[BHTT] Hàng Long Quyết [Cover][Lichaeng]

Chương 124: Sư tôn, là Phác Thái Anh trách lầm người



Khi Lạp Lệ Sa rơi xuống U Đàm, giữa hoảng hốt nàng lại nhớ tới cảnh tượng một năm trước, tình huống này phảng phất được tái hiện.

Nàng nhìn thấy Mặc Diễm đuổi theo Phác Thái Anh lao xuống tới, nàng lập tức ôm lấy nàng ấy xoay người, chính mình tiếp nhận sát chiêu cuối cùng của Mặc Diễm, lúc này đây nếu các nàng không thể tránh thoát, hết thảy đều sẽ bị hủy hoại.

Vô số đoàn linh lực bọc hắc khí hung bạo đâm xuống, đánh trúng người Lạp Lệ Sa, mang theo một hồ huyết hồng trôi nổi.

"Lạp Lệ Sa, đừng sợ." Hệ thống tiếng nói vô cùng chắc chắn, trong nháy mắt cho Lạp Lệ Sa một liều thuốc an thần.

Nàng biết rằng hệ thống sẽ lưu lại cho nàng đường sống, chẳng sợ ngày hôm nay gϊếŧ không được Thiên Cơ Tử, những gì nàng nói cũng có thể gieo xuống Tiên môn một hạt giống hy vọng.

Tuy không phải thời cơ thích hợp để vạch trần chân tướng, nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác. Nếu đợi Thiên Cơ Tử xuất quan phát hiện một ít động tĩnh, lần nữa nắm lại quyền chưởng quản Thiên Diễn Tông, nàng càng không có cơ hội nói ra những chuyện kia. Cho dù nói được, sợ rằng cũng không ai tin.

Hôm nay nàng đem quá vãng hết thảy vạch trần, thành công đập tan những bí mật động trời, lại ở trước mặt Tiên môn đem Thiên Cơ Tử đánh đến tàn phế, lật đổ hoàn toàn uy vọng, danh dự, thậm chí là thực lực địa vị không thể vượt qua của hắn, vô luận đám người kia có tin hay không, bọn họ cũng sẽ bị ám ảnh cả đời.

Nàng ngàn tính vạn tính, lại bỏ sót Phác Thái Anh người đang bị Tà Niệm chi phối. Hồng Ảnh thế nhưng mạo hiểm lớn như vậy lẻn vào Thiên Diễn Tông, thậm chí bại lộ thân phận để cứu nàng khi nàng đang chiến đấu với Thiên Cơ Tử.

Bây giờ Long tộc tiến công, Tiên môn sẽ một lần thấm thía tình cảnh tuyệt vọng của họ, sức cùng lực kiệt, bọn họ liền sẽ nhớ tới những gì nàng đã nói, tìm kiếm đường sống bằng cách giảng hòa cùng Long tộc. Chỉ hy vọng Tô Ngọc các nàng có thể giống như trong nguyên tác, hóa hiểm vi di, ngày sau có thể đạt đến vị trí lãnh đạo Tiên môn như đã định.

Ý thức của nàng dần dần tan rã, nhưng khi nàng mở mắt ra nhìn Phác Thái Anh, trong đầu lại thực rõ ràng.

Xôn xao, nước U Đàm lạnh lẽo bao quanh người nàng, dòng nước lạnh băng tận xương không ngừng xâm nhập mũi miệng, cảm giác hít thở không thông che trời lấp đất mà đến.

Giờ phút này Lạp Lệ Sa không khác gì phàm nhân, trong đan điền không có một tia linh lực, nàng rất nhanh liền bị đông lạnh đến không còn tri giác.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, nàng còn đang suy nghĩ, tình tiết Thái Anh rơi xuống U Đàm tránh né Thiên Diễn Tông đuổi gϊếŧ, chung quy vẫn diễn ra, nhưng lần này không phải do nàng đẩy. Thiên Đạo của thế giới này thật sự chấp niệm thành ma, nàng đã làm cho cốt truyện tan vỡ, hắn vẫn ngoan cố duy trì tình tiết quan trọng.

