắm mặt trời mọc nữa."

"Ừm." Tô Thụy Hi nheo mắt, khẽ đáp.

Không bao lâu sau, khoai lang và khoai tây chín trước. Tôn Miểu cầm lấy một củ khoai mang qua. Khoai còn nóng hổi, nhưng với tay nghề đầu bếp, Tôn Miểu đã luyện được "bàn tay thép", cầm trên tay mà không hề hấn gì.

Đến tay Tô Thụy Hi thì cô kêu oai oái:

"Nóng quá!!"

"Chị chậm thôi!"

Tôn Miểu vội vàng chạy tới, lấy dĩa đỡ cho cô rồi đưa thêm muỗng để cô ăn cho dễ.

Lúc hai người đang ở trong bầu không khí ấm áp thì bất ngờ vang lên tiếng động cơ xe. Cả hai đều đứng dậy, quay đầu nhìn, chỉ thấy một chiếc xe địa hình dừng ngay phía trước không xa. Đèn pha rọi thẳng vào mặt khiến Tô Thụy Hi hơi khó chịu, phải nheo mắt lại.

May mà bên kia cũng ý thức được chiếu đèn pha như vậy là bất lịch sự, nên nhanh chóng chuyển sang đèn gần. Từ trên xe bước xuống một người phụ nữ trạc 40, chạy nhanh về phía họ, đến gần thì thở hổn hển.

Khu vực cắm trại này là cát cứng, không phải cát lún như sa mạc, nếu không thì cô ấy không thể chạy nhanh được. Dù vậy, mặt đất vẫn gập ghềnh, chạy cũng không dễ dàng gì.

Đến nơi, bà ấy thở ra một hơi rồi nói:

"Ôi, các cô gái... các cô có đồ nhóm lửa không? Bên kia bọn tôi thử mãi không đốt được, có thể cho mượn một chút không?"

Tôn Miểu hơi khựng lại, quay sang nhìn Tô Thụy Hi. Tô Thụy Hi vì mới bị chói mắt nên vẫn có vẻ lơ đãng, không mấy mặn mà. Nhưng Tôn Miểu lại nhiệt tình:

"Được chứ, để tôi lấy cho."

Dụng cụ nhóm lửa của họ khá đầy đủ, lại đã có sẵn đống lửa rồi, nên Tôn Miểu hào phóng cho mượn, còn cẩn thận dạy cô ấy cách dùng để họ không gặp khó khăn.

Người phụ nữ kia cảm ơn rối rít rồi quay đi. Tôn Miểu lại trở về lo phần sườn cừu. Cô nàng vẫn chưa yên tâm, thỉnh thoảng lại lấy tay chọc chọc, ấn thử miếng thịt, khiến Tô Thụy Hi nhìn mà thót tim:

"Coi chừng phỏng đó!"

"Không sao đâu, em biết chừng mực mà."

Một lát sau, chiếc xe địa hình lại quay lại. Tôn Miểu tưởng họ đến trả đồ, ai ngờ người phụ nữ kia bước xuống, vẻ mặt rầu rĩ như sắp khóc:

"Cô gái à, thật ngại quá, bọn tôi vẫn không nhóm được. Có thể phiền cô qua giúp một tay được không?"

Tôn Miểu quay lại nhìn sườn cừu, rồi nhìn sang Tô Thụy Hi.

Hai ánh mắt chạm nhau, Tô Thụy Hi chỉ còn biết gật đầu. Người yêu cô lạc quan, nhiệt tình, luôn sẵn sàng giúp người trong khả năng, Tô Thụy Hi rất thích điểm này, đâu nỡ vì chút chuyện nhỏ mà ngăn cản chứ.

Được Tô Thụy Hi gật đầu, Tôn Miểu cũng vui vẻ đồng ý:

"Được, không thành vấn đề."

Nhưng cô nàng cũng đặt điều kiện:

"Cô gọi một người trong xe ra, ở đây trò chuyện với bạn tôi đi. Tôi không yên tâm để chị ấy ở một mình."