Dĩ vãng nàng luôn buồn rầu bởi vì chính mình vòng tới vòng lui vẫn không thoát được cốt truyện,nhưng hiện nay nàng lại vô cùng may mắn, bởi vì dựa theo nguyên tác, Thái Anh rơi xuống U Đàm dĩ nhiên hữu kinh vô hiểm.

Nàng nhắm mắt lại thần thức buông lỏng, chìm vào hôn mê sâu.

Dòng nước lạnh băng khiến đầu óc Phác Thái Anh vốn đã hoàn toàn mất kiểm soát lần nữa khôi phục thanh minh, nàng mở to mắt nhìn một màn vừa mới diễn ra, Lạp Lệ Sa đẩy nàng xuống dưới, bản thân nàng ấy lại gánh chịu toàn bộ công kích của Mặc Diễm, máu tươi nhiễm hồng một mảnh u hồ làm cho nàng cực kỳ hoảng loạn.

Nàng chịu đựng đau đớn trên lưng, bốn trảo bơi tới, bắt lấy y phục Lạp Lệ Sa.

Ký ức trong nháy mắt quay về một năm trước, khi đó Lạp Lệ Sa cũng xụi lơ mà chìm xuống nước, thân thể không còn linh lực, l*иg ngực không cách nào nín thở, bọt khí tràn ra bên ngoài.

Mà giờ khắc này tình huống Lạp Lệ Sa càng không xong, khi nàng bắt lấy y phục nàng ấy, nàng ấy đã không còn động tĩnh. Loại nhận tri này làm Phác Thái Anh đồng tử co chặt, nàng hóa hình người gắt gao ôm lấy Lạp Lệ Sa, đỡ cái ót đối phương, nàng nghiêng đầu xuống lập tức đem linh lực căn nguyên cùng khí tức độ cho Lạp Lệ Sa.

Sau khi hóa nhân hình, một đạo ma văn hiện ra giữa lông mày Phác Thái Anh, ấn ký hình đóa diên vĩ đỏ rực như có như không chập chờn, biểu trưng cho việc nàng đã đọa vào ma đạo.

Trong làn nước tối tăm lạnh băng của U Đàm, mạt ấn ký kia hồng đến yêu diễm, giống như một ngọn lửa.

Phác Thái Anh kề sát môi Lạp Lệ Sa, nàng nhắm mắt lại, đầu lưỡi đẩy ra Lạp Lệ Sa môi răng, hơi thở của nàng dung nhập vào cơ thể nàng ấy. Nghịch lân nhận thấy được khí tức chủ nhân, chậm rãi tản ra ánh sáng nhu hòa, bao lấy Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh.

Như vậy kề sát, Phác Thái Anh nhịn không được đưa lưỡi vào sâu bên trong khoang miệng đối phương, mơn trớn và mυ"ŧ nhẹ, lông mi của nàng run rẩy mở ra, nhìn thấy Lạp Lệ Sa vẫn nhắm chặt hai mắt, trong con người đỏ hoe của nàng tràn ra một mạt ôn nhu lưu luyến. Nhưng thực mau nàng đột nhiên chấn động, nhanh chóng triệt khai, thần sắc hoảng loạn lại phẫn nộ, "Không biết xấu hổ!"

Tuy là nói như vậy, nhưng nàng vẫn ôm chặt Lạp Lệ Sa, trên môi quấn quít không rời, mang theo nàng ấy dưới đáy U Đàm tận lực tìm kiếm tia sinh cơ.

Mặc Diễm vẫn còn canh giữ bên trên, không tìm được các nàng hắn nhất định không bỏ qua, mà linh lực trong người nàng đã sắp cạn kiệt, cho dù hấp thu hắc khí trên người Thiên Cơ Tử cũng không có biện pháp chống lại Mặc Diễm, nàng chỉ có thể tạm lánh mũi nhọn.

Nhưng đây không phải kế sách lâu dài, nàng mơ hồ cảm giác được dòng nước bên dưới thập phần chảy xiết, hoàn toàn khác với mặt nước gió êm sóng lặng. Dòng chảy khác thường như vậy thuyết minh phía dưới có lối ra, Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa, cắn chặt răng lặn xuống, theo dòng nước lưu chuyển tìm hướng đi..

Cái lạnh giá của U Đàm không phải người bình thường có thể chịu đựng, cho dù là băng linh căn như Lạp Lệ Sa cũng không nhất định chịu nổi. Phác Thái Anh là hỏa linh căn, nàng càng chống chọi không được, một đường đi nàng luôn nghĩ tới Lạp Lệ Sa sao có thể luyện công ở đây trong nhiều năm như vậy.

Thời gian một khắc trôi qua, Phác Thái Anh cảm giác chính mình đã đến giới hạn cuối, nếu tiếp tục thế này, Lạp Lệ Sa khẳng định sẽ chết.

Nàng càng thêm nóng nảy, lấy linh lực che chở Lạp Lệ Sa nhanh hơn tốc độ không ngừng tìm kiếm, hồ sâu này dường như không thấy đáy lại không có giới hạn, căn bản tìm không ra lối thoát.

Ngay khi nàng muốn xông lên chuẩn bị cùng Mặc Diễm quyết một trận tử chiến, một đạo linh quang u lam đột nhiên xuất hiện ở cách đó không xa.

Nó xuất hiện đến có chút quỷ dị, nhưng tại thời điểm này toát ra khác thường, làm Phác Thái Anh có chút để ý.

Phác Thái Anh do dự một lát, quyết định bơi về phía linh quang kia, nhưng còn chưa chạm tới mạt ánh sáng đó, Phác Thái Anh liền cảm giác dưới chân truyền đến một lực hấp dẫn cực lớn, dòng nước xung quanh thốt nhiên biến thành lốc xoáy, nàng căn bản không kịp chống cự, liền bị hút đi vào.

Nàng gắt gao ôm Lạp Lệ Sa, đầu óc choáng váng rơi vào trong lốc xoáy. Ngay khi các nàng biến mất, những con rồng liên tiếp chui vào trong nước tìm kiếm Phác Thái Anh xuất hiện ở gần đó, phàm là chậm một chút các nàng liền bị bắt gặp.

Phác Thái Anh hoàn toàn khống chế không được thân thể của mình, nàng cảm giác chính mình bị hút vào một thủy đạo cực sâu, xung quanh nhìn không thấy gì, sức mạnh khổng lồ thẳng muốn đem nàng xé nát, cuối cùng nàng đầu óc choáng váng cũng mất đi ý thức.

Chờ đến Phác Thái Anh tỉnh lại, nàng phát hiện trên đỉnh đầu mình là vách nham thạch lởm chởm, lộ ra một cảm giác quen thuộc, nhưng nàng không kịp suy nghĩ nhiều, vừa ngồi dậy liền chạy nhanh đi tìm Lạp Lệ Sa.

May mắn Lạp Lệ Sa liền ở cách đó không xa, nửa thân mình ghé vào trong nước, nửa người nằm trên bờ. Trong lòng Phác Thái Anh trào ra một loại khủng hoảng khó có thể miêu tả, nàng té lộn nhào chạy đi qua đem Lạp Lệ Sa ôm lên.

"Lạp Lệ Sa...... Sư tôn, nàng tỉnh tỉnh." Phác Thái Anh đầu đau muốn nứt ra, thần thức của nàng từng chút bị ma khí thôn phệ, làm nàng hận không thể phóng thích tất cả sát niệm.

Sau khi nhập ma, mỗi một giây đối với nàng chính là tra tấn vô hạn, lý trí của nàng không ngừng bị tàn phá, chủng tộc khác đọa ma thần trí cùng nhân cách đều sẽ biến đổi, nếu ý chí không đủ cường đại, vô pháp duy trì củng cố thần hồn, ngươi sẽ càng ngày càng táo bạo, hỉ nộ vô thường không nói, cũng sẽ càng ngày càng trở nên phệ huyết tàn nhẫn.

Hồng Ảnh vẫn luôn nắm quyền kiểm soát thân thể Phác Thái Anh, bản thân Hồng Ảnh chính là một tồn tại tựa ma phi ma, hơn nữa nuốt vào Mắt Quỷ, tâm ma cùng hắc khí, các loại ác niệm chất chồng lên, Phác Thái Anh dĩ nhiên kề bên hỏng mất.