Quả nhiên có thêm một người nữa bước xuống, cũng tầm 40 tuổi, sau khi trao đổi với người kia, mới nói:

"Vậy để tôi ở lại đây nha. Các cô yên tâm, bọn tôi không phải người xấu đâu."

Tôn Miểu đã cân nhắc kỹ mới nhận lời giúp, nếu không phải thấy trong xe toàn người trung niên 40 - 50 tuổi, chắc chắn cô nàng sẽ không đồng ý. Trước khi đi, Tô Thụy Hi còn làm động tác gọi điện thoại, ý kêu cô nàng giữ liên lạc bất cứ lúc nào.

Nhưng rắc rối thật sự... lại không dừng ở đó.


Chương 258: Trận chiến bảo vệ sườn cừu

Vấn đề lớn nhất sau khi Tôn Miểu rời đi chính là không ai coi chừng sườn cừu nữa.

Tôn Miểu vẫn hơi lo lắng, dặn dò thật kỹ:

"Chị Tô Tô, chị nhớ để mắt tới sườn cừu nha, lát nữa nhớ trở mặt một lần, đừng để nướng mãi một bên, nó sẽ khét đó."

Trước khi đi, cô nàng còn cẩn thận lấy hộp đồ ăn kèm bọc giấy bạc và mấy xiên thịt nướng xuống, đặt tạm sang một bên.

"Nếu chị đói thì ăn trước chút đồ ăn kèm với khoai lang đi, đừng đợi em. Em sẽ về nhanh thôi."

Trước đó khi trời chưa tối, cô ànng đã leo lên đồi cát quan sát, thấy chỗ trại của mấy người kia cách đây cũng không xa, đi về chắc chừng hơn 10 phút, cộng thêm thời gian nhóm lửa, nhiều lắm cũng nửa tiếng.

Tôn Miểu chỉ giúp nhóm lửa, chứ không định dựng luôn một đống lửa trại cho họ.

Nghe cô nàng dặn dò chi li như vậy, Tô Thụy Hi lại thấy... hệt như chuyện hoang đường, canh lửa? Xem chừng sườn cừu? Hả? Cô sao?

Giây phút đó, Tô Thụy Hi hơi hối hận vì đã để Tôn Miểu đi. Cô chớp mắt liên hồi:

"Miểu Miểu, chị làm không được đâu... chị..."

May mà bên cạnh có dì kia xung phong:

"Không sao đâu, tôi cũng có thể giúp xem chừng một chút mà!"

Có người hỗ trợ, Tôn Miểu mới yên tâm:

"Không sao đâu, sườn cừu chưa thể chín ngay, chắc chắn em sẽ quay lại trước khi nó chín."

Nói xong, cô nàng còn lấy thêm một túi than, rồi mới theo người kia bước lên xe địa hình, đi về hướng họ vừa tới.

Dụng cụ đầy đủ như thế mà vẫn nhóm không nổi lửa, Tôn Miểu nghi là do than có vấn đề. Thế là thôi, giúp thì giúp cho trót, cô nàng dứt khoát xách luôn một túi than của mình đem theo.

Nhìn chiếc xe khuất xa, ánh mắt Tô Thụy Hi thoáng ngơ ngác, nhưng chẳng mấy chốc lại trở nên kiên định. Cô mở to mắt nhìn chằm chằm vỉ nướng, sợ rằng chỉ vì Tôn Miểu rời đi chốc lát mà miếng sườn cừu quý giá này sẽ hóa thành than đen. Trong lòng cô lại tiếc rẻ, sớm biết vậy cô đi nhóm lửa, để Miểu Miểu ở lại canh sườn có phải hơn không!

Nhưng nghĩ kỹ lại, chuyện nhóm lửa... hình như cô cũng chẳng giỏi giang gì.

Cô biết dựng lều, dựng mái che, nhưng nói tới nhóm lửa, giỏi lắm chỉ bật được cái bếp ga mini, chứ kêu cô dựng cả đống lửa thì... là chuyện xa vời. Thế nên, dẫu thế nào, người ở lại canh sườn cừu vẫn là Tô Thụy Hi.