Nếu không phải Phác Thái Anh đối Lạp Lệ Sa cảm tình quá sâu, vẫn luôn ảnh hưởng đến Tà Niệm, hơn nữa lúc ở Thiên Diễn Tông, Hồng Ảnh tận mắt nhìn thấy tao ngộ của Lạp Lệ Sa, hết thảy chấp niệm ở đời trước đều lung lay sắp đổ. Bằng không ở lúc Hồng Ảnh hấp thu Thiên Cơ Tử ma khí, nàng liền sẽ phát cuồng mà đại khai sát giới.

Phác Thái Anh vốn là yêu Lạp Lệ Sa như mạng, nhìn thấy quá khứ của Lạp Lệ Sa, nàng càng là đau lòng đến tột đỉnh, trong lúc nhất thời nàng bản thể thần hồn đại chấn, khi Hồng Ảnh có chút dao động, nàng lập tức đoạt lại một chút quyền khống chế. Lúc này đối mặt Lạp Lệ Sa, nàng mới có thể ổn định một tia thanh minh cùng ôn nhu.

Thấy Lạp Lệ Sa không có phản ứng, Phác Thái Anh kêu lên một tiếng, mạnh mẽ áp chế cảm giác xé rách trong đầu, cúi người bế lên Lạp Lệ Sa, chuẩn bị tìm một nơi bằng phẳng để chữa thương cho nàng ấy.

Mới đi được hai bước, Phác Thái Anh có chút lay động bước chân tức khắc cứng đờ, nàng khó có thể tin nhìn người trong ngực, lại bước nhanh vào bên trong động phủ. Nơi đó có cái bàn xấu đến làm người vô pháp nhìn thẳng, bốn cái ghế hình thù kỳ quái, còn có chiếc giường ngăn nắp sạch sẽ, tất cả thình lình ánh vào trong mắt của nàng.

Trong khoảng khắc, hết thảy ký ức bị đè nén dưới đáy lòng đều dâng trào, điên cuồng quanh quẩn trong óc nàng, làm nàng thống khổ bất kham.

"Trì Thanh, mặt nạ của nàng thật là xấu đến thiên nộ nhân oán."

"Trì Thanh, bốn vật lồi lõm xấu xí này là cái gì vậy?"

"Trì Thanh, ta không muốn ngủ nơi này, nơi này không mềm mại. Ta nhỏ như vậy, ngủ trong ngực nàng cũng không chiếm chỗ bao nhiêu."

Phác Thái Anh trên mặt tràn đầy thống khổ, cúi đầu kêu lên đau đớn: "Ngươi an phận chút, bằng không ta mặc kệ nàng."

Tùy theo mà đến càng là tư vị chua xót, Phác Thái Anh thần sắc biến đổi, "Cứu nàng."

Dứt lời Phác Thái Anh đột nhiên quỳ xuống, giãy giụa một lát nàng lại bò dậy đem Lạp Lệ Sa đặt ở trên giường.

Nàng hít sâu một hơi, vội vàng cúi đầu xuống áp lên ngực Lạp Lệ Sa, tức khắc sắc mặt biến đổi. Lạp Lệ Sa cả người lạnh băng, nàng còn nghĩ là bị nước U Đàm ăn mòn, lúc này mới phát giác Lạp Lệ Sa thế nhưng không còn hơi thở.

Nàng chỉ cảm thấy đầu óc ong một tiếng, cả người lạnh thấu xương, quanh thân linh lực cuồng bạo dựng lên, rồi lại ở một khắc cuối cùng áp chế xuống, từ kinh mạch Lạp Lệ Sa đè ép đi vào.

Nàng liều mạng truyền linh lực, gắt gao nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa, giọt nước lạnh băng từ khóe mắt nhỏ xuống, thanh âm nghẹn ngào, không ngừng phát run, "Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa! Nàng nghe ta nói không, nàng phải sống, phải sống! Nàng không cần mưu toan để ta dùng mạng nàng làm chiến tích trở về Long tộc. Nếu nàng dám chết, ta lập tức đem Thái Anh của nàng đánh đến hồn phi phách tán, còn hơn để đối phương nổi điên tra tấn ta!"

Ba vết thương trên lưng nàng máu chảy ròng ròng, nàng cũng mặc kệ, nàng giống như phát điên mà truyền linh lực cho Lạp Lệ Sa, lại cúi người môi kề môi độ linh khí cho nàng ấy.