Dì ngồi cạnh khá thân thiện, ăn mặc thời thượng, đồ trên người cũng không rẻ. Nếu không có cảm giác tin cậy này, Tô Thụy Hi đã không an tâm để Tôn Miểu đi theo người lạ. Dù sao đây cũng là vùng sa mạc hẻo lánh, ngay cả khi trong điện thoại Tôn Miểu có gắn định vị do Tô Thụy Hi cài, đi theo người ta mà sơ suất một chút cũng dễ xảy ra chuyện.

Nhưng nghĩ lại, dù gì đây cũng ở Trung Quốc, hơn nữa Tô Thụy Hi cũng đã quan sát kỹ rồi, bằng không cô tuyệt đối không đồng ý.

Chuyện cô lén cài định vị vào điện thoại Tôn Miểu, cô cũng đã nói thẳng với cô nàng. Ngay cả điện thoại của chính cô cũng được gắn thiết bị định vị. Xuất thân trong gia đình như vậy, tuy không đến mức lo chuyện bắt cóc tống tiền, nhưng đề phòng vẫn hơn. Thông thường, hành trình của cô đều sẽ báo về bộ phận an ninh riêng, họ sẽ giám sát vị trí thời gian thực, chỉ cần có biến động bất thường là lập tức báo cảnh sát, xử lý ngay từ A tới Z.

Thế nên ban đầu Tô Thụy Hi còn thấy khá yên tâm.

Nhưng sự an tâm của cô nhanh chóng mất đi vì tuy mấy dì kia không có ý xấu gì, nhưng dì được để lại canh chừng cô, đã... nhắm vào miếng sườn cừu rồi.

Sườn cừu nướng đã được một thời gian dài, nếu không phải vì khổ thịt quá to thì giờ cũng chín rồi. Dẫu chưa chín hẳn, hương thơm cũng đã lan tỏa nồng nàn.

Mùi thịt sườn cừu nướng là hương vị nguyên thủy và hấp dẫn nhất. Dòng mỡ vàng óng rịn ra, tí tách nhỏ xuống hố lửa, ngọn lửa lập tức bùng lên, "tách tách" vang dội. Giữa đêm sa mạc yên ắng, âm thanh ấy càng nổi bật.

Trong nền nhạc "lách tách" ấy, sườn cừu như tỏa ra sức mê hoặc không kẽ hở, dụ dỗ ánh mắt mọi người 360°.

Mùi hương càng rõ rệt.

Miếng sườn ngấm đầy gia vị, tỏa ra mùi thơm mộc mạc mà bá đạo, xộc thẳng vào mũi. Tô Thụy Hi đã ngồi đây từ đầu, bị hương thịt vây quanh quá lâu nên dần thấy bình thường, dù bản thân luôn thiên về rau, nhưng cô vẫn phải thầm thốt lên: 'thơm quá trời!'

Còn dì kia vừa mới ngồi xuống, lập tức bị mùi thơm công phá, nhịn không nổi mà hít mũi một hơi, còn nuốt nước miếng đánh ực một cái.

Ánh mắt dì ấy dưới ánh lửa lập lòe, lóe lên như sói xanh rình mồi.

Tư thế thoải mái ngả lưng trên ghế của Tô Thụy Hi bỗng thay đổi, cô ngồi thẳng lưng, cảnh giác nhìn dì ấy qua ánh lửa, sợ bà ấy đòi hỏi điều gì quá đáng.

Cô hiểu rõ Tôn Miểu lắm, cô nàng là người tốt bụng số một, lỡ quay về thấy dì ấy như vậy, biết đâu lại tiện tay rút dao, chia miếng sườn cừu ra thì khổ!

Tô Thụy Hi đã thèm ngửi mùi sườn này từ lâu, sao có thể cam tâm để lọt vào tay người khác? Cô chưa từng nghĩ đến chuyện không ăn được, mà chỉ kiên quyết "một miếng cũng không chia!"