Như thế lăn lộn sau một lúc lâu, Lạp Lệ Sa ho khan vài tiếng phun ra mấy ngụm nước, trên gương mặt trắng bệch cuối cùng hiện lên chút huyết sắc, thuyết minh nàng đã thoát khỏi tử vong.

Phác Thái Anh lập tức ngã ngồi dưới đất, thân thể không ngừng phát run.

Nàng hoàn toàn khống chế không được loại sợ hãi này, so với một năm trước còn mãnh liệt, thậm chí phân không rõ là nàng chính mình hay là bị nàng kia ảnh hưởng.

Nghĩ đến Lạp Lệ Sa thân thể như vậy lạnh băng, Phác Thái Anh chạy nhanh giơ tay đem củi gỗ tích cóp trong động câu lại đây, phun ra một ngụm long viêm, ngọn lửa tức khắc bừng lên.

Y phục trên người Lạp Lệ Sa đều ướt, vết máu trải rộng, Phác Thái Anh duỗi tay đem quần áo ướt dầm dề kéo xuống, ngay khi nàng muốn chạm vào Lạp Lệ Sa tầng áo cuối cùng, tay bỗng nhiên chựng lại.

Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Sư tôn sắp chết, ngươi còn phát điên cái gì, ngươi thích sư tôn, ta lại không thích nàng, có gì phải xấu hổ."

Tiếng nói vừa dứt, một bộ y phục sạch sẽ từ trong xích dương linh bay ra, Phác Thái Anh đầy mặt thẹn thùng nhanh chóng cởi Lạp Lệ Sa quần áo đem người gói kỹ lưỡng, sau đó ôm Lạp Lệ Sa ngồi bên đống lửa, chính mình hóa về hình rồng đem Lạp Lệ Sa quấn quanh thật chặt.

"Ta không nhìn trộm sư tôn." Hắc khí trên người Phác Thái Anh đã biến mất không thấy, nhưng một góc sừng rồng đã chuyển thành màu đen, nàng tựa đầu vào Lạp Lệ Sa, thấp thấp nói một tiếng.

Lúc này Phác Thái Anh thần kỳ mà ngăn chặn được ma khí, quanh thân phiếm lên ánh sáng vàng lóng lánh, nàng dán Lạp Lệ Sa, đuôi rồng gắt gao quấn nàng ấy, vừa truyền linh lực vừa sưởi ấm cho Lạp Lệ Sa.

Thân thể cảm giác được Lạp Lệ Sa hô hấp yếu ớt, Phác Thái Anh một trái tim treo cuối cùng từ trong kinh hoảng bình phục xuống.

Phía trước tình huống quá khẩn cấp, các loại nguy hiểm xuất hiện liên tục, nàng lại bị hắc khí ăn mòn, căn bản không kịp suy nghĩ quá nhiều, cả người khó chịu đến mức sắp bị ma khí nuốt chửng.

Hiện giờ an ổn, nàng nhớ lại tất cả những gì mình nhìn thấy nghe thấy ở Thiên Diễn Tông, thậm chí những lời Lạp Lệ Sa từng nói với nàng cũng nhất nhất hiện ra tới.

Lạp Lệ Sa không có lừa nàng, cho dù là đời trước Lạp Lệ Sa kia bất cận nhân tình, đối nàng vô cùng nghiêm khắc, chưa từng cho nàng sắc mặt tốt, cũng luôn ở phía sau tẫn hết toàn lực bảo hộ nàng. Ký ức xa xăm mơ hồ đến mức chỉ còn lại hận thù, lần này kể hết tràn về, nàng nghĩ lại tất cả những chuyện mình đã trải qua.

Đời trước mỗi lần chính mình bị thương, độ kiếp xuất hiện vấn đề, tỉnh lại luôn có sư tôn bên cạnh. Sư tôn chỉ là nhíu mày, lời nói lạnh băng ngắn gọn, thực đông cứng. Hiện giờ nghĩ đến, Lạp Lệ Sa tính cánh nếu thật lãnh đạm như vậy, chính mình là đồ đệ của nàng ấy, lại chưa từng bại lộ thân phận, cũng không có thứ gì đáng giá để Lạp Lệ Sa nhìn trong mắt, sao nàng ấy phải lặp đi lặp lại nhiều lần quan tâm như vậy?