Thế là quãng thời gian tiếp theo, Tô Thụy Hi bước vào trận chiến một phía, trận chiến bảo vệ sườn cừu.

Khoảng 10 phút sau, dì ấy bỗng lên tiếng:

"Cô bé à..."

Tô Thụy Hi giật nảy, ánh mắt cũng sắc lẻm không khác nào sói:

"Sao vậy?"

Dì ấy nuốt nước miếng, không biết là vì thèm sườn cừu hay bị ánh mắt cô hù dọa, nhưng dì ấy vẫn nhỏ giọng nói:

"Hình như... sườn cừu phải trở mặt rồi?"

Được nhắc nhở, Tô Thụy Hi mới sực nhớ, nãy giờ mải canh dì ấy mà quên béng mất chuyện đó. Cô gật gù, từ ghế đứng dậy, nắm tay cầm bên khung nướng xoay theo chiều kim đồng hồ. Miếng sườn xoay tròn, mỡ càng tuôn xuống, lửa bùng lên "tách tách" vang dội.

Xong việc, cô lại ngồi về chỗ cũ, tiếp tục canh chừng dì ấy.

Ánh mắt dì ấy vẫn dán chặt vào miếng sườn cừu, có vẻ không yên tâm giao cho Tô Thụy Hi, cứ lo như thể miếng sườn quý giá này sẽ bị cô nướng khét thì uổng lắm.

Thế là hai người, kẻ thì đề phòng giữ sườn, người thì thèm đến mức mất kiên nhẫn, cứ thế... song song nhìn chằm chằm miếng sườn cừu, không ai nhúc nhích 1 li nào.

Cuộc chiến im lặng ấy cứ thế kéo dài cho đến khi Tôn Miểu quay lại. Chiếc xe địa hình lướt qua bãi cát, dừng lại gọn gàng cách đó không xa, cửa xe mở ra, Tôn Miểu từ hàng ghế sau bước xuống. Trên mặt cô nàng còn mang theo nụ cười, vừa xuống xe lập tức nói với người đang ngồi canh chừng Tô Thụy Hi:

"Cảm ơn dì, bên dì nhóm được lửa rồi, dì có thể quay về nghỉ ngơi rồi đó."

"À... được, được."

Dì ấy như mới bừng tỉnh, Tô Thụy Hi cũng vội đứng lên, định tiễn người đi. Nhưng dì ấy vẫn có chút luyến tiếc, cứ liên tục ngoái nhìn miếng sườn cừu đang nằm trên vỉ nướng.

Tôn Miểu nhìn ra, nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị Tô Thụy Hi kéo nhẹ tay áo, cô nheo mắt, trực tiếp tiễn khách:

"Dì à, dì mau về đi, bây giờ cũng không còn sớm nữa. Bên dì lửa vừa mới cháy, mà quay lại trễ thì không biết bao giờ mới ăn tối được đó."

Dì lái xe nghe xong cảm thấy có lý, lập tức gọi dì còn đang luyến tiếc, cảm ơn thêm lần nữa rồi nổ máy quay về lều trại.

Tôn Miểu theo Tô Thụy Hi trở lại, còn hí hửng chìa ra một nắm chà là sa mạc vừa được cho:

"Các dì ấy nói đây là đặc sản của Tân Cương, để cảm ơn em giúp nên cho em nhiều lắm nè."

Cô nàng nhìn sườn cừu, thấy mọi thứ ổn thỏa mới kéo Tô Thụy Hi ngồi xuống. Tô Thụy Hi thì chẳng mấy hứng thú với chà là, bởi trước kia cô từng ăn qua rồi.

Cô lắc đầu:

"Không ngon, chua lè."

Miệng nói thế nhưng mắt vẫn dán chặt vào miếng sườn đang nướng.

Tôn Miểu biết lúc này tâm trí Tô Thụy Hi đều đặt hết trên miếng sườn kia, thế là cô nàng lại ghé qua xem:

"Ăn được rồi đó, giờ thịt mềm lắm, chị có muốn nướng thêm chút nữa không?"