Vốn là Lạp Lệ Sa để lại khe hở, nàng thế nhưng lại mắt mù nhìn không thấy. Mỗi một chuyện Lạp Lệ Sa làm, mỗi một sự quan tâm của nàng ấy, đằng sau gương mặt lạnh lùng kia là sự ôn nhu vô hạn, nàng lại hồn nhiên không hề hay biết, giờ phút này tất cả như thủy triều trào dâng, từng đợt đánh sâu vào, càng ngày càng lớn, làm Hồng Ảnh ngăn không được phát run.

Người luôn có thời điểm bị sương mù che lấp, đặc biệt là những định kiến ăn sâu vào gốc rễ, nó sẽ ảnh hưởng phán đoán cùng nhận thức của ngươi, làm ngươi cố ý vô tình xem nhẹ một số thứ. Mà đời trước Lạp Lệ Sa quá mức nội liễm, thế cho nên nàng hoàn toàn nhìn không thấu.

Nàng thậm chí không nhịn được nghĩ tới ánh mắt Lạp Lệ Sa lúc sắp chết nhìn nàng, trong thống khổ mang theo hối hận bất đắc dĩ, cuối cùng hóa thành tro tàn.

"Phác Thái Anh, sau khi nàng báo thù xong, chớ có để hận ý làm mất đi thần trí, phụ mẫu nàng cũng không muốn nàng biến thành bộ dáng này."

Khi đó Phác Thái Anh vô cùng chán ghét, cho rằng Lạp Lệ Sa quả thực là đem làm bộ làm tịch phát huy tới cực hạn, đặc biệt là hai chữ phụ mẫu như dao nhỏ đâm vào lòng nàng. Hiện giờ biết được chân tướng, nàng lại một lần phẩm vị lời Lạp Lệ Sa, thế nhưng từ trong đó cảm nhận được Lạp Lệ Sa đau đớn đến mức nào. Sư tôn không hề giả vờ, sư tôn là thật sự bất lực, thống khổ đến cực điểm.

Sư tôn quý trọng mẫu thân như vậy, sau khi mẫu thân chết sư tôn bị Thiên Cơ Tử rút đi tình căn, xóa đi ký ức quá khứ, biến thành công cụ diệt rồng, lại có thể lần nữa sinh ra tình căn cứu nàng, yên lặng ở Thiên Diễn Tông bảo hộ nàng, cuối cùng tự sát chết trước mặt nàng. Ngay cả khi sư tôn chết đi, cũng là thống khổ hối hận như vậy.

Hồng Ảnh mở to mắt, bình tĩnh nhìn Lạp Lệ Sa, thẳng đến nàng thấy không rõ dáng vẻ Lạp Lệ Sa, nàng mới phát hiện chính mình thế nhưng lệ rơi đầy mặt, đây là cảm xúc của nàng, chứ không phải Phác Thái Anh ảnh hưởng nàng.

Nàng biết Lạp Lệ Sa trong tay nhiễm máu Long tộc, cũng bất đắc dĩ mà hại chết Long Vương, cho dù là biết rõ, nhưng giờ phút này nàng dậy không nổi một tia hận ý, ngược lại là cảm giác đau âm ỉ giống như ngạt thở, nàng đau lòng Lạp Lệ Sa, đau lòng cho vị sư tôn từng chết dưới tay nàng. Đời trước nàng không hề cho sư tôn nửa phần thương tiếc, nửa phần ôn nhu.

"Sư tôn, là Phác Thái Anh oan uổng người." Hồng Ảnh chôn đầu thật sâu, trong thanh âm mang theo run rẩy, cực nhẹ cực nhẹ. Theo sau nức nở khóc lên.

- -------------------------------

*Tác giả có lời muốn nói:

Sư tôn hệ thống, ngươi nghe được Hồng Ảnh nói không? Nàng cuối cùng đã biết lỗi rồi......Nhanh lên, xuất hiện và ôm hôn Tiểu Hắc Long đi nào!

Tiếp theo đều là cảm tình tuyến, đa tạ các tiểu khả ái đã bình chọn bá vương phiếu cho ta~

Chương trước Chương tiếp
Loading...