Chỉ nghe ba chữ "ăn được rồi", Tô Thụy Hi lập tức không kìm nổi nuốt nước miếng ừng ực:

"Chị... chị ăn thử trước một miếng xem sao."

Bề ngoài cô làm bộ điềm đạm, nhưng cái dáng thèm thuồng như mèo con ấy khiến Tôn Miểu suýt nữa bật cười.

Tất nhiên cô nàng không nỡ từ chối. Cô nàng đeo găng tay cách nhiệt to đùng, nhấc cả tảng sườn từ vỉ nướng xuống, đặt vào dĩa lớn bên cạnh. Một tay đeo găng, một tay cầm dao chuyên dụng, dễ dàng cắt một dẻ sườn cả xương lẫn thịt.

Tô Thụy Hi lập tức chìa dĩa nhỏ ra, Tôn Miểu đưa cho cô một miếng, rồi mới cắt cho bản thân.

Khi cô nàng vừa ngồi xuống ghế, Tô Thụy Hi đã bắt đầu ăn.

Miếng sườn vừa hạ khỏi vỉ nướng, trên bề mặt thịt vẫn bốc khói nghi ngút, mùi thơm lan tỏa khiến nước miếng tuôn không ngừng. Tô Thụy Hi dùng khăn giấy dày gói lấy đầu xương, cẩn thận nâng lên.

Rõ ràng là còn nóng phỏng tay, vậy mà cô đã không kiên nhẫn được nữa, hé miệng cắn một miếng.

Phản ứng đầu tiên, tất nhiên là nóng! Cái lưỡi "mèo" của cô đã bị phỏng, bật ra tiếng "xì ha" khổ sở.

Tôn Miểu vội nhắc:

"Chị Tô Tô, ăn từ từ thôi, trời bên ngoài lạnh mà, để chút nữa là bớt nóng ngay, đừng vội."

"Ừm ừm."

Miệng thì đồng ý, nhưng Tô Thụy Hi chỉ phì phì thổi mấy hơi, rồi lại lao vào cắn tiếp. Lần này vẫn còn nóng, nhưng đã trong mức chịu được. Cô nghiến răng, một hơi xé hẳn một dải thịt dài.

Động tác ấy có phần thô lỗ, hoàn toàn khác với dáng vẻ tiểu thư kiêu kỳ ngày thường. Bình thường ăn sườn, chắc chắn là cô phải ngồi trong nhà hàng Tây sang trọng, có phục vụ bưng tới, cắt từng miếng ngay ngắn, dọn ra với nụ cười điềm đạm. Rồi Tô Thụy Hi mới thong thả dùng nĩa xiên một miếng nhỏ, chậm rãi đưa vào miệng. Cuối cùng thì... nhạt như nhai sáp, nuốt xuống.

Không còn nhà hàng sang trọng, chỉ có sa mạc hoang vu bao la, nhưng cũng chỉ ở trong khung cảnh này, bản năng thèm thịt mới thực sự chi phối Tô Thụy Hi, khiến cô quẳng hết mọi phép tắc của xã hội hiện đại, hóa thành "chó sói con" cắm đầu gặm thịt.

Sườn đúng như Tôn Miểu nói, mềm ngọt, vừa cắn xuống, nước thịt hòa cùng gia vị đậm đà bùng nổ trong khoang miệng. Từng giọt mỡ nóng hổi chan hòa với thịt, đảo qua kẽ răng, rồi trôi thẳng xuống bao tử.

Cái thân thể lạnh cóng của cô vừa được đánh thức chỉ bằng một miếng thịt. Tô Thụy Hi cảm thấy toàn bộ sức lực trên người dồn hết vào trận chiến với miếng sườn trước mặt.

Cô cứ thế cắn xé, cho đến khi gặm sạch trơn miếng sườn, cô mới ngừng lại, khoan khoái thở ra.

Không còn gì để nói, Quá đã!


Chương trước Chương tiếp
Loading